Vậy cậu xin tôi đi
← Ch.22 | Ch.24 → |
Tạ Tam Tư Và Trương Kim Nguyên sống trong cùng một con hẻm, cùng trò chuyện với nhau dọc đường về.
"Này Kim Nguyên, bây giờ tôi khẳng định cậu đã học nhiều đến ngốc luôn rồi, cậu không nhận ra rằng khi cậu đến gần Trần Ngộ thì sắc mặt anh Tùy thối đến mức nào à?"
"Vợ bạn thì không được động vào." Trương Kim Nguyên liếm răng khểnh nhỏ: "Anh ấy theo đuổi thì chắc chắn tôi sẽ không tranh giành với anh ấy."
Tạ Tam Tư trợn tròn mắt, tranh giành? Cậu cho rằng anh Tùy là người chết à?
"Anh Tuỳ lớn thế này rồi mà bình thường đều không để ý đến những cô gái xung quanh, đây là lần đầu tiên anh ấy không bị mù, có thể nhìn trúng một người, ngày nào cũng nhìn chằm chằm, vô cùng mới mẻ, cậu cũng phải cho anh ấy thời gian để thích ứng chứ?"
Giây trước Trương Kim Nguyên còn tỏ ý đã hiểu mà giây sau đã thở dài lo lắng: "Cậu có biết tôi đang lo lắng điều gì không? Điều tôi lo là, tôi để anh Tùy theo đuổi, anh ấy lại lề mề, rồi cuối cùng bị người khác hớt tay trên."
"Thế thì mẹ nó xong đời luôn, hiểu chưa."
Tạ Tam Tư nhíu nhíu mày: "Không đến mức đấy, con trai trong phòng vẽ cũng chỉ có nhiêu đó, anh Tùy của chúng ta đã một mình một ngựa rồi, còn những người khác, trong đó có tôi, đều là binh tôm tướng tép, không thể tạo ra sóng gió gì lớn."
Trương Kim Nguyên không hề yên tâm: "Bên ngoài phòng vẽ thì sao?"
Tạ Tam Tư định nói cũng không đến mức đấy, lời đến bên miệng thì nhớ lại chuyện mẹ Trần Ngộ điều tra phòng vẽ cách đây không lâu.
Đủ loại biểu hiện thật sự giống như Trần Ngộ đã có người mình thích khiến mẹ cô tóm được chứng cứ.
Dù sao thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mẹ cô rồi, là thứ gì đó rất bất thường.
Tim Tạ Tam Tư đập thình thịch.
Trần Ngộ không bao giờ xin nghỉ phép, mỗi ngày đều tới phòng vẽ, khả năng gặp gỡ người khác trong xã hội là cực kỳ thấp.
Xét về tình hình thực tế thì nhiều khả năng là người trong trường.
"Cô ấy học ở THPT số 3, chỉ cách trường chúng ta hai con phố." Tạ Tam Tư nói: "Kim Nguyên, cậu có thời gian thì đi nghe ngóng xem."
Trương Kim Nguyên bấm chuông rẽ vào khúc cua: "Ra vào THPT số 3 cần mặc đồng phục, tôi lấy đâu ra đồng phục hả?"
Tạ Tam Tư chân thành nói: "Học sinh giỏi, cậu phải nhìn rõ thực lực của chính mình, đừng khiêm tốn thế."
Trương Kim Nguyên: "......"
-
Kết quả nghe ngóng là không có kết quả gì.
Trương Kim Nguyên nói rằng Trần Ngộ là hot girl của THPT số 3, tất cả các nam sinh dám theo đuổi cô đều có thể kể tên, là những nhân vật có ảnh hưởng nhất mỗi lớp."
Nhưng chẳng ai trong số đó thành công cả, đừng nói bạn trai cũ, ngay cả đối tượng mập mờ, thậm chí bạn thân khác giới cũng chẳng có.
Đánh giá về Trần Ngộ ở trường là cực kỳ khó theo đuổi, là kiểu người đẹp lạnh lùng mang nét đẹp thần thánh không nhiễm khói lửa nhân gian, làm gì cũng đều không lay chuyển được, cơ bản là không thể.
Cho nên tóm lại là, không có kết quả là kết quả tốt nhất.
Suy đoán của Tạ Tam Tư không đúng thì lại có lo lắng khác, cậu ta cầm bát cơm trong tay ngồi xổm trước cửa nhà Trương Kim Nguyên: "Kim Nguyên, cậu nói xem Trần Ngộ khó theo đuổi đến thế, có phải anh Tùy sẽ rất vất vả không?"
Trương Kim Nguyên ngồi xổm cạnh cậu ta, cùng quay mặt nhìn về phía con hẻm, suy nghĩ một lúc rồi gắp một miếng thức ăn nóng cho vào miệng.
"Khó nói lắm."
"Có cái gì khó nói chứ." Tạ Tam Tư không đồng tình với câu nói này: "Tôi đã âm thầm quan sát rồi, có đôi khi Trần Ngộ nhìn anh Tùy rất chăm chú, trong mắt là sự sùng bái, hỏi anh Tùy vẽ tranh lúc nào, chỉ là chính cô ấy không nhận ra mà thôi, giữa bọn họ chắc chắn có gì đó."
Trương Kim Nguyên gắp đùi gà lên, gặm đến miệng đầy dầu: "Khó nói ý là, nếu chỉ về phương diện hội họa, khi cô ấy gặp được người vẽ giỏi hơn anh Tùy thì chẳng phải mục tiêu của cô ấy sẽ lập tức thay đổi à?"
Tạ Tam Tư mắc nghẹn rồi, vắt óc mãi mới nói được một câu: "Anh Tùy của chúng ta còn có khuôn mặt!"
Trương Kim Nguyên nhổ xương gà, vỗ vỗ vai người anh em: "Tôi nhìn ra được, cậu đã cố hết sức rồi."
Tạ Tam Tư: "......."
"Chuyện tình yêu không phải là đề bài toán học, không có công thức nào để áp dụng cả, cứ nhìn anh Tùy ấy" Trương Kim Nguyên toe toét cười: "Xem khi nào thì giai đoạn làm mình làm mẩy của anh ấy qua đi, khi nào thì ngưng làm màu, đến lúc đó......."
Còn chưa kịp nói xong thì cậu ta đã bị mẹ gọi vào bếp bới cơm.
Tạ Tam Tư suy nghĩ, đến lúc đó thì kỳ tập huấn kết thúc rồi.
-
Không chỉ có anh Tùy, chuyện của Kim Nguyên và của Nhất Phàm cũng khiến Tạ Tam Tư lo lắng không thôi.
Kiếp trước của cậu ta hẳn là một bà mẹ già.
Tạ Tam Tư lo lắng, cậu ta cảm thấy trong hai người đó, một người hình như còn chưa thông suốt, người còn lại thì miệng lại quá cứng, thật không biết phải làm gì nữa.
Không ngờ chỉ vài ngày sau, vào ngày sinh nhật của bạn nhỏ Giang Thu Thu thì Trần Ngộ cũng đến.
Tạ Tam Tư không biết Giang Thu Thu làm cách nào mà lôi kéo được người tới đây, nhìn phản ứng của anh Tùy thì hình như cũng không biết gì.
Cậu ta khó mà tin được, bạn nhỏ này lại là người lặng lẽ làm chuyện lớn.
Không khí vi diệu khó tả.
Giang Tùy lạnh lùng liếc nhìn em gái mình.
Giang Thu Thu phồng má, làm sao thế, em mời bạn thân nhất của mình đến mừng sinh nhật cùng em thì có gì sai à?
Giang Tuỳ gọi Trần Ngộ, hất cằm về phía ao sen cách đó không xa: "Qua bên đó nói vài câu đi."
Còn chưa kịp nói gì thì tay cô đã bị anh nắm lấy, cứng rắn kéo về phía đó.
Trần Ngộ vùng thoát khỏi tay Giang Tùy.
"Cậu hăng hái thế?" Giang Tùy cố kiềm chế cảm xúc: "Lúc nãy ở phòng vẽ, cậu nộp tranh rồi về sớm, tôi hỏi cậu định làm gì sao cậu không nói?"
Trần Ngộ nhìn lá sen lớn trong ao: "Tôi đã đồng ý với em gái cậu rồi."
Giang Tùy nheo mắt lại: "Chiều con bé đến vậy à?"
Vậy tại sao lại đối xử với anh trai cô bé như người chết vậy? Giang Tùy không nén được cảm giác chua xót trong lòng.
Trần Ngộ đưa ra đáp án, bản thân cũng bất lực: "Em gái cậu rất ngoan, tôi cũng hết cách với cô bé."
Giang Tùy: "......"
"Ngoan con khỉ, con nhóc đó đầy một bụng toan tính, con bé muốn cậu......"
Cô gái quay đầu lại nhìn.
Giang Tùy nhìn vào mắt cô, không hiểu sao anh lại không nói thật mà nói dối: "Muốn cậu làm bạn thân của con bé."
Trần Ngộ nhướng mày: "Thật à?"
Giang Tùy cảm thấy áy náy, vô thức tránh ánh mắt của cô, nhìn vào trong ao: "Đệch, hoa sen đâu rồi? Tại sao toàn là lá vậy?"
Trần Ngộ nhìn anh như nhìn một tên ngốc: "Đã là tháng nào rồi."
Giang Tùy mắc nghẹn, thái dương có chút đau, anh ấn ấn: "Cầm Viên cách phòng vẽ rất xa, cậu đến bằng cách nào vậy? Đi xe đạp hay là đi taxi?"
Trần Ngộ ngồi lên trên lan can đá: "Xe buýt."
Giang Tùy bỗng nhiên hạ giọng: "Bao nhiêu trạm?"
Trần Ngộ nói không rõ: "Không đếm."
Giang Tùy tính toán xem tài xế trong nhà lái xe trên đường mất bao lâu, mất hai mươi phút, sắc mặt liền tái mét, tức giận nói: "Cậu bị ngốc à, nói với tôi một tiếng, chẳng phải là có thể cùng đến rồi à?"
Giây tiếp theo anh lại hỏi một câu không thể hiểu nổi, giọng nói bực dọc: "Mẹ kiếp, trên xe buýt có đông hay không?"
Trần Ngộ bị thái độ của anh làm cho khó hiểu: "Hả?"
Sắc mặt Giang Tùy thay đổi liên tục, cơn giận trở nên rất lớn: "Hả cái gì mà hả? Cậu có bị người ta đụng chạm không?"
Vừa nói anh vừa liếc nhìn để kiểm tra.
Trần Ngộ đứng dậy rời đi.
Giang Tùy theo sau nói: "Trên xe buýt đa số đều là biến thái, con gái khi đi ra ngoài phải có mắt nhìn người, hiểu không?"
Trần Ngộ đột nhiên dừng bước, quay người lại.
Giang Tùy cấp tốc phanh lại, vô thức lùi lại một bước khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh của cô.
Trần Ngộ lại tiếp tục bước đi.
Giang Tùy tiếp tục đi theo phía sau cô, luyên thuyên không ngừng.
"Từ giờ cậu ít ngồi xe buýt thôi, có thể không ngồi thì không ngồi, gần thì đi xe đạp, xa thì nói với tôi một tiếng, tôi miễn cưỡng chịu khổ bảo tài xe đưa cậu..."
-
Giang Thu Thu đang trốn trong vườn hoa nhỏ nhăn nhăn mũi: "Anh trai em thật giống con chó lớn."
Tạ Tam Tư lại rất bình tĩnh, gần đây anh Tùy đúng là rất chó.
"Lát nữa là anh Nhất Phàm và anh Kim Nguyên đến rồi." Giang Thu Thu nói: "Chúng ta đi ra cổng đón họ đi, thuận tiện hít thở không khí luôn."
Tạ Tam Tư ừ ừ đồng ý, khó hiểu hỏi lại: "Thu Thu, những năm trước sinh nhật em chẳng phải đều tổ chức tiệc sao? Sao năm nay không tổ chức vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thu Thu rất nghiêm túc: "Tiệc thì năm nào cũng có thể tổ chức, riêng năm nay thì không được, nhân vật chính lần này không phải em mà là anh trai và chị dâu tương lai của em."
Tạ Tam Tư kéo kéo khóe miệng: "Bố em không phản đối à?"
"Em nói là em làm vì hạnh phúc của anh trai, bố em không có ý kiến gì."
Giang Thu Thu nhún vai như một người lớn nhỏ: "Ông ấy cũng hi vọng có một người có thể quản anh trai em, tốt nhất là đóng gói rồi đưa anh ấy đi luôn."
Tạ Tam Tư: "......"
Xuyên qua khu vườn nhỏ, Tạ Tam Tư lại có vấn đề muốn hỏi: "Vậy tại sao không trực tiếp đưa người về nhà em."
"Khi Trần Ngộ đến thì đưa cô ấy vào phòng anh trai em, xem nơi anh ấy sống, tiếp xúc với một số nơi cá nhân riêng tư, đó gọi chào mừng cậu đến với thế giới của tôi, cơ hội tuyệt vời biết bao, cực hiếm có."
Giang Thu Thu chắp hai tay nhỏ sau lưng, lắc đầu ảo não: "Không được, nếu đến nhà em thì chị sẽ không đồng ý đâu."
Tạ Tam Tư khiêm tốn hỏi: "Nói vậy là sao?"
Giang Thu Thu chê cậu ta ngốc: "Bởi vì con gái sẽ không tùy tiện đến nhà con trai đâu."
Tạ Tam Tư không hiểu: "Chẳng phải còn có em nữa à? Đâu phải chỉ có một mình anh trai em."
"Vậy cũng không được." Giang Thu Thu nói: "Xét theo tình hình hiện tại, nếu chị đến nhà em thì sẽ không tự nhiên, sẽ e dè, ở bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều."
"Vốn là em muốn đến nhà hàng, nhưng em vẫn thấy Cầm Viên là thích hợp nhất, là tứ hợp viện, cảnh quan đẹp, không khí trong lành, quan trọng nhất là rộng rãi sáng sủa, khiến người ta thấy tự do thoải mái."
Tạ Tam Tư đột nhiên giác ngộ: "Hóa ra là thế."
"Thu Thu này." Cậu ta kéo bím tóc của cô bé: "Em học được mấy cái này ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Giang Thu Thu kỳ quái: "Cái này còn phải học à?"
Tạ Tam Tư bị một đứa bé tám tuổi tra tấn đến mức muốn ói ra máu.
"Anh trai muốn nấu món ngon cho em, chị nhất định sẽ giúp anh ấy, vậy thì hai người họ có cơ hội được ở riêng với nhau rồi, chúng phải nhất định phải ở ngoài lâu một chút, có thể chơi bowling ở trên tầng......"
Giang Thu Thu ríu ra ríu rít, anh trai cô bé không hăng hái phấn đấu thì chỉ có thể dựa vào cố gắng phần đấu của cô bé thôi: "Anh Tiểu Tạ, nhanh lên nhanh lên."
Tạ Tam Tư nhanh chóng bắt kịp người đồng đội nhỏ có nhiều ý tưởng này.
-
Trong phòng bếp.
Trần Ngộ nhìn quanh một vòng, diện tích rất rộng rãi, không khí ngập tràn hương thơm quyến rũ, nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị sẵn, chỉ còn lại bước nấu nướng cuối cùng.
Cô nhìn chàng trai đang đứng bên thùng rác gọt củ sen: "Cậu định làm gì vậy?"
Giang Tùy đang giằng co với củ sen: "Củ sen nhồi thịt."
Trần Ngộ nghe được lời này, trong giọng nói lộ ra một chút nghi ngờ: "Cậu biết làm không?"
"Bỏ chữ 'Không' đi..."
Giang Tùy đang nói thì củ sen đã vui vẻ tuột khỏi tay anh nhảy xuống đất, lăn vài vòng không nói mà còn vỡ một mảng lớn.
Ánh mắt Trần Ngộ rất phức tạp: "Tôi thấy chữ 'Không' không nên bỏ đi đâu"
Giang Tùy: "......"
Củ sen bị Giang Tùy cắt thành hình dáng cực kỳ xấu xí, không biết là giận ai mà khi chặt củ sen, trên thớt liên tục phát ra tiếng cạch cạch cạch, ai nghe được cũng đều phải kinh hãi.
Trần Ngộ ở bên cạnh quan sát, cũng không đi ra ngoài.
Khi đến một nơi xa lạ, theo bản năng con người sẽ muốn ở cùng những người thân quen, như vậy sẽ có cảm giác an toàn.
"Giúp tôi." Giang Tùy đặt hai miếng củ sen nối liền nhau lên đĩa: "Nhân thịt vẫn chưa thêm gia vị, cậu giúp tôi đi."
Trần Ngộ đút tay vào túi áo khoác, thật sự không muốn rút tay ra chút nào.
Giang Tùy nghĩ cũng không nghĩ mà bật ra hai chữ: "Tổ tông."
Một sự im lặng đáng sợ lan tỏa trong phòng bếp.
Vẻ mặt Trần Ngộ khó có thể diễn tả được thành lời: "Sao cậu có thể nói ra miệng được chứ?"
Lúc này Giang Tùy đã không giữ được sắc mặt nữa rồi, lỗ tai nóng bừng, vẻ mặt ủ rũ gầm gừ: "Mau lên có được không?"
Trần Ngộ phát cáu: "Vậy cậu xin tôi đi."
Nói xong ánh mắt Trần Ngộ mới hiện lên vẻ kỳ quái, cô đang làm cái gì vậy?
Tật xấu mà cũng có thể lây được à?
Khi Trần Ngộ đang muốn xử lý tình tiết nhỏ không nên xảy ra này thì lại nghe thấy "Bang" một tiếng.
Giang Tùy ném đũa lên mặt bàn, sải bước đến gần cô gái rồi chống hai tay lên mép bàn, nghiêng người tới, mắt hơi nheo lại, như cười như không nhìn cô.
"Bạn Tiểu Trần, tôi chưa từng cầu xin ai bao giờ, cậu có chắc là muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt như vậy ở đây không?"
Trần Ngộ bị nhốt trong một không gian chật hẹp, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của chàng trai, ánh mắt sâu thẳm, hương thơm quần áo của anh cứ quanh quẩn trên chóp mũi cô, khi cô hít thở thì mùi hương ấy lập tức tràn ngập khoang phổi.
Cô ngơ ngác đứng đó.
Khoảng cách này khiến cô thấy khó chịu, cũng khó có thể quen được, hơi thở và nhịp tim đều có biến hóa, thậm chí còn có tín hiệu cảnh báo nguy hiểm đang vang vọng trong tâm trí cô.
Không muốn, cô nói.
Giang Tùy hít sâu một hơi, cười cười đứng thẳng dậy: "Thế thì tốt."
Mơ hồ nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
-
Nhiệt độ trong phòng bếp không hiểu sao lại giảm mạnh, tốc độ hạ nhiệt cực kỳ đáng sợ, giống như đang ở giữa mùa đông lạnh giá.
Mãi đến khi Trần Ngộ giúp Giang Tùy trộn nhân thịt và trộn bột thì khí lạnh mới tiêu tan.
Tầm mắt Giang Tùy không ngừng nhìn về phía cô gái.
Làm gì cũng đều có trình tự, không chậm cũng không nhanh, tuổi còn nhỏ nhưng tâm thái thì rất vững.
Trần Ngộ quay đầu đi.
Giang Tùy thản nhiên như không nhìn sang chỗ khác, trong đầu anh là cảnh tượng cô rũ mắt khuấy bột.
Mẹ nó thế mà lại có chút hiền thục, yếu hầu Giang Tùy khẽ động.
Nghĩ tới việc cô nói không muốn, anh cụp mắt xuống, đệch.
-
Khi chiên củ sen nhồi thịt, Giang Tùy làm màu quá lố nên đã quên bọc bột cho những miếng củ sen.
Trần Ngộ nhắc nhở anh, anh còn già mồm nói: "Tôi biết rồi."
Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Cậu đừng nói chuyện nữa, ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi."
Trần Ngộ hoàn toàn không muốn mở miệng nói chuyện nữa, chỉ cảm thấy tiếc những miếng củ sen và nhân thịt đó, lãng phí sẽ bị trời phạt, cô liếc nhìn chảo dầu: "Mở lửa lớn như thế sẽ bắn dầu đấy."
"Không sao, không bắn đâu."
Giang Tùy uể oải nói xong thì bình tĩnh thả những miếng củ sen vào, giống như ném một quả bom vào chảo dầu vậy, dầu lập tức bắn tung tóe khắp nơi.
Một trận nhốn nháo rối loạn.
Trần Ngộ tắt lửa giữa những tiếng mắng chửi của Giang Tùy, mở vòi nước rồi đẩy bàn tay bị bỏng của anh vào, sau đó mở tủ lạnh tìm nước đá.
"Đệch."
Giang Tùy nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình, sắc mặt tái xanh: "Đệch......"
Trần Ngộ lấy mấy túi nước đá qua, nhét nút bịt chậu rửa vào, chờ đến khi nước gần đầy thì mới ném túi nước đá vào.
"Lạnh quá." Giang Tùy vừa thả tay vào đã rút ra ngay.
Vẻ mặt Trần Ngộ không biểu hiện gì: "Ngâm đi."
Giang Tùy cảm giác như những ngón tay anh sắp đông cứng rồi, cái lạnh không ngừng thấm vào da thịt, anh rùng mình nói: "Không cần nữa nhỉ."
Trần Ngộ nhìn bàn tay ướt đẫm nước của anh, cau mày, lạnh lùng nói: "Tùy cậu."
Cô mới đi một bước thì đã bị một đôi giày thể thao màu đen chặn lại, nghe được tiếng thở dài mang đôi phần ấm ức của chàng trai.
"Tôi đã bị bỏng rồi mà cậu còn nói tôi nữa."
← Ch. 22 | Ch. 24 → |