← Ch.03 | Ch.05 → |
2
Vì chuyện rơi xuống nước mà phụ thân và mẫu thân thay đổi cái nhìn về An Ngữ Như, thái độ cũng lạnh nhạt đi vài phần. Dù gì cha mẹ nào cũng không thích kẻ có ý đồ xấu với con cái mình.
Từ trước đến nay, họ yêu thích nàng chỉ vì nàng diễn xuất tốt, nhẫn nhịn khéo léo. Còn việc ta cần làm lúc này chính là kéo tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa của nàng xuống, để lộ bộ mặt sói lang.
Cha ta bận rộn công việc, có khi buổi tối còn phải đi tiệc tùng bên ngoài, ta chuẩn bị một bát canh bổ dưỡng và vài món ăn đơn giản, mang đến viện của mẫu thân cùng người dùng bữa.
Ta thật không muốn thừa nhận, nhưng phải nói rằng kiếp trước ta đã quan tâm cha mẹ quá ít, để đến mức dễ dàng cho kẻ khác xen vào. Kiếp này, tất cả những điều hối tiếc, ta đều muốn bù đắp.
Ta tự tay rửa tay và dọn thức ăn cho mẫu thân, bận rộn một hồi mới ngồi xuống:
"Đây là con đích thân sai người chuẩn bị, mẫu thân xem có hợp khẩu vị không ạ?"
Mẫu thân mỉm cười gật đầu, rồi nói:
"Con bé này, bình thường đâu có để tâm thế này, hôm nay sao lại thế? Có chuyện gì cần nhờ ta chăng?"
"Mẫu thân..."
Ta kéo dài giọng nũng nịu:
"Sao mẫu thân lại nói vậy, chẳng lẽ con không có việc gì cần nhờ thì không thể cùng mẫu thân dùng bữa sao?"
Mẫu thân nhìn ta, thấy dáng vẻ đáng yêu của nữ nhi nhà mình, trong lòng không khỏi vui sướng. Từ ngày An Ngữ Như đến, đã lâu lắm rồi con gái bà chưa gần gũi với bà đến vậy.
"Con bé này đúng là lúc nào cũng nghịch ngợm!"
Thấy mẫu thân vui vẻ, ta nhanh tay múc một chén canh gà đưa lên cho người:
"Mẫu thân thử xem, đây là con tự hầm đấy, không nhờ ai giúp đâu!"
Mẫu thân uống một ngụm, mỉm cười gật đầu, không khỏi cảm thán rằng con gái của bà quả thực đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn.
Khung cảnh ấm áp của mẫu từ tử hiếu quả thực rất đỗi ấm lòng, nhưng đáng tiếc thay lại có kẻ không biết điều, đến làm phiền.
"Phu nhân, tiểu thư, An tiểu thư đến ạ."
Mẫu thân nhíu mày:
"Nàng ta đến làm gì?"
"Nói là hầm canh, mang đến cho phu nhân."
"Không cần, nói ta đã ăn rồi, bảo nàng ta quay về đi."
"Mẫu thân!"
Ta gọi giật tiểu nha đầu đang truyền lời:
"An tỷ tỷ cũng là có ý tốt, mẫu thân không muốn gặp nàng, cứ để nàng vào đặt đồ xuống rồi đi là được, từ chối ngay ngoài cửa thì nghe không hay lắm."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Con bé này, sao lại đối xử tốt với nàng ta như vậy? Chuyện rơi xuống nước hôm ấy con thật sự nghĩ ta không biết sao? Ta tuy không qua lại với nàng ta, nhưng cũng thấy nàng không phải người đơn thuần, con đừng khờ dại mà bị người ta bán đi còn đếm tiền giúp người ta!"
Mẫu thân khuyên bảo nữ nhi của mình, đâu biết rằng nữ nhi của bà vốn không dễ bắt nạt như vậy!
Ta khoác tay mẫu thân, mỉm cười:
"Nữ nhi biết rõ mà. Nhưng dù sao phụ thân cũng đã giữ nàng lại phủ, nàng đơn thân một mình thật đáng thương. Nếu mẫu thân không thích nàng ta, cứ để nàng để lại đồ rồi rời đi là được, chứ chặn ngay trước cửa, người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ phủ Thừa tướng ức h. i. ế. p kẻ yếu đuối."
"Được rồi, nghe theo con vậy."
Mẫu thân vẫy tay:
"Cho nàng ta vào."
Một lát sau, An Ngữ Như bưng bát canh bước vào, thấy ta, thoáng ngạc nhiên, rồi hành lễ:
"Tham kiến phu nhân."
Mẫu thân khẽ gật đầu coi như đáp lễ.
An Ngữ Như mỉm cười:
"Muội muội cũng ở đây à, ta hầm chút canh cho nghĩa mẫu, cùng uống nhé?"
Ánh mắt ta dừng lại trên chiếc bát nàng đang cầm:
"Đúng là không khéo rồi, sớm biết tỷ tỷ sẽ đến thì muội đã không đến. Canh tỷ tỷ mang đến thật đúng lúc."
Mẫu thân cũng nói thêm:
"Tử Cầm đã mang thức ăn đến, giờ ta cũng no rồi, cứ để bát canh ở đó đi."
An Ngữ Như đặt bát canh xuống, nụ cười có chút gượng gạo:
"Là ta không tốt, không thể chu đáo được như muội muội."
"An tỷ tỷ nói gì vậy chứ, nếu so việc chào hỏi, tỷ tỷ sớm tối vấn an mẫu thân đều đặn; so thêu thùa, mỗi sáng tỷ đều dậy sớm làm việc. Muội chỉ mới chu đáo được một lần, làm sao sánh bằng tỷ!"
Nói rồi, ta quay lại nói chuyện với mẫu thân, toàn kể về những chuyện ngày xưa, hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ, còn An Ngữ Như thì có chút ngại ngùng.
Lúc đang hăng say kể chuyện, ta đột nhiên đổi giọng:
"Hội thơ ở Nguyên Lâu hôm tới, chi bằng An tỷ cùng muội đi, tiện thể gặp gỡ thêm nhiều người ở kinh thành."
An Ngữ Như vốn đang ngồi không yên, nghe ta nói thế liền ngẩn ra, ngập ngừng:
"Ta... ta có thể đi sao?"
"Tất nhiên là được rồi, đây không phải hội thơ bình thường, khi ấy các vương công quý tộc đều sẽ đến, rất là náo nhiệt."
Ta đang chờ nàng ta gật đầu. Ta quá hiểu lòng tham của An Ngữ Như, làm sao nàng bỏ qua cơ hội tốt như thế này được.
Quả nhiên, sau một hồi giả vờ ngập ngừng, nàng lí nhí đồng ý.
Ta khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh khó ai nhận ra, tốt lắm, cứ đi đi, khi đó, ta nhất định sẽ tặng nàng một món quà lớn.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |