Truyện:Vị Hôn Thê Si Tình – Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình - Chương 24

Vị Hôn Thê Si Tình – Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình
Trọn bộ 43 chương
Chương 24
Lương Tâm Kỳ, rốt cuộc cũng đã trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ba năm sau,

Sân bay thành phố H, Tâm Kỳ kéo theo hành lý đứng trước cửa, hít thở sâu một hơi, cô đã trở lại. Gọi một chiếc taxi thẳng về nhà.

Ngồi trong xe, dọc đường đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ba năm rồi, hết thảy hình như không có gì thay đổi.

Xe đến nhà, cô bước xuống, nhìn ra cửa, đột nhiên, cửa có người mở ra.

Là Lưu Quản đi ra, nhìn thấy người ở cửa, bà nhìn không khỏi trừng to mắt, không thể tin, đây không phải tiểu thư sao? Tiểu thư của nhà chúng ta đã trở về, đã trở về.

Lưu Quản kích động đến nước mắt chảy ra, thận trọng kêu: " Tiểu Thư, cô đã trở về, cô rốt cuộc đã trở về". Một tiếng cô trở về, lệ không tiếng động rơi xuống.

Tâm Kỳ cũng lệ đảo quanh, nhìn Lưu Quản nói: " Con đã về rồi". Cô đã về, ba năm rồi, cô chưa bao giờ quay về nhà.

Mỗi lần về đêm, nhìn lên ánh trăng, cô nghĩ bên kia liệu bây giờ có giống ở đây không?

Vì quan hệ sai giờ, nước ngoài là buổi tối, bên kia sẽ là sáng thì làm sao mà giống, bây giờ cô đã trở về, nơi này từng cây cỏ cùng người làm cô kích động không khỏi rớt nước mắt.

Lưu Quản lau lau nước mắt, xoay người kéo Tâm Kỳ vào.

"Lão Gia, Phu Nhân, Tiểu Thư đã trở về". Lưu Quản lớn tiếng gọi.

Trong phòng khách.

Vợ Chồng Lương Gia nghe Tâm Kỳ đã trở về, hai người kích động đứng dậy, nhìn ra cửa, thấy đúng là con gái bảo bối của họ, nước mắt cũng đảo quanh vành mắt.

Lúc này, Tâm Kỳ lệ cũng rơi xuống, đi tới nhẹ nhàng nói: " Ba mẹ, con đã về, xin lỗi làm hai người phải lo lắng, mong ba mẹ tha thứ, con là một người con bất hiếu". Nói xong, sẽ quỳ xuống cầu mong tha thứ.

Vợ Chồng Lương Gia thấy thế, vội vàng kéo cô: " Đã trở về là tốt rồi, ba mẹ chưa từng trách con, ngốc!" Mẹ Lương vuốt vuốt mặt Tâm Kỳ ôn nhu nói.

Bọn họ chưa từng trách cô, chỉ có yêu thương mà thôi, yêu thương mấy năm này, một nữ nhi ra ngoài ở, không biết sinh hoạt thế nào, ở nhà bọn họ xem cô như bảo bối.

Cho tới giờ chưa từng chịu khổ, mà một mình ra ngoài sống ba năm, hỏi làm sao bọn họ không lo lắng cùng yêu thương a!

Mẹ Lương nhìn Tâm Kỳ, rất sợ con gái sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi xem xong, bà đau lòng nói: " Con gái, mấy năm nay khổ con rồi, con xem con bây giờ gầy thế này". Nói xong, nước mắt bà rơi xuống, con gái bà thật gầy, nhìn không khỏi đau lòng.

"Mẹ, con nào có gầy, mẹ xem, tay con thật nhiều thịt nha, con còn muốn giảm cân." Tâm Kỳ giơ tay lên, dùng tay còn lại bóp bóp thịt cho Mẹ Lương xem.

"Cái gì mà giảm béo, đã gầy vậy rồi, không cần giảm, bây giờ mẹ sẽ bảo Lưu Quản đi làm các món con thích nhất cho, bù đấp lại mấy cân thịt mà con làm mất mấy năm nay". Nói xong, Mẹ Lương phân phó cho Lưu Quản: " Lưu Quản, nhanh một chút nấu các món Tâm Kỳ thích, để bồi bổ cho Tâm Kỳ."

"Vâng, tôi đi ngay". Lưu Quản cao hứng đáp, bà muốn bồi bổ cho Tiểu Thư, bên ngoài chắc ăn không ngon.

Tâm Kỳ thấy vậy, chỉ cười, về nhà thật tốt.

Trong phòng khách, một nhà vui vẻ nói chuyện với nhau, từ đầu đến cuối, vợ chồng Lương Gia cũng không hỏi vì sao cô không nói một tiếng mà rời đi, mà ba năm nay, chỉ có báo tin tức cho bọn họ, nói bọn họ bảo trọng thân thể, cũng không cần tìm cô, không cần phải lo lắng, một ngày nào đó cô sẽ trở về.

Từ lúc gửi tin đến giờ, bọn họ cũng không hỏi nguyên nhân, ở trong lòng của bọn họ, chỉ cần cô vui vẻ là được, bây giờ con gái trở về thì tốt rồi.

Thật ra, ba mẹ vĩnh viễn là người tốt với con cái nhất, cũng là người yêu thương con cái nhất thế giới này.

——————————————————————————————-

Buổi tối, một nhà hoà thuận vui vẻ như trước, họ ngồi trên bàn ăn, đồ ăn trên bàn cũng là những món mà Tâm Kỳ thích nhất, cô nhìn một bữa cơm này, bao tử đều kêu lên, không phải vì đói bụng mà vì đồ ăn quá ngon, đã lâu rồi nhưng khẩu vị của cô cũng không đổi gì.

Mấy năm qua, đây là bữa cơm ngon nhất cũng là đầu tiên cô ăn, ăn no, cô tản bộ trong vườn hoa nhà mình, gió đêm từ từ thổi, muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm làm lòng cô giờ khắc này trầm tĩnh lại, hưởng thụ sự yên bình trong đêm.

Yên lặng một hồi, điện thoại của Tâm Kỳ vang lên, nhìn dãy số cô nở nụ cười ôn nhu: " Vừa tỉnh ạ, hiện tại thời gian bên kia hẳn là còn sớm ha... Tốt, nên tự chăm sóc tốt mình nha, tạm biệt".

Cúp điện thoại, chỉ thấy Ba Lương tới: " Ngày mai có tiệc, nó cũng tới", nói xong, ông liếc nhìn Tâm Kỳ, xem nhất cử nhất động của cô.

Ba Lương thở dài, nói tiếp: " Chuyện của tuổi trẻ, ba không quản, thế nhưng con phải nghĩ kỹ, đừng vì quá xúc động mà quyết định bừa". Nói xong, Ba Lương rời đi.

Chuyện của bọn trẻ để bọn trẻ tự giải quyết, người lớn sẽ không nhúng tay vào dù sao những người trong cuộc cũng là sống với nhau.

Gió lay động những cánh hoa, lại không thể xua đi sự phiền muộn trong lòng Tâm Kỳ, từ lúc Ba Lương nhắc đến anh, trong lòng cô không phải không có cảm giác, chỉ là những năm qua cô học cách giấu cảm xúc của mình đi, tất cả tâm tư đều giấu riêng cho bản thân, không hề biểu hiện lên trên mặt, thế những chỉ cần lúc cô ở một mình, cô mới có thể phát tiết ra ngoài.

Lẽ ra sau khi về đến nhà cô sẽ không nghĩ đến anh nữa, mà khi nghe Ba Lương nói vậy, trong lòng có chút khẩn trương, lại có chút sợ, dù sao năm đó nếu cô không đi, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng bây giờ có sợ cũng vô ích, cô sẽ lấy tinh thần hết sức để tối mai không đụng mặt với anh.

Nơi nào có anh cô không đến, nơi nào không có anh sẽ có cô, chỉ hy vọng yến hội ngày mai vượt qua bình an sau đó thuận lợi xuất ngoại.

Lần này trở về cô sẽ ở không lâu, chỉ có một tuần, bên đây cô không bỏ xuống được nhất định phải quay về nước ngoài.

Lần này trở về cũng là vì sợ lâu rồi không có thăm gia đình, sợ mọi người lo lắng hơn nữa cũng đúng lúc kỷ niệm 30 năm kết hôn của ba mẹ, cô là con gái mặc kệ cái gì cũng phải về một chuyến.

Mà chuyến này, cô chỉ hy vọng thuận lợi vượt qua, cô không có nhiều thời gian, cũng không chịu nổi khó khăn, nghĩ đến, Tâm Kỳ xoa xoa mi tâm, một ngày một đêm mệt mỏi hơi nhức đầu, nên xoay người vào trong nghỉ ngơi,

——————————————————————————————-

An Gia Biệt Thự

Một căn phòng tối, một người đàn ông đứng trước cửa sổ nghiêng người dựa vào vách tường, tay khéo léo thưởng thức ly rượu, ánh trăng chiếu lên người anh, làm cho mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy khuôn mặt tựa như tượng điêu khắc, một đôi ánh mắt sâu thẳm, trong tay cầm ly rượu đỏ, nhìn không ra là anh đang nghĩ gì, môi đỏ mọng, tà mị nhếch lên, người ta thấy được sẽ đắm chìm vì nó, anh đứng dậy, nhìn ra cửa sổ.

Lương Tâm Kỳ, em rốt cục đã trở về, em rốt cuộc cũng đã trở về.

Lần này, anh muốn cho cô biết, không chịu nghe An Vĩ Thần nói thì cái giá phải trả rất lớn, khuôn mặt lạnh như băng, con ngươi loé lên khiếp người trong đêm.

Đêm tối trôi qua, ánh bình minh đang tới, không khí trong lành, lại có mùi vị của gia đình làm cho tâm tình của Tâm Kỳ cũng phá lệ tốt, cô rời giường mở cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi vào phòng.

Nhìn thấy một chiếc xe màu đen trước nhà, cô nghi ngờ nhíu mi, là xe của ai? Thế nào mà chưa từng thấy qua.

Đột nhiên, cô phát hiện mình thật ngu vì lâu rồi cô cũng đâu có trở về.

Cái xe này trước đây chưa từng thấy qua chắc có lẽ là của bạn ba, nghĩ vậy cô gõ đầu mình nở nụ cười một chút xoay người vào toilet, tắm rửa rồi xuống lầu ăn điểm tâm.

Vừa đi nửa cầu thang, chợt nghe phía dưới truyền đến giọng nói của Ba Lương: " Thần, con đã đến rồi, mau lại đây ngồi". Dưới lầu Ba Lương vui vẻ chào An Vĩ Thần.

An Vĩ Thần gật gật đầu, anh nhìn lên lầu, ngước mắt ở chỗ rẽ là một thân ảnh màu trắng, anh nheo mắt lại, tà mị cười, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra ngồi lên ghế sofa, chỉ là lâu lâu lại nhìn lên lầu một chút, ánh mắt sâu thẩm làm chho người ta không hiểu rõ anh nghĩ gì.

Ở cầu thang, Tâm Kỳ nghe được tên của anh, trong lòng kinh hoàng không thôi, cô thật không ngờ anh sẽ đến lúc này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-43)