Tôi cũng muốn được cậu chúc tết
← Ch.47 | Ch.49 → |
Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ mà bạn không ngờ tới.
Đối với việc Giang Tùy đột nhiên bước vào nhà Trần Ngộ, gặp bố mẹ cô, ngồi trong phòng khách nhà cô rồi húp bát cháo cô mới nấu lúc sáng, Trần Ngộ hoàn toàn không kịp trở tay.
Giang Tùy rất vô tội.
Anh vô tội bê bát hoa sen lâu năm lên cúi đầu húp từng ngụm cháo nhỏ, vừa lễ phép vừa thật thà. Giống như nàng dâu nhỏ lần đầu gặp bố mẹ chồng.
Trần Ngộ không nỡ nhìn.
Vài phút trước, mẹ cô bắt gặp cô và Giang Tùy trước cổng ......
Không đúng, bọn họ không hề làm gì cả.
Chỉ là trượt chân chút thôi, không cẩn thận ôm nhau.
Chỉ vậy thôi.
Không biết nghĩ đến điều gì, sau lưng Trần Ngộ mềm nhũn, còn hơi tê dại, vô cùng mất tự nhiên. Cách một lớp áo khoác quân phục hơi khó khăn nên cô đành vươn tay vào trong áo khoác, vén áo lên rồi gãi qua lớp áo mùa thu.
Cô và Giang Tùy không hề làm gì cả, chuyện ngày hôm nay chắc sẽ không khó giải quyết.
Liếc nhìn chàng trai đang húp cháo, Trần Ngộ yên lặng suy nghĩ, điều kiện tiên quyết là anh không được làm chuyện quái đản nữa, đừng gây chuyện nữa.
Giang Tùy phát hiện ra ánh nhìn của cô nhưng không ngẩng đầu đối diện với nó.
Hiện tại trái tim anh vẫn đang đập loạn, con nai trong lòng đã chết mấy lần rồi nên trước mắt đã bước vào trạng thái điên loạn.
Anh ôm cô rồi.
Mặc dù là ôm qua một lớp áo khoác quân phục vừa dày vừa nặng, nhưng vẫn khiến lòng bàn tay anh như bị bỏng.
Đệch, thật sự ôm được rồi.
Ngay trong vòng tay anh, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên đỉnh đầu cô.
Giang Tùy khó khăn nuốt ngụm cháo xuống, cơ thể có hơi choáng váng, giống như vừa uống vài chai rượu Hồng Tinh.
-
Phòng khách lan tràn một bầu không khí màu hồng, trẻ trung, đơn thuần, sạch sẽ và tràn đầy sức sống.
Trong phòng ngủ thì ngập tràn băng tuyết.
Mẹ Trần cầm cây chổi lông gà đứng bên cửa, nửa ngày cũng không có hành động nào.
Trong thời gian tập huấn con gái mang về vài gói đồ ăn ngoại nhập giá một hai trăm tệ. Bao gồm thứ được gọi là trứng gì đó mà bọn họ chưa từng được ăn, còn có cả ô mai, thạch mận mà bình thường con gái sẽ không bao giờ tự mua, nhưng bây giờ mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu hơn.
Chính là tên nhóc ngoài kia.
Chàng trai mang dáng vẻ của một cậu chủ nhà giàu, có giấu cũng không được, không thể nhầm lẫn.
Lần trước mẹ Trần lấy lý do đi quan sát phòng vẽ tranh cũng là vì muốn biết đối tượng yêu sớm của con gái là ai nhưng đã để tên nhóc kia chạy mất, lần này thì bà đã bắt tại trận.
Mấy tháng gần đây bà luôn âm thầm quan sát chú ý mọi hành động của con gái, nhịn không hỏi ra miệng khiến bà sắp phát ốm rồi, cuối cùng cũng tìm ra được manh mối.
Mẹ Trần giơ chổi lông gà lên khua vài cái: "Hai đứa đã hẹn trước rồi!"
Bố Trần ngồi trên băng ghế nhỏ hút thuốc lá: "Làm gì có ai ngốc như vậy, hẹn trước cửa nhà, chẳng lẽ đợi để bị bắt à?"
"Trước kia khi chúng ta hẹn hò còn biết đi vào rừng cây nhỏ không người đấy. Sao vậy, em cảm thấy trí thông minh của con gái em không cao bằng em à?"
Mẹ Trần: "......"
"Anh hơi khó hiểu, sắp sang năm mới rồi." Bố Trần nói: "Em còn lôi người vào nhà làm gì vậy?"
Mẹ Trần vừa dán tai lên cửa nghe lén động tĩnh bên ngoài, vừa ra vẻ với bạn già: "Anh cũng nói là sắp sang năm mới rồi. Một ngày như vậy, người ta cũng đã đến cổng rồi, chẳng lẽ lại đuổi đi?"
Bố Trần khịt mũi: "Đừng tưởng anh không biết em định làm gì."
Mẹ Trần mở to mắt bịa chuyện: "Em thì có thể định làm gì chứ."
Thằng bé kia tuy dáng người rất cao, tuấn tú lịch sự, nhưng hành vi cấp thấp như tìm tới cửa rồi gọi con gái ra ngoài thì rõ là không được thông minh cho lắm. Có lẽ con gái đã tốn không ít tâm tư để giấu giếm cho kỹ, nên đến tận hôm nay mới bại lộ.
Có lẽ chính thằng bé là người đưa con gái về mỗi tối.
Lần này bị bà tóm được thì phải tận dụng cơ hội, bà chắc chắn sẽ không để thằng bé đi dễ dàng.
Cứ từ từ quan sát, chậm rãi dò hỏi, không phải vội.
-
Trong phòng khách không có động tĩnh gì khiến cơn tức trong bụng mẹ Trần không có chỗ xả ra. Bà bèn vuốt chổi lông gà lao tới trước mặt bạn già.
"Lão Trần, bây giờ em nghi ngờ lập trường của anh."
Bố Trần: "Xin rửa tai lắng nghe."
Mẹ Trần: "Con gái anh để một thằng bé đụng chạm ở ngay cổng nhà, người làm bố như anh dường như bình tĩnh quá nhỉ?"
Bố Trần: "Không phải đã nói là bị ngã nên không cẩn thận đụng chạm chút thôi hả?"
Mẹ Trần: "Thế mà anh cũng tin?"
"Hồi trước anh cũng không tin."
Bố Trần từ tốn nói: "Từ hơn hai mươi năm trước, lúc anh vẫn còn là chàng trai trẻ tuổi, lúc trời không có gió cũng không có mưa, càng không có tuyết rơi nhưng em vẫn đột nhiên ngã trên mặt đất bằng phẳng, nhảy lên người rồi cắn anh một cái, bắt đầu từ đó thì anh tin rồi."
Mẹ Trần: "..."
"Không đúng, lão Trần, chuyện xưa thế này anh còn muốn nhắc lại mấy lần nữa, em thật sự không cẩn thận nên mới ngã."
"Anh tin mà, anh đã nói gì em đâu?"
Bố Trần vỗ vỗ bụi bám trên quần áo, trên mặt viết đầy hai chữ thành thật: "Em nên thấy may mắn đi, chỉ là ôm một cái chứ không ngã thành như hai chúng ta."
Khóe mắt mẹ Trần ném tới một ánh mắt, cảm thấy không còn cách nào nói chuyện được nữa.
Nhưng vẫn phải nói chuyện.
Mẹ Trần bảo bạn già ra ngoài hỏi vài chuyện, hỏi những vấn đề bình thường thôi. Như năm nay bao nhiêu tuổi, học trường nào, đã học vẽ bao lâu, hồ sơ tuyển sinh độc lập nộp vào đâu, nguyện vọng là gì, trong nhà có mấy người, ở đâu, bố mẹ làm công việc gì?
"Cứ tùy ý hỏi một chút thôi."
Mặt mo của bố Trần co lại, cái này mà là tùy ý hỏi một chút à? Ông không hợp tác: "Việc này anh không làm đâu. Em muốn biết cái gì thì tự đi hỏi đi."
"Bụp."
Chổi lông gà bị quăng lên bàn, âm thanh xé gió không nhỏ.
Bố Trần không hề sợ, có con gái làm chỗ dựa nên ông không có gì phải sợ hết. Cho nên trong tình huống nguy hiểm này, ông đã chuẩn bị trước điều kiện khi bị ném ra ngoài.
"Anh hỏi cũng được, nhưng nói cho em biết thì anh được lợi gì chứ?"
"Ý anh là gì?"
"Ý anh chính là, anh hỏi được những vấn đề kia rồi, nếu không muốn nói cho em biết anh sẽ không nói."
Mẹ Trần giận đến bật cười: "Chuyện liên quan đến con gái, anh không nói cho em vậy muốn nói cho ai? Chẳng lẽ anh cũng học theo Lưu Trường Chí, ở bên ngoài làm bậy......"
Lời nói bỗng ngừng lại rồi chuyển thành tiếng thở dài.
"Nói thì sẽ nói, nhưng không phải hôm nay, cũng không phải ngày mai. Con gái sắp phải tham gia tuyển sinh độc lập vào Học Viện Mỹ Thuật, sau đó còn có kỳ tuyển sinh tập trung rồi thi tốt nghiệp. Anh không thể để cái tính lải nhải của em ảnh hưởng đến con bé được, có chuyện gì cũng phải để sau kỳ thi tốt nghiệp rồi nói."
Bố Trần nhàn nhã nói: "Được hay không, em nói một câu đi."
Mẹ Trần lườm ông một cái, nắm tay đi về phía trước mấy bước: "Được."
Chẳng lẽ lúc anh nói chuyện trong phòng khách, em lại không thể trốn trong phòng ngủ nghe lén à?
Bố Trần khịt mũi, em có toan tính của em, anh có cách của anh.
Ông dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy đi về phía phòng khách, thân thiện gọi: "Cậu nhóc, cháu chưa tới đây bao giờ, đợi ăn xong chú dẫn cháu đi dạo một vòng."
Mẹ Trần: "......"
-
Giang Tùy sắp điên rồi.
Đột nhiên bố cô gọi anh đi dạo trong hẻm nhỏ, tình huống phát triển thế này là đang nói: Phía trước có một cái hố, mời cháu bước nhanh lên một chút, nếu rơi xuống hố thì tự cầu phúc.
Cơ bắp toàn thân Giang Tùy căng cứng, anh cau mày, biểu cảm căng như dây đàn, còn hơi luống cuống.
Anh chưa từng trải qua tình huống này.
Mẹ nó, trải qua cái gì mà trải qua, đến vợ anh còn chưa có được đây.
Trên thực tế, từ lúc ôm được cô gái trong con ngõ hẻm đến bây giờ, Giang Tùy vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Thời gian một bát cháo là không đủ, ít nhất cũng phải kéo dài đến tận bữa trưa.
Trần Ngộ bắt gặp dáng vẻ ngồi bất động bên bàn của Giang Tùy. ô không kìm chế được cũng lo lắng theo nên lập tức nhân dịp bố cô không chú ý nhanh chóng vỗ sau lưng anh, như dỗ dành một con chó lớn đang xù lông, đi thôi, không sao đâu, không ăn thịt cậu đâu.
Giang Tùy cúi đầu, hơi khom lưng: "Vậy tôi đi thật nhé?"
Trần Ngộ đáp khẽ: "Ừm."
Giang Túy cúi đầu nhấn mạnh: "Tôi đi nhé."
Trần Ngộ gật đầu: "Đi đi."
Sau khi đã nói đến hai lần, anh Tùy vẫn đứng yên tại chỗ như thể chân đã mọc rễ.
Trần Ngộ bất lực thở dài: "Cậu hoảng cái gì vậy? Bố tôi sẽ không làm khó cậu đâu, ông ấy không nói nhiều giống mẹ tôi đâu."
Giang Tùy bĩu môi: "Nếu là cậu thì cậu có hoảng không?"
Trần Ngộ nghẹn lời.
Chỉ mới tưởng tượng tình cảnh ấy cô đã hoảng rồi, nhưng nếu thật sự xảy ra thì ngoài mặt cô vẫn có thể bình tĩnh.
Trong lòng có hoảng loạn thế nào cũng không thể bị người khác nhìn ra.
-
Trần Ngộ quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, cửa vẫn đang đóng, chắc chắn mẹ cô đang nghe trộm.
Ánh mắt Giang Tùy di chuyển theo tầm nhìn của cô, giọng nói càng được đè ép khiến nó trầm khàn hơn: "Tôi thật sự phải ra ngoài với bố cậu à? Chỉ có tôi và ông ấy thôi?"
Trần Ngộ rất muốn cười, nhưng cô lại nhịn không để khóe miệng cong lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười rõ ràng: "Ừ, đúng vậy, chính là như thế."
Dỗ trẻ con đấy à.
Mặt Giang Tùy co giật, vừa cảm giác mình đã đến rất gần rồi, lại vừa cảm thấy chẳng tiến triển được gì, anh lẩm bẩm: "Nếu không thì cậu cũng đi cùng đi. Nếu tôi đi một mình, tình huống khó khống chế tôi sợ mình sẽ lỡ nói những điều không nên nói, thế sẽ rất lúng túng."
Trần Ngộ bình tĩnh nói: "Cái gì không nên nói?"
Giang Tùy nhìn xoáy tóc của cô, đáy mắt tối sầm, ẩn ý nói: "Bố cậu hỏi tôi có quan hệ gì với cậu thì cậu nghĩ tôi sẽ trả lời thế nào?"
Trần Ngộ im lặng một lúc, nói hai chữ mà không để lộ chút cảm xúc nào: "Tùy cậu."
Giang Tùy ngỡ ngàng, sau đó anh cúi thấp người hơn, kỳ quái nhìn xuống cô gái trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ từng chút một.
Cô có biết mình đang nói cái gì không? Vấn đề này mà cũng có thể tùy anh được à?
Sao lại kém thông minh vậy?
Đôi mắt Giang Tùy tối sầm lại, bên trong là biển lửa cuồn cuộn. Tia lửa dữ dội chỉ muốn nhào về phía cô, khiến cô cũng bùng cháy như anh, nửa ngày sau anh mới khàn giọng nói: "Cậu vừa mới..."
"Được rồi, không nói nữa."
Trần Ngộ gãi trán, cánh tay che mất nửa khuôn mặt, trực tiếp chặn ánh mắt của anh: "Cậu mau đi đi."
Suy nghĩ và cảm xúc của Giang Tùy bị một dao này cắt đứt, anh khó chịu nhíu mày, trong lòng bất mãn chửi thầm, khẽ thở dài 'haiz' một tiếng: "Anh đây thật sự sợ quá."
Trần Ngộ: "......"
-
Khi bố Trần đang thay giày thì hai đứa trẻ đang đối mặt nhau nhỏ giọng trò chuyện, mí mắt đều cụp xuống, không có sự trao đổi ánh mắt nào cả.
Sợ người khác nhìn ra điều gì qua ánh mắt à.
Giống như một tổ chức ngầm nào đó.
Đợi ông thay giày xong hai đứa trẻ vẫn tiếp tục nhỏ giọng trao đổi.
Bố Trần không nhìn nổi nữa, không phải quá dính nhau rồi à?
"Khụ!"
Bố Trần hắng giọng.
Mí mắt Giang Tùy giật giật, anh lập tức nâng mí mắt lên.
Lúc này Trần Ngộ cũng nhìn về phía anh, nhếch môi: "Mau lên."
Giang Tùy cài lại cúc áo khoác: "Chú, cháu tới ngay."
Bố Trần thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt. Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như trong mối quan hệ của hai đứa nhỏ thì con gái ông đang làm chủ, thằng bé kia ở trước mặt con gái chỉ là hổ giấy thôi.
Thuộc tính có thể không phải là hổ, mà là... chó?
-
Trần Ngộ quay lại băng ghế nhỏ, làm ra dáng vẻ không có chuyện gì và tiếp tục ăn sáng.
Kết quả là cô vô tình làm đổ nửa bát cháo nhỏ.
Trần Ngộ nhìn đống bừa bộn trên bàn, ngây người một lúc, lúc nghe thấy tiếng mở cửa phòng cô mới lấy lại tinh thần.
Mẹ Trần vội vàng đi tới: "A Ngộ, sao con lại làm đổ cháo thế?"
"Con không chú ý."
Trần Ngộ đi vào bếp cầm khăn lau ra lau bàn.
Mẹ Trần ngồi trên ghế, không hỏi gì mà chỉ quan sát con gái mình.
So với cằn nhằn, Trần Ngộ càng không thể chịu được hành vi này của mẹ mình, cô vẩy những hạt cháo nhỏ trên khăn vào thùng rác: "Mẹ, mẹ ăn thêm không?"
"Không." Mẹ Trần nói: "Thịt bò chưa hầm, gà chưa thịt, cá viên cũng chưa làm, một đống việc như vậy mẹ đâu có khẩu vị mà ăn thêm chứ."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bà không hề rời đi.
Trần Ngộ lau sạch bàn rồi bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ có gì muốn hỏi thì cứ hỏi con."
Trên mặt mẹ Trần viết rõ ba chữ 'mẹ rất thoáng': "Mẹ không muốn hỏi gì cả, bạn học thôi mà, không cẩn thận nên ngã một cái, vừa vặn đụng vào nhau, mẹ biết, mẹ cũng hiểu, thật sự không có gì muốn hỏi đâu."
Trần Ngộ: "Nhưng?"
Mẹ Trần không hề thấy xấu hổ khi bị con gái bắt bài: "Nhưng mà con gái con lứa thì vẫn nên chú ý một chút, tình huống sáng nay mà bị hàng xóm nhìn thấy thì không biết sẽ có lời bàn tán thế nào nữa."
Trần Ngộ vẫn bình tĩnh: "Dạ."
Mẹ Trần lắc đầu, cô nhóc nhà bà sao có thể bĩnh tình đến vậy nhỉ.
Nhìn mà xem, khuôn mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, nhìn chằm chằm cả ngày trời cũng chẳng tìm được manh mối gì.
Trần Ngộ cầm chén đũa đi rửa rồi nói với bà chủ gia đình vẫn đang ngồi ngoài phòng khách: "Mẹ, con đi xúc tuyết đây."
Mẹ Trần nói mà không nghĩ ngợi gì: "Không phải trong nhà có thêm người lao động rồi à?"
Trần Ngộ: "...Vậy để cậu ấy đi xúc nhé?"
Mẹ Trần: "Xúc đi."
Lực lượng lao động chất lượng như vậy, không thể lãng phí được.
-
Hơn nửa tiếng sau, Giang Tùy cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo trong, cầm xẻng xúc tuyết trước cửa nhà Trần Ngộ.
Mẹ Trần đứng trước cửa chỉ huy.
Dáng người rất cao, ừm, không tệ. Thân thể cường tráng, ừm, không tệ. Làm việc cũng rất hăng hái, rất gọn gàng, ừm, không tệ.
Mẹ Trần còn đang suy nghĩ, với gen của vợ chồng bà thì con gái cao 1m68 đã là giới hạn rồi, không thể cao thêm được nữa.
Vậy nửa còn lại trong tương lai của con gái ít nhất phải cao 1m80 thì mới có thể tối ưu hóa được gen của thế hệ tiếp theo.
Mẹ Trần dò xét chàng trai trẻ đang cầm xẻng xúc tuyết trước cửa nhà.
Sau lưng Giang Tùy đang cứng đờ, tay cầm cán xẻng đã đầy mồ hôi, mẹ nó anh sắp gục đến nơi rồi.
Bé Tóc Vàng chạy đâu rồi, sao vẫn chưa tới cứu anh?
Mẹ Trần đang muốn hỏi anh có khát không thì đúng lúc hàng xóm hai bên trái phải cùng nhau đi qua hỏi thăm như có hẹn từ trước.
"Ồ, đó là đối tượng hẹn hò của con gái bà nhỉ?"
"Không phải."
"Còn không phải gì nữa, đã đến tận cửa rồi. Cũng học Mỹ Thuật à?"
"Thật sự không phải mà."
"Phải thì cứ nói là phải đi, cũng có sao đâu, đều 18 cả rồi, là con gái lớn rồi, có thể yêu đương được rồi."
"Chàng trai này thực sự rất đẹp trai, giống mấy ngôi sao trên ti vi."
"Trong nhà chắc chắn cũng có tiền, cái đồng hồ kia cũng phải mấy ngàn tệ."
"Cô đúng là thiếu hiểu biết về thị trường, gì mà mấy ngàn tệ chứ, có thể mua được cả một căn nhà của chúng ta đấy."
"......"
Mẹ Trần chỉ cười cười đối phó với mấy người hàng xóm thích hóng chuyện, họ vừa đi thì vẻ mặt bà lập tức trầm xuống: "Tiểu Giang, cháu qua đây."
Động tác xúc tuyết của Giang Tùy dừng lại, không phải chứ? Chẳng lẽ anh làm sai cái gì à? Anh kéo căng toàn bộ dây thần kinh rồi cầm xẻng sắt đi tới.
"Dì, có chuyện gì cần con làm sao ạ?"
"Thật ra cũng không có chuyện gì."
Mẹ Trần lại quan sát thăm dò một lượt, bà chỉ cảm thấy nó rất đắt, còn cụ thể là đắt đến mức nào thì bà không nhìn ra được, bà chỉ vào cái đồng hồ của anh: "Mới học cấp ba thì vẫn nên khiêm tốn một chút, cháu nói xem có đúng không?"
Giang Tùy cười: "Dì nói phải ạ."
Dứt lời anh lập tức tháo cái đồng hồ trên cổ tay xuống rồi đưa cho Trần Ngộ vừa đi từ bếp tới.
Cử chỉ tự nhiên bình thường.
Mẹ Trần hít một hơi, bà thấy hơi đau đầu nên quay về phòng nằm một chút vậy.
Giang Tùy về lúc giữa trưa.
Khi rời đi tâm trạng anh khá tốt, hoàn toàn không có dáng vẻ tội lỗi như khi bị bắt gặp, cũng không lo lắng như khi bị gọi đi dạo trong con hẻm nhỏ. Anh ôm túi giữ nhiệt, nhiệt độ còn khá ấm nóng, lúc này anh mới giật mình phát hiện ra cô đã sạc đầy pin cho anh, tâm trạng lại càng tốt hơn.
"Đêm nay phải nhớ gọi điện thoại chúc tết Thu Thu đấy."
Trần Ngộ đưa anh đến đầu ngõ: "Biết rồi."
"Còn cả tôi nữa." Giang Tùy nhìn cô: "Cậu đừng quên."
Anh cong môi nói khi cô ngẩng đầu lên: "Tôi cũng muốn được cậu chúc tết."
Trần Ngộ sững sờ mất vài giây, sau đó cô cụp mắt nhìn tuyết đọng bên đường, nói sang chuyện khác: "Cậu về bằng cách nào?"
"Đi taxi." Giang Tùy trả lời xong lại quay về vấn đề trước đó: "Em gái Tiểu Ngộ, chúc tết anh trai sẽ có tiền lì xì."
"......"
Trần Ngộ cười ra tiếng: "Lì xì hả? Bỏ đi, sang năm đã 19 tuổi rồi, không còn tư cách nhận lì xì nữa đâu."
Giang Tùy nhìn lúm đồng tiền nhỏ của cô, lòng ngứa ngáy khó chịu.
Anh Tuỳ từng nói em gái mình tám chín tuổi đã là đứa trẻ trưởng thành giờ lại nói một câu: "Với tôi thì cậu vẫn còn nhỏ."
Trần Ngộ không nói gì nữa.
Giang Tùy thừa lúc cô chưa phản ứng kịp, im lặng vuốt tóc cô rồi nhanh chóng buông tay, rút lui với một tham vọng sống mãnh liệt: "Đi đây."
Sau khi kéo xa khoảng cách, anh nâng một tay lên vẫy vẫy về phía sau: "Bạn Tiểu Trần, mùng Ba gặp."
Trần Ngộ vẫn đứng ở đầu ngõ, đến tận khi bóng dáng Giang Tùy không thấy đâu nữa cô mới cọ cọ chiếc mũi bị gió tuyết thổi cho lạnh buốt rồi quay về.
Không biết bố cô đã nói chuyện gì với Giang Tùy.
Trước khi ra cửa, bố cô gọi Giang Tùy là cậu nhóc, nhưng đến lúc quay về đã đổi thành Tiểu Giang.
Cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Lúc Trần Ngộ quay về thì bố mẹ cô đều đang bận rộn trong bếp.
Bữa cơm tất niên ở thành phố C là vào buổi tối nên bữa trưa thường ăn rất tùy tiện, thường chỉ nấu một bát mì, đến tối mới mở tiệc.
Thời gian ban ngày đều dùng để chuẩn bị.
Trần Ngộ ở trong phòng bếp một lúc, thấy hai vợ chồng già cũng không có gì muốn hỏi nên cô đem rổ rau hẹ ra vòi nước bên ngoài vừa rửa vừa nói: "Bố, mẹ, con lên lầu tìm câu đối rồi dán lên cửa đây."
"Đi đi."
Con gái vừa đi, mẹ Trần đã bắt đầu lải nhải liên tục.
Tai bố Trần sắp mọc kén rồi: "Nghỉ một lát đi, mẹ nó nghỉ một lát đi."
"Công việc em làm đủ cả, nói một chút thì làm sao?" Mẹ Trần thấy có hơi khô họng: "Rót cho em cốc nước."
Bố Trần trợn mắt đi rót nước cho bà.
Mẹ Trần từ tốn uống mấy ngụm hết cốc nước, lại tiếp tục chiến đấu: "Lão Trần, anh nói thật em nghe xem, có phải anh vừa ý thằng bé kia rồi không?"
Bố Trần đang chiên thịt viên bên cạnh: "Em cũng nói thật cho anh nghe xem, em ăn no rửng mỡ đúng không?"
Mẹ Trần: "......"
"Khi con gái thật sự đưa người về nhà rồi nói với chúng ta, bố, mẹ, đây là bạn trai con, em đợi đến lúc đó rồi kích động được không?"
Mẹ Trần không đồng ý với quan điểm của ông ấy: "Đến lúc đấy thì muộn mất rồi."
"Đâu có muộn." Bố Trần vẫn vô cùng bình tĩnh: "Trời đã sập xuống đâu."
"Lấy cho anh cái bát sứ."
Mẹ Trần đưa cho ông cái bát sứ rồi chợt nhớ ra điều gì: "Anh có thấy cái túi giữ nhiệt của thằng bé ấy không, là gấu trúc đó."
Bố Trần đặt viên chiên vào bát sứ: "Thì sao?"
Mẹ Trần nói ra nghi ngờ trong lòng: "Em có cảm giác cái túi đó với cái của con gái là một đôi? Em càng nghĩ càng thấy đúng."
"Cặp đôi cái gì." Bố Trần đặt đũa xuống: "Một cái là gấu trúc, một cái là gấu dâu, sao lại là một đôi."
Mẹ Trần nghiêm túc nói: "Thì đều là gấu mà."
"......"
← Ch. 47 | Ch. 49 → |