← Ch.29 | Ch.31 → |
Hôm nay là một ngày hỗn loạn. Ví dụ như, Tôm Sông bị kích thích, lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm đi đến hồ lớn sát phạt. Ví dụ như, Cá Nheo có một cảm giác kỳ quái, biến thành hình người đi một lúc mới trở về. Ví dụ như, Thính Thông chạy tới ao, cực kỳ hoảng sợ nói là nhìn thấy Quý Du ở trong rừng trúc. Lại nói ví dụ như, gần giữa trưa, Hồ Ly đến.
Hình người của Hồ Ly là một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, "Như thế nào?" Nàng quay một vòng, cho chúng yêu bình luận.
"Ờ! Không hổ là mua bộ đồ "Yểu điệu thục nữ" tốn mười năm đạo hạnh, quả nhiên khác với bình thường!" Cá Chép sợ hãi than.
"Ờ! Còn thêm bộ son phấn "Đẹp như thiên tiên" tám năm đạo hạnh, quả nhiên hiệu quả kinh người!" Cá Chuối cũng sợ hãi than.
"Ừ! Tóc màu đỏ, gần đây đang thịnh hành lắm! " Con Cua mở miệng.
"Ừ!... Dù sao cũng rất được..." Ly nghĩ rất lâu, nói.
Hồ Ly nổi giận, "Các ngươi nghĩ cái gì thế!!! Ta đang hỏi các ngươi là hình người của ta trông như thế nào, cái gì mà "Yểu điệu thục nữ", "Đẹp như thiên tiên", thật quá đáng!!! Tuy rằng người ta tốn rất nhiều đạo hạnh mới đoạt được bộ váy này, nhưng mà, nhưng mà, cái này căn bản không phải vấn đề quan trọng hôm nay ~~ còn tóc của người ta, người ta mơ ước một mái tóc đen nhánh bóng đẹp, làm sao lại đỏ như vậy ~~55555~~ người ta đã rất thương tâm, các ngươi còn nói như vậy~~ chán ghét ~~ "
Chúng yêu im lặng.
"Ngươi nói một câu xem, Thính Thông!" Hồ Ly quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Thính Thông.
Thính Thông gần như là lập tức quay mặt đi, "Ta... Ta không có..."
Hồ Ly giữ chặt hắn, "Cái gì mà không có?" Nàng trừng hắn, "Ta đang hỏi ngươi a, hình dáng này không vấn đề chứ? Có chố nào kỳ quái hay không? Như thế này ra phố có thể bị đạo sĩ tóm không..."
"Hồ Ly... cho ta nói chen một câu, ngươi hiện tại là người, sẽ không bị đạo sĩ bắt..." Cá nheo chán nản mở miệng.
Hồ Ly ngây một chút, "Há, phải ha..." Nàng cười lên, lại phát hiện Thính Thông vẫn nghiêng mặt đi, không nhìn nàng.
"Ngươi sao vậy? Từ nãy đến giờ không thèm nhìn ta?" Hồ Ly nhìn thẳng mặt hắn, bất mãn.
Thính Thông hai gò má cháy sạch đỏ bừng, "Ta... Ta làm gì phải nhìn ngươi chứ?"
"Ngươi có ý gì!" Hồ Ly dậm chân, hô.
"Thì chính là ý đó!" Thính Thông cũng hô lên.
Chúng yêu trong ao cùng thở dài.
"Vẫn là tiên đạo tốt hơn a..." Cá Chuối và Cá Chép trăm miệng một lời nói.
Ngay lúc Hồ Ly và Thính Thông ồn ào ẫm ĩ, chim Sẻ bay tới.
"Tin đặc biệt đây Tin đặc biệt đây ~~ hôm nay trên trấn có náo nhiệt a ~~" Chim Sẻ đậu xuống đầu Hồ Ly, nói, "Ơ, ngươi không phải Hồ Ly sao? Quyết định làm người à, chúc mừng chúc mừng ~~ "
"Cái gì mà náo nhiệt?" Ly thò đầu ra, hưng phấn hỏi.
"Hôm nay thiếu gia của tướng quân phủ phải xuất chinh, khâm sai cũng tới ~~ rất đáng xem nga ~~" Chim Sẻ hưng phấn đáp.
"Xuất chinh? Có chiến tranh sao?" Con Cua bò lên tảng đá, hỏi.
"Không có a, chỉ là "Phòng thủ" thôi." Chim Sẻ đáp.
"Phòng thủ?" Chúng yêu không hiểu.
"A a, nói đến phòng thủ, ta đã từng ~~" Cá Nheo lập tức nhảy vào.
"Ta biết rõ là lão Nheo không phải nói lạc đề đâu!" Cá Chuối hô.
Cá Nheo vẻ mặt cảm động, "Rốt cục cũng có kẻ hiểu ra!" Nó chùi nước mắt, giảng, "Hàng năm vào mùa thu, ngựa khỏe cỏ đầy, Hoàng Hà đóng băng, thời điểm này, chính là lúc tốt nhất để những bộ tộc thiểu số ở phương Bắc tiến công Trung Nguyên. Cho nên, mỗi năm đến mùa này, triều đình liền phái binh gia cố biên phòng. Cho nên, mới gọi là "Phòng thủ" ~~ "
"À ~~ "
"Chúng ta cũng đi xem!" Con Cua vung cái kẹp, hô.
"Được!" Ly hưng phấn không thôi.
"Hắc Tử, lúc này, chính là lúc sắp đến mùa xuân. Bộ đồ "Công tử quần lụa" của ta đâu?" Cá Chép cũng kích động không thôi.
"Để ở chỗ ta! Đi, Cá Chép, đi nghênh đón mùa xuân của chúng ta!" Cá Chuối kích động đáp.
Chỉ chốc lát sau, chúng yêu hóa thành hình người, chờ xuất phát.
Cá Nheo dùng tạo hình tiêu chuẩn của một sư gia hư hỏng, gian tà cười cười, "Khụ khụ, bởi vì hôm nay rất nhiều người, đề phòng lạc đường, cả nhà tay cầm tay a ~ "
Cá Chuối và Cá Chép không chút suy nghĩ liền nắm chặt tay, "Ờ!"
Ly và con Cua nắm tay, cười gật đầu, "Được."
Cá Nheo bắt lấy Chim Sẻ trên đầu Hồ Ly, giữ chặt cánh Chim Sẻ, "Ta thì như vậy."
Hồ Ly và Thính Thông nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười lên.
"Đi đi." Thính Thông duỗi tay ra, cười nói.
Hồ Ly không biết thế nào, mặt đỏ lên, do dự một hồi mới nắm lấy bàn tay ấm áp. Chỉ là, một khi đã nắm chặt, thì không muốn buông ra.
"Đi đi ~~ "
Chúng yêu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước nhanh đi, thẳng lên trên trấn.
...
~~
Tôm sông vừa mới đi hồ lớn về, liền phát hiện đám yêu bên trong hồ không còn ai. Sau khi nghe ngóng mới biết, đã đi lên trên trấn xem phủ tướng quân xuất chinh. Tôm sông tâm tình phẫn nộ, không nhờ mất máu*, khó mà bình phục. Nó lập tức quơ lấy gia sản, đi thẳng đến trấn.
(*ý nói nó bỏ tiền ra mua sắm)
Trên trấn vô cùng náo nhiệt, đối với cái trấn nhỏ này có thể thấy được khâm sai đại thần, thực là so với tết còn long trọng hơn. Nơi nơi tiếng pháo hòa cùng tiếng người, không khí tràn ngập mùi pháo không tan.
Tôm Sông phát hiện, những cửa hàng trên trấn đều không buôn bán, vội vàng bỏ đi xem náo nhiệt. Tâm tình nhất thời rớt xuống đáy vực. Tiếp sau, nó liền nhìn thấy nhân vật chính bị mọi người quây quần.
Rõ ràng là vẫn mang vẻ tươi cười, xem ra đối với cả người lẫn vật đều là bộ dáng vô hại. Nhưng mà, cảm giác khi hắn mặc chiến bào vào, lại có sự oai hùng khó tả. Đặc biệt là vẻ mặt băng lãnh sương hàn, quả thực so với Hoàng Hà đóng băng còn lợi hại hơn.
Tôm Sông nhíu mày."Nói nửa ngày, hóa ra là con cái nhà tướng quân, hừ!" Nó chen trong đám người, lầm bầm lầu bầu.
Bên cạnh người ta đang tán thưởng con trai tướng quân là văn thao vũ lược ra sao ra sao, tuấn mã là ngày đi ngàn dặm ra sao ra sao.
Tôm Sông lại cảm thấy rất kỳ quái, đám người này không có mắt hay sao, vậy mà cũng không có ai nhận ra, trong mắt hắn rất trống trải, cái gì cũng không có hay sao? Hắn đâu có thèm kiến công lập nghiệp cái gì, hắn từng nói, hắn chỉ muốn cả đời có thể như vậy, nằm trên thảm cỏ, nhìn trời xanh mây trắng, cái gì cũng không làm...
Cái gì cũng không làm, là rất không có chí khí. Nhưng mà, vì cái gì lại cảm thấy, hắn dù có không chí khí thì cũng chẳng làm sao nhỉ?
Đây quả thật là ý nghĩ rất kỳ quái. Tôm Sông chen khỏi đoàn người, lắc đầu.
"Hạ cô nương, phải không?" Có giọng nói bình tĩnh dễ nghe, ở bên cạnh nó vang lên.
Tôm Sông quay đầu, liền thấy một nam tử tuấn mỹ dị thường.
"Ngươi là ai?" Tôm Sông hỏi.
"Ta là bằng hữu của m Minh công tử." Người đó hồi đáp, "Đã tới rồi, vì sao lại không đến chào hỏi?"
"Ta và hắn không thân, cần gì chào hỏi!" Tôm Sông khinh thường.
"Hắn đi rồi, sau này có khả năng không trở về nữa."Nam tử bình tĩnh nói.
Tôm Sông cảm thấy trong lòng khẽ động. Cái cảm giác này, dường như liên quan đến m Minh.
"Không về thì không về, liên quan gì ta!" Tôm Sông cắn răng, nói.
"Không còn gặp lại nữa, cũng không sao ư?"
Tôm Sông không biết mình vì sao lại buồn bực như vậy, nó tiếp tục nói: "Vốn dĩ không có gì tốt mà! Không ngại nói với ngươi, ta chính là yêu tinh! Hắn là người, sớm muộn cũng có ngày chết đi! Chỉ có vài chục năm, quen chi bằng không quen! Ta muốn ra biển, không rảnh tốn thời gian với hắn!" nó cảm thấy mắt mình có chút ươn ướt. Sai ở một trăm năm này... Lời hắn nói, lẳng lặng vang lên trong đầu nó.
Nam tử kia khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thoáng vương một nét cười, "Cô nương, chính vì chỉ có vài chục năm, nếu lãng phí, mới là đáng tiếc. Biển, sẽ không thể chạy đi được, không phải sao?"
Tôm sông đột nhiên sửng sốt. Biển sẽ không chạy đi được, nhưng mà, hắn thì sẽ già, sẽ chết. Một ngày nào đó, sẽ không còn được gặp.
"Ta... Ta không thèm! Chỉ được vài chục năm này, lại phải cô đơn thống khổ suốt mấy trăm năm, ta không ngốc như vậy! Ngay từ đầu, không quen biết, là tốt nhất!" Tôm Sông dứt lời im lặng, dường như đang tự nói cho mình nghe.
Tiếng pháo cùng tiếng người, hoàn toàn át lời nó. Chung quanh, không khí vẫn vui mừng.
Nam tử trên mặt vẫn tươi cười, "Ta lại là cảm thấy, không có mấy chục năm này, sẽ càng cô đơn thống khổ hơn." Nói xong, hắn lấy ra một cái ống trúc, niệm mấy câu chú.
"Trói yêu chú!" Tôm Sông giật mình hô, nhưng mà, nó hoàn toàn không kịp phản kháng, lập tức bị thu vào trong ống trúc.
Người chung quanh hoàn toàn không phát hiện điều gì kỳ lạ, vẫn đang hưng phấn xem náo nhiệt.
Nam tử lần nữa chen vào đám người, đi đến trước mặt m Minh.
"m Minh công tử." Hắn gật đầu, nói.
m Minh thấy hắn, trên mặt thoáng hiện hiện nét cười."Quý Du đại sư."
Quý Du đưa lên một ống trúc, nói, "Công tử viễn chinh, bần đạo không có gì tặng, cái này là pháp bảo hộ thân của đạo quan ta. Công tử sau này nếu gặp phải khó khăn, hãy mở nó ra, nhất định có thể trợ giúp ngài một tay."
m Minh gật đầu, nhận lấy ống trúc. Ống trúc nằm trong tay hắn, rung lên một trận. Hắn sững sờ, nhưng vẫn cười đáp lời, "Đa tạ Quý Du đại sư."
Quý Du cũng cười, "Công tử, ống trúc này nhất định phải mở khi không có người, hãy nhớ."
"Ta sẽ nhớ kỹ." m Minh đem ống trúc cất vào trong ngực, lồng ngực đột nhiên cảm thấy ấm áp. Giống như những ngày được nằm trên bờ ao, nhìn trời xanh mây trắng, cuộc sống an nhàn thanh thản.
Quý Du cười, rời đi.
Hắn đột nhiên nhớ đến rất lâu trước kia.
Lần đầu tiên khi gặp mặt, nó là Hồ Ly, hắn là người.
Lần thứ hai khi gặp mặt, nó tu luyện ra hình người, hắn tu luyện ra cốt tiên.
Lần thứ ba khi gặp mặt, nó là yêu tinh đạo hạnh ngàn năm, hắn là thần tiên đức cao vọng trọng.
Giữa bọn họ, hầu như luôn chỉ kém một chút, mà một chút này, lại giống như chân trời góc biển. Vài chục năm gần nhau, rồi mấy trăm năm dần kéo dài khoảng cách, cái này cũng tốt, hắn bây giờ đã không cách nào nhận ra rồi. Chỉ là, thời thiên thiếu cứ cố chấp muốn được ở cùng nó một thời gian.
"Ta không muốn khi nó tu luyện thành người, thì mình chỉ còn là nắm xương khô! Cho dù không được ở cùng một chỗ, đứng từ xa nhìn thấy cũng tốt, ta chỉ muốn cùng nó sống sót!"
Hắn còn nhớ rằng, có lần, một yêu tinh đạo hạnh cao thâm nhìn thấy hắn, chỉ nói một câu: Ngươi có thể chịu được ngàn năm côc độc, vậy còn nó....
Vậy còn nó?
Hắn không khỏi cười. Thực kỳ quái, sau khi bước vào tiên đạo, đáng ra sẽ không còn đau đớn như thế này chứ...
...
Hồ Ly nhìn dòng người trước mặt, đột nhiên sửng sốt.
Thính Thông lôi kéo nàng, hỏi, "Sao thế?"
Trong lòng Hồ Ly, đột nhiên có cảm giác đau đau, "Ta dường như nhìn thấy Quý Du GG..."
Thính Thông trong ánh mắt có chút buồn bã, hắn trầm mặc một hồi, chợt hô: "A! Nguy rồi, ta lừa sư phụ nói là ta đi đốn củi, nếu như bị người nhìn thấy ta ở trên trấn, ta sẽ chết chắc rồi!"
Hồ Ly cũng sợ, "A! Trời sắp tối rồi, chúng ta mau đi đốn củi!"
"Được được!"
Trời chiều, đem bóng họ kéo dài rất dài trên đường...
Cá Nheo nhìn thấy hai cái bóng, cười. Nó cười không được bao lâu, đột nhiên hắt xì.
"Ai mắng ta?" Nó ngẩng đầu, người xuất chinh, theo dòng người dần dần rời đi.
Nó phe phẩy tay áo, nhàn nhã đi trở về ao."A a, nói đến hắt xì hơi, ta đã từng..."
Xem ra vẫn cần có người ngăn cản nó nói lạc đề ~~
...
← Ch. 29 | Ch. 31 → |