46: Bệnh
← Ch.045 | Ch.047 → |
Hôm sau, khi Uyển Ngưng tỉnh dậy và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để bắt đầu đi học.
Như mọi khi, Uyển Ngưng sẽ sang phòng của Phong An Huy và xem tình hình của anh
Nhìn người trên giường đang ngủ say, cô hài lòng liền rời đi nhưng vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng ho nặng nề tiếp theo là giọng nói khàn khàn của anh
- " Uyển Ngưng! em định đi học à! khụ khụ "
Cô không nghĩ gì nhiều lập tức đi lại gần đưa tay sờ lên trán của anh để kiểm tra nhiệt độ, thấy trán của Phong An Huy khá nóng, lúc này cô cũng đã đoán ra được việc có lẽ Phong An Huy bị sốt chắc bởi do đêm qua tắm muộn lại không sấy tóc hẳn hoi
- " anh bị sốt rồi! đừng ngồi dậy "
Thấy Phong An Huy có ý định ngồi dậy, Uyển Ngưng liền đi đến ấn anh nằm xuống lại như ban đầu tiện tay còn đắp chăn lại cho Phong An Huy
Anh mệt mỏi nhìn cô buồn rầu nói: " anh! không sao đâu "
Uyển Ngưng thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, cô lạnh lùng mắng: " không sao cái con khỉ!! nằm yên ở đó ngủ đi "
Nói xong cô liền xoay người đi ra khỏi phòng để cho anh nghỉ ngơi, Phong An Huy tưởng cô sẽ bỏ mình mà tiếp tục đi học nên khá buồn mãi đến lúc Uyển Ngưng xuất hiện đem theo một cây nhiệt kế đến rồi đưa cho anh
- " này! đo nhiệt độ đi! em để một cốc sữa ở đây cho anh đó " Uyển Ngưng đặt cốc sữa nóng trên chiếc tủ ở gần đó rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh nhìn Phong An Huy
- " Em không đi học à? " Anh cầm lấy cốc sữa uống một ngụm rồi ngẩng lên nhìn Uyển Ngưng, cô nhún vai: " tự dưng không muốn đi học "
Anh nghe vậy hơi cúi xuống nở nụ cười hạnh phúc không để cho Uyển Ngưng nhìn thấy bản thân đang vui vẻ
- " tí em quay lại lấy nhiệt kế! " Cô đứng dậy đi xuống nhà bếp chuẩn bị cháo cho Phong An Huy, anh nghe vậy hơi mỉm cười chờ đến khi bóng dáng của Uyển Ngưng biến mất liền rời khỏi giường
Người hầu khi thấy Uyển Ngưng đi xuống liền cúi xuống nhẹ nhàng liệt kê những việc Uyển Ngưng cần phải xử lý trong ngày hôm nay.
Cô không nghĩ gì nhiều lập tức xua tay: " bảo Giang Ngộ đến xử lý cho tôi đi "
- " Dạ! Giang quản gia đã xin phép nghỉ dưỡng trong vài tháng rồi ạ "
- " vài tháng? " Uyển Ngưng hơi nhíu mày lại khi nghe Giang Ngộ đã xin phép nghỉ dưỡng vài tháng có lẽ cậu ta đã đi đến một nơi nào đó mà nghĩ ngơi! cô cũng muốn được nghỉ vài tháng như cậu ta
Uyển Ngưng thở dài đi nhanh đến nhà bếp: " hãy đem tất cả mọi thứ đến thư phòng của tôi "
- " vâng! " Người hầu được phân phó công việc xong liền cung kính cúi người sau đó rời đi làm việc của mình.
Uyển Ngưng đi vào trong đi đến nồi cháo đang nấu ở trên bếp, làm thêm một vài món phụ sau đó múc cháo ra bát rồi đem lên phòng cho Phong An Huy
Phong An Huy vừa nghe thấy có người mở cửa thì không khỏi giật mình vội vàng chạy lên giường nằm rồi nhìn về phía Uyển Ngưng.
Cô đi đến đặt khay cháo và món ăn phụ đặt ở tủ đầu giường ngủ rồi xòe tay ra
- " nhiệt kế! "
Phong An Huy lưỡng lự nhìn cô với ánh mắt đáng thương sau đó rụt rè đưa cho cô chiếc nhiệt kế, cô hơi nheo mắt khi nhận ra hành động khác thường của Phong An Huy
Vừa nhìn xuống nhiệt kế thủy ngân, Uyển Ngưng liền cười lạnh: " 43 độ? Em đưa anh đến bệnh viện nhé? "
Phong An Huy thấy thái độ của Uyển Ngưng như vậy thì càng sợ hơn: " a! anh bị sốt nhẹ mà!! "
Uyển Ngưng cảm thấy ở trên đầu của thủy ngân hơi nóng còn có thoang thoảng mùi sữa, cô mỉm cười nhìn Phong An Huy với ánh mắt yêu thương giơ nhiệt kế lên: " nhiệt độ của sữa? "
Phong An Huy hơi lắc nhẹ đầu nhưng ánh mắt của Uyển Ngưng đã khiến anh sợ, lập tức gật đầu không dám phủ nhận điều mà cô nói
- " được! " Uyển Ngưng cười lạnh đặt nhiệt kế sang một bên rồi tiến đến bê khay thức ăn mình mới đem đến, đang tính xoay người thì đột nhiên Phong An Huy giữ lại
- " anh! anh xin lỗi em! Anh! chỉ muốn em ở bên anh thôi mà!! Anh không muốn em đi học một chút nào hết! " Phong An Huy nói bằng một giọng hết sức chân thành cứ tưởng sẽ khiến cho cô động lòng ai ngờ Uyển Ngưng càng tức giận hơn
- " muốn em ở bên? Thế anh đem sức khỏe của anh ra đùa giỡn em à? "
- " anh! anh "
- " thôi! đừng nói nữa! Anh tạm thời nghỉ ngơi đi, đợi em giải quyết công việc xong rồi sẽ nói chuyện với anh " Uyển Ngưng đặt khay thức ăn vào trong lòng của Phong An Huy sau đó xoay người rời đi.
Anh nghe thấy vậy thì không khỏi tự trách liền tự đánh bản thân hai cái rất đau
- " thằng ngu! chết tiệt!! " Phong An Huy cúi xuống vò đầu khó chịu bản thân mình vì đã làm ra mấy hành động ngu ngốc
← Ch. 045 | Ch. 047 → |