Vay nóng Tima

Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 090

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 090
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)

Siêu sale Lazada


Một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt đứt giấc ngủ của Lăng Khắc Cốt, anh vươn tay muốn với lấy điện thoai di động, thế nhưng lại đụng phải một thân thể lõa lồ. Anh mở choàng mắt, ở trong bóng tối thấy một đầu tóc dài xoăn xõa trước ngực mình, anh lập tức bật đèn.

"Khắc Cốt, sao vậy?" Tưởng Lệ Văn vừa xoa vòm ngực rộng rãi của Lăng Khắc Cốt, vừa nheo nheo mắt như vừa tỉnh ngủ, quyến rũ hỏi Lăng Khắc Cốt.

Đây là một gian phòng khách sạn hạng sang, hiện tại đã gần đến nửa đêm, nhưng ngoài cửa sổ đèn điện vẫn sáng rỡ như cũ. Cửa sổ thủy tinh trong suốt đang phản chiếu hình ành hai người quấn quýt mất hồn dưới tấm chăn mỏng.

Lăng Khắc Cốt lắc lắc cái đầu đang có chút đau, anh không hất tay Tưởng Lệ Văn đang đặt trên ngực anh ra, trọng mắt đen như đầm sâu ngưng lại nhìn chằm chằm cô ta: "Cô tại sao lại ở trên giường của tôi?"

Tưởng Lệ Văn vẻ mặt một bộ bị tổn thương, ủy khuất giật giật cánh môi, nước mắt lập tức lăn dài: "Ngày hôm qua anh uống hơn nhiều, vừa về khách sạn liền kéo em vào phòng.... . Đè xuống giường.... . Em vốn là muốn kháng cự, nhưng sức lực của anh quá lớn, Khắc Cốt, em thật sự không có cách nào."

"Cô phải hiểu được cái giá của sự nói láo!" Lăng Khắc Cốt vô tình vén ga giường lên, nhặt y phục trên đất lên mặc vào.

"Khắc Cốt, sao anh lại không tin em? Lần trước, anh đúng là như vậy, không nói lời gì liền......" Tưởng Lệ Văn che mặt bi thương khóc nấc lên.

Hôm qua lợi dụng cơ hội đàm phán thương mại len lén thả vào trong rượu chút đồ khiến cho người ta hưng phấn, thời điểm khi thấy người hầu bàn nâng ly rượu bưng cho Lăng Khắc Cốt, cô nở nụ cười hả hê. Lúc ấy Lăng Khắc Cốt không nghi ngờ gì uống hết ly rượu có pha thêm chút đồ kia, không lâu sau thần trí cũng có chút hỗn loạn, cô vội vàng ra mặt, cười nói mấy lời xin lỗi với chủ tiệc, lôi kéo Lăng Khắc Cốt rời đi.

Trở lại khách sạn thì anh lại vẫn có thể tỉnh rượu mà đẩy cô ra khỏi phòng, tự mình đi vào phòng tắm tắm. Lúc ấy cô đứng ở ngoài cửa phòng tức giận tới mức nghiến răng. Con nha đầu xấu xí Hi Nguyên đó có thể dễ dàng có được Lăng Khắc Cốt, cô hao tổn tâm cơ cũng không sao chạm đến được anh ta. Cô không phục, vì vậy lặng lẽ mở cửa phòng, lần nữa tiến vào phòng của Lăng Khắc Cốt.

Cô cởi hết quần áo của cả hai, leo lên giường Lăng Khắc Cốt. Mặc dù anh trúng thuốc kích dục, nhưng vẫn kháng cự sự thân cận của cô, đẩy cô ra xong liền ngủ như chết.

Tuy nhiên những điều này cô dĩ nhiên sẽ không nói với Lăng Khắc Cốt, cô nhất định phải khiến cho anh ta hiểu lầm mà nghĩ rằng anh ta say rượu loạn tính cùng với cô loạn tình cả đêm.

Lúc này, điện thoại của Lăng Khắc Cốt lại vang lên, anh lập tức vồ lấy điện thoại di động, đi ra phía ban công nhận điện thoại.

"Cái gì? Bé con bi tai nạn ô tô?" Vừa nghe đến Hi Nguyên gặp tai nạn xe cộ bị thương, Lăng Khắc Cốt lập tức khẩn trương nắm chặt điện thoại di động, "Cô ấy bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Các người bảo vệ con bé thế nào vậy?!"

Tắt điện thoại di động xong, Lăng Khắc Cốt giận đến thiếu chút nữa ném vụn điện thoại di động.

Mặc dù ngày mai chính là ngày công ty khai trương chi nhánh, nhưng anh không thể ở lại nước Mĩ nữa, anh phải trở về thành Long!

Lăng Khắc Cốt sải bước trở về phòng, mở tủ treo quần áo lấy túi du lịch ra, lấy hết y phục xếp vào trong túi.

"Khắc Cốt, anh làm gì thế?" Tưởng Lệ Văn ngồi dậy, mặc cho cái mền từ trên người của cô ta chảy xuống, cố ý ở trước mặt Lăng Khắc Cốt để lộ ra thân thể hoàn hảo của cô ả, nhưng Lăng Khắc Cốt ngay cả nhìn cùng không nhìn một cái.

"Tôi phải trở về thành Long." Lăng Khắc Cốt khép túi du lịch lại xong, cũng không quay đầu lại rời đi.

"Khắc Cốt, em muốn cùng về với anh!" Tưởng Lệ Văn cả thân thể trần trụi đuổi theo Lăng Khắc Cốt, từ phía sau ôm chặt lấy hông của anh.

"Ngày mai khai trương chi nhánh, cô thay tôi tham gia." Lăng Khắc Cốt vạch tay Tưởng Lệ Văn ra, không lưu luyến chút nào rời khỏi phòng tổng thống.

Sau khi anh đã đi xa, Tưởng Lệ Văn ác ý cười gọi một cú điện thoại: "Chuyện làm được như thế nào? Rất tốt! Nhớ phải giết người diệt khẩu, không nên để lại bất kỳ nhược điểm nào khiến Lăng Khắc Cốt bắt được."

Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức mặc quần áo vào, lấy ra một cái bao cao su chứa đầy tinh dịch đã sớm chuẩn bị từ trước, lập tức vọt ra khỏi khách sạn, chạy tới phi trường, bay về phía hướng ngược lại với Lăng Khắc Cốt—— nước Anh. Ở nơi đó đã có những nhân viên chuyên nghiệp đang đợi cô ta, giúp cô ta tiến hành thụ tinh nhân tạo.

Lăng Khắc Cốt không chịu cho cô, cô tự nhiên cũng có biện pháp lấy được. Đêm qua cô lấy tay giúp anh phát tiết một lần, thành công lấy được tinh hoa của anh. Lần này, cô muốn cho Lăng Khắc Cốt không thể tiếp tục bỏ qua sự tồn tại của cô nữa.

Cô nhất định phải lên làm Lăng phu nhân!

......

"Hệ thống phanh xe bị người ta phá hỏng?" Thẩm Đan nghe xong cái kết quả này, trong lòng trầm xuống. Cái kẻ luôn muốn hại Hi Nguyên đó ở yên hai tháng lại bắt đầu hành động, lần này lại hiểm ác tới mức muốn trực tiếp lấy mạng Hi Nguyên.

"Tài xế sau khi cấp cứu không thành đã tử vong, Hi Nguyên vẫn còn hôn mê bất tỉnh." Bách Hổ lo lắng nói.

Bảo vệ tại lâu đài Tinh Nguyệt đều là những nhân vật lợi hại nhất trong công ty bảo an của anh, lại vẫn để lọt loại cạm bẫy như thế này, khiến hung thủ có cơ hội ra tay.

Hi Nguyên đáng thương trên đầu bị khâu bẩy mũi, đã qua nhiều giờ vẫn còn chưa có tỉnh lại.

"Nhất định phải điều tra kỹ chuyện này!" Thanh Long lạnh lùng sầm mặt xuống, tròng mắt đen tinh xảo không có bị cặp mắt kính che lại nên sắc bén khác thường.

"Đi đem tất cả hình ảnh giám sát hai ngày nay lại đây!" Thẩm Đan nói với người hộ vệ đang đứng bên cạnh.

Nếu như hung thủ muốn táy máy chân tay ở phanh xe, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết.

"Dạ!" Vị hộ vệ kia cung kính khom người.

Bách Hổ, Thanh Long, Sơn Miêu cùng Thẩm Đan tất cả đều tập trung tất cả tinh thần vào đám máy móc trước mặt, tra xét từng hình ảnh nhỏ có thể khiến hung thủ hiện nguyên hình.

Diệp Bưu từ cửa sau chạy vào lâu đài khi nhìn thấy bón người bọn họ tụ chung vào một chỗ, kiểm tra màn hình giám sát. Hắn tà ác cười lạnh, tay nhè nhẹ sờ lên súng lục giảm thanh trong túi.

Bọn họ muốn tra ra hung thủ cũng không có dễ dàng như vậy!

"Nhà để xe! Các cậu mau nhìn!" Đột nhiên Sơn Miêu chỉ vào người đàn ông đang lén lén lút lút trong một đoạn ghi hình. Chỉ thấy trên đầu người kia mang cái mũ rộng gần như có thể che hết toàn bộ gương mặt, từ thân hình đại khái có thể thấy là một người đàn ông. Đối phương sau khi động tay động chân lên chiếc xe, hình như có chút lo lắng ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một chút.

"Lại là Lâm Hải!" Bách Hổ khiếp sợ sửng sốt. Lâm Hải là người bạn lớn lên cùng anh trong tập đoàn sát thủ, không ngờ bọn họ cho Lâm Hải một cơ hội sống lại, cậu ta vậy mà lại dùng oán báo ân.

"Dẫn hắn lên đây!" Thanh Long lạnh lẽo uy nghiêm trầm giọng ra lệnh.

Mặc kệ Lâm Hải theo chân bon họ quan hệ có bao nhiêu thân thiết, đối với người phản bội, anh đều quyết sẽ không nương tay.

"Thiếu gia, không xong!" Lúc này, một hộ vệ hốt hoảng chạy vào, chỉ ra vườn phía sau lâu đài Tinh Nguyệt nói, "Lâm Hải chết rồi!"

"Lâm Hải?" Thanh Long đứng lên, vẻ mặt nặng nề khác thường. Xem ra ngoài Lâm Hải còn có người khác, mà người kia rất có thể vẫn ẩn mình trong lâu đài Tinh Nguyệt.

"Mới vừa tìm được đầu mối, lại bị đứt rồi." Sơn Miêu bất đắc dĩ nhéo cằm, gõ gõ mặt bàn.

"Tôi đi xem một chút!" Bách Hổ lướt qua Ngân Báo, sải bước đi tới vườn sau.

Công ty bảo an do anh phụ trách vẫn là có kinh nghiệm nhất của tập đoàn, trước giờ chưa từng có xuất hiện chuyện như vậy. Anh không thể nào tin nổi những người anh em cùng vào sinh ra tử kia lại phản bội lão đại.

Bách Hổ ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Lâm Hải, nghiêm túc kiểm tra vết thương của cậu ta. Ngực Lâm Hải trúng một phát đạn, một phát chết ngay, có thể thấy tài bắn súng của kẻ giấu mặt phía sau kia rất cao. Bách Hổ nhíu chặt chân mày, cảm giác nguy cơ đang tăng lên. Anh vạch cỏ dại bên cạnh Lâm Hải ra, lật thân thể của cậu ta lại.

"Bách Hổ, cậu tránh ra!" Ngân Báo đột nhiên bổ nhào tới sau lưng Bách Hổ, thần tình nghiêm túc đẩy cậu ta ra. Anh vừa về tới lâu đài Tinh Nguyệt liền nghe nói chuyện Lâm Hải, lập tức chạy tới tra xét.

Ngân Báo cúi đầu, tay ở trên mặt Lâm Hải vô cùng cẩn thận vuốt. Tay của anh đột nhiên trượt đến sau tai Lâm Hải, dùng sức xé ra, mặt nạ da người lập tức từ trên mặt Lâm Hải tách ra.

"A?! Hắn là ai?" Bách Hổ thấy gương mặt ở phía dưới lớp mặt nạ da người thì kinh ngạc há hốc mồm.

Thậm chí có người hóa trang thành dáng vẻ của Lâm Hải lẫn vào lâu đài Tinh Nguyệt.

"Phái người đi thăm dò!" Thanh Long nặng nề nhìn gương mặt của thi thể, nói với Bách Hổ.

Xem ra đối thủ của bọn họ rất giảo hoạt.

"Tôi nói mà Lâm Hải làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!" Bách Hổ cảm thấy cố lỗi vì mới vừa rồi còn hoài nghi Lâm Hải.

"Lâm Hải sợ rằng đã gặp phải bất trắc rồi." Ngân Báo đứng lên, đau lòng vỗ vỗ bả vai Bách Hổ, "Tôi biết cậu ta đã đi theo bên cạnh cậu nhiều năm, cậu cũng đừng quá khổ sở."

"Tôi nhất định sẽ thay bé con và người anh em tốt Lâm Hải của tôi báo thù!" Bách Hổ tức giận nói. Anh ra lệnh khiêng cỗ thi thể kia xuống dưới, liền bắt đầu bắt tay vào điều tra thân phận người chết.

Sơn Miêu vừa đi theo sau lưng Ngân Báo đi vào lâu đài Tinh Nguyệt, vừa hỏi anh: "Sao cậu lạ trở lại đây? Bé con thế nào rồi?"

"Vết sẹo trên trán con bé có lẽ phải qua thời gian rất dài mới có thể biến mất được, có triệu chứng não bị trấn thương nhẹ, vẫn đang theo dõi. 24 giờ sau còn phải chiếu chụp lại một lần nữa." Ngân Báo phân tích bệnh tình Hi Nguyên một cách chuyên nghiệp.

"Cái tên Zu Cuella vẫn còn ở bên cạnh con bé sao?" Thanh Long đối với sự tồn tại của Zu Cuella vẫn rất có ý kiến. Tên kia tự cho mình là người bảo hô cho bé con, còn trách cứ Lăng Khắc Cốt không có bảo vệ tốt con bé, thậm chí tuyên bố muốn mang bé con về Đan Mạch.

"Đuổi không đi. Hắn lấy thân phận anh họ bé con ra uy hiếp, tôi có thể làm thế nào?" Ngân Báo nhún nhún vai, "Chỉ có chờ lão đại trở lại đuổi hắn đi."

Về thân phận, chỉ có Lăng Khắc Cốt với thân phận cha nuôi là có thể đè ép được cái thân phận anh họ kia của Zu Cuella, những người khác đối với cái tên hoàng tử Đan Mạch đó thật không biết làm sao. Tên kia thậm chí phái toàn bộ một đám bộ đội đặc chủng Đan Mạch canh giữ ở trước cửa phòng bệnh, nghiêm cấm bất kỳ người lạ nào đi vào. Bị Zu Cuella làm như vậy, không biết bao nhiêu bệnh nhân bị hù dọa chạy mất.

"Yên tâm, hắn không giành được bé con đâu." tròng mắt đen tinh xảo của Thanh Long nheo lại, cười bình tĩnh nói.

Vương Hậu Khải Sắt Lâm nghĩ đoạt lại bé con, còn phải xem Lăng Khắc Cốt có đồng ý hay không.

Bé con không phải công cụ để bà ta dùng chuộc tội, bà ta muốn trở về thì phải trở về.

"Tôi đương nhiên biết. Nhưng vừa nhìn thấy cái gương mặt cuồng ngạo kia, tôi liền tức giận." Ngân Báo tức giận nói. Tình yêu đối với bé con anh vẫn chôn xâu trong lòng, bởi vì anh hiểu biết rõ người bé con yêu là lão đại, nhưng cái tên Zu Cuella đó lại liều lĩnh đến khiến anh ghen ghét.

"Bởi vì hắn làm chuyện cậu không thể làm." Thanh Long trêu chọc nhạo báng Ngân Báo. Lấy sự sáng suốt bén nhọn của anh, đã sớm nhìn ra tình cảm của Ngân Báo đối với Hi Nguyên, anh cũng biết Ngân Báo đè nén rất khổ sở, nhưng cũng chính sự nhẫn nhịn cùng giữ gìn này của Ngân Báo mới càng làm cho anh thưởng thức. Nếu như đổi lại là anh, cũng không nhất định có thể vĩ đại được giống như Ngân Báo.

"Tôi ghen tỵ không được sao?" Ngân Báo tháo ra cà vạt, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon.

"Trông giống đứa bé." Sơn Miêu bắt chéo chân, một cánh tay đặt trên bả vai Ngân Báo, nhạo báng anh.

"Chỉ cậu là thành thục! Ban đầu thật không biết là người nào, đố kị đến cưỡng bức đóa hoa tươi Thang Mang Lâm." Ngân Báo làm mặt quỷ với Sơn Miêu, sẵng giọng không chịu yếu thế.

Sơn Miêu vẻ mặt hung dữ mở rộng cánh tay, anh muốn nhào vào Ngân Báo, liền bị Thanh Long ngăn cản.

"Hai người các cậu đừng ầm ĩ nữa! Nên nghĩ xem làm thế nào điều tra ra chân tướng sự việc thì tốt hơn."

"Không chấp nhặt với trẻ con." Sơn Miêu khôi phục nụ cười không kềm chế được, tiêu sái trở lại chỗ ngồi.

"Nghe Thẩm Đan nói tên hung thủ này đã từng mấy lần muốn hại bé con, nghiêm trọng nhất là có hai lần đẩy bé con xuống lầu, lần thứ nhất khiến cho Mang Lâm sanh non, một lần nữ là khiến bé con bị thương ở eo." Thanh Long nghiêm túc phân tích.

"Cái gì?" Vừa nghe nói Mang Lâm sanh non là do tên hung thủ kia làm hại, Sơn Miêu liền nhảy dựng lên. Khốn kiếp! Thế nhưng hại anh mất đi bảo bối yêu quý, chờ anh bắt được tên hung thủ kia nhất định sẽ giết hắn!

"Bình tĩnh một chút!" Thanh Long liếc Sơn Miêu một cái, tỉnh táo nhắc nhở anh.

"Nếu như mà tôi là bé con, ở trong lâu đài Tinh Nguyệt, các cậu cho rằng ai là người có khả năng nhất hại tôi?" Thanh Long đặt giả dự đi sâu vào phân tích cái vấn đề này, lời của anh khiến hai người khác sửng sốt.

"Anh nói là người muốn thay thế vào vị trí của bé con nhất?" Ngân Báo kinh ngạc há to mồm.

"Người đàn bà muốn đoạt đi vị trí hôn thê lúc trước của Mang Lâm?" tròng mắt đen của Sơn Miêu tà ác nheo lại. Mang Lâm bởi vì mang thai mới thành công đạt được vị trí đó, trở thành vị hôn thê của Lăng Khắc Cốt, nếu như đối phương mượn tay Hi Nguyên hủy diệt đứa nhỏ trong bụng Mang Lâm, chính là một mũi tên trúng hai con chim. Nhận thức này khiến cho Sơn Miêu cảm thấy tức giận.

"Đây chỉ là suy luận, không nhất định là thật. Tôi đương nhiên không hy vọng cái giả thiết này trở thành sự thật." Thanh Long có chút bất đắc dĩ than thở.

"Nhưng là, nhị ca (Thanh Long), Lệ Văn không thể không lưu lại chút chứng cớ nào." Ngân Báo đột nhiên thức tỉnh Thanh Long.

"Theo tin tức của Bách Hổ, người mang mặt nạ này có lẽ sẽ cho chúng ta biết đáp án." Sơn Miêu tỉnh táo lại xong, nói với hai người anh em.

......

Sau khi Hi Nguyên tỉnh lại, cảm thấy trên trán thật là đau, cô liền đưa tay sờ sờ lên chỗ đau. Lúc này một bàn tay to lập tức ngăn bàn tay nhỏ bé của cô lại.

"Thượng Hi, đừng đụng!" Zu Cuella lo lắng nhắc nhở Hi Nguyên. Trên trán cô khâu bẩy mũi, thời điểm bôi thuốc, anh nhìn thấy một vết thương dài rất dữ tợn, phá hỏng sự hoàn mỹ của Hi Nguyên.

"Zu?" Hi Nguyên nhớ lại tai nạn xe trước khi té xỉu, cùng với việc Zu Cuella xuất hiện sau khi xảy ra tai nạn. Cô đưa tay sờ trán của mình, phát hiện nơi đó băng một khối băng gạc.

"Đừng sợ, thương thế của em không có gì lớn, mấy ngày nữa sẽ tốt." Zu Cuella cầm tay Hi Nguyên, cố gắng an ủi cô.

"Khuôn mặt bị hủy, rất xấu" Rio Cuella châm chọc nói.

Vốn là vẻ thùy mị của Thượng Hi còn có thể tạm nhìn, hiện tại bị hủy dung, khó coi gần chết. Dung mạo như vậy có thể xứng với đường đường hoàng tử Đan Mạch như hắn sao? Bà nội yêu cầu ác như vậy khiến hắn vô cùng tức giận. Chỉ là vì vương vị, hẵn cũng có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Nghe được âm thanh từ ngoài cửa truyền vào, Hi Nguyên không khỏi ngẩng đầu lên, cô thế nhưng thấy gương mặt của Zu Cuella, cô kinh ngạc há to mồm: "Anh.... . Các anh.... . Các anh đều là Zu Cuella?"

Zu Cuella cười lắc đầu: "Điều này sao có thể? Trên thế giới chỉ có một Thượng Hi, cũng chỉ có một Zu Cuella."

"Thượng Hi đáng thương, đã bị té đến ngu luôn rồi!" Rio Cuella giễu cợt liếc nhìn Hi Nguyên.

"Các người ai là Zu Cuella?" Hi Nguyên bồn chồn nhìn hai người kia, hai người này mặc dù có vẻ ngoài giống nhau, nhưng cũng có chút khác biệt. Một ăn mặc như thân sĩ, sẽ làm người ta nghĩ đến Quý tộc châu Âu cổ đại, một người khác thì lại ăn mặc rất khoe mẽ, ngay cả ngực áo cũng khảm đá quý, quần da màu đen bó sát người để cho cô nhớ tới chuyện một đêm đó trong khách sạn.

"Anh?!" Hi Nguyên khiếp sợ chỉ vào đối phương, "Đêm hôm đó ở trong khách sạn người bỏ thuốc mê tôi chính là anh?"

Zu Cuella ôm lấy Hi Nguyên, cười đến rất vui vẻ: "Thượng Hi, đó chính là lý do em xử oan tôi sao?"

"Anh là Zu? Vậy anh ta là ai?" Hi Nguyên tránh né cái nhìn chăm chú tà ác của Rio Cuella, nắm cổ áo của Zu Cuella hỏi anh. Bộ trang phục kia giống như đêm đó, khiến cho cả người cô cảm thấy không thoải mái.

"Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Rio Cuella, anh họ của em." Rio Cuella cười ác ý, đưa tay muốn chạm vào gương mặt của Hi Nguyên.

"Đừng đụng vào tôi!" Hi Nguyên đẩy tay của hắn ra, không vui nhìn hắn chằm chằm. Đêm đó nếu không có Thang Dật Thần, cô thật sự có thể đã bị người đàn ông tà ác này phá hủy.

Zu Cuella trợn mắt nhìn Rio một cái, lo lắng nói: "Nói xin lỗi với Thượng Hi đi!"

Rio không phục phản bác: "Yêu đương nam nữ thì có lỗi gì?"

"Không phải tôi tự nguyện!" Hi Nguyên tức giận nói. Rio Cuella mặc dù anh em của Zu, nhưng lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Zu Cuella buông Hi Nguyên ra, một quyền vung lên gương mặt tà ác tuấn tú kia: "Cậu bỏ thuốc nghĩ chiếm đoạt Thượng Hi còn không chịu nhận lỗi? Tôi thật sự xấu hổ vì có người anh em như cậu!"

"Tôi chỉ là muốn sớm lấy được Thượng Hi. Chẳng lẽ anh không phải cũng muốn vậy hay sao?" Rio lau máu nơi khóe miệng, bất mãn nói.

"Tôi sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy!" Zu Cuella một cước đá vào khoeo chân của Rio Cuella, khiến cho hắn quỳ rạp xuống trước mặt Hi Nguyên: "Nói xin lỗi! Nếu không tôi liền nói với bà nội chuyện tốt cậu đã làm!"

Mặt Rio âm trầm, không quá tự nguyện nói một câu: "Thật xin lỗi."

Nói xong, hắn liền đứng lên, khuôn mặt âm trầm lãnh khốc rời đi.

Hi Nguyên ôm lấy đầu gối, có chút không thể nào tin nổi nhìn gương mặt tuấn tú của Zu Cuella: "Zu, cái tên độc ác đó lại là anh em của anh sao?"

"Không thể giả được!" Zu Cuella bất đắc dĩ nhún nhún vai. Anh ngồi vào bên giường bệnh, dùng sức ôm bả vai Hi Nguyên, cười tà mị hỏi: "Có phải tôi so với hắn đẹp trai hơn không?"

"Tự cao tự đại!" Hi Nguyên bị lời nói của Zu Cuella chọc cười, "Rõ ràng là hai gương mặt giống nhua như đúc, anh làm sao so với hắn đẹp trai hơn được?"

"Giống hệt? Vậy tôi đi kêu hắn vào đây?" Zu Cuella bất mãn đang ra vẻ muốn đứng dậy.

"Đừng!" Hi Nguyên vội vàng kéo vạt áo của anh. Ở chung một chỗ với Zu Cuella rất tự tại, nhưng ở cùng với cái người anh họ tên Rio đó, cô rất sợ.

Zu Cuella hả hê nhéo cái mũi thon nhỏ của Hi Nguyên, mê hoặc tiến sát cánh môi của cô nói: "Không bỏ được tôi?"

Hi Nguyên bị lời anh nói chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô đẩy gương mặt tuấn tú của anh ra, thẹn thùng nói: "Người nào không bỏ được anh? Tôi chỉ là không thích Rio."

"Em không thích Rio, đó chính là yêu thích tôi." Zu Cuella kéo hông của Hi Nguyên qua, cường thế hôn lên cánh môi kiều diễm của cô.

Nụ hôn của anh đầy mê hoặc, cái lưỡi êm ái mạnh mẽ liếm cánh môi của Hi Nguyên, ngậm lấy toàn bộ dịu dàng của cô mút vào.

"Không cần......" Hi Nguyên mặt hồng tim đập, kháng cự nụ hôn của Zu Cuella.

"Buông người phụ nữ của tôi ra!" Giọng nói lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt từ cửa vang lên, thành công ngăn cản Zu Cuella đang triền miên muốn tiến thêm một bước.

*****

"Phụ nữ của anh?" Sau khi Zu Cuella nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, cao ngạo liếc nhìn anh, "Anh chăm sóc người phụ nữ của mình như vậy sao? Để cho cô ấy bị vây hãm trong nguy hiểm?"

"Đây là chuyện nhà của tôi, không cần anh trông nom!" Lăng Khắc Cốt đi đến bên giường, một tay đoạt lại Hi Nguyên từ trong ngực Zu Cuella, sau đó lãnh khốc nói với anh ta, "Bé con đã có tôi ở đây, xin mời Điện hạ Zu về nhà nghỉ ngơi."

"Thượng Hi đi theo anh chỉ có thương tích đầy mình, Lăng Khắc Cốt, tôi muốn mang cô ấy trở về, cô ấy là một thành viên của gia tộc Josephine." Zu Cuella một không chịu yếu thế bắt được cổ tay Hi Nguyên, cao ngạo nhìn lại Lăng Khắc Cốt.

"Nhận tổ quy tông?" Lăng Khắc Cốt giễu cợt liếc nhìn Zu Cuella, "Các người còn có tư cách muốn mang bé con trở về hay sao? Bé con căn bản không hiếm lạ cái dòng họ Josephine này."

"Anh không hỏi qua bé con, làm sao biết cô ấy không hiếm lạ?" Zu Cuella nhếch khóe môi, cười lãnh mị hỏi.

Bị hai người đàn ông này kẹp ở giữa, không cách nào thoát ra được, Hi Nguyên đột nhiên tức giận rống to: "Các người đừng có cãi nhau nữa!".

Hai người bọn họ quả thật coi cô như người trong suốt, không thèm để ý tới suy nghĩ của cô.

"Nói cho hắn biết, sẽ không trở về Đan mạch." Lăng Khắc Cốt giữ chặt hông của Hi Nguyên, lãnh khốc hạ thấp giọng, tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Thượng Hi, bà nội nhớ em. Bà muốn em về nhà! Nơi đó mới có người thân chân chính của em! Lăng Khắc Cốt căn bản không xứng làm cha nuôi của em!" Zu Cuella dùng tình thân dụ dỗ Hi Nguyên.

"Xứng hay không không cần anh tính toán!" Lăng Khắc Cốt nắm chặt quả đấm, lãnh khốc nhìn Hi Nguyên, "Nói cho hắn biết, em muốn ở lại!"

"Lăng Khắc Cốt, anh không cần ép Thượng Hi! Nếu như anh có đủ tự tin, tại sao không để cho cô ấy tự mình lựa chọn?" Zu Cuella đối với thái độ của Lăng Khắc Cốt rất bất bình, anh khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Nói rất hay!" Lăng Khắc Cốt buông Hi Nguyên ra, lui về phía sau một bước, sau đó tỉnh táo nhìn Hi Nguyên, "Em muốn ở cùng với tôi hay là đi cùng với hắn?"

Hi Nguyên bị làm khó nhin hai người, một là cô Lăng Khắc Cốt người mà cả đời này cô cũng không cách nào cắt đứt quan hệ, một là cốt nhục thâm tình của cô, ai cô cùng không muốn bị mất đi.

"Nói cho anh biết ý nghĩ chân chính trong lòng em! Thượng Hi, bà nội đang đợi em, em không cần sợ Lăng Khắc Cốt, tôi sẽ bảo vệ em!" Zu Cuella vươn tay về phía Hi Nguyên, chờ đợi cô nhào vào trong vòng ôm của mình.

Đan Mạch có người thân của cô, bọn họ là người thân duy nhất của cô ở trên đời này, Hi Nguyên không tự chủ được vươn tay, muốn đặt tay vào trong bàn tay của Zu Cuella.

"Bé con!" tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt có loại trầm thống đang ngưng tụ, anh khàn khàn kêu Hi Nguyên.

"Zu, thật xin lỗi." Hi Nguyên vừa nghe thấy tiếng gọi của Lăng Khắc Cốt, đột nhiên rút bàn tay nhỏ bé đang muốn đặt vào bàn tay của Zu Cuella lại, lao vào trong ngực Lăng Khắc Cốt.

Cô vẫn là không cách nào bỏ được anh!

Cho dù tổn thương của cô có nặng tới cỡ nào, cô cũng không rời bỏ được anh!

Hi Nguyên nén lệ vùi vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, ở một khắc cô nhào vào trong ngực anh kia, cô cảm thấy eo mình bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh ôm thật chặt, sức lực mạnh đến nỗi như muốn bẻ gẫy cô.

Zu Cuella thất vọng đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Khắc Cốt dùng hết toàn lực ôm lấy Hi Nguyên, anh đột nhiên có một loại cảm giác bị vứt bỏ. Anh không thắng được Lăng Khắc Cốt, không cách nào đánh bại sự lớn mạnh của Lăng Khắc Cốt ở trong lòng Hi Nguyên.

Ở trước mặt Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, anh giống như một người dư thừa.

Zu Cuella khẽ cắn răng, nắm chặt quả đấm rời đi.

Anh có thể làm người thất bại nhất thời, nhưng sẽ không thất bại vĩnh viễn.

Đối với Thượng Hi, anh đây là rơi vào tình thế bắt buộc!

Đi ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy nhóm lính đặc nhiệm của mình mang tới đang cùng giằng co với hộ vệ của Lăng Khắc Cốt, hai bên giương súng nhắm về phía đối phương. Anh phất tay một cái với người của mình, dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh: "Chúng ta đi."

Giọng nói phảng phất có loại cô đơn không dễ phát hiện.

Bên trong phòng bệnh, Lăng Khắc Cốt có loại cảm giác vui sướng của kẻ tưởng như đã mất đi nay lại có lại được, anh ôm lấy Hi Nguyên thật chặt, khiến cho giữa hai người không còn một chút kẽ hở

"Đau." Hi Nguyên bị anh ôm đến như sắp đứt eo, đau đến cau chặt mày.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên buông tay, cúi đầu nhìn Hi Nguyên thật kỹ. Trên cánh môi sưng đỏ của cô dường như còn lưu lại dấu vết của Zu Cuella.

Lăng Khắc Cốt nhớ lại một màn mới rồi, trong lòng bị cảm giác ghen tỵ dằn vặt.

Hi Nguyên rơi xuống ở trên giường, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Lăng Khắc Cốt gương mặt đang từ từ lạnh lẽo. Cô bị thương, thiếu chút nữa thì đã tới điện Diêm La báo danh, anh lại mặt lạnh ngồi vào trên ghế, ngay cả một lời an ủi cô cùng không có.

"Ai da! Đầu của tôi đau quá!" Hi Nguyên cố ý che vết thương trên trán, tiếng bật thốt lên tiếng kêu đau. Cô không tin Lăng Khắc Cốt còn có thể thờ ơ, không chút quan tâm tới cô.

Trong mắt Lăng Khắc Cốt rõ ràng có chút lộ vẻ xúc động, hình như muốn đứng lên ôm cô. Nhưng khi nhìn đến cánh môi cô thì anh lại tà ác nắm chặt quả đấm, vẫn vững vàng ngồi tại chỗ.

Hi Nguyên bồn chồn sờ sờ môi của mình, chỗ đó đâu có bị thương, anh rốt cuộc nhìn cái gì?

Đột nhiên, cô sờ phải một chỗ bị hàm răng Zu Cuella cắn đau, lúc này mới nhớ tới một màn kia lúc Lăng Khắc Cốt đi vào phòng.

Anh nhìn thấy Zu Cuella hôn cô, nhưng từ góc nhìn ở cửa thì căn bản không nhìn thấy sự kháng cự của cô

Chẳng lẽ anh đang ghen tỵ?

Hi Nguyên cắn môi dưới, trong tròng mắt sáng xinh đẹp thoáng qua nụ cười.

Cô chân trần bước xuống đất, cười ngồi lên bắp đùi Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt vò giây phút cô ngồi lên đùi kia, thân thể rõ ràng trở nên cứng ngắc, nhưng anh chính là cố chấp không đáp lại cô, thậm chí ngay cả tay cũng không nâng lên.

Hi Nguyên nắm lấy cổ áo của Lăng Khắc Cốt, nghịch ngợm đặt lên đôi môi mỏng đang mím chặt của anh một nụ hôn, sau đó nghiêng đầu hỏi "Tức giận?"

Lăng Khắc Cốt hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.

"Mới vừa rồi là Zu cường hôn em, em còn chưa kịp đẩy anh ta ra thì anh liền tiến vào." Hi Nguyên ủy khuất chớp một đôi mắt đẹp, đáng thương giải thích, "Nếu không, em để anh hôn lại có được không?"

Lăng Khắc Cốt tiếp tục giữ yên lặng, chỉ là Hi Nguyên có thể nghe được hô hấp của anh có chút rối loạn, vì vậy đáy lòng cười trộm.

Hai cánh tay của cô khóa chặt cổ anh, cả nửa người gần như treo ngược trước ngực anh, sau đó nghiêng đầu, vụng về mà hôn Lăng Khắc Cốt: "Từ giờ về sau em chỉ cho một mình anh hôn."

Cô cố gắng phát huy hết mức kỹ xảo của bản thân, trêu chọc Lăng Khắc Cốt, hàm răng cô nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi dưới của Lăng Khắc Cốt, sau đó đầu lưỡi xinh xắn lộ ra liếm liếm chỗ mới bị cô cắn, nhẹ nhàng mút lấy.

Động tác vụng về của cô dẫn tới một tiếng gầm nhẹ của Lăng Khắc Cốt, anh một phát bóm chặt lấy vòng eo của cô, môi mỏng áp thật chặt lên trên môi của cô.

Cái hôn này đầy ý vị kích tình mất khống chế cùng trừng phạt, Lăng Khắc Cốt dùng răng cắn vào cánh môi Hi Nguyên mới bị Zu Cuella hôn qua, ở nơi đó in hằn lại dấu vết của anh.

"Zu Cuella còn dám đụng tôi liền giết chết hắn!" Lăng Khắc Cốt chống đỡ cái trán Hi Nguyên, lãnh khốc mà trầm thấp khẽ gầm lên.

"Cái người này đúng là theo chủ nghĩa sô - vanh!" Hi Nguyên bất mãn nũng nịu, khóe môi lại vương nụ cười hạnh phúc, "Zu là anh họ của em, anh họ yêu quý em gái thì cũng có cái vấn đề gì đâu chứ."

"Vậy cũng không được!" Lăng Khắc Cốt tức giận đẩy Hi Nguyên té nhào vào trên giường, nặng nề hôn cô.

Anh không muốn lại phải nghe bất kì điều gì khiến anh bất mãn nữa. Anh họ cũng không được! Zu Cuella mưu trí nhân ai ai không biết, anh ta chỉ là mượn thân phận của anh họ để mà theo đuổi cầu xin Hi Nguyên, căn bản không phải thân tình. Anh biết rõ nhìn trong mắt Zu Cuella đối với Hi Nguyên đều là nồng nặc dục vọng cùng thật sâu quyến luyến.

Anh không cho phép!

Hi Nguyên là của anh!

Ai cũng không rõ cho phép mơ ước!

Lăng Khắc Cốt mất trí hôn Hi Nguyên, anh đã quên nơi này là bệnh viện, mà bọn họ là đang nằm trên giường bệnh. Nụ hôn của anh càng ngày càng nóng bỏng, tay và môi đồng thời hấp dẫn Hi Nguyên lâm vào kích tình, cô bị động nâng lên hai chân, vòng chặt lên vòng eo tinh tráng của anh......

Khi y tá vội tới giúp Hi Nguyên thay thuốc thì đúng lúc nhìn thấy Lăng Khắc Cốt để trần thân trên đang nằm trên người Hi Nguyên, hôn lên vùng đất bí ẩn nhất kia của Hi Nguyên.

"A!" Hi Nguyên nghe được tiếng cửa mở, bị sợ đến hét lên một tiếng. Khi nghe thấy tiếng thét chói tai của y tá thì cô hốt hoảng vội vã kéo cái mền đắp lên trên người hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như nắng chiều.

Lăng Khắc Cốt thì vẫn là một bộ dáng không sao cả, từ trên người cô bò dậy, sau đó nằm ngửa ở trên giường, ôm Hi Nguyên vào lòng, trấn định hỏi: "Có chuyện gì?"

Y tá so với Hi Nguyên nhanh hơn khôi phục lại như cũ, cô ta lắc lư cây kéo trong tay, nói với Lăng Khắc Cốt: "Tôi muốn bôi thuốc cho tiểu thư Lăng. Hình như tôi tới không đúng lúc, có muốn một lát sau tôi quay lại hay không?"

"Đợi cô ấy chuẩn bị xong, tôi sẽ gọi cô." Lăng Khắc Cốt đối với sự thức thời của y tá cảm thấy cực kỳ hài lòng, anh chỉ chỉ Hi Nguyên trong ngực, nhàn nhạt cười nói.

Lần đầu thấy Lăng Khắc Cố cười, y tá kém chút nữa bị sức quyến rũ vô địch này của anh mê hoặc, cô ta vội vàng gật đầu một cái, thối lui khỏi phòng bệnh.

Chờ sau khi y tá rời khỏi đây, Lăng Khắc Cốt giống như mèo ăn vụng thịt, cười đến rất hả hê.

Đầu nhỏ của Hi Nguyên từ trong drap chui ra, phẫn hận nhìn anh chằm chằm: "Anh dám cười em?!"

"Đâu! Tôi tự cười mình." Lăng Khắc Cốt lắc đầu lập tức phủ nhận. Gương mặt nhỏ nhắm phiếm hồng như cánh hoa đào của Hi Nguyên đáng yêu đến khiến anh hận không được cắn một cái.

"Anh còn cười!" Thấy Lăng Khắc Cốt cười không ngừng được, Hi Nguyên bất mãn nhéo lồng ngực tráng kiện của anh, giống như đang xả giận.

Lăng Khắc Cốt lấy điện thoại di động ra, bấm bẩm một dãy số, sau đó ra lênh cho người ở đầu dây bên kia: "Làm theo phân phó của tôi không cho phép bất kì kẻ nào vào phòng bệnh!"

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, xoay người áp Hi Nguyên xuống dưới thân.

Đại chiến dưới mềm của hai người giờ này mới chính thức bắt đầu, chỉ nghe được tiếng thét chói tai nghịch ngợm của Hi Nguyên và tiếng người ngâm nga vận động......

"Không cần! Em không chịu nổi!" Hi Nguyên vô dụng mà năn nỉ Lăng Khắc Cốt đang ở phía trên, hơi sức toàn thân cô đều sắp bị anh rút sạch, ngay đến cánh tay cũng không nâng lên được.

"Không được! Ai cho em hấp dẫn tôi! Đây là trừng phạt đối với em!" Lăng Khắc Cốt bá đạo chận lại tiếng rên rỉ của Hi Nguyên, tiếp tục những giai điệu không bao giờ thay đổi kia.... .

Trận đại chiến của hai người không biết rốt cuộc kéo dài bao lâu, Lăng Khắc Cốt tựa như một chiến đấu cơ, dường như vĩnh viễn dùng không hết sức lực.

"Lão đại, cậu đã khỏe chưa? Chúng tôi muốn gặp bé con!" Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói hài hước của Sơn Miêu.

Hi Nguyên mắc cỡ đẩy Lăng Khắc Cốt: "Kìa, mấy người chú Sơn Miêu tới."

"Kêu bọn họ chờ đi!" Lăng Khắc Cốt căn bản không để ý tới giọng điệu nhạo báng ngoài cửa, tiếp tục hôn Hi Nguyên.

"Em không muốn!" Hi Nguyên thẹn thùng một cước đá cho Lăng Khắc Cốt văng ra, nhặt quần áo bệnh nhân bị Lăng Khắc Cốt ném xuống đất bên dưới giường đơn.

Lăng Khắc Cốt nâng thân thể lên, thưởng thức nhìn tấm thân đầy vết hôn xanh tím của Hi Nguyên, vẻ mặt đầy hài lòng.

Cô chỉ là bé con của một mình anh!

"Anh còn không mặc quần áo?" Hi Nguyên mặc quần áo tử tế xong, thấy Lăng Khắc Cốt còn chưa có nhúc nhích, bất mãn thẹn thùng rống lên.

"Tôi mệt mỏi, em mặc cho tôi." Lăng Khắc Cốt duỗi dài tứ chi, vô lại nói.

Lúc này, ngoài cửa lần nữa truyền đến giọng nói trêu chọc của mấy người Sơn Miêu: "Lão đại, có thể tạm ngừng chiến nghỉ ngơi chút hay không? Cô y tá chờ sốt ruột lắm rồi."

Lăng Khắc Cốt hướng Hi Nguyên chau chau mày, giống như đang nói: "Em không mặc cho tôi, tôi liền không đứng lên".

Hi Nguyên cắn răng nghiến lợi nhặt quần dài Armani màu xanh ngọc rơi trên đất lên, vội vã xỏ vào chân Lăng Khắc Cốt: "Được rồi!"

Lăng Khắc Cốt bị vẻ mặt đáng yêu của Hi Nguyên hấp dẫn, một tay kéo lấy cô vào trong ngực, hôn trôm một cái thật mạnh: "Buổi tối mới muốn em thật tốt!"

"Sắc lang!" Hi Nguyên thẹn thùng đấm lên lồng ngực cứng như sắt thép của Lăng Khắc Cốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-108)