❶⑧●➕
← Ch.120 | Ch.122 → |
Phong An Huy dừng lại không cắn nữa ngắm nhìn những dấu vết đỏ nhạt trên người cô rồi lúc này ngầng đầu lên nhìn: "Em... muốn thử không?"
Khi nói xong câu này Phong An Huy không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, Uyển Ngưng cũng hơi bất ngờ nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng kia thì lại phì cười nhấc chân đặt lên đùi Phong An Huy: "tới đây! "
Được sự đồng ý của Uyển Ngưng, Phong An Huy không khỏi nở nụ cười đưa tay lên cúi xuống ⓗô·𝐧 lên đùi cô: " đêm nay anh sẽ phục vụ em chu đáo! "
- " bộ dạng quân tử đêm qua của anh đầu rồi?" Uyển Ngưng mỉm cười dùng ngón tay ấn ấn vào trán anh trêu chọc, Phong An Huy kéo cô xuống ngồi lên đùi mình
Mặt đối mặt, hơi thở пó-ⓝ-g bỏⓝ-ℊ, bầu không khí ám muội khiến cơ thể hai người trở nên 𝓃-ón-ℊ 𝒷ừ-𝖓-ⓖ. Uyển Ngưng cúi xuống 𝐡.ô.𝓃 lên môi anh, hai tay ôm chặt lấy cổ Phong An Huy. Hai tay anh đặt ở eo cô khẽ 💲❗ế·t 𝒸·𝖍·ặ·т ép người cô sát vào người anh hận không thế hợp làm một
Phong An Huy đứng dậy ôm cô nằm xuống giường rồi đ-è ⓛê-ռ 𝓃-g-ư-ờ-❗ cô, hai người nhìn nhau chẳng cần mở lời cả hai đều biết bản thân mình và đối phương muốn gì sau đó cả hai ôm lấy nhau 𝐡ô.𝓃 cuồng nhiệt
Uyển Ngưng đưa tay ra sau lưng tìm vị trí của sợi dây rồi nhanh chóng kéo ra làm lỏng đi chiếc váy ra, Phong An Huy nóng vội muốn xé chiếc váy trên người Uyển Ngưng ra nhưng vừa cẩm vào chiếc váy liền có thể dễ dàng cởi bỏ lộ ra bộ nội y đen 𝐠ợ·1 🌜ả·Ⓜ️. Nhìn cơ thể Uyển Ngưng được phơi bày gần hết trước mặt mình, Phong An Huy ngồi thẳng lưng lên quan sát một lượt. Trong người п_óⓝ_𝐠 𝒷ừ_ⓝ_🌀 lên, cảm giác như sắp chảy 𝐦·á·υ mũi vì sự 𝖌ợ*i c*ả*𝐦 của cô
Uyền Ngưng thấy anh cứ nhìn chằm chằm không khỏi ngượng ngùng dùng hai tay che đi nhưng không có tác dụng mấy đành lên tiếng: " anh... đừng nhìn như vậy!"
Phong An Huy hoàn hồn vội vàng gật đầu lúc này ánh mắt mới nhìn vào cô thấy Uyển Ngưng đỏ mặt e thẹn, anh không khỏi đỏ bừng mặt xấu hổ. Lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể với người khác giới khiến hai người ngượng ngùng nhưng không thể dừng lại, mọi chuyện đã đến đây rồi từ bỏ thì chính là kẻ ngốc! Đây là cơ hội ngàn năm có một không ai cản trở nên anh sẽ tận dụng hết cơ hội này
Anh đưa tay luồn vào trong áo 𝐧*ⓖự*↪️ xoa nắn n𝖌·ự·↪️ của Uyển Ngưng. Cảm nhận được sự Ⓜ️ề·Ⓜ️ ⓜ·ạ·i trong bàn tay,
Phong An Huy không nhịn được cúi xuống ngậm lấy nụ hoa
Xúc cảm Ⓜ️.ề.𝐦 𝖒ạ.❗ dưới tay làm cho Phong An Huy càng tỉnh táo hơn, anh có cảm giác như thứ trong tay là bong bóng nước có thể vỡ ra lúc nào không hay. Chẳng trách nhiều người lại thích thứ này đến như vậy
Uyền Ngưng cảm thấy п*🌀*ự*c vừa đau vừa ngứa, cả người mềm nhũn ra. Cô không nhịn được liền đẩy đầu anh ra nhưng Phong An Huy đột nhiên 𝐦ú●† mạnh làm cho cô giật mình
- " ưm... đừng! "
Một tay Phong An Huy cũng không rảnh rồi nhanh chóng giật phăng áo 𝐧.🌀ự.ⓒ ra rồi nhào nặn 𝖓-🌀-ự-𝒸 cô thành đủ hình dạng. Khi nghịch đủ, Phong An Huy mới ngầng đầu lên nhìn chăm chăm vào thành quả của bản thân sau đó cúi xuống lần nữa 𝐡ô-𝐧 vào xương qai xanh của cô như muốn đánh dấu.
- " ưm... nhột!... đừng cắn bên đó..."
Trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng lập loè của căn phòng chiếu sáng cho mọi thứ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu nhè nhẹ của Uyển Ngưng rồi lại là tiếng quát nhỏ
Đang đến lúc пó𝐧·g ⓑ·ỏ·𝓃·g nhất điện thoại ở trên tủ vang lên đánh gãy bầu không khí của hai người, Uyển Ngưng nghe tiếng chuông liền đẩy nhẹ đầu anh ra rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn: " có người gọi! "
- " kệ họ đi..." Phong An Huy dụi dụi vào cổ cô một tay vẫn nhào nặn 𝓃.𝖌ự.🌜 Uyển Ngưng, cô thấy vậy liền đánh anh: " mau đem điện thoại em qua đây... mẹ em gọi đấy! "
Phong An Huy chửi thể một câu không mấy vui vẻ mà đứng dậy đi ra tủ lấy điện thoại đem đến cho cô
Uyển Ngưng cảm thấy cơ thể hơi lạnh liền kéo chăn che cơ thể nhưng đã bị anh giữ lại. Phong An Huy quỳ ở chân
Uyền Ngưng giữ lấy chăn ánh mắt nhìn về phía cô rồi mỉm cười, tầm mắt lúc này từ từ nhìn xuống bên dưới dừng lại ở cảnh xuần
Trong người lúc này như có một ngọn lửa muốn thiêu đốt anh, Phong An Huy liếc nhìn Uyển Ngưng đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô không nhịn được muốn trêu chọc cô
Anh đưa tay sờ lên bụng dưới của cô sau đó từ từ dịch xuống lướt qua nơi nhạy cảm. Cả người Uyển Ngưng vô thức run lên, cô ngước lên nhìn anh không khỏi ngượng ngùng. Hai chân vô thức 𝐤ẹ_ⓟ c_𝐡_ặ_ⓣ lại nhưng đã bị Phong An Huy tách ra, cô trừng mắt nhìn anh nhưng khi nghe thấy mẹ Khương hỏi cô có đồng ý không liền vội trả lời
- " dạ. vừa rồi c.. con không nghe rõ! Mẹ nói. lại đi ạ " Uyển Ngưng đưa tay lên bịt miệng lại cố gắng tập trung vào cuộc điện thoại nhưng Phong An Huy thì lại khác, anh nhân cơ hội này muốn trêu đùa cô một phen
Anh kéo mảnh vải cuối cùng trên người cô ra ném xuống đất, ngón tay khẽ miết nhẹ vào cánh hoa. Lần đầu có người chạm vào nơi riêng tư có chút ngượng nên Uyển Ngưng đã chặn tay anh lại ai ngờ lại bị Phong An Huy cầm lấy tay rồi dùng một ngón tay của cô đú_✞ vào.
Một tay miết cánh hoa, một tay cầm lấy tay Uyển Ngưng ấn vào bên trong rồi lại гú*t г*🅰️. Cả hai k𝒽*0á*𝖎 🌜ả*ⓜ đến cùng một lúc khiến cho Uyển Ngưng không nhịn được kêu lên một tiếng nhưng nhớ bản thân đang nghe điện thoại, cô vội vàng ném điện thoại xuống dùng tay bịt miệng lại
Nhìn nơi tư mật của cô, Phong An Huy mỉm cười ngắm nhìn một hồi rồi mới ngầng đầu nhìn cô ánh mắt thăm dò. Uyển Ngưng nói qua vài câu với mẹ rồi tắt máy ném sang một bên hơi nhíu mày lại muốn rút tay ra nhưng vẫn bị anh nắm lấy thậm chí còn ấn vào sâu bên trong
Cảm nhận ngón tay đang ở trong người, Uyển Ngưng hơi giãy dụa: " thả em ra..."
Phong An Huy mỉm cười liền rút tay cô ra nhìn chất lỏng dính trên ngón tay, anh nở nụ cười nhìn cô mỉm cười: " sao? Không thích à? "
Nói xong liền nghiêng đầu ⅼıế·〽️ ngón tay của Uyển Ngưng thậm chí còn ngậm cả ngón tay cô. Uyển Ngưng nhìn thấy Phong An Huy nhìn mình với ánh mắt yêu nghiệt liền đánh vào 𝐧gự_𝖈 anh: "anh trêu em! "
- " không hề..." Phong An Huy nhả ngón tay của cô rồi liền 𝐥ï●ế●Ⓜ️ môi cuối cùng lại quay sang hỏi cô: " Uyền
Ngưng. em. chắc không? "
Nhìn dáng vẻ muốn nhưng không lỡ sợ cô sẽ hối hận của Phong An Huy, Uyển Ngưng chậc một tiếng nhoài người dậy nhìn Phong An Huy với ánh mắt thách thức
Cô dùng móng tay đâ·Ⓜ️ ⓥ·à·𝐨 𝓃*gự*𝒸 anh khiêu khích nói: " anh hối hận? Phong An Huy... em sẽ không hối hận hay là.. anh không thể? "
Nghe cô nói từng từ một bên tai đầy sự khiêu khích, ban đầu anh nghe cô nói sẽ không hối hận thì cực kỳ vui nhưng cho đến khi nghe thấy cô nói anh không thểề... Cái gì không thể cơ chứ?
Phong An Huy bị lời nói châm chọc của cô thì 𝖒á*ⓤ nóng dồn lên não cười lạnh rồi đẩy cô nằm lại xuống giường: " anh sợ em đổi ý nên mới hỏi thôi! "
- " em bảo anh không thể? Vậy đêm nay anh sẽ cho em biết thế nào là không thể!" Phong An Huy nhìn thẳng vào cô nói với dáng vẻ bực bội. Hai tay anh cầm lấy chân cô ép tⓗà𝓃-𝒽 ♓-ì-n-ⓗ chữ M rồi quỳ xuống dùng lưỡi của mình " hầu hạ " Uyển Ngưng
Uyển Ngưng bị bất ngờ hét lên một tiếng cảm nhận được anh đang đùa giỡn mình thì cực kỳ xấu hổ nhưng lại cảm thấy một 🎋h·o·á·ℹ️ 🌜ả·m lớn ập đến làm cho cô chưa kịp thích ứng
- " ah.. k. không. p.. phải! A.. Anh..."
Trong phòng chỉ có tiếng của Uyển Ngưng thỉnh thoảng sẽ là giọng nói đầy thách thức của Phong An Huy, tay
Uyển Ngưng bám chặt lấy gối tay còn lại nắm lấy tóc của anh muốn đẩy ra nhưng cả người đã trở nên mềm nhũn không có chút sức lực
- " Huy... e... em không chịu nổi... cảm giác kì lạ..."
Vừa dứt lời, một dòng trắng đục phun ra dính lên ga giường thậm chí là mặt của Phong An Huy, anh thấy vậy liền ngồi thẳng lưng lên vươn lưỡi ra nếm thử rồi lại nhìn cô nở nụ cười: " chưa gì em đã không chịu được rồi sao?... mới bước dạo đầu mà? "
Uyển Ngưng vừa trải qua cảm giác cao trào hơi thở trở nên dồn dập, gấp gáp hơn chưa kịp bình ổn lại hơi thở của mình thì thấy Phong An Huy nhìn mình cười cười
Chẳng đợi cô bình ổn lại Phong An Huy đã dùng một ngón tay trực tiếp thăm dò bên trong khiến cô kêu lên một tiếng trong vô thức ưỡn người về phía anh
← Ch. 120 | Ch. 122 → |