Chuyển biến
← Ch.08 | Ch.10 → |
Một ngày đen đủi, tới chỗ làm thì người ta báo tôi nghỉ việc vài ngày, đã tuyển người khác. Phải vất vả lắm, tôi mới kiếm được công việc này, vậy mà giờ...buồn thật...
Chưa kịp bước chân vào nhà thì bà chủ trọ báo, chỗ này đã có người mua, cho tôi hai ngày đi kiếm chỗ khác...Vừa mất việc, vừa mất chỗ ở, như này là sao hả trời???
Đứng trước cánh cửa, thực là không dám mở, một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo tự dưng dâng lên...hắn đã đi chưa?
-"Về rồi à?"
-"Anh chưa đi?"
-"Ừ, tôi định đợi em..."
-"Tôi về đây, có gì thì nói đi?"
-"À, tôi định ở nhờ em một hai ngày, hiện tại tôi chưa tìm được chỗ ở..."
-"Thế thì mai đi tìm với tôi, chỗ này có người thuê rồi, tôi cũng sắp phải chuyển..."
Cả hai ngày trời, dưới cái nắng ròng rã của Sài Gòn, tôi và hắn, không kiếm nổi một cái nhà...dù cố gắng thương lượng, trả giá cao một chút, nhưng kết quả là không thấy...Buổi tối, người chủ mới của khu nhà tới, dù chúng tôi có xin xỏ, họ vẫn vô tình đuổi...
Đang định rủ Việt xuống hầm đi bộ lánh nạn tạm, mai đi ngủ tiếp thì hắn nhận được một cuộc gọi...Sau đó, mặt mày rạng rỡ nói với tôi:"Có tin mừng..."
Thì ra hắn có một người bạn đi nước ngoài gấp, cần người trông coi quán bia hơi, nhưng đấy là tin mừng của hắn có phải của tôi đâu?
-"Đi cùng tôi?"
-"Thôi, anh đi đi, không phải lo cho tôi..."
-"Tối nay em định ngủ đâu? Thôi cứ đi với tôi...ở tạm mai đi kiếm nhà kiếm việc, được thì chuyển..."
Ừ thì tôi cũng từng giúp hắn, giờ để hắn giúp lại, cũng chẳng sao...
Những ngày sau đó, tôi vẫn kiên trì đi tìm nhà, tìm việc...mà mãi không được...Sau dần, quá chán nản, tôi bỏ ý định, ở lại quán bia giúp hắn, Việt tất nhiên trông coi hộ bạn, nên là ông chủ, hắn cũng ưu ái giao cho tôi chức quản lí sổ sách...quán bia cũng nhỏ, đâm ra tôi khá là nhàn...
Tầng một để bán hàng, còn tầng hai bên trên có căn phòng, tôi và hắn cùng ở, so với phòng trước kia của tôi thì tốt hơn nhiều, có điều hòa, tivi, tủ lạnh...Tôi vẫn nằm trên giường, còn hắn vẫn nằm dưới đất...nhân viên và người ra vào quán thường hiểu lầm... dù tôi có giải thích, nản, tôi mặc kệ họ...
Cuộc sống của tôi giờ rất tốt, phải nói là quá tốt, hơn trước rất nhiều, nhưng tôi cảm nhận rõ, từng thay đổi của mình...
Tôi để ý tới hắn nhiều hơn, hắn cười, tôi cũng thấy vui...hằng ngày chúng tôi ăn cùng nhau, ở chung một phòng...nói nhiều chuyện linh tinh...thỉnh thoảng hắn phải ra ngoài có việc, tôi biết mình sẽ mong ngóng hắn về...cảm giác tôi dành cho hắn, thực sự không hiểu bây giờ nên gọi là gì???
Cũng chính vì tôi để ý tới hắn, tôi cũng mới biết, hắn rất được các nhân viên nữ ái mộ...Trong số những nhân viên của cửa hàng, có một đứa tên Linh, khá xinh, ngũ quan đâu ra đấy, ...không lúc nào rời mắt khỏi Việt, trước mặt hắn, nó khá thân với tôi, nhưng sau lưng, thì mặt lạnh tanh...tôi cũng mặc kệ thôi, tôi và nó, chẳng liên quan tới nhau...
Cuối buổi, tôi thường giao sổ sách và tiền lại cho Việt...hắn chỉ xem cho có lệ...có vẻ như hắn tin tưởng tôi...
Bỗng một ngày, tôi thấy hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, vẻ mặt hơi khác, nhưng không nói gì...sang hôm sau, hôm sau nữa vẫn vẻ mặt ấy...
-"Sao vậy?"
-"Không có gì...em làm việc đi..."
Thái độ của hắn khiến tôi lo lắng, hắn nhanh nhẹn bước ra ngoài, gọi Linh:
-"Đi theo anh!"
Thấy Việt như vậy, nó mừng lắm, tôi có thể thấy nụ cười hớn hở trên mặt nó, haizz...Lòng tôi quả thật, nhen nhóm bốc lửa...Tôi đã cố trấn tĩnh, chắc chỉ chuyện công việc...mà không thể...Linh đẹp là thế...hắn còn chưa bao giờ xưng anh với tôi...vậy mà với Linh? Nghe như quen biết lâu rồi nhỉ???
Ngồi một lúc, tự nhiên tôi thấy buồn bực...với sang định làm chai bia, hóa ra bán hết, chán, định đi xuống nhà kho lấy lên một ít, cánh cửa hơi hé, bên trong là giọng Việt, dù biết là không phải, nhưng thực sự tôi không kiềm được:
-"Anh Cả, tha cho em đi...em xin..."
-"Tại sao em cố xin thằng Hai tới đây? Có phải em lên kế hoạch từ trước không?"
-"Anh Cả, Út biết lỗi rồi..."
Anh Cả? Út? Chẳng phải hắn không có gia đình sao? Tôi còn chưa định thần.
Bốp.
Không ngờ một người hiền dịu như hắn có thể ra tay với phụ nữ.
-"Anh Cả, trước đây anh chưa từng đánh Út..."
-"Lần sau đừng phạm phải..."
Tôi cố gắng bịt miệng, thì ra, mấy ngày qua Linh đã cố tình để tôi ghi sai hàng bán ra, cũng không đưa tôi khoản tiền sai lệch đó...cũng may, Việt vẫn còn tỉnh táo...
-"Có sao chứ...đằng nào anh cũng chỉ lợi dụng nó thôi mà, em làm là giúp sau này anh có cớ đuổi nó ra khỏi đây..."
-"Im ngay..."
-"Anh Cả, em thương anh..."
-"Chuyện đó anh đã nói dứt khoát không dưới một lần rồi..."
-"Tại sao chứ, em có gì không tốt? Tại sao? Em không hiểu? Kế hoạch gì mà cần phải từ bỏ ngôi biệt thự xa hoa? Lén lén lút lút ẩn nấp dưới thân phận ông chủ của cái quán bia hơi bẩn thỉu??? Con đó có gì hơn em? Thay vì lợi dụng con đó, anh lợi dụng em đi...em tình nguyện...nhìn anh và nó, em không chịu nổi!!!"
Người tôi gần như hóa đá...À thì ra là vậy...càng nghe càng hiểu...hóa ra con nợ mấy ngày nay ở nhà tôi...là đại ca của một băng nhóm xã hội đen, tiền tiêu còn chẳng hết nói gì tới việc nợ nần?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là vào đấm cho hắn một quả, nhưng tôi quá nóng vội rồi? Chẳng phải hắn định lợi dụng tôi vào một việc gì đó? Chẳng phải hắn là đại ca? Làm sao tôi đánh được với hắn...Lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng nhẹ nhàng rời khỏi...
Tôi không biết mình nên đi đâu, chỉ biết là, càng xa càng tốt...đau nhói...thì ra, tất cả những ngày qua...chỉ là lợi dụng, chỉ là giả dối...
← Ch. 08 | Ch. 10 → |