Nam phụ xuất hiện
← Ch.24 | Ch.26 → |
Sau tĩnh vật thì chân dung thạch cao là bộ môn được đồn đại là cực kỳ đáng sợ.
Thường thì vào buổi trưa, sau khi về ăn cơm xong thì Trần Ngộ sẽ chợp mắt một lát, buổi tối ăn cơm ở gần phòng vẽ. Sau khi bắt đầu học về chân dung thạch cao thì cô không về nhà ăn trưa nữa, chỉ tùy tiện ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục vẽ trong thời gian nghỉ trưa còn lại.
Về cơ bản thì là đến phòng vẽ vào lúc năm, sáu giờ sáng mỗi ngày và về nhà sau mười hai giờ đêm.
Không chỉ có Trần Ngộ, có vài người khác trong phòng vẽ cũng như vậy.
Trương Phương Phương thậm chí còn bị hạ đường huyết, giây trước cô ta vẫn đang đứng mà ngay giây sau đã ngã thằng xuống đất, phát ra tiếng "Phịch" rất lớn.
Mọi người đều choáng váng.
Triệu Thành Phong bế cô ta lên căn phòng nhỏ trên gác mái và đặt nằm xuống.
Cả sảnh trở nên ồn ào, mọi người đều sợ hãi nhao nhao bàn tán.
"Làm người ta giật cả mình."
"Đây đã là gì chứ, tập huấn chỉ vừa mới bắt đầu mà, tố chất tâm lý kém quá."
"Tôi có thể hiểu được, sau khi rời khỏi phòng vẽ số một thì hẳn là sẽ cảm thấy rất mất mặt, muốn quay lại sau kỳ thi lần này."
"Đối với chân dung thạch cao lần này thì ban ngày mọi người phác thảo ở sảnh lớn, buổi tối mỗi người sẽ quay về phòng vẽ nhỏ để mô phỏng, vậy thì ban ngày chú ý một chút là có thể biết ai vẽ như thế nào, người đẩy cô ta ra cũng đã cố gắng và tiến bộ rất nhiều, có thể không hoảng ư?"
"Vậy nếu như không quay lại......."
"Chắc chắn không quay lại được, tâm lý là cực kỳ quan trọng, một khi suy sụp thì sẽ không thể bình tĩnh vẽ được nữa, cứ nghĩ đến những thứ vô nghĩa, chậc chậc, tôi thấy cô ta vẽ còn không tốt bằng lúc vẽ lập thể, không tiến bộ mà còn thụt lùi."
"Cho nên nói cuộc đời này có mười phần thì chín phần không như ý, nghĩ thông một chút, sống thế nào mà chẳng qua một ngày."
"Đúng vậy, có được mấy người vẽ tốt đâu, đa số đều là nửa sống nửa chết, vẽ không tốt thì không tốt thôi, tôi đứng nhất từ dưới đếm lên này, tôi có sợ đâu?"
"......."
-
Trần Ngộ rửa tay trong phòng vệ sinh, còn đang hơi hoảng hồn về việc Trương Phương Phương đột nhiên ngã xuống: "Tiểu Kha, cậu nhất định phải ăn sáng đấy."
Lưu Kha thường xuyên bỏ bữa sáng ậm ờ đáp lại.
Trần Ngộ quay lại nhìn cô ấy.
"Ăn ăn ăn." Lưu Kha bất đắc dĩ nói: "Mẹ tớ còn không quản tớ, chỉ có cậu thôi."
Trần Ngộ dùng ngón tay ấn vòi nước, để nước rửa sạch bột than chì bám quanh kẽ móng tay: "Tìm thời gian đến nhà cậu chơi nhé?"
Lưu Kha không nói chuyện nữa.
Trần Ngộ thản nhiên hỏi: "Bố mẹ cậu cãi nhau à?"
Lưu Kha hứng một ít nước trong tay, túm lấy đuôi tóc dài, vuốt vuốt mấy sợi tóc xoăn: "Ngày nào tớ cũng đi sớm về muộn, làm sao biết được."
Trần Ngộ hạ mắt xuống nhìn dòng nước chảy qua kẽ ngón tay, tình hình nhà Tiểu Kha khá đặc biệt, gia đình vẫn chưa ra ở riêng, bác cả và bác hai đều sống cùng với bọn họ nên có rất nhiều người.
Nghỉ hè mẹ cô ấy đã sinh thêm một đứa em trai, do lớn tuổi rồi mới có con trai nên cả gia đình đều xoay quanh em trai.
Vậy nên cô ấy không thể vẽ ở nhà được, ở đó quá ồn.
Việc có thêm một đứa con trong gia đình không đơn giản như là thêm một món đồ nội thất, sau này lại có càng nhiều những bất ngờ khiến họ trở tay không kịp.
Trần Ngộ nhớ tới vấn đề Lưu Kha hỏi cô lần trước, về việc yêu đương trong thời cấp ba, về hôn nhân, dự cảm không hay khi đó lại lần nữa xuất hiện.
Cô đưa tay lấy xà phòng vỗ nhẹ lên tay mình: "Bố mẹ tớ thường xuyên cãi nhau."
"Rất tốt mà, răng môi còn va vào nhau lộp cộp." Lưu Kha nói: "Huống hồ gì họ còn là hai người không có quan hệ huyết thống."
Trần Ngộ: "......"
Lưu Kha vén đuôi tóc dài ra sau lưng, vòng tay qua vai cô: "A Ngộ, tranh tượng thạch cao của cậu tốt hơn của tớ rồi."
"Làm gì có." Trần Ngộ không đồng ý.
"Tớ đã nói chuyện với lão Triệu rồi, thầy ấy nói rằng tranh của tớ mượt mà ổn định, kỹ thuật, tỷ lệ kết cấu hay hình thức đều không có vấn đề, chỉ là hơi cứng nhắc và gò bó." Lưu Kha nói: "Giống như bị nhốt trong một cái hộp, không thể thoát ra được."
Cô ấy muốn bay, nhưng lại không thể bay đi được, đã thử mọi cách nhưng vẫn không có tác dụng, hiện tại cô ấy đang đi vào ngõ cụt.
Tiến bộ quá sớm, sau đó cũng không biết phải làm gì.
Chỉ có thể cầu nguyện khi vẽ chân dung sẽ có thay đổi.
Lưu Kha cảm thấy có chút thần kỳ, tính cách của người vẽ thật sự không liên quan gì đến phong cách hội họa, cô ấy là một người không để ý chuyện vặt vãnh nhưng phong cách hội họa của cô ấy lại cực kỳ tỉ mỉ.
Còn A Ngộ nhà cô ấy thì tính tình nhạt như nước lọc, nhưng phong cách hội họa lại rất già dặn, thô ráp, đường nét rất sắc sảo.
"Cậu khác hẳn, cậu rất bay bổng." Lưu Kha nói.
Trần Ngộ thở dài: "Nhưng tớ không thể thu lại được."
"Không sao." Lưu Kha cười nói: "Cất cánh có chút khó khăn, nhưng khi thu lại thì tương đối dễ dàng, giai đoạn sau sẽ không có vấn đề gì đâu."
Sau cùng lại cảm khái: "Hai chúng ta kết hợp lại đúng là sự kết hợp hoàn mỹ."
Khi Trần Ngộ nghe những điều cô ấy nói, trước mắt cô như hiện lên từng bức tranh của Giang Tùy, phóng khoáng lại tinh tế, chẳng phải chính là sự kết hợp giữa hai người các cô sao.
Về phương diện hội họa, lĩnh hội và đột phá là chuyện rất thình lình, nói lĩnh hội là lĩnh hội ngay, đó là thứ chỉ có thể gặp được chứ không thể tìm kiếm được.
Trước khi lĩnh hội được thì chỉ có thể tiếp tục vẽ thật nhiều.
-
Trần Ngộ quay lại sảnh lớn, cầm bình giữ nhiệt đến bên cửa sổ, đổ một nắp nước ra ngoài rồi đặt lên bậu cửa sổ cho nguội bớt, đồng thời thực hiện một số bài tập mắt cơ bản.
Vẽ mười mấy tiếng mỗi ngày, màu sắc đều chỉ toàn đen trắng xám, không có sắc màu, mắt thật sự rất mỏi, có cảm giác như sắp phải đeo kính rồi.
Chậu cây xấu hổ trên bậu cửa sổ không hề bị chết vì úng nước, vẫn đang phát triển mạnh mẽ.
Trần Ngộ đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào lá, lá cây từ từ cụp lại từng chút một.
Tựa như một cô gái e thẹn nhút nhát.
"Trêu cỏ à?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Trần Ngộ không quay đầu lại: "Vui mà."
Giang Tùy cao giọng "Ồ" lên một tiếng: "Tôi thấy cậu cũng rất vui đấy, có thể trêu không?"
Trần Ngộ: "......"
Tay Giang Tùy đè lên bậu cửa sổ, hơi nghiêng người về phía trước: "Nào, cười với anh một cái đi."
Có người trong sảnh lớn nhìn qua.
Trần Ngộ bắt được ý cười trêu chọc trong mắt chàng trai, cô khẽ cau mày, trầm giọng cảnh cáo: "Đừng gây chuyện."
Giang Tùy thờ ơ liếc nhìn quanh sảnh lớn, những ánh mắt đó lập tức biến mất.
Anh lắc nhẹ sợi lắc bạc trên cổ tay, cảm nhận được ánh mắt của cô gái, anh giơ tay đến trước mặt cô.
Trần Ngộ hơi ngả người về phía sau: "Làm gì thế?"
Giang Tùy khẽ nhướng mày: "Không phải muốn xem à?"
Thế là Trần Ngộ tùy ý liếc nhìn một chút: "Được rồi, xem xong rồi."
Một sợi lắc rất cổ điển, hơi nhiều tuổi rồi, ánh sáng của nó chứa đầy dấu vết của thời gian.
Hơn nữa......
Giống như của nữ vậy.
Trần Ngộ không có ý định chạm vào đồ cá nhân riêng tư của anh.
-
Giang Tùy dựa lưng lên bậu cửa sổ: "Chuyện vừa nãy cậu không bị dọa chứ?"
Trần Ngộ nói không có gì phải sợ cả.
Giang Tùy bật ra một tiếng cười từ cổ họng, nói dối mà không đỏ mặt.
Lúc đó cô nhóc nghe thấy tiếng động lớn thì cả người đều rung lên, đứng dậy thì đã thấy người nằm dưới đất, cây bút chì trong tay cũng rơi xuống đất.
Giang Tùy Tùy xoa xoa ngón tay nói rằng, tôi khá nhàn rỗi, có thời gian chú ý đến những sự kiện thế này.
"Nhìn mà xem tâm lý quan trọng đến mức nào, không điều chỉnh tốt thì xong đời."
Giang Tùy chế nhạo hai tiếng, tầm mắt anh lơ đãng lướt qua bụi bay lơ lửng trong không trung, dừng lại trên hàng lông mi mảnh mai của cô gái: "Thực ra ấy, về phương diện hội họa, nếu không muốn đạt đến đỉnh cao thì chỉ cần nắm vững các mẹo là được."
"Về phần những mẹo đó thì sau này lão Triệu sẽ dạy, luyện tập nhiều là sẽ biết."
Trần Ngộ không nói tiếng nào.
Giang Tùy bỗng nhiên đến gần cô, giọng nói trầm thấp của anh lướt qua vành tai cô: "Hối hận rồi à?"
Trần Ngộ không có phản ứng gì: "Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã học Mỹ Thuật." Giang Tùy nhìn chằm chằm cô: "Nếu không không học thì giờ này cậu đang ngồi trong phòng học, mỗi ngày tay cũng sẽ không dính nhiều bụi bút chì, dù có cọ rửa thế nào thì lâu ngày vẫn sẽ lưu lại một ít, như kiểu đã ăn sâu vào da ấy, quần áo giày dép cũng bẩn."
"Quan trọng nhất chính là với thành tích học tập của mình thì cậu cũng sẽ không phải vất vả như bây giờ."
Lúc này Trần Ngộ mới bắt kịp suy nghĩ của anh, bình tĩnh nói: "Tôi vất vả sao?"
Giang Tùy vẫn nhìn cô ở khoảng cách gần, trong mắt anh là khuôn mặt gầy gò được phủ một lớp lông tơ, trắng nõn gần như trong suốt, có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lam dưới da.
"Cậu soi gương đi, tuần này mặt cậu đã gầy đi rồi, trũng xuống, như cải trắng nhỏ trên cánh đồng vàng úa."
Khóe miệng Trần Ngộ co giật, cô uống một hơi hết nắp nước sôi để nguội: "Trại tập huấn nào mà không có áp lực lớn chứ, không thể có chuyện không làm mà đòi có ăn được."
Giang Tùy bỗng nhiên im lặng.
Hai người họ gần nhau đến vậy, chỉ còn một hai tấc nữa thôi là đầu mũi sẽ chạm nhau, hai người họ nói chuyện cũng đã hơn hai phút nhưng cô gái này không có chút xấu hổ nào, dấu hiệu mất tự nhiên cũng không có.
Ngay cả cáo già như anh cũng đã cảm thấy tai mình bỏng rát, toàn thân căng thẳng và hơi thở nặng nề hơn.
Giang Tùy đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô gái một hồi, sau đó đưa tay về phía cây hoa xấu hổ, dùng lực mạnh lên tất cả lá cây màu xanh nhanh chóng cụp lại.
Anh "Chậc" một tiếng, buộc miệng thốt ra một câu không hề ăn nhập với chủ đề: "Đến cây hoa xấu hổ còn nữ tính hơn cậu."
Nói xong anh bỏ đi, bóng lưng hình như còn mang theo chút tức giận.
Trần Ngộ vẻ mặt khó hiểu.
Ngay giây sau cô đã thấy chàng trai nổi giận với người khác, gầm gừ nóng nảy, lửa giận tăng vọt.
Trong lúc đó anh còn nghiêng đầu về phía cô, trừng mắt nhìn cô một cái.
Trần Ngộ rất cạn lời.
Cậu tức giận như thế làm gì, tôi bắt nạt cậu à, còn trừng tôi.
Tâm trạng của Trần Ngộ bỗng trở nên tệ hơn, cô lạnh mặt cầm bình giữ nhiệt và quay lại vẽ.
-
Sau ngày hôm đó, Trương Phương Phương vẫn tiếp tục vẽ như thường lệ, tiếng xì xào bàn tán vẫn không ngừng vang lên.
Ở đâu có người thì ở đó có thị phi.
Phòng vẽ là một xã hội thu nhỏ với đủ loại kiểu người, đủ loại suy nghĩ.
Khi vẽ tượng thạch cao sắp kết thúc thì có một nam sinh đến phòng vẽ.
Mọi người đều có cảm giác như nghe danh đã lâu.
Bởi vì người tới không ai khác chính là Vu Kỳ - người em họ của Vu Dương đã khoe khoang suốt khoảng thời gian này.
Cả phòng vẽ bùng nổ.
Các cô gái đều tập trung lại "Đẹp trai quá", "Cậu ấy cười với tôi kìa.", "Cũng cười với tôi", "Giọng nghe hay quá", "Cười lên thật dịu dàng ấm áp", ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Phía các nam sinh lại là diễn biến khác.
"Đệch, dựa vào đâu mà trực tiếp vào phòng vẽ số một? Lão Triệu còn có thể thiên vị rõ ràng hơn nữa không?"
"Lão Triệu chỉ là trân trọng tài năng thôi, đừng có quên người ta là người tài của phòng vẽ Lưu Vân đấy."
"Vậy sao không ở lại phòng vẽ Lưu Vân, còn chuyển qua Nguyên Mộc làm quái gì?"
"Người ta là người tài mà, chắc chắn là sẽ không làm những chuyện bình thường, phàm nhân như chúng ta không hiểu được đâu."
"Nhìn vẻ mặt của Vu Mập kìa, em trai cậu ấy giỏi giang thì liên quan gì đến cậu ấy, cũng không biết lên mặt thế làm gì."
"Nói gì thì người ta cũng đã đến rồi, tranh vị trí số một với Lưu Kha, tranh người yêu với anh Tuỳ, một mũi tên bắn hai con chim, có trò hay để xem rồi."
"Này, anh Tùy đâu?"
"Vừa nãy còn ở đây mà, đi đâu rồi nhỉ?"
"Không biết, đừng hỏi nữa, đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi."
Anh Tùy của bọn họ vào phòng vệ sinh hút thuốc rồi.
Tạ Tam Tư cẩn thận hỏi: "Anh Tùy, anh vẫn ổn chứ?"
Giang Tùy trước lạ sau quen mà nhả khói, lông mày tràn đầy tức giận: "Có gì nói mau."
Tạ Tam Tư nuốt nước bọt báo cáo tình hình: "Phòng vẽ nhỏ của chúng ta có thể chứa được sáu bảy cái giá vẽ, phòng vẽ số một hiện đã đầy rồi."
"Lão Triệu bảo thằng kia đi tới chỗ Trần Ngộ, là chỗ sâu nhất bên trong."
Cậu ta dừng lại vài giây rồi dũng cảm lên tiếng: "Nói, nói cách khác thì họ đang ngồi cùng nhau."
Trong phòng vệ sinh là sự im lặng chết chóc.
Giang Tùy cúi đầu, một từ cũng không nói mà chỉ im lặng hút từng hơi thuốc, trước mặt đầy khỏi, vẻ mặt âm trầm không rõ.
Tạ Tam Tư nghĩ lại, cậu ta bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, đưa hai tay ra sau lưng gãi gãi, thận trọng hỏi: "Anh Tùy, hiện tại anh có ổn không đấy?"
Giang Tùy gảy tàn thuốc lá, nheo mắt cười: "Ổn chứ."
Rất ổn.
Hút hết điếu thuốc, Giang Tùy đi thẳng tới phòng vẽ số một.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |