← Ch.06 | Ch.08 → |
"..."anh vẫn chưa nói sao cô biết?
"Anh đã từng nhìn con tằm trong thời kỳ lột da chưa?"
"Đã từng" anh còn vì mải chăm sóc mà vô tình bóp chết nó! Lần nó lột da thứ 4 cũng là lúc kết thúc cuộc đời. Thực tế chứng minh anh đời này không có số nuôi tằm. Nhưng dù là người phóng khoáng, lạc quan thế nào cũng biết đây không phải lúc nhắc đến mấy chuyện đó, nhanh chóng trả lời vấn đề của anh đi có được không.
"Có vẻ như sau mỗi lần lột da tằm đều phải chuyển hóa tướng mạo sau cùng biến thành con bướm xinh đẹp..."
Đúng là lời ít ý nhiều!Anh đại khái suy nghĩ một chút nhưng.... đó không phải chỉ là con sâu mình đầy lông lá hay sao? Trên đời này làm gì có con tằm nào có năng lực biến thành bươm bướm. Anh nghi ngờ nếu không phải cô không có chút kiến thức nào về khoa học tự nhiên thì chắc chắn cô ta đang cố ý dùng một con tằm để nhạo báng anh?
"Ý cô là tướng mạo cũ không còn tác dụng thì có thể làm cho cô ấy một cái mới?Nhưng mà.... tôi không chắc cô ấy có nhập vào nữa hay không..."Huống hồ phố Khởi Tình này nổi tiếng bị quỷ ám đó nha!Ngoại trừ Khúc Hải Tần anh một chút cũng không muốn triệu hồn bất kỳ yêu ma quỷ khóc nào khác đâu.
"Anh chỉ cần toàn tâm toàn ý nghĩ đến cô ấy, giải phóng cảm xúc của mình là được"
"Chỉ đơn giản như vậy thôi?"
"Sở dĩ cô ấy có thể nhập vào bức vẽ mà sống dậy chính là vì anh vẽ có sinh khí. Nhờ vào tấm lòng chân thành của anh nên bức vẽ mới trở nên sống động như vậy. Nếu không chúng cũng chỉ như một bức vẽ tầm thường mà thôi.
"Tôi nghĩ...tôi hiểu rồi"
"Còn một điều nữa tôi phải nhắc nhở anh, với năng lực của anh hiện tại chỉ đủ cho cô ấy chống đỡ trong một tháng. Nếu thực sự không nỡ xa cô ấy, cũng không sợ phiền phức thì mỗi tháng phải thay một lần da cho cô."
Cô có thể đừng mang Hải Tần đáng yêu nhà anh so sánh với con tằm sâu hay không?
"Không phiền" một chút cũng không phiền
Biết được đáp án anh khẩn cấp chạy về nhà, vừa đến cửa sờ túi áo.... Mất mặt quá! anh thực sự quên mang chìa khóa. Hải Tần còn đang chờ anh. Anh không dám trì hoãn sắn tay áo lập tức trèo tường vào.
"Tôi đã nói sẽ có tên ngốc biễn diễn cho tôi xem mà"
Phía sau truyền đến tiếng nói.
", , , "anh lúc này thực sự có ý muốn đánh người.
Nghĩ đến cô. Điểm này cũng không khó khăn. Con bé ngốc nghếch này, đã nói không được đụng vào nước mà vẫn cứ quên. Lần trước còn kêu la ầm ỹ đòi anh cứu mạng, nhưng mà nói cô ngốc thì lại không đúng. Cô không những đọc sách rất nhanh lại còn chuẩn xác đánh dấu trọng điểm cho anh. Anh tin rằng khi còn đi học thành tích ở trường của cô rất xuất sắc. Cô thật sự rất lắm điều, không dưới một lần anh tưởng tượng muốn lấy băng dính dính chặt cái miệng cô lại. Cá tính cô ngay thẳng, phóng khoáng, cười rộ lên có thể khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên vui vẻ, làm cho người ta bất giác cong khóe miệng theo cô.... còn có tâm ý của cô, tấm lòng của cô...cô có rất nhiều ưu điểm khiến anh lưu luyến. Sinh hoạt của anh nhờ có cô mà thay đổi đến giờ rốt cuộc không thể chịu nổi nếu phải ở một mình
"Tôi thích hình dáng như bây giờ"
Anh bị dọa giật nảy người, vừa mới vẽ xong còn chưa kịp thu đầu bút thình lình có giọng nói bên tai làm cho anh sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống. Anh sờ sờ mũi gượng gạo bò dậy. Khúc Hải Tần đứng trước cửa sổ sát đất đang ngắm mình qua cửa kính. Dù sao sớm đã quen thói suất quỷ nhập thần của cô. Khấu Quân Khiêm thở phào một hơi không biết là do muốn trấn an nỗi sợ hãi vừa rồi hay là trấn an nỗi sợ hãi cô đột nhiên biến mất. Nói thật một giây trước anh còn thực sự lo lắng cô không xuất hiện nữa.
"Cô thích là tốt rồi"
"Sao anh biết tôi thích buộc tóc đuôi ngựa?" cô lắc lư mái tóc đằng sau tươi cười nói. Nhìn cô cười khóe miệng anh không tự giác cũng cong lên "Trực giác"
Lúc trước là vì Diệp Dung Hoa nhưng lúc này đây thì hoàn toàn là vì cô. Trực giác cho anh thấy với tinh thần phấn chấn, hoạt bát như vậy tóc đuôi ngựa có thể hợp với cô hơn. Còn cả cái váy ngắn màu hồng nhạt làm cho cả người cô thoạt nhìn vừa ngọt ngào lại vừa xinh đẹp. Váy dài cho tới bây giờ thực sự không thích hợp, chỉ hại cô vấp ngã mà thôi. Cô sờ sờ khuôn mặt, thì thào một mình
"Đáng tiếc gương mặt không giống...nếu không thực sự nghĩ bản thân vẫn sống đến h..."
Khấu Quân Khiêm đi đến, đặt hai tay lên vai cô nhẹ giọng nói
"Tôi không biết cô trông như thế nào, cô nói cho tôi nghe lần sau tôi sẽ cố gắng vẽ giống một chút"
"Mắt to hơn một chút, tròn hơn một chút, không phải loại mắt xếch này"
Diệp Dung Hoa đẹp theo kiểu cổ điển, cô không giống như vậy.
"Còn cái mũi..." cô bắt đầu miêu tả chi tiết "Đúng rồi, bên trái lông mày có một vết sẹo, do hồi đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn để lại. Buổi sáng hôm đó đang chờ xe bus đến trường tự nhiên xuất hiện một tên khốn khiếp không hiểu có thâm thù đại hận gì với tôi, hắn hung hăng đạp tôi một cước hại tôi bị té ngã lúc đó máu chảy rất nhiều, đến bác sĩ cũng bị dọa. Anh biết không con gái rất sợ xấu, vết sẹo này hại tôi khóc rất lâu đó.... :"
Đây là lần đầu cô nhắc đến chuyện của mình. Khấu Quân Khiêm dè dặt cẩn trọng không ngắt lời cô
"Sau đó thì sao?"
"Khi đó bác sĩ còn trêu tôi, nói tôi đi tìm cái tên đó chịu trách nhiệm, hại tôi mặt mũi thế này nhất định phải cưới tôi. Hừ! anh biết không? Cái tên khốn khiếp kia gây chuyện rồi bỏ trốn, 1 câu cũng không nói rõ ràng. Nếu để cho tôi gặp được tôi nhất định sẽ trả hắn một cước làm cho hắn tẽ ngã bên đường để mọi người chiêm ngưỡng quần lót."
"Đàn ông không mặc váy có té ngã cũng không nhìn thấy quần lót" anh không nhịn được tạt gáo nước lạnh.
"Mặc kệ tôi" cô cao hứng phát tiết oán khí không được sao? Chẳng lẽ tùy tiện nói gặp là có thể gặp được?
"Còn nữa..." chuyện quá khứ cô chưa từng nhắc đến nhưng tối nay lại như máy hát chủ động kể hết chuyện này đến chuyện khác. Anh cũng không ngắt lời , kiên nhẫn lắng nghe. Đứng mệt anh trở về giường nằm, dựa vào đầu giường chớp mắt thế nào đã tới bình minh. Cho tới nay đều là cô nghe anh nói lần này đổi lại là anh nghe cô nói, những chuyện cô đã trải qua, sở thích của cô, sinh hoạt của cô, còn có những chuyện thanh xuân trước đây....
Trời còn chưa sáng hẳn Khúc Hải Tần đã tựa vào vai anh ngủ lúc nào không biết. Tối hôm qua mới ngưng tụ hồn phách, nhìn cô không có chút tinh thần nào. Cô có phải giống như tằm cưng trước kia, mỗi lần thay da đều rất suy yếu? Đúng là bị Tôn mỹ nhân ảnh hưởng?
Khấu Quân Khiêm tắt đèn đầu giường, cẩn thận đánh giá khuôn mặt cô. Thật kỳ lạ! rõ ràng cùng một khuôn mặt giống hệt Diệp Dung Hoa nhưng anh lại chưa bao giờ coi cô là cô ấy, 1 lần cũng không có. Cho dù lúc đầu khổ sở theo đuổi Diệp Dung Hoa anh cũng chưa từng đối với cô "đổ mặt tư nhân" cùng lắm chỉ trong khoảnh khắc lần đầu tiên khi cô từ bức vẽ bước ra, còn lại không bao giờ nữa. Trong thâm tâm anh chưa từng coi hai người là 1, tinh tường nhận biết bọn họ vốn là hai người khác nhau.
Cô là Khúc Hải Tần, cô có cá tính riêng của mình, bất luận là ai cũng không thể thay thế.
Đối với anh, nét đẹp của Diệp Dung Hoa khơi gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất của đàn ông. Còn vẻ hồn nhiên, xinh đẹp của Khúc Hải Tần lại rất gần gũi, thân thiết giống như người nhà, cho anh cảm giác chỉ khi về nhà mới cảm nhận được, khiến anh không thể kiềm chế mà yêu thương, chiều chuộng cô. Cả buổi tối anh đều suy nghĩ, anh có thể vì cô làm chút gì đó?Nghe cô nhắc tới chuyện cũ anh mới phát hiện, thực ra cô vẫn còn lưu luyến cuộc sống trước kia, cho dù là hương vị mùa hè, hay khi dạy muộn phải đuổi theo xe bus, lần đầu nhận được thư tình, thậm chí bên đường vô duyên vô cớ bị đạp ngã lộ quần lót...mỗi sự kiện cô đều luyến tiếc. Không nhắc đến là vì cô biết bản thân không thể quay về được nữa cho nên tránh cho mình sầu não. Lúc đó anh hỏi cô, còn điều gì tiếc nuối, có chuyện gì chưa kịp hoàn thành hay không thì cô nói
"Có một người, tôi cũng không biết anh ta là ai. Năm thứ hai đại học hầu như mỗi ngày anh ta đều gửi chuyển phát nhanh đồ ăn cho tôi, mỗi lần đều lại một tờ giấy thổ lộ tâm tình. Mặc dù viết không nhiều nhưng đều thẳng thắn bộc lộ tình cảm đối với tôi. Tuy tôi không biết anh ta là ai nhưng mỗi bức thư đều có thể cảm nhận được một nỗi ưu thương nhàn nhạt. Tôi tin tưởng anh ta thật sự thích tôi nhưng tôi lại không biết là ai, cũng không kịp gặp mặt nói lời cảm ơn, cảm ơn anh ta đã vì tôi mà dụng tâm nhiều như vậy...."
Sau đó thì chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, nếu có thể cô kỳ thật muốn gặp anh, muốn hỏi anh vì sao lại thích cô, nếu có thể không biết chừng cô cùng anh sẽ bắt đầu một đoạn tình duyên. Nếu có thể.... cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình ngay cả tình yêu là gì cũng chưa từng trải nghiệm đã phải nhanh chóng kết thúc sinh mệnh như vậy.
Đúng vậy nếu có thể.
Nếu có thể anh cũng muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện, bổ khuyết tiếc nuối trong lòng. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, anh ta giờ đang ở đâu?anh ngay cả tên anh ta cũng không biết chứ đừng nói đến người nọ đã kết hôn hay chưa? Có hay không còn nhớ đến cô.... Khấn Quân Khiêm thở dài, nhẹ nhàng đặt cô trên gối, kéo chăn đắp cẩn thận rồi mới từ từ đứng dậy, rửa mặt, chải đầu qua loa ra khỏi nhà. Anh có hẹn cùng Diệp Dung Hoa đi ăn sáng. Cô có thói quen chạy bộ rất sớm nên gần đây sinh hoạt của anh cũng thay đổi để tiếp cận cô. Anh thật sự thành ý 10 phần, chắc chắn cũng không kém tên nam sinh hồi đó theo đuổi Khúc Hải Tần là bao?
Sau khi chạy bộ xong, mang theo bữa sáng về nhà, xa xa nhìn thấy hàng xóm nhà số 56 mở cửa anh giống như trốn ôn dịch nhanh chóng bỏ chạy. Không phải anh không muốn láng giềng hòa thuận nhưng cô gái đó quả thật rất phiền toái. Vì muốn bữa sáng không bị nguội, anh không thể không làm thế. Anh không muốn giống như Lâm Giang mua nước tương cũng phải chạy đi chạy lại đến 3 lần. Ngốc không còn gì để nói. Tránh được nhà 56 đang muốn về nhà thì bắt gặp Tôn mĩ nhân đang đi đến.
"Chào buổi sáng cô Tôn!tối hôm qua thực sự cảm ơn cô"
"chuyện nhỏ thôi" cô khoát tay chuẩn bị đi đến số nhà 56."Nếu có cơ hội trở về quá khứ anh muốn làm gì?"
"Hả?" đang muốn tìm chìa khóa mở cửa Khấu Quân Khiêm lập tức dừng động tác hoài nghi nhìn cô không thể hiểu được cô có dụng ý gì. Anh muốn hoàn thành ước nguyện của Khúc Hải Tần, muốn cô không còn gì phải tiếc nuối. Đáp án này cơ hồ lập tức nhảy ra trong đầu. Nhưng mà không có khả năng đó, con người sao có thể trở về quá khứ chứ?
Tôn mỹ nhân ngoái đầu nhìn anh cười cười "Thực ra cơ hội không phải không có"
Cơ hội? cơ hội gì?
Chưa kịp hỏi rõ cô đã đi xa.
Ngõ 44 này đúng là toàn quái nhân không thể hiểu nổi. Khấu Quân Khiêm nhún vai, rất nhanh quẳng chuyện này qua một bên.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |