← Ch.5 | Ch.7 → |
Khương Triệu Đồng công khai cùng Tôn Tiểu Nhã quen nhau, thường mang cô tham gia các buổi tiệc, gặp mặt bạn bè... Tôn Tiểu Nhã trời sinh khí chất đoan trang, biết dung hợp tính cách, trí tuệ và cảm xúc. Luôn có thể kịp thời hòa tan khí lạnh của Khương Triệu Đồng, nhất là nụ cười tươi của cô, khiến cho người khác đều phải mềm lòng, dạy cho cánh đàn ông đều muốn ôm ấp nâng niu.
Khương lão gia vui vẻ khi thấy chuyện thành công, cha của Khương Triệu Đồng - Khương Thánh Dương đối với cô gái tĩnh tú, đoan trang, tao nhã như Tôn Tiểu Nhã có ấn tượng rất tốt. Hắn không chịu nổi nhất loại mĩ nữ tự cho mình xinh đẹp suốt ngày giương nanh múa vuốt. Lấy thân phận người đàn ông trong Khương gia đối với Khương Triệu Đông hiểu biết mà nói, người phụ nữ được Khương Triệu Đông mang về chỉ có một mình cô bé này, rất khó có thể có cái thứ hai, phải quý trọng thật tốt.
Hơn nữa, tính cách Khương Triệu Đồng rất khó đối phó, Tôn Tiểu Nhã lại ứng phó tự nhiên. Thật đáng khâm phục!
Chỉ có Khương Thiên Nghê không chịu bỏ qua cho Tôn Tiểu Nhã, dĩ nhiên không nịnh bợ cô. Luôn luôn gây chia rẻ làm cho mẹ chán ghét Tôn Tiểu Nhã, thân phận 'con gái riêng' khiến cho bà ấy luôn bài xích không tán thành việc cưới Tôn Tiểu Nhã vào cửa.
Khương Triệu Đồng không phải không thương mẹ mình nhưng mặc kệ có thương một người nhiều như thế nào, cho dù có là mẹ ruột đi chăng nữa cũng không thể có ý đồ muốn nắm hắn trong lòng bàn tay, càng miễn bàn tình cảm đời sống cá nhân của hắn. Không có ai có thể so với hắn coi trọng cuộc sống riêng tư.
Hắn không thể hiểu nỗi em gái mặc kệ mọi chuyện cố gắng ở bên tai mẹ nói xấu Tiểu Nhã, mẹ thì cưng chiều nó để rồi bị con gái ngoan xỏ mũi dắt đi, chẳng ra làm sao! Hai mẹ con nhà này rốt cuộc giống ai? Tám phần là do bên nhà ngoại di truyền không tốt.
Chỉ có điều, từ xưa đến nay Khương gia là hệ thống phụ quyền, phụ nữ tùy hứng càn quấy sẽ không được ý kiến. Đó là lí do mà Khương Triệu Đồng như thường hẹn hò Tôn Tiểu Nhã, chỉ cần ông nội ra hiệu liền dẫn Tôn Tiểu Nhã về nhà ăn cơm.
Khương lão gia rất thích tìm cô nói chuyện phiếm, cũng không để bụng cho cô biết lí do hôn ước của hai nhà, ông mang theo một chút hoài niệm tươi cười nói: "Bà nội của con khi còn là con gái cá tính rất mạnh mẽ, giống như một viên kim cương bộc lộ tài năng, muốn giấu cũng không giấu được sự khôn khéo quả quyết của bà ấy. Nhưng mà cũng vì cái tính cách này mà bà ấy phải vất vả cả đời! Tiểu Nhã, con cứ giữ nguyên bộ dáng hiện tại là được rồi, những chuyện vất vả cứ để cho đôi vai của đàn ông gánh vác đi."
Cái đó còn phải xem người đàn ông đó có gánh vác nổi không, không phải người đàn ông nào cũng có bờ vai. Có rất nhiều tên giống như Tôn Tư Hiền, trời sinh vai nghiêng, gánh không nổi còn để trượt đi xuống.
Tiểu Nhã không cùng trưởng bối tranh chấp, điều đó là vô nghĩa, mỉm cười nói: "Cháu hiểu tấm lòng của ông, nhưng bà nội cháu trời sinh tính cách không chịu ngồi yên muốn bà ở nhà thanh nhàn hưởng phúc, trái lại bà ấy chịu không được."
Khương lão gia cười ha ha nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Bà ấy xác thực là loại người này, 'Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc?' (1), là ông lo bò trắng răng nhỉ?"
"Không đâu ạ! Cái này chứng tỏ ông nội là người xem trọng tình cảm..."
"Ông nôi? Ai cho phép cô gọi ông nội?" Khương Thiên Nghê vừa ở bên ngoài trở về, tái thính nghe được câu nói của Tiểu Nhã liền quăng hết túi lớn, túi nhỏ xuống đất hổn hển chất vấn Tôn Tiểu Nhã.
"Thiên Nghê, đây là đạo đãi khách của con à?" Khương lão gia giận dữ: "Tiểu Nhã gọi ông là 'ông nội' là do chính ông cho phép. Không phải bạn học của con cũng gọi ông là 'ông nội' hay sao?"
Khương Thiên Nghê không dám nói nữa chỉ có căm tức liếc Tôn Tiểu Nhã.
Khương lão gia lắc đầu, ánh mắt không vui nhìn con dâu đang xách năm, sáu túi: "Tại sao con lại dẫn Thiên Nghê đi mua nhiều độ như vậy?"
Khương Thiên Nghê thốt ra: "Ai bảo mọi người thu hồi thẻ vàng của con, mẹ cho thẻ hạng hai mà mẹ cho hoàn toàn không đủ để con quét. Cô hỏi Tôn Tiểu Nhã: "Có phải do cô đi đâm chọc, nói xấu tôi với anh hai, khiến cho anh ấy đối xử tệ với tôi như thế này, phải không?"
Tiểu Nhã bật cười, nhìn Khương Triệu Đồng đang ngồi bên cạnh: "Tôi không có năng lực ảnh hưởng Triệu Đồng, để anh ấy làm mấy chuyện loại này. Khương tiểu thư quá đề cao tôi rồi."
"Gọi con bé là Thiên Nghê đi." Khương Triệu Đồng vỗ vỗ tay cô. Bàn về tuổi, Thiên Nghê lớn hơn Tiểu Nhã hai tuổi, cố tình mức độ ngây thơ tùy hứng vẫn còn dừng ở độ tuổi mười lăm. Chỉ biết ở trước mặt đàn ông giả bộ làm thục nữ, hắn làm anh trai còn cảm thấy xấu hổ giùm cô.
Khương Thiên Nghê không nghe theo đối gia gia nói: "Gia gia, trả thẻ vàng lại cho con đi!"
Khương lão gia trừng cô: "Con mua nhiều như vậy còn chưa thấy đủ à? Con xem ông nội là núi vàng núi bạc sao?"
"Con không thể mặc cùng một bộ quần áo đi gặp mặt bạn bè được!"
"Bộ quần áo ông nội đang mặc đã được năm năm, đi gặp mặt bạn bè cũng không có cảm thấy xấu mặt?"
"Cái đó không giống. Con là thiên kim tiểu thư còn chưa có kết hôn, ánh mắt bạn bè của con đều rất lợi hại, mọi người hẹn cùng đi ra ngoài chơi, nếu mặc một bộ quần áo hai lần chắc chắn sẽ bị bọn họ cười chết mất." Lòng tự ái của Khương Thiên Nghê đều vì để cùng bạn bè so cao thấp, ánh mắt cô ta mang đầy vẻ khiêu khích liếc nhìn trang phục trên người Tôn Tiểu Nhã, châm chọc nói: "Tôn gia rất nghèo sao? Hay là bọn họ đối với con gái riêng hà khắc? Cái váy trên người của cô đã mặc hai lần rồi."
Tiểu Nhã cười ngọt: "Phải không? Tôi không có chú ý. Trí nhớ của tôi không tốt, không thể nhớ được bộ quần áo nào đã từng mặc đi gặp bạn bè, khó tránh khỏi việc mặc trùng."
Khương Thiên Nghê khinh thường hừ một tiếng: "Đây là quy tắc cần thiết của các thiên kim tiểu thư."
Ai phá minh? Cánh đàn ông ngồi đây cũng chưa từng nghe qua.
Tiểu Nhã hỏi Khương Triệu Đồng: "Em mặc cùng một bộ quần áo có làm anh cảm thấy xấu mặt hay không?"
"Anh không có bị thần kinh, đàn ông bình thường cũng sẽ không chú ý tới mấy thứ này." Khương Triệu Đồng nhìn em gái bằng ánh mắt lãnh kiếm sương đao nói: "Chỉ có kẻ không biết kiếm tiền lại lãng phí thành tánh thiên kim đại tiểu thư mới cảm thấy mất mặt."
Khương Thiên Nghê nổi cáu: "Em cũng không có tốn tiền của anh!!!!"
Khương Triệu Đồng sắc mặt trầm xuống: "Giỏi lắm! Dám nạt cả tôi! Bắt đầu từ ngày mai cô đến công ty làm việc cho tôi!"
"Em không đi!" Khương Thiên Nghê trốn ra sau lưng của bà Khương.
Khương phu nhân vội lên tiếng: "Triệu Đồng, không cần dọa em con nữa, con bé đến công ty có thể làm cái gì? Thiên Nghê chỉ cần ở nhà cùng mẹ là được, chờ đến lúc con bé hai lăm tuổi thì sẽ phải gả nó đi rồi. Hiện tại, chúng ta cưng chiều con bé nhiều một chút, có thể chiều chuộng được mấy năm nữa đâu?" Thấy con trai không nói gì, bà liền hướng cha chồng nói rõ lí do: "Cha, Thiên Nghê không có mua đồ vật linh tinh, tất cả đều là quần áo, túi xách, giày dép, ... mới nhất của tháng, đều là những thứ cần thiết."
Khương lão gia thở dài: "Thiên Nghê không cần quần áo mới, giày mới, mà là cần đổi một đám bằng hữu mới như vậy trang phục cũ mua trước kia sẽ trở thành đồ mới thôi."
Khương Thiên Nghê làm sao có thể nghe vào tai? Nhặt lến đống túi lớn, túi nhỏ dưới đất đi thẳng lên lầu. Khương phu nhân cũng đi theo sau cùng con gái về phòng mặc thử quần áo, giày, cần phải thật hoàn hảo không phụ phong hào 'tiểu công chúa của Khương gia. '
Khương lão gia cười khổ: "Con gái thích làm đẹp cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cùng một bộ quần áo không chịu mặc lần thứ hai đi chơi với bạn bè thật sự là hư vinh. Tiểu Nhã, hôm nay để cho con phải chê cười rồi."
Tiểu Nhã cười mà không nói kỳ thật trong lòng cô rất là hâm mộ. Hâm mộ Khương Thiên Nghê có thể tự nhiên tiêu xài lãng phí tiền của đúng tình hợp lý như vậy!
Khương Triệu Đồng thừa dịp nói: "Ông nội, Thiên Nghê đối với Tiết Thành Lượng còn chưa chịu hết hi vọng sao?"
Khương lão gia vẫy vẫy tay: "Không cần để ý. Thiên Nghê đang bị ấm đầu, lâu dài sẽ bình thường trở lại thôi."
"Nó làm sao có thể vụng về như vậy chứ? Không biết tự mình tính toán xem mỗi tháng tiêu xài bao nhiêu cho mấy thứ hàng hiệu, trang sức, ít nhất phải lựa chọn một tên ngốc nào đó chịu chi tiền cho đống hóa đơn của nó chứ."
"Chuyện của Thiên Nghê con không cần quan tâm. Trong lòng của ông và cha con đã chọn lựa được người vừa ý rồi, nhưng vì mẹ con kiên trì muốn giữ Thiên Nghê ở nhà thêm vài năm cho nên tạm thời cứ thả lỏng nó đi."
"Ông nội tin chắc tiếp tục mặc kệ nó tương lai sẽ không bị 'trả hàng' chứ?"
"Cái này..." Khương lão gia chột dạ.
"Đổi lại làm cháu chính là thà chết cũng không chịu khuất phục." Hắn cười trào phúng.
"Triệu Đồng, con bé tốt xấu gì cũng là em con mà." Khương lão gia thường nghi hoặc cháu đích tôn rốt cuộc giống ai?
"Bởi vì là em gái nên con mới kiềm chế, nếu không con đã sớm đuổi nó ra khỏi tầm mắt con rồi."
Thế này mà là nhẫn nại sao?
"Triệu Đồng, người lớn tuổi trái tim không được tốt lắm. Anh nói chuyện không cần phải sắc bén như vậy. Người không biết chuyện còn cho rằng Thiên Nghê là kẻ thù của anh."
"Ngược lại là kẻ thù còn dễ giải quyết, là người thân nên mới hao tâm tổn trí." Khương Triệu Đồng chết cũng không thay đổi nói thẳng ra.
Tiểu Nhã nhẹ giọng chen vào giúp hai bên giải hòa: "Ông nội, Triệu Đồng học đến bằng cấp tiến sĩ nhưng lại quên học môn học 'Tu từ học', rõ ràng trong lòng anh ta lo lắng cho Thiên Nghê lại cứng miệng trách cứ. Thật không hiểu nên nói anh ta là 'người ăn nói chua ngoa tim mềm như đậu hủ' hay là nói anh ta 'thẹn thùng, mắc cỡ' không chịu thừa nhận chính mình quan tâm em gái?"
"Đúng! Đúng! Đúng! Thằng nhãi này chính là người như vậy! Chỉ được cái mạnh miệng!" Khương lão gia như gặp được tri âm miệng không ngớt phụ họa. Chẳng cần biết có đúng hay không, nhưng ít nhất cũng có thể giải thích được tính tình lãnh huyết kỳ cục của cháu đích tôn, lão thái gia có thể được an ủi: "Tiểu Nhã, con thực sự lương thiện, am hiểu lòng người là một cô gái tốt, Triệu Đồng ánh mắt thật tinh tường."
Khương Triệu Đồng nét mặt lạnh lùng, nhưng không phản bác.
Từ trong nhà đi ra, trên đường lái xe đưa cô trở về, âm thanh của hắn không lớn lại hết sức kiên trì nói: "Tôi là người như thế nào em thật sự biết rõ sao? Xin em từ nay về sau không cần lên tiếng thay tôi. Thiên Nghê là em gái tôi nhưng tôi thật sự không thích tính cách này của nó."
Còn tính cách của anh thì dễ khiến cho người khác thích sao? Quỷ Kiến Sầu!
Nét mặt Tiểu Nhã trầm xuống, lời nói thành khẩn: "Anh nói em gái anh như vậy trong lòng anh thực dễ chịu sao? Ông nội của anh đều hơn bảy mươi tuổi rồi, anh nói một hai câu dễ nghe an ủi ông cũng không được à? Tôi biết. Tôi không có tư cách lên tiếng thay anh, tôi chỉ không đành lòng nhìn vẻ mặt khổ sở của ông thôi. Rất xin lỗi! Tôi nhiều chuyện, tôi ở chỗ này xin lỗi anh."
Sau khi nói xong, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, không hề nhìn hắn. Cô từ đầu tới cuối cũng chỉ là người ngoài.
Không có giận dữ, không có tranh cãi, Tiểu Nhã bình tĩnh ngoan ngoãn xin lỗi lại làm cho Khương Triệu Đồng càng cảm thấy khó chịu, bởi vì biểu cảm trống rỗng của cô làm người ta đau lòng, dường như nỗi lòng của cô rút vào bên người hắn.
"Không cần như vậy, Tiểu Nhã."
"Xin lỗi vẫn chưa đủ sao?"
"Đừng nói nữa, Tiểu Nhã. Chẳng lẽ em đem tôi xem thành một bạo chúa cần phải ngoan ngoãn phục tùng theo?"
"Anh không phải sao?"
"Anh không phải!" Anh phải nói. Cần phải nói rõ ràng.
"Vậy anh nhất định không biết, vẻ mặt rét lạnh thờ ơ, lời nói lạnh nhạt thường thường tổn thương trái tim người khác." Tiểu Nhã âm thanh trở nên nghiêm túc: "Từ nhỏ đến lớn anh luôn có tư chất tự nhiên hơn người, nhìn người khác bằng nửa con mắt, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió! Anh là con của ông trời, con cưng của ông trời, anh chưa từng hưởng qua mùi vị 'không bằng người', cho nên anh luôn lấy tiêu chuẩn cao của mình để nhìn người khác, bình luận người khác, có bao nhiêu người có chỉ số thông minh bằng anh, có thể ngồi ăn cơm cùng anh, thâm chí so với anh cao hơn? Rất khó. Có lẽ anh không cố ý coi thường người khác, nhưng biểu hiện bên ngoài của anh nó lại thể hiện ý đó."
"Thì tính sao?" Khương Triệu Đồng đột nhiên vặn xoắn mày, vẻ mặt không tốt: "Tôi tư chất tự nhiên hơn người là lỗi của tôi sao? Tôi cũng giống như người khác ngày đêm khổ luyện đến trường, mất năm năm mới lấy được bằng tiến sĩ. Từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, tôi không có hưởng qua mùi vị 'không bằng người', đó là vì tôi luôn luôn cố gắng, không dám lười biếng. Tôi là đứa con trai duy nhất của Khương gia, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ích Thái, tôi không có quyền lợi làm nũng, gàn dỡ nói vứt bỏ trách nhiệm. Tôi sinh ra ở Khương gia nhất định phải vì Khương gia mang lại lợi ích kinh tế thật lớn. Nếu tôi phải trả giá nhiều như vậy thì những người không làm mà hưởng, còn có mấy con sâu gạo dương dương tự đắc kia dựa vào cái gì bảo tôi phải tôn kính?"
Tiểu Nhã nhắm mắt xuôi tay, cảm thấy đang đàn gải tai trâu.
"Anh thích hợp cưới một người phụ nữ mạnh mẽ về làm vợ. Có thể cùng bước chung với anh, cùng anh ở tập đoàn bán mạng cho công việc. Như thế mới có được sự tôn trọng từ anh."
"Không. Tôi sẽ không lấy người vợ như vậy." Khương Triệu Đồng trầm giọng nói: "Em nói tôi là con của ông trời? Phải. Nhưng cũng không phải. Tôi thực sự hâm mộ một người bạn học, gia đinh của hắn chỉ vừa đủ sống, trên mặt lại luôn tràn đầy nụ cười hạnh phúc, tôi... chưa từng thấy chính mình cũng có được nụ cười như vậy qua tấm gương."
Tiểu Nhã xúc động lắng nghe.
"Có một ngày sau khi tan học, hắn rủ tôi cùng về nhà đọc sách, tôi tò mò cùng hắn về nhà, mẹ hắn ở nhà chờ hắn, nấu một bữa cơm thật ngon chờ hắn cùng cha hắn trở về ăn cơm. Bữa cơm gia đình thực bình thường, khi tôi ngồi xuống nếm thử mùi vị đó đặc biệt rất ngon."
"Sau đó, mẹ hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cha hắn gắp thức ăn cho ông ấy, ánh mắt như vậy tôi chưa từng thấy qua. Đột nhiên tôi cảm thấy hâm mộ người bạn học không bằng mình. Lúc mẹ hắn dùng ánh mắt dịu dàng ấy gắp thức ăn cho tôi, tôi cảm động lại chua xót, bởi vì mẹ tôi chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Thậm chí cũng không biết tôi đã ăn cơm chưa, vì tất cả đều có người hầu lo liệu. Bà chỉ vội vàng tiêu tiền trang điểm cho bản thân, cùng tình nhân của cha tôi phân cao thấp."
Cảm giác đau lòng bất ngờ đánh úp vào trái tim Tiểu Nhã.
Hắn hờ hững nói tiếp: "Tại khoảnh khắc đó, tôi liền hiểu rõ, trong tương lai tôi muốn có được một gia đình thuộc về mình, có một người vợ hiền chịu vì tôi xuống bếp, bằng lòng ở nhà đốt đèn đợi tôi, làm cho chồng con tìm được đường trở về mái ấm gia đình. Cho nên, tôi phải vì con của tôi tìm một người mẹ dịu dàng, không cần phải đi hâm mộ hạnh phúc của người khác nữa.
Tiểu Nhã giơ lên thủy mâu, nghi ngờ nhìn hắn.
Lời nói của hắn quét sạch tất cả những bất mãn của cô đối với hắn, thực sự có chút không cam lòng.
"Anh may mắn được sinh ra trong gia đình phú quý mà cũng đi hâm mộ hạnh phúc nhỏ bé của người khác à?"
"Tôi hâm mộ, cho nên tôi muốn có một gia đình như vậy."
"Đồ ngốc! Anh là phần tử công tác điên cuồng, anh làm gì có thời gian mà mỗi ngày trở về nhà dùng cơm chiều? Đó là dành cho những người bình thường có công việc rãnh rỗi, không có khả năng đi ăn cơm ở nhà hàng, đó là lí do mà bọn họ mỗi ngày phải trở về nhà dùng cơm gia đình. Vì vây, mỗi một gia đình đều có hương vị của mẹ." Tiểu Nhã ánh mắt rất dịu dàng nhìn hắn: "Tôi chính là người có xuất thân từ tầng lớp bình dân, lại một bước tiến vào gia đình giàu sang, cho nên tôi muốn nói cho anh biết, 'hạnh phúc' anh nhìn thấy không phải đến từ bữa cơm kia, mà là ánh mắt dịu dàng của người mẹ đó. Bởi vì bà có một người chồng để yêu thương chăm sóc, người chồng đó cũng yêu bà sâu đậm, hai người yêu nhau sẽ tạo nên một gia đình trọn vẹn, sau đó lại sinh ra một đứa trẻ đáng yêu, làm cho gia đình này càng chắc chắn hạnh phúc."
Ánh mắt đen như mực của ánh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, một dòng nước ấm áp len lỏi vào trong trái tim hắn, hắn thích cô dùng ánh mắt này nhìn hắn, ấm áp, dịu dàng, trong suốt không có ngụy trang.
"Cha mẹ yêu thương lẫn nhau, con cái tự nhiên sẽ có được nụ cười hạnh phúc, vui vẻ rồi."
Khương Triệu Đồng không có báo động trước, đột nhiên cuối xuống hôn cô.
Hắn quyết định cùng cô yêu thương lẫn nhau.
Tiểu Nhã đờ ra!
Cô run rẩy một chút, có cảm giác như đang ở trong mơ.
Nàng không cách nào hình dung được đáy lòng bị chấn động có bao nhiêu lớn. Người đàn ông vĩ đại, cao ngạo như hắn, trời sinh tính cách cố chấp, hắn không dễ dàng biểu lộ một chút tình cảm dịu dàng, cũng đủ khiến cho cô lún sâu vào vũng bùn.
Cô có thể giao ra trái tim của chính mình không? Có thể chứ? Sau khi thổ lộ xong có thể hay không sẽ lại đổi lấy một màn tan nát cõi lòng khác?
Khương Triệu Đồng tham lam hút lấy cánh môi thơm ngon mềm mại của cô, ôm lấy thân hình ấm áp nhỏ bé này gánh nặng trên vai anh dường như biến nhẹ, trái tim cũng mềm rũ theo.
Ở cùng với cô, trái tim hắn thật bình an. Thực sự rất bình an, không cần phòng bị.
Cô quan tâm hắn xuất phát từ thật tình, cho nên mới quyết tâm cùng hắn nói phải trái, nói chuyện tình nghĩa, không giống những người phụ nữ khác luôn thuận theo lời nói của hắn, nói ra những lời giả dối, lập tức làm cho hắn cảm thấy tẻ nhạt, chán nản.
Hắn thừa nhận hắn là người theo chủ nghĩa sô vanh (2), chán ghét những phụ nữ hung hăn mạnh mẽ, nhưng cũng không thích thố ti hoa chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Hắn có thể rất khó trị, rất khó chơi, lại khó có thể lấy lòng nữa! Hắn thích người phụ nữ vừa các tính lại có tình cảm, dịu dàng lại có chủ kiến, cô ấy phải có dung mạo đẹp, vóc dáng đẹp, khí chất tao nhã, lại thùy mị như nước.
Xin hỏi muốn đi chỗ nào tìm?
Khương Triệu Đồng vui mừng phát hiện, hắn đã tìm được một viên ngọc giống như trong suy nghĩ của hắn.
(1) Trang Tử cùng Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.
Trang Tử nói: "Cá du ra chơi thong thả, đó là niềm vui của cá"
Huệ Tử đáp: "Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?"
Trang Tử nói: "Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?"
Huệ Tử nói: "Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá".
Trang Tử nói: "Xin nói lại từ gốc. Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy".
(2) Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tên của Nicolas Chauvin, một người lính cuồng tín của Napoléon Bonaparte mà sự tôn thờ cuồng loạn của anh ta đối với Hoàng đế đã khiến anh ta liên tục chiến đấu cho nước Pháp ngay cả khi đã bị thương 17 lần trong các cuộc chiến tranh xâm lược của Napoléon. Tương truyền, trong trận đánh quyết định tại Waterloo khi quân Pháp đã bị đập tan tác, anh ta đã thét lên rằng "Đội Cựu Cận vệ có chết nhưng không đầu hàng!", hàm ý một nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay một hội nhóm của mình.
Có đối thủ cạnh tranh xuất hiện?
Bởi vì Tiểu Nhã cùng em gái hẹn xong qua trung tâm thương mại xem triển lãm sách quốc tế. Khương Triệu Đồng bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại. Ân tượng lần đầu tiên nhìn thấy Mã Nguyên Nguyên - em gái của Tiểu Nhã gây cho hắn là một nữ sinh đáng yêu, thích cười khẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Bên cạnh có hai người con trai đứng cùng, một người từng giao tiếp qua - Tiết Thành Lượng, thân thiết nắm tay của Mã Nguyên Nguyên. Một người khác vóc dáng cao lớn, trên gương mặt vẫn còn sự ngây ngô của thiếu niên, hắn vừa nhìn đến Tiểu Nhã liền lập tức đi lên dính vào bên canh Tiểu Nhã.
"Chị Tiểu Nhã!" Người này đúng là Võ Tuấn Tư, đại học năm nhất, đã làm đàn em của cô một học kỳ rồi, lòng mến mộ đối với cô chỉ có tăng chứ không giảm nhưng không dám thổ lộ. Bởi vì chính mắt của hắn nhìn thấy Tiểu Nhã từ chối lời tỏ tình của một cậu đàn em nhỏ hơn hắn một tuổi, cô ấy không chấp nhận tình yêu chị em.
"Tuấn Tư, sao em cũng đến đây à?" Tiểu Nhã kinh ngạc cười nói.
"Em vốn muốn hẹn chị cùng đi xem triển lãm sách quốc tế, nhưng điện thoại di động của chị không có mở máy, cho nên em liền liên lạc với Mã Nguyên Nguyên mới biết được mọi người đã hẹn nhau hết cả rồi, vì vậy em liền chạy nhanh đến đây." Võ Tuấn Tư vừa nói vừa đánh giá Khương Triệu Đồng, người đàn ông mang theo hơi thở chín chắn, trầm ổn đè ép người này là ai?
Khương Triệu Đồng vốn dự định đưa cô đến đây liền quay về, nhưng vừa nhìn thấy Võ Tuấn Tư liền thay đổi ý định, kêu tài xế lái xe đi trước: "Tiểu Nhã, người này là ai?" Hắn lạnh nhạt lên tiếng, liếc mắt một cái liền nhìn ra được tiểu quỷ này đang tơ tưởng Tiểu Nhã nhà hắn. Nằm mơ cũng không có cửa đâu!
"Cậu ấy là Võ Tuấn Tư, trước kia cậu ấy là học sinh mà em dạy kèm, hiện tại là đàn em của em." Tiểu Nhã môi anh đào cong lên cười duyên: "Tuấn Tư, người này Khương Triệu Đồng là..."
"Vị hôn phu." Đả kích tình địch không thể nương tay.
"Hở?" Tiểu Nhã bị đóng băng. Hắn cho là thật à?
Võ Tuấn Tư vẻ mặt khiếp sợ: "Tiểu Nhã, chị đính hôn rồi sao?"
"Không có công khai đính hôn. Chỉ do trưởng bối hai bên nói miệng thôi." Tiểu Nhã nghĩ rằng Võ Tuấn Tư trách cô không mời hắn tham gia tiệc đính hôn, nên nói rõ một chút.
Khương Triệu Đồng ôm vai của cô: "Vào thôi! Anh cũng nhiều năm chưa có đi xem triển lãm sách, lên mạng đặt mua cũng không thuận tiện." Đông nghịt người chen chúc nhau có gì thú vị chứ?
"Con gái bọn em ưa thích đi dạo chỗ này, đi dạo chỗ kia. Vì vậy em mới hẹn Nguyên Nguyên. Ai biết đàn ông mấy anh cũng bon chen đi đến? 80% là đến mua sản phẩm máy tính chứ gì." Tiểu Nhã nhăn chóp mũi đáng yêu nói.
"Võ Tuấn Tư là cái người mà lần đó em nói với anh muốn dẫn hắn đi khu vui chơi?" Trí nhớ của Khương thiếu gia rất tốt.
"Đúng vậy! Vừa nhìn liền biết là đứa trẻ ngoan."
"Hắn ta không phải đứa trẻ." Hắn nghiên chỉnh sửa lời cô.
Tiểu Nhã phốc xích cười: "Lúc em dạy kèm cho cậu ta, khi đó cậu ta chỉ là học sinh lớp mười, cho nên vẫn xem hắn là trẻ con thôi."
Khương Triệu Đồng nhìn ra được Nhã đối với Võ Tuấn Tư hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, yên tâm rất nhiều, không nhịn được quay đầu hướng về Võ Tuấn Tư khiêu khích thoáng qua: Thối tiểu quỷ, có thể thay đổi mục tiêu mới rồi.
Võ Tuấn Tư đáng thương chưa kịp tỏ tình đã định trước thất bại.
***
Tiểu Nhã tốt nghiệp đại học xong liền thi lên viện nghiên cứu, học lớp thạc sĩ.
Khương lão gia hối thúc bọn họ nhanh chóng kết hôn, Khương Triệu Đồng đều có dự tính: "Con muốn ba mươi tuổi mới kết hôn. Đúng lúc Tiểu Nhã tốt nghiệp bằng thạc sĩ, còn bây giờ không gấp."
"Con gái tốt nghiệp đại học là có thể kết hôn, sau đó sinh đứa nhỏ." Khương lão gia cho là như vậy.
"Thiên Nghê tốt nghiệp xong vẫn ở nhà lắc lư lắc lư hai năm trời, trừ bỏ phải dọn thêm một phòng cho nó cất chứa quần áo, túi xách, giày, ... con không thấy thằng em rể cất chỗ nào? Càng miễn bàn tới cháu ngoại trai." Khương Triệu Đồng giọng điệu lạnh nhạt.
Khương lão gia chịu thua, cháu gái nhà mình còn chưa đẩy ra ngoài tiêu thụ trước thì rất khó cổ vũ người khác đồng ý kết hôn sớm.
Song, Khương Triệu Đồng và Tôn Tiểu Nhã cùng qua Mĩ tham dự hôn lễ của Giang Nhật Đông, hắn cùng Điền Na từ oan gia biến thành thông gia làm cho tất cả mọi người đều rớt cằm xuống đất.
Đến nước Mĩ, đương nhiên sẽ ở lại nhà của Giang gia.
Giang Nhật Đông tự nhiên sẽ hồi báo lại ân đức của anh họ, cười gian tà: "Anh họ, phòng khách ít ỏi, anh và Tôn tiểu thư chịu khó ngủ cùng một phòng ha!"
Sau đó lớn giọng chỉ huy người hầu dọn dẹp phòng, rồi rời đi.
Tuy nói là phòng dành cho khách nhưng diện tích căn phòng khoảng chừng hơn mười mét vuông, còn kèm thêm hai bồn tắm mát xa lớn. Một chiếc giường lớn đủ để hai người cao to nằm, Tiểu Nhã đứng ngay tại chỗ xấu hổ không biết phải làm sao.
Khương Triệu Đồng biểu lộ nét mặt không tự nhiên hiếm thấy, ngón tay gãi đầu tóc nói: "Hay là chúng ta đi khách sạn ở?"
"Dì và dượng của anh có cảm thấy anh kỳ lạ hay không?"
"Tiểu Nhã, anh không ngủ ở sô pha."
"Em chưa nói... muốn anh ngủ sô pha! Giường lớn như vậy..."
Khương Triệu Đồng hôn cái miệng nhỏ nhắn đang thì thầm của cô, bốn cánh môi gắn bó so với trước kia càng thêm quyến luyến. Môi của hắn say sưa thăm dò những gì tốt đẹp nhất của cô, hơi thở nặng nề nhả ra ở gáy cô.
"Anh không muốn nửa đêm phải đứng dạy vô nhà vệ sinh tắm nước lạnh. Em xác định không đi khách sạn ở?" Hắn ám chỉ một cách lộ liễu.
Hai gò má của Tiểu Nhã đỏ bừng lên, con ngươi ngập nước ẩn tình, hai cánh tay trắng như bạch ngọc vòng qua ôm cổ hắn, thổ khí như lan (1): "Em theo anh qua Mĩ, người thân ở Đài Loan sẽ có người tin chúng ta không có xảy ra chuyện gì sao?"
"Chúng ta tự mình biết là được rồi!"
"Người đàn ông như anh có thể chịu đựng đến bây giờ đủ để chứng minh trong lòng anh rất để ý tới em." Tiểu Nhã nũng nịu nháy mắt mấy cái: "Thành thật khai báo cho em, Triệu Đồng, anh có đi tìm người phụ nữ khác để giải quyết không?"
"Tôn nghiêm đàn ông của anh rất muốn nói có, nhưng sự thật thì không có. Anh sẽ không cùng lúc quen em mà còn đi tìm người phụ nữ khác làm xằng làm bậy. Anh sẽ phỉ nhổ chính bản thân mình." Tình cảm anh dành cho cô đã không còn đơn thuần mà đã bắt đầu có hơi thở của sự độc chiếm, tình cảm càng ngày càng sâu đậm anh lại càng không muốn miễn cưỡng cô.
"Cám ơn anh, Triệu Đồng."
Cô nhón mũi chân chủ động hôn hướng lên môi hắn, từ từ in xuống một nụ hôn. Ngay tại lúc cô còn chưa kịp nháy mắt, hắn đã nhanh chóng phản kích cắn nuốt đôi môi ngọt mềm của cô, hoàn toàn không thể tự kềm chế.
Nàng vô lực cự tuyệt chỉ có thể cùng hắn hôn... hôn... hôn đến khi hô hấp biến thành thở gấp.
Toàn bộ không cần phải nói tiếp nha!
Hôm sau, mặc kệ Giang Nhật Đông trêu đùa, hỏi thăm như thế nào, Khương Triệu Đồng cũng không thèm đáp lại, chỉ chờ tiệm châu báu mở cửa liền dẫn cô đi lựa nhẫn kim cương cặp, cả hai cùng đeo ở ngón áp út.
Thực ra chỉ cần nhìn khuôn mặt thẹn thùng như con dâu nhỏ của cô là đủ nói lên tất cả.
Tham gia hôn lễ xong, bọn họ ở lại nước Mĩ hơn mười ngày. Vui chơi thỏa thích, sau đó, cùng cả nhà Giang Nhật Đông trở về Đài Bắc, mở tiệc chiêu đãi bà con bạn bè ở Đài Loan. Lại thêm một phen náo nhiệt.
Trên tiệc cưới, Tiểu Nhã giúp đỡ Khương Triệu Đồng đi tiếp đãi khách khứa. Tôn Lí Hàn Thúy dẫn một nhà Tôn thị cùng đến, nhìn thấy đứa cháu rể - Khương Triệu Đồng gần như đã có thể nắm bắt dễ như trở bàn tay, trong lòng bà vô cùng thỏa mãn.
Nhưng, đã xảy ra một sự kiện nhỏ.
Tiệc mừng ăn đến một nửa, Tôn Tư Hiền nhận được điện thoại khẩn cấp, liền vội vã rời đi, sau đó không thấy trở về.
Đợi đến khi tiệc tàn, Khương Triệu Đồng và Tiểu Nhã ở lại xử lý xong hết mọi việc đang chuẩn bị về nhà, nhưng ở đại sảnh của khách lại nhìn thấy Tôn Tư Hiền cùng một người phụ nữ đang đứng ở quầy tính tiền. Rõ ràng là mới vừa 'ăn vụng'xong nhanh chóng đường anh anh đi đường tôi tôi đi.
"Là Lí Hà Na!" Tiểu Nhã từ trên sô pha đứng lên vội vàng lôi kéo Khương Triệu Đồng ngồi xuống sô pha, đúng lúc đưa lưng về phía bọn họ.
"Bà ta là ai?" Khương Triệu Đồng bất động như núi. Hắn cảm thấy không có lí do gì phải trốn, người nên trốn phải là đôi gian phu dâm phụ kia kìa. Nhưng hắn vẫn là nghe theo tính toán của Tiểu Nhã. Chậc chậc! Coi ra hắn đã bắt đầu nuông chiều cô rồi.
"Lí Hà Na là bạn tốt của dì, thường hay đến nhà nói chuyện phiếm với dì." Cô ngồi xuống một lần nữa, cúi đầu thấp xuống, khổ sở vô cùng: "Bọn họ làm sao có thể ở cùng một chỗ? Lí Hà Na là bạn tốt nhất của dì, chồng bà ta vừa mất sinh hoạt của bà ta toàn do dì lo liệu cho tiền, bà ta làm sao có thể cùng ba làm chuyện như vậy? Đi giựt chồng của bạn thân? Làm người làm sao lại có thể vong ân phụ nghĩa đến mức độ này? Mà ba ba lại làm sao có thể......" Cô che lại mặt, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, bởi vì Khương Triệu Đồng cũng trông thấy, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây?
Vì sao ba của cô không thể làm cho cô cảm thấy tự hào vì ông chứ?
Khương Triệu Đồng nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô chứa đầy nước mắt long lanh, lúc này âm thanh của hắn bình tĩnh gần như vô tình nhưng lại có tác dụng rất tốt: "Tiểu Nhã nghe lời anh, sau khi trở về tắm nước ấm, lên giường ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh dậy đem tất cả mọi chuyện đều quên hết đi."
Cô nghi hoặc nhìn hắn.
"Con cháu không nên xen vào chuyện tình cảm riêng tư của người lớn." Hắn rất có kinh nghiệm nói.
Tiểu Nhã là người thông mình, rất nhanh liền hiểu được ý nghĩ sâu xa của hắn.
Hôm nay, cho dù cô là cô gái được Tôn gia thương yêu, chiều chuộng nhất cũng không thể can thiệp vào chuyện ba đi ngoại tình ở bên ngoài, huống chi cô không phải! Cô không có lập trường thay mặt Tôn Liễu Lĩnh cảm thấy bất bình. Ngược lại, Tôn Liễu Tĩnh sẽ căm thù cô vì cô lật tẩy vụ bê bối này. Bởi vì bà ấy tình nguyện không biết chuyện gì hết.
Đàn ông nếu ra ngoài ăn vụng cũng sẽ biết chùi sạch mép, không để cho vợ mình pháp hiện. Không biết thì sẽ không đau lòng, sẽ không bị thù hận cắn chặt hàng đêm mất ngủ.
Tiểu Nhã hiểu được, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là giả bộ như chưa thấy chuyện gì.
"Hôm nay, chuyện như thế này lại để cho anh bắt gặp, em thật sự rất xấu hổ."
"Vì sao em phải thay ba mình cảm thấy xấu hổ? Trước khi em ra đời, ông ấy là một 'hoa hoa công tử'. Em trường thành, ông ấy cũng không thay đổi. Đây là chuyện của ông ấy, vận mệnh do chính ông ấy lựa chọn, hậu quả phải tự mình gánh vác." Khương Triệu Đồng cố ý dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy muốn nói lại thôi của cô: "Không cần dạy ta cách làm con. Cho tới bây giờ những giáo điều đạo đức không trói buộc được những nam nữ vô văn hóa."
"Triệu Đồng, anh..."
"Đúng vây, cha của anh cũng giống như vậy. Không chỉ riêng mẹ của anh cảm thấy đau khổ giày vò, chính anh cũng bị bầu không khí trong nhà ép sắp phát điên. Nhưng anh có nặng lực thay đổi cái gì? Cha anh vẫn như cũ ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ, anh vì sao phải vì một người cha đốn mạt mà phải đánh mất đi hỉ nộ ái ố (2) của bản thân? Không. Mười sáu tuổi anh liền ngoan ngoãn, người anh không quản được anh không cần lo lắng, chuyện anh không quản được anh không cần phải nhúng tay, không cần tùy táng (3)."
Tiểu Nhã nói không nên lời. Ai có thể nói anh ấy nhẫn tâm là không đúng?
"Tuy rằng không nên nói cha em và cha anh như vậy, nhưng mà cẩu không đổi được ăn thỉ (4).
Nàng thở dài."Triệu Đồng, anh cũng vất vả."
Môi nở nụ cười, Khương Triệu Đồng đứng lên thuận tiện kéo theo cô: "Anh đưa em trở về, đừng nghĩ nhiều nữa."
"Em biết, về nhà tắm xong, ngủ một giấc." Tiểu Nhã nghiêng đầu cười ngọt ngào với hắn: "Nhưng phòng của em không có bồn tắm lớn, làm sao bây giờ?"
"Không có bồn tắm lớn?" Bước chân hắn hơi khựng lại một chút, nhún nhún vai: "Trách không được lần trước tặng cho em bồn tắm nước nóng Nhật Bản em lại từ chối không nhận." Tôn gia rốt cuộc cho Tiểu Nhã ở căn phòng như thế nào? Hắn nên tìm cái thời gian đi mở mang tầm mắt mới được."Bồn tắm nhà anh rất lớn, không ngại cùng em chia sẻ."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhã qua đêm ở nhà Khương Triệu Đồng.
Ân ái vừa xong, hai người ôm nhau tâm sự, để hiểu biết về nhau hơn.
"Không phải em mặt dày muốn qua đêm ở nhà anh, mà là mọi chuyện phát sinh quá bất ngờ, em sợ về nhà đối mặt với ba và dì, sợ bản thân biểu hiện không tự nhiên làm cho dì nghi ngờ.
Khương Triệu Đồng hôn môi của cô một cái: "Nơi này cũng là nhà của em, bất cứ lúc nào em cũng có thể đem nơi này là xem như cảng tránh gió, muốn tới thì tới, anh đưa chìa khóa cho em cũng không sao."
Tiểu Nhã xúc động hôn đáp trả lại hắn: "Lúc mới biết anh, em chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ có ngày cùng anh ôm ấp, cũng không tưởng tượng được anh sẽ có một mặt dịu dàng như vậy."
"Anh là người cực kỳ nồng nhiệt."
"Thựa ra nếu truy tìm nguồn gốc, chúng ta đều đã bị cha mình ảnh hưởng vài phần, sợ hãi bản thân sẽ giống như họ biến thành kẻ lạm tình (5), vì thế trên phương diện tình cảm chúng ta đều cẩn thận từng li từng tí, lửa nhỏ chậm cháy."
"Có lẽ là vậy." Khương Triệu Đồng không có hứng thú truy xét tâm lý của chính mình. ngược lại tò mò nói: "Em lửa nhỏ chậm cháy như vậy đã từng có bạn trai chưa?"
"Anh thật sự muốn biết?" Tiểu Nhã có chút chần chờ. Nhưng cô nghe nói Trần Anh Trị đã xuất ngũ.
"Là chuyện đau lòng à?" Khương Triệu Đồng không có ghen tị, bởi vì hắn rõ ràng Tiểu Nhã đem lần đầu tiên cho hắn. Heo đất ôi chao!
"Triệu Đồng, anh biết vì sao em đồng ý trở về Tôn gia không? Biết rõ Tôn gia chỉ coi em là quân cờ để đám hỏi, em còn quay trở về. Em theo đuổi không phải là thấy sang bắt quàng làm họ, gả vào hào môn, em chỉ có suy nghĩ đơn thuần đó là thoát khỏi thân phận 'con gái riêng', trên giấy chứng minh có tên của người cha."
"Vi sao?" Quả thực, lúc đầu hắn đối với Tiểu Nhã không có hứng thú tìm hiểu.
Tiểu Nhã hít sâu một hơi: "Lúc em là sinh viên năm nhất, được bầu chọn là hoa hậu giảng đường, có rất nhiều nam sinh theo đuổi em, nhưng em không dám chấp nhận ai cả, sợ gặp phải một kẻ ăn chơi lêu lỏng, thay người yêu như thay 'hoa hoa công tử' giống ba em. Trong số đó có một vị học trưởng kiên nhẫn theo đuổi em, dần dần cũng khiến em động lòng, nghe nói nền tảng gia đình của hắn rất tốt, là một doanh nghiệp mới mở. Em sợ thân phận con gái riêng của mình không thể xứng cùng hắn, lại không đành lòng nhìn hắn tận lực theo đuổi, vì thế em thẳng thắng cho hắn biết xem hắn có đồng ý tiếp nhận hay không."
"Học trưởng đó chịu tiếp nhận, hắn nói hắn hoàn toàn không thèm để ý, những chuyện này không phải do em sai! Em rất xúc động! Thật sự rất xúc động! Đồng ý sự theo đuổi của hắn, yêu đương học đường cho đến khi tốt nghiệp. Hắn nhập ngũ, đột nhiên'binh biến' (6). Không phải em 'binh biến', mà là học trưởng kia binh biến. Em hoàn toàn không liên lạc được hắn, không biết hắn tham gia quân ngũ ở đâu, đành lấy hết can đảm đi đến nhà tìm ba mẹ hắn hỏi thăm. Ba mẹ học trưởng không cho em gặp hắn, mắng em là đứa con gái riêng không biết xấu hổ, mơ mộng hảo huyền muốn quyến rũ con của bọn họ thấy người sang bắt quàng làm họ, trơ mặt mo ra, mẹ loại gì thì sinh con gái ra loại đó, nhà bọn họ không chấp nhận con gái riêng bước vào cửa..."
"Không cần nói." Khương Triệu Đồng khó chịu nói, trong mắt lan tràn ra một loại tình cảm luyến tiếc. Nghĩ đến chính mình cũng từng ghét bỏ quá cô là con gái riêng, vô tình cũng làm tổn thương cô, hắn cảm thấy chính mình cũng thực vô liêm sỉ.
Tiểu Nhã chịu đựng mũi chua xót: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ cho em đầy đủ tình yêu thương, em cảm thấy bản thân làm con gái cũng không có gì phải xấu hổ. Cứ như vậy tự tin mà sống. Mãi cho đến khoảng khắc đó, sự tự tin của em đều bị đánh nát! Em chưa từng lừa lừa gạt học trưởng, ngay từ đầu em liền thẳng thắng nói cho hắn biết, giao du hơn một năm cũng chưa từng gặp qua cha mẹ hắn. Nếu hắn không thể chấp nhận cưới một đứa con gái riêng làm vợ, hắn có thể tự mình nói với em mà không cần mượn tay ba mẹ mình đến nhục nhã em, công kích em, đúng không?"
Khương Triệu Đồng vặn xoắn đôi lông mày: "Hắn là một kẻ hèn nhát."
"Em từng đau khổ muốn chết đi, nhưng nghĩ đến hai mươi năm cố gắng để trở thành một cô gái có nhân phẩm, học vấn đều ưu tú, lại vì một câu 'con gái riêng' mà bị người khác bác bỏ tất cả, giống như sự tồn tại của em là hóa thân của tội ác. Lần đầu tiên em hận mẹ vì bà khiến em trở thành con gái riêng, không phải bởi vì em làm việc gì sai mà bị nhục nhã, chỉ bởi vì em là con gái riêng mà bị khinh thường chà đạp chẳng ra con người. Như vậy làm sao em cam tâm?"
Nhìn cảm xúc trên mặt cô phản ứng lên xuống phập phồng làm cho trái tim hắn nhói một cái.
"Cho nên, em trở về Tôn gia?"
"Nếu không phải phát sinh chuyện này, có lẽ hiện tại em và em gái ở lại bên cạnh mẹ, là một cô gái được mẹ yêu thương, chiều chuộng rồi." Cô cắn cắn môi dưới nói.
Không hiểu vì sao trong lòng hắn thình lình sinh ra một nỗi khó chịu, ngột ngạt.
"Nhưng mà hiện tại em cảm thấy may mắn vì xảy ra chuyện như vậy, khiến cho em trở về Tôn gia." Cô vùi mặt vào trong ngực hắn, tiếng nói mềm mỏng nhỏ bé: "Em biết anh, yêu anh, những ngày đau khổ đã qua cũng không tính cái gì."
Trời ạ! Lời nói yêu thương của cô len lỏi chảy vào trái tim hắn, hóa thành một dòng nước ấm áp ngọt ngào.
Lời âu yếm thật lòng thật dạ như thế này hoàn toàn hào tan nội tâm lạnh lẽo như sương tuyết của hắn, từ nay về sau trái tim này chỉ vì cô mà mở ra.
← Ch. 5 | Ch. 7 → |