Anh ở nơi đâu?
← Ch.44 | Ch.46 → |
Ngày nào cũng ở cùng anh, đâm ra bây giờ mình nàng có chút không quen.
Thật kì lạ.
Cùng là xem một bộ phim. Vậy mà cảm giác anh ngồi bên cạnh cảm giác thích hơn hẳn.
Mọi ngày ngủ anh gọi mãi không dậy được, giờ lại không ngủ được.
Tắm một mình cũng thấy chán...
Nàng xuống nhà hàng, bảo họ cho mượn bếp, nàng muốn làm vài món ngon cho anh.
7h tối, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, khai vị salat Nga, món chính hai đĩa mực xào miến, cuối cùng là hai chiếc bánh pudding.
Nàng thắp lên ánh nến lung linh, nến cháy, thơm bừng cả căn phòng, chân ngồi đung đưa, nhìn ngắm trăng sao, anh sắp về ăn với nàng rồi, cảm giác thật tuyệt!
8h, anh chưa về, nàng có hơi buồn.
10h, anh chưa về, một chút thất vọng, thế mà bảo về ăn cơm với nàng, thật không biết giữ lời.
12h, thật chán mà, điện thoại anh thì mãi không liên lạc được, không biết lại công việc gì mà quên cả vợ...nàng hậm hực chui vào chăn, định bụng kiểu này anh về thì chết với nàng.
Mãi chẳng thể chợp mắt...
Gần sáng, nàng có ngủ được một chút, hình như nàng mơ thấy anh, nhưng tiếc chỉ là mơ, phòng vẫn trống trơn mình nàng...
Cố gắng làm một người vợ hiền, không can thiệp chuyện làm ăn của chồng, nhưng tới chiều, không thể chịu được, nàng rút máy gọi cho Linh...
-"Linh à?"
Nhìn số máy của Lan, Linh có hơi run, cẩn thận trả lời.
-"Vâng, em đây."
-"Ừ, một nửa đúng, chị hỏi này...anh Việt có chỗ em không?"
Có vẻ đại ca muốn giấu thật, thái độ của Lan hình như chưa biết gì về chuyện độc dược, Linh đáp:
-"Em tưởng anh Việt đi nghỉ với chị chứ?"
-"Đúng thế, nhưng hôm qua anh ấy bảo có việc, bảo đi một lát rồi về, hôm nay vẫn chưa thấy..."
-"Chị đừng lo, đại ca có nhiều việc, chắc chưa giải quyết xong thôi, xong là anh ấy về ngay đấy"
-"Ừ, chị gọi cho Việt không được, em mà gặp anh ấy thì bảo điện về cho chị nhé!"
-"Vâng, em biết rồi ạ."
Lan cúp máy, tâm trạng nặng nề, cố gắng gạt đi những suy nghĩ xấu, kiên nhẫn chờ đợi, phải, anh nói là anh sẽ về, nàng sẽ vẫn ở đây đợi anh thôi...
Lúc đầu, là cảm giác căm giận, hận, tức, lão Việt thối tha dám bỏ nàng lại, sau đó, từng giờ trôi qua, từng ngày trôi qua, là cảm giác bất an, lo lắng...là cái ước vọng, anh về đi, về rồi muốn gì nàng cũng nghe...
Mấy ngày, đầu bếp đưa đồ ăn tới, nàng thấy khô khốc, không thể nhuốt, nhưng nghĩ tới việc mình gầy gò luôn là ám ảnh với anh, nên cũng cố gắng nhuốt ...nàng không muốn, lúc anh về, phải cáu.
Cái đầu nhỏ bé không biết đã tưởng tượng bao chuyện.
Chốc chốc ngó điện thoại, thất vọng tràn trề...
Anh chưa từng đi lâu tới vậy...Chưa từng bỏ nàng như thế...
***************
-"Hai, ăn nè..."
Út bóc miếng quýt đút vào miệng Hai, hắn hất hàm hỏi:
-"Ai gọi đó?"
-"Chị dâu, mấy hôm trước chị ấy cũng gọi..."
-"Có việc gì sao?"
-"Cũng không có gì...chỉ là anh cả đi công chuyện mấy ngày không về, không liên lạc được...em đã dặn chị ấy đừng lo rồi, đại ca có nhiều việc, giải quyết xong sẽ về..."
-"Mấy ngày là cụ thể mấy ngày..."
-"Xem nào...hình như bốn hay năm ngày..."
-"ÚT"
Linh giật nảy mình.
-"Có gì nghiêm trọng sao? Đâu phải lần đầu như thế đâu..."
-"Em thật hồ đồ...với mọi người anh cả sẽ kín tiếng, nhưng anh ấy đi đâu nhiều ngày, chưa bao giờ không nói với anh...hơn nữa..."
-"Hơn nữa..."
-"Chị dâu với đại ca rất quan trọng, không thể nào anh ấy không liên lạc..."
Nghĩ tới đây, mặt Hai tái mét, Út Linh mắt đỏ hoe, tay run run...
-"Hai...đừng nói anh ấy xảy ra chuyện..."
-"Không được nói gở"
Hai quát Út, nhưng lòng hắn cũng không tránh được suy nghĩ linh tinh, lập tức ra lệnh cho mấy thằng em đi tìm, đoạn gọi cho Lan.
-"Chị à?"
-"Ừ, Hai gặp anh Việt chưa?"
Nghe giọng chị dâu yếu ớt, hắn không khỏi nóng ruột...
-"Chắc anh cả đi có việc thôi, để em cho người đón chị về nhà trước nhé?"
-"Không cần đâu, tôi sẽ đợi anh ấy ở đây, tôi đã hứa với anh ấy rồi."
Không năn nỉ được Lan, Hai đành điều mấy người về Lạc Tâm.
Việc dần trở nên khó khăn hơn hắn tưởng, lùng sục cả hai ngày mà không thấy bóng dáng của đại ca, lúc đầu, chỉ điều chục người, sau hai chục, ba chục.... sau nữa, huy động toàn bộ lực lượng của Đại Bàng Đen, tất cả với một mục đích duy nhất, tìm Việt.
***************
-"Vịt à, em đợi lâu lắm rồi...sao anh mãi chưa về?"
-"Em ngoan, em ăn nhiều lắm, em béo lắm, anh về đi được không?"
-"Anh ơi..."
Cả ngày nàng cứ nằm trên giường, tay cầm điện thoại, chưa bao giờ nàng rơi vào trạng thái khủng hoảng tới thế, từ khi nàng có mặt trên cuộc đời, biết nhận thức, những thứ nàng sợ là chết đói, là bị bắt cóc...ngày hôm nay, mới biết, cảm giác sợ hãi tới cùng cực!
-"Về đi anh...nơi đây em vẫn đợi"
Câu nói đó, không biết nàng là lẩm nhẩm bao nhiêu lần, không biết là cầu xin bao lần...
-"Anh ở đâu thế? Chán em rồi sao..."
-"Trăng mật mà chồng bỏ vợ một mình thế này à?"
-"Vịt già vịt thối...về đây chết với ta!!!"
.......
Nàng vẫn ở Lạc Tâm, ngày nào cũng chạy ra ngồi ở cổng khu nghỉ dưỡng, từ sáng sớm tới tối mịt, mọi người khuyên ngăn thế nào cũng không được, cảnh tượng tới nghẹn lòng.
Hai tuần, hai tuần dài nhất trong lịch sử đời nàng...
Chuông điện thoại kêu, lại một lần nàng hi vọng...là Hai, ánh mắt hơi cụp xuống, nhưng dù sao có tin tức vẫn hơn không.
-"Hai, gặp anh Việt chưa?"
-"Bọn em tìm được rồi..."
Giọng hắn run run khác lạ.
Nàng chảy cả nước mắt, bao nhiêu ngày ngóng trông, nàng thở phào nhẹ nhõm, 'tên Việt khốn nạn, đợt này ta phải dỗi một trận, cho người biết thế nào là lễ độ...'
Quốc Việt! Đợt này có mười cái miệng anh cũng không giải thích được với tôi đâu, đúng là quá đáng mà...
Nàng ừ nhẹ một tiếng ấn nút đỏ, trong lòng mong ngóng một người khác gọi tới vỗ về.
Nhưng sự thực không hề như nàng đợi, không thấy điện thoại từ Việt, Hai thì lại không ngừng điện...
-"Chị cả, sao máy tự dưng bận suốt vậy?"
-"Ừ, có lẽ sóng yếu...Anh Việt, anh ấy xong việc chưa?"
Ở đầu dây có tiếng thở dài, một lúc sau mới chập chừng:
-"Đại ca...đại ca...xong việc...rồi..."
-"Vậy sao...nhờ cậu nhắn với anh ấy, gọi cho tôi...mà thôi, có lẽ chẳng cần, có lẽ anh ấy quên người vợ này rồi!"
-"Chị, anh ấy không bao giờ quên chị đâu...chị à, em dặn dò mấy đứa rồi, chị mau tới đây gặp anh ấy đi!"
Hai vỡ òa...
Vừa hay, nhìn thấy chiếc xe đen bảy chỗ đã dừng lại trước mặt, nàng vội vã lên, tay chân run rẩy:
-"Sao cơ, anh ấy làm sao? Anh ấy không đi được ư? Anh ấy bị thương sao???"
-"Chị lên xe chưa?"
-"Tôi lên rồi đây."
-"Vậy chị bình tĩnh nghe em nói..."
-"Được, tôi rất bình tĩnh đây, nói mau lên!"
-"Đại ca...anh Việt...anh cả...mất rồi..."
Hắn nghẹn ngào, chua xót tột độ.
-"Mẹ kiếp, chú đừng đùa."
-"Chúng em cũng không thể nào tin được..."
-"THÔI ĐI, IM MẸ ĐI, đừng ăn nói hàm hồ, ở đó đợi tôi!"
← Ch. 44 | Ch. 46 → |