Thiên đường hạnh phúc
← Ch.39 | Ch.41 → |
Nửa đêm, có một cô bé nhỏ nhắn tỉnh giấc...nàng nhớ mình đã mơ một giấc mơ rất dài, bị bóng đè nhiều lần...thậm chí, nàng còn mơ có quỷ dữ tới bắt nàng theo cùng, nhưng nàng đã chống trả rất quyết liệt...
Bật chiếc đèn ngủ, nhìn đồng hồ, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, cô bé có phần giận dỗi, cố gắng lay anh dậy:
-"Vịt ơi.... vịt ơi...dậy đi...nhanh lên"
Người trước mặt ngủ không say, khe tiếng nàng, hắn ngay lập tức tỉnh giấc...việc đầu tiên của hắn là tự cấu véo, rồi tát vào mặt mình...biết rõ không phải là mơ, hắn ôm nàng, nước mắt giàn giụa...
-"Vịt sao thế, em đã bảo gọi em dậy đón giao thừa rồi mà..."
Hắn nhìn nàng, trầm ngâm không nói lên lời...
-"Anh như thần kinh ý, em mà không dậy kịp thì chúng ta nhỡ mất rồi, anh xem, 12h kém 15 rồi kìa..."
Nước mắt hắn tuôn càng nhiều, ôm người yêu ngày càng chặt, không nói lên lời...
-"Anh sao vậy? Có chuyện gì à..."
Đầu óc hắn quay cuồng, không nghĩ được quá nhiều, chỉ biết rằng, cô bé này muốn đón giao thừa...
-"Được, được, ngồi yên đây đợi anh tý...anh lên ngay..."
Hắn phóng như bay xuống nhà chỉnh tivi, sắp xếp qua vài thứ rồi bồng nàng xuống...
Có lẽ nàng vì quá háo hức nên cũng không được tinh ý cho lắm...
Hắn đặt nàng trong lòng...vừa muốn siết chặt cho thỏa nỗi nhớ...vừa không muốn nàng nhìn bộ dạng hắn lúc này...
Trong tivi, tiếng pháo hoa bắt đầu nổ...
Mười...chín...tám...
Nàng đếm, hào hứng, vui vẻ...hắn cố lầm bẩm đằng sau...biết bao cảm xúc khó tả, hạnh phúc, nhung nhớ, thương yêu...mặt hắn cứ áp chặt vào lưng nàng, cố gắng ngửi mùi hương, cố gắng cảm nhận con người sống động trước mặt...hắn thực sự, vẫn chưa hết sợ...
Ba...hai...một!
-"Vịt...chúc mừng năm mới...Zê zê..."
-"Từ giờ năm nào chúng ta cũng đón năm mới cùng nhau...vịt béo...yêu chết đi được..."
Nàng cầm bàn tay hắn, thơm nhẹ nhàng...hắn không thể kiềm được cảm xúc, cố gắng đứng dậy thật nhanh:
-"Anh vào đây một lát..."
-"Ừ, ra nhanh nhé, để em tìm hài Tết, chúng mình cùng xem..."
Nàng ở ngoài lục lọi đống DVD, không biết rằng, ở trong bếp, người đàn ông của mình, tay xắt bánh chưng rán vẫn còn run...
Xong xuôi, hắn rửa qua mặt, bê đĩa thức ăn, tươi cười:
-"Nào, ăn chúc mừng năm mới nào!!!"
-"Thơm quá..."
Ôm nàng vào lòng, hai con người trong đêm, người thì vô tư xem hài, người thì chăm chú đút thật nhiều cho cái bụng bé tý xíu kia...
-"Vịt...ngon nhỉ...vịt cũng ăn đi..."
-"Ừ, anh vẫn ăn mà...nào ngoan, há miệng nào...bánh với giò người yêu gói chả ngon..."
-"Hí hí, em giỏi nhỉ vịt nhỉ..."
Nàng tinh nghịch, mút một lượt cả ngón tay hắn...hắn đã dặn mình phải mạnh mẽ, vậy mà nước mắt cứ rơi...
-"Vịt...em không ăn nữa đâu, em no lắm..."
-"Ăn thêm chút nữa thôi..."
Hắn nịnh, nàng nũng:
-"Không...không muốn đâu..."
-"Được rồi..."
Bất giác nàng quay mặt về phía hắn, lòng nhói lại:
-"Vịt ơi...ai bắt nạt vịt à..."
Bàn tay nhỏ khẽ mân mê khuôn mặt nam tính...
-"Không, được đón năm mới với em, hạnh phúc quá, cảm động thôi..."
Nàng cười trìu mén, áp mặt vào lồng ngực hắn...râu hắn cựa vào trán nàng, cảm giác rất thích, nhưng lại khiến nàng nhớ ra...
-"Vịt, hình như lúc chiều vịt mới cạo râu cơ mà..."
-"Đâu, em nhầm à...đưa em đi xem pháo hoa đã kịp cạo đâu...sao, chê râu già à?"
-"Em nào dám, vịt như nào cũng đẹp trai..."
-"Biết thế là tốt..."
Việt véo mũi nịnh, con tiểu yêu lại hốt hoảng:
-"Ơ anh ơi, sao em lại mặc váy này...anh cũng thế..."
-"Còn phải hỏi, cô tè dầm, ướt hết cả áo quần và lưng tôi còn gì, nên tôi cũng phải thay luôn..."
-"Ơ nhưng váy này lạ lắm..."
-"Ừ anh mua ở cửa hàng gần chỗ bắn pháo"
-"Thật á..."
-"Thật..."
-"Eo ôi xấu hổ chết mất...từ xưa có bao giờ em thế đâu..."
Nàng ngại ngùng, ôm mặt chạy lên gác, hắn dọn dẹp xong cũng lên theo...
Trở về giường, để ý một vòng hoa nhỏ rất xinh, nàng tò mò đội lên đầu, đứng trước gương tự sướng:
-"Ôi xinh quá...Eo, xem ai mà xinh từ đầu tới chân...như công chúa vậy...có mỗi tay chân hơi gầy thôi...hehe...ơ...chiếc nhẫn này..."
Ngước lên, bóng dáng cao lớn của hắn dựa ở cửa, trìu mến...
-"Vịt...nhẫn..."
-"Là anh muốn cầu hôn em..."
-"Cầu hôn phải đoàng hoàng chứ...sao tùy hứng thế, lúc em ngủ đeo trộm à, nhỡ em không đồng ý thì sao?"
-"Em không đồng ý?"
Mặt hắn hơi buồn...
-"Hay để anh cầu hôn em lại nhé!"
Nàng nhoẻn cười:
-"Không cần...anh đã suy nghĩ kĩ chưa?"
-"Suy nghĩ gì?"
-"Về việc muốn lấy em làm vợ?"
-"Hỏi vớ vẩn..."
-"Bây giờ anh hối vẫn còn kịp..."
-"Không bao giờ..."
-"Chắc không?"
-"Chắc!"
-"Rồi sẽ có ngày em già đi, ngoài kia có nhiều đứa trẻ đẹp hơn em..."
Bàn tay hắn bất giác sờ lên chiếc miệng nhỏ xinh:
-"Anh yêu em...bởi em là chính em..."
-"Sẽ yêu em trọn đời chứ...sẽ không bao để em lại cô đơn một mình?"
-"Nhất định là thế!!!"
Nàng thích thú trèo lên người hắn, thơm nhẹ lên má người yêu, thỏ thẻ nói:
-"Được, Vịt, từ nay em là vợ anh, mãi mãi không rời, anh đi đâu cũng nhất định bám theo..."
Nàng xúc động, xúc động vì được người con trai mình yêu nhất hỏi cưới, xúc động vì giờ đã là vợ hắn...hắn xúc động...xúc động vì người con gái của mình quá giản đơn, quá thuần khiết, không trầu cau, không tiệc tùng, không hoa quà...chỉ một chiếc nhẫn, nàng cũng đồng ý làm vợ anh...
-"Vậy anh tuyên bố từ giờ phút này, chúng ta là vợ chồng..."
Nàng thẹn chín mặt, vòng tay ôm cổ hắn, thì thầm: "Vợ yêu chồng!!!"
Câu nói của nàng, ngọt ngào như quả chín cuối thu...hắn lập tức bế cô vợ nhỏ lên giường, miệng cười tủm tỉm...
Gió ngoài trời hiu hiu thổi, ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, hắn cúi đầu hôn lên mí mắt ai kia đang khép hờ, nhẹ nhàng đi qua gò má mềm mại, kéo dài tới đôi môi mọng đỏ đầy quyến rũ.
Vị ngọt của nàng khiến hắn ngây ngất, môi khẽ thì thầm "Làm sao đây...muốn em phát điên"...nàng tuy biết sẽ có ngày này, cũng chuẩn bị từ rất lâu rồi, nhưng khi thời khắc tới gần, trong lòng không sao thoát khỏi ngượng ngùng.
Nhận thấy sự khác biệt từ hơi thở vợ yêu, hắn trìu mến:"Tiểu yêu tinh, đừng sợ..."; nói đoạn, vừa xâm chiếm hương vị thanh mát trên môi nàng, bàn tay to lớn kéo chiếc khóa cạnh sườn, lách qua lớp áo dày, thong dong vuốt ve đỉnh phấn hồng. Ngón tay hắn ranh ma di chuyển xuống nụ hoa, trêu đùa chiếc nhụy nhỏ xinh, toàn thân nàng run rẩy...
-"Đừng, Việt..."
Hắn rời khỏi môi nàng, tuy toàn thân đã bị nàng hại tới không chịu nổi nhưng vẫn ân cần: "... Có thể để sau..."
Nàng biết, hai người sống cùng nhau đã lâu, anh giữ cho nàng tới giờ, nàng đã quá cảm kích rồi, hơn nữa, họ chẳng phải đã là vợ chồng...cố gắng lấy lại bình tĩnh, hơi nhướn người, ghé sát tai đức lang quân, dịu dàng từng chữ:
-"Em trao thân em...nguyên vẹn cho anh!!!"
Nàng nói rất nhỏ, nhưng hắn lại nắm bắt được tất cả, từng từ từng chữ như mồi lửa thiêu cháy tâm can hắn; động tác mạnh mẽ mà dứt khoát, chiếc váy trắng nhanh chóng rời khỏi, cẩn thận kéo lớp vải tam giác...đặt lên những nụ hôn đầy cháy bỏng.
Giây phút ấy, cả người nàng như tan chảy, run rẩy mặc anh dẫn dụ tới một thế giới hoàn toàn xa lạ...họ bây giờ mới thực sự hiểu, tình cảm nam nữ dạt dào...chỉ có cách này mới diễn tả trọn vẹn...
********************
-"Thằng Tùng sướng nhé...đại ca cho mày 100 củ..."
Tùng không khỏi há hốc miệng, Út Linh nhanh nhảu:
-"Chắc Lan tỉnh rồi đúng không...đấy, công tao đấy, lấy củ đấy...chia đê..."
-"Thôi đi, bà làm anh em tý mất mạng một loạt..."
Linh bĩu môi...rồi lại ấp úng:
-"Hai...anh Cả có nhắc gì tới em không?...Mà không, em không nên hỏi...có lẽ cả đời anh ấy cũng không nhìn mặt em đâu..."
Sợ hãi trong lòng cô quả không sai, tuy không đánh mắng hay trừng phạt thêm gì cả, nhưng cái hành động dại dột của cô đã khiến anh cả không nói chuyện với cô trong nhiều năm...với cô, thái độ này còn ác hơn mọi sự trừng phạt khác.
-"Em đừng thế...tính đại ca mọi người đều biết, khẩu xà tâm phật thôi..."
Cẩm lên tiếng:
-"Hàng đợt này là anh hay đại ca đi..."
-"Chú đi?"
-"Sao cơ?"
-"Đại ca di hú ở phương trời khác...anh thì còn nằm đây, chú không đi thì ai đi?"
-"Chắc đại ca đi Lạc Tâm đúng không?"
Linh nhanh nhảu, Cẩm lo lắng:
-"Đất trời, em chưa từng đi lô lớn như vậy?"
-"Đi khắc quen...Mà này, anh cả dặn chuyện lần này không bao giờ nhắc lại nữa"
-"Bọn em biết rồi..."
...
Nói chuyện một lúc, Cẩm và Tùng cũng biết điều, từ từ chuồn, trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ còn Út Linh và Hai chuyện trò...
← Ch. 39 | Ch. 41 → |