Vay nóng Tinvay

Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 088

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 088
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)

Siêu sale Lazada


Sơn Miêu mạnh mẽ kéo Thang Mang Lâm đi vào lâu đài Tinh Nguyệt, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.

"Buông tôi ra! Tôi không muốn gả cho anh!" Thang Mang Lâm bất mãn quyệt miệng, không để ý tới Sơn Miêu.

"Trên giấy hôn thú đã in tên tuổi của cả hai ta, em bây giờ hối hận đã muộn!" Sơn Miêu hả hê dương dương tờ hôn thú trong tay.

"Tôi muốn xé bỏ nó đi!" Thang Mang Lâm nhảy dựng lên, duỗi dài tay muốn giật lấy.

Nhìn thấy tên họ haingười trên giấy hôn thú, Hi Nguyên ngồi ở trên ghế sa lon không khỏi cười lên: "Thím Mang Lâm, ngài cũng đừng giành nữa, hôn thú có xé cũng chẳng thể làm gì, theo luật pháp thì lúc này ngài đã là bà xã của chú Sơn Miêu rồi."

"Tôi mới không thèm gả cho cái người đàn ông không biết nói lý lẽ này!" Thang Mang Lâm tức giận ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên.

"Ai cho nở nụ cười hoa si với cái tên đàn ông làm chứng đó?!" Sơn Miêu nói năng hùng hồn.

"Tôi cười với người ta, chẳng lẽ còn muốn khóc cho đối phương nhìn? Chúng ta là đi đăng ký kết hôn, không phải đi làm thủ tục ly hôn!" Thang Mang Lâm khoanh hai tay, bất mãn nói.

Hi Nguyên nghe được lời Thang Mang Lâm nói xong, cười vui vẻ hơn.

Chú Sơn Miêu quả thật chính là một bình dấm chua lớn siêu cấp, ngay cả thím Mang Lâm cười với người ta hai cái liền sinh ra bất mãn.

Sơn Miêu tự biết đuối lý, vội vàng ôm lấy Thang Mang Lâm nói xin lỗi: "Bà xã nói có lý, là tại anh cố tình gây sự, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha thứ cho tôi một lần này."

"Tôi liền thích nở nụ cười hoa si với đàn ông, anh chịu được sao?" Thang Mang Lâm liếc nhìn Sơn Miêu, cố ý chọc giận anh.

Cô chỉ là nở nụ cười, anh liền tức giận, nếu như ngày nào đó, cô không cẩn thận đụng vào trong ngực một người đàn ông, anh không phải sẽ giết người ta chứ?

"Tôi đây anh tuấn tiêu sái như vậy, em cứ hướng về phía tôi mà nở nụ cười hoa si, tôi không có ý kién." Sơn Miêu xảo trá nháy mắt mấy cái.

Cô gái này là bà xã của anh, cho dù muốn hoa si, cũng chỉ có thể đối với anh hoa si.

"Ai muốn hoa si đối với anh?!" Thang Mang Lâm tức giận níu lấy lỗ tai Sơn Miêu, một bộ dáng vẻ hung hãn.

Hi Nguyên kinh ngạc mở lớn cái miệng nhỏ nahứn, nhìn một đôi oan gia vui vẻ này. Ở trong ấn tượng của cô, Thang Mang Lâm vẫn rất dịu dàng, cô chưa từng thấy cô ấy phát giận. Mà Chú Sơn Miêu hồ ly giảo hoạt như vậy lại bị thím Mang Lâm dịu dàng quản chế sít sao.

"Hai người các người đang ầm ĩ cái gì?" Lăng Khắc Cốt vừa về tới nhà, liền nhìn thấy Thang Mang Lâm và Sơn Miêu đấu đá.

"Anh, anh ta khi dễ em!" Thang Mang Lâm vừa thấy Lăng Khắc Cốt, lập tức khôi phục dịu dàng, nhu nhược nhào tới trong ngực anh.

Hi Nguyên vừa nhìn thấy Lăng Khắc Cốt thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Cô còn nhớ rõ một màn bị anh chiếm đoạt tối qua. Anh giống như là nhất định muốn phải gieo giống thành công trong cơ thể cô vậy, làm suốt đêm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không cho cô. Cô kêu đến lạc giọng, anh cũng không chịu thả cô.

Hi Nguyên quay mặt đi, tức giận không để ý tới Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt trầm mặt liếc nhìn Hi Nguyên, liền vỗ vỗ Thang Mang Lâm trong ngực: "Anh nhất định phải phụ trách cô ấy thật tốt."

Sơn Miêu nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói xong, cười đến càng thêm rực rỡ, anh chắp tay khom lưng nói: "Tạ ơn lão đại thành toàn."

"Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?" Lăng Khắc Cốt quan tâm hỏi.

"Cái gì mà hôn lễ? Không có!" Thang Mang Lâm dậm chân, không cam lòng nhìn chằm chằm Sơn Miêu.

"Tôi có giấy hôn thú rồi." Sơn Miêu rêu rao phát phát tờ hôn thú trong tay, cười đến rất xảo trá.

Có hôn thú, Thang Mang Lâm có muốn đổi ý cũng không được, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho anh.

Sơn Miêu càng nghĩ càng hài lòng, môi mỏng khêu gợi cong cong nhếch lên.

"Tôi sẽ xé toang nó, xem anh làm thế nào còn cười hài lòng nữa!" Thang Mang Lâm lập tức nhào về phía Sơn Miêu, hai người đuổi theo nhau chạy quanh phòng khách.

Sơn Miêu đột nhiên dừng bước chân, hại Thang Mang Lâm không có phòng bị nhào vào trong ngực của anh. Anh tà mị mà cười chống đỡ cái trán của cô: "Gấp như vậy muốn ôm ấp yêu thương tôi rồi hả?"

"Ai thèm ôm ấp yêu thương anh hả?" Thang Mang Lâm đỏ mặt, bất mãn kháng nghị.

"Bà xã tôi!" Sơn Miêu kiêu ngạo ôm lấy Thang Mang Lâm, giương lên nụ cười sáng lạn xoay tròn trong phòng khách.

Thang Mang Lâm ở trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc. Cô mím môi tựa vào trong ngực Sơn Miêu, đôi mắt đẹp động lòng người sáng rỡ.

Hi Nguyên không khỏi hâm mộ vận số tốt của Thang Mang Lâm, có núi người đàn ông tốt như chú Sơn Miêu yêu thương cô ấy.

Cô liếc Lăng Khắc Cốt bên cạnh một cái, tâm tình xuống thấp cực độ.

Không muốn lại bị khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Thang Mang Lâm kích thích, Hi Nguyên đứng lên rời đi.

"Lão đại, tôi muốn hôn bà xã của tôi, phiền cậu tránh đi một chút!" Sơn Miêu nhìn thấy cảm xúc xuống thấp của Hi Nguyên thì lập tức rất thức thời đuổi Lăng Khắc Cốt lên lầu.

"Sơn Miêu!" Thang Mang Lâm thẹn thùng nhéo cánh tay Sơn Miêu, da mặt anh thế nhưng dày đến trình độ này, vì hôn cô mà đòi đuổi người.

Chờ sau khi Lăng Khắc Cốt lên lầu, Sơn Miêu hài lòng hôn môi Thang Mang Lâm một cái: "Bà xã, là anh muốn tạo cho lão đại một cơ hội, em không nhìn thấy cả hai lại đang giận dỗi sao?"

"Thật?" Thang Mang Lâm nhìn chằm chằm Sơn Miêu nghi ngờ hỏi lại.

"Còn có một nguyên nhân nhất định phải đuổi người ta đi." Sơn Miêu ho khan một tiếng, cố ý thừa nước đục thả câu.

"Nguyên nhân gì?" Thang Mang Lâm ngây ngốc nhìn Sơn Miêu, ánh mắt của anh quá giảo hoạt, mỗi lần loại ánh mắt hồ ly này vừa xuất hiện, chính xác sẽ không có chuyện tốt.

"Anh muốn hôn em!" Sơn Miêu lời lẽ hung hồn như chuyện đương nhiên nói với Thang Mang Lâm, vừa hôn vừa ép cô đến trên ghế sofa......

Hi Nguyên ngồi ở bên giường, trong tay cầm hộp thuốc đang do dự, đây là thuốc tránh thai hôm nay cô lén mua ở tiệm thuốc, cô muốn uống lại sợ có tác dụng phụ. Nghe nói thuốc tránh thai bình thường có ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể. Loại thuốc Lăng Khắc Cốt đưa cho cô lúc trước kia... tìm khắp nơi đều không có để mà mua.

Tối ngày hôm qua Lăng Khắc Cốt làm rất nhiều lần, cho tới bây giờ giữa hai chân cô vẫn còn rất đau. Nếu như không uống thuốc ngừa thai, cô thật sợ cũng sẽ mang thai giống như Doãn Nhạc.

Do dự hồi lâu, cô rốt cuộc quyết định uống thuốc này.

Cô thả một viên vào trong miệng, đang muốn uống nước, Lăng Khắc Cốt đột nhiên vọt vào. Anh mạnh mẽ bóp miệng Hi Nguyên, đem viên thuốc lôi ra.

"Loại thuốc này có thể uống được sao?" Lăng Khắc Cốt tức giận nhìn chằm chằm Hi Nguyên. Loại thuốc tránh thai bình thường mua ngoài tiệm thuộc tác dụng phụ rất lớn, bé con mới 16 tuổi, sao có thể uống loại thuốc này? Cô cứ không muốn đứa bé của anh như vậy? Thà bị tổn hại sức khỏe bản thân cũng không muốn mang thai.

"Thứ có thể để cho tôi không mắc phải sai lầm nữa đều có thể uống." Hi Nguyên khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Nó sẽ ảnh hưởng đến nội tiết em, khiến cho giấc ngủ của em thất thường, kinh nguyệt rối loạn, còn có rất nhiều tác dụng phụ khác nữa!" Lăng Khắc Cốt liệt kê một loạt các khuyết điểm của loại thuốc tránh thai này, cố gắng thuyết phục Hi Nguyên bỏ đi ý nghĩ muốn uống nó.

"Tôi không muốn mang thai!" Hi Nguyên như chém đinh chặt sắt nói. Lăng Khắc Cốt có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cô đã quyết định nhất định phải uống thuốc.

"Cái đứa nhóc cố chấp này!" Lăng Khắc Cốt tức giận ôm chầm hông của Hi Nguyên, từ trong ví tiền lấy ra một hộp Durex, "Tôi sẽ dùng biện pháp! Về sau không cho em uống thuốc lung tung nữa!"

Lọ thuốc lần trước là Ngân Báo gửi từ Mĩ về, không có tác dụng phụ đối với thân thể, anh mới vội đưa nó cho Hi Nguyên dùng.

Sáng sớm hôm nay, khi anh thấy Hi Nguyên bị mình hành hạ đến nỗi chỗ kín sưng đỏ thì trong lòng vô cùng buồn bực.

Tại sao cô cứ phải phản kháng anh?

Anh chỉ muốn cho cô một đứa bé.

Anh chỉ muốn có một bảo bối của mình.

"Anh thật sự muốn mang nó sao?" Hi Nguyên không dám tin tưởng nhìn Lăng Khắc Cốt. Anh là một người đàn ông có dục vọng rất lớn, không thích bị trói buộc, không ngờ vì cô, anh lại có thể dùng cái thứ anh không muốn kia.

"Cũng chỉ là một lớp màng mỏng." Lăng Khắc Cốt thờ ơ nói, giống như có mang hay không chẳng có gì quan trọng.

"Sẽ không buộc tôi mang thai?" Hi Nguyên có chút không thể tin được biến chuyển của Lăng Khắc Cốt.

"Chờ đến khi em muốn sinh thì nhất định phải sinh đứa bé của tôi!" Đây là nhượng bộ lớn nhất của Lăng Khắc Cốt. Bé con bây giờ xác thực còn nhỏ, anh có thể nhịn hai năm nữa, chỉ là hai năm sau, anh nhất định phải thành công gieo mầm mống của chính mình bên trong cơ thể cô.

"Tôi mới không cần sinh!" Hi Nguyên quật cường nói.

Cô sợ giữa mình và Lăng Khắc Cốt không có tương lai, đến lúc đó nếu như bị ràng buộc bởi đứa bé, cô sẽ bỏ không được.

Cô thật yêu bảo bảo, nhớ lại bảo bối lúc trước từng mất đi đá lung tung trong bụng của cô, vô cùng hoạt bát. Mối lúc như vậy, lòng của cô liền đầy cảm giác hạnh phúc của người mẹ.

Cho nên có mới sợ mang thai.

Lăng Khắc Cốt không nói gì, chỉ là ôm thật chặt Hi Nguyên, môi mỏng bá đạo hôn cô, đưa cô đến bên giường.

"Anh nói...... Muốn...... Mang......" Hi Nguyên thấy y phục của mình từng món một rơi xuống đất, lo lắng nhắc nhở Lăng Khắc Cốt.

Anh sẽ không quên hứa hẹn của mình chứ?

Lăng Khắc Cốt ảo não tách ra khỏi Hi Nguyên, từ trong hộp Durex lấy ra một cái, vội vã đeo lên vũ khí của mình, liền lại áp đảo ở trên người Hi Nguyên: "Bé con, cho tôi!"

Anh cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của Hi Nguyên, chỉ là giống như đang nỉ non tự nói. Bởi vì khi anh đang nói "Cho tôi" thì đã xâm nhập vào trong cơ thể Hi Nguyên.

"Đau!" Đột nhiên bị buộc giãn ra, Hi Nguyên đau đến phát run.

Đều do anh, ngày hôm qua hành hạ cô không biết bao lâu, nơi đó chỉ đụng nhẹ một cái đã đau, huống chi là muốn dung nạp vật to lớn như vậy của Lăng Khắc Cốt.

"Còn đau sao?" Bàn tay Lăng Khắc Cốt đưa đến chỗ hai người kết hợp, đau lòng hỏi.

Nơi đó thật quả thật có dấu hiệu sưng tấy.

"Anh ra ngoài trước đã." đôi môi Hi Nguyên run rẩy, thân thể không ngừng co rúc lại. Cô càng co rúc lại, thì lại càng xoắn chặt.

"Không ra được!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, liền bắt đầu nhích người.

Hi Nguyên vô tình hấp dẫn khiến anh thiếu chút nữa mất hết tự chủ, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa triển khai chạy nước rút.

"Thật...... Đau quá......" Hi Nguyên cảm thấy thân thể lại bị xé rách. Nhất là anh đeo loại Durex này mặt bên ngoài có sự khác biệt, vừa đụng một cái, ở bên trong thân thể vốn đã chịu không nổi của cô tạo thành kích thích không nhỏ.

Thật sự là rất đau.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên gia tăng tốc độ, dùng sức đính vào bên trong Hi Nguyên, ở nơi nào đó bộc phát.

Sau khi tất cả kết thúc, anh đột nhiên rút lui, từ trong túi quần rơi dưới đất lấy ra một bình nhỏ. Anh ngồi ở bên giường, dùng ngón tay quệt một chút kem bôi nhẹ nhàng bôi vào chỗ đau của Hi Nguyên.

"Lập tức sẽ không đau." Lăng Khắc Cốt vừa xức thuốc, vừa dụ dỗ Hi Nguyên. Ngày hôm qua anh bị cô làm cho rất tức giận, cho nên không chút thương tiếc tổn thương cô, trên người của cô khắp nơi đều là dấu vết bị anh cưỡng bức, bao gồm cả lỗ nhỏ phía sau của cô. Vì trừng phạt cô không ngoan, anh tàn nhẫn xâm nhập nơi đó, khiến cô bị xé rách.

"Anh thật thô lỗ!" Hi Nguyên cắn môi dưới, bất mãn nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

Mỗi lần anh đều vô cùng bá đạo, căn bản không có khả năng thương lượng. Anh muốn, thì cô phải cho anh. Anh tức giận thì cô sẽ càng bị mạnh mẽ chiếm đoạt. Cô thường thường bị anh làm cho thương tích khắp người, khắp nơi hiện đầy dấu vết hôn, cắn màu xanh tím.

Chẳng lẽ những người đàn ông khác cũng giống như anh vậy? Kích tình vừa đến thì không còn quan tâm để ý tới bất kì cái gì nữa.

Lăng Khắc Cốt đặt tuýp thuốc giảm đau xuống, úp sấp trên người Hi Nguyên, môi của anh bắt đầu tinh tế chạm lên môi Hi Nguyên, hình như muốn làm thay đổi cái nhìn của cô: Anh cũng không thô lỗ.

"Anh rất bá đạo." Hi Nguyên trợn tròn đôi mắt, từ dười hàng mi lăn dài vệt nước mắt như một dòng suối nhỏ.

Lăng Khắc Cốt dịu dàng mút vành tai Hi Nguyên, đầu lưới liếm lỗ tai nhạy cảm của cô, đôi bàn tay lại bắt đầu ở trên người cô xoa nắn......

"A...... Không...... Muốn......" Khi anh trượt vào một mảnh nước suối nóng bỏng thì Hi Nguyên khó nhịn ướn cong người.

"Tôi thô lỗ sao?" Lăng Khắc Cốt vừa chậm rãi động, vừa dùng tròng mắt đen nhìn Hi Nguyên.

"Ừ...... Không......" Anh cọ sát như vậy sao có thể gọi là thô lỗ? Là quá mức dịu dàng.

Hi Nguyên đỏ mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi thị giác đóng lại, tri giác trở nên rõ ràng khác thường, từng cái hôn của Lăng Khắc Cốt, mỗi một lần sờ nhẹ cũng mang đến cho cô kích thích cực mạnh, không thể không khiến cô hòa theo anh trầm luân......

Một đêm này, Lăng Khắc Cốt khiến Hi Nguyên có một nhận thức mới, thì ra là anh cũng có thể rất dịu dàng.

*****

"Tôi về rồi!" Bách Hổ vừa vào cửa, liền lớn tiếng thông báo. Hôm nay rất kỳ quái, Nhạc Nhạc vậy mà lại không thấy chạy ra chào đón anh. Đã quen với việc mỗi ngày vừa vào cửa nhà liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dễ thương như vậy của Nhạc Nhạc, đột nhiên không thấy Nhạc Nhạc, trong lòng anh có loại mất mác khác thường.

"Chú Bách Hổ, hôm nay sao về trễ như vậy?" Doãn Nhạc từ trong phòng bếp thò đầu ra, cười chào hỏi Bách Hổ.

"Công ty có phát sinh chút vấn đề, nên bị chậm trễ." Bách Hổ thay dép, đem cặp công văn đặt lên trên ghế sa lon, bồn chồn đi về phía phòng bếp. Tiểu tử này ở phòng bếp làm cái gì đây? Trên mặt dính rất nhiều bột mì.

Doãn Nhạc Chính vật lộn với đống bột mì, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt vuông chữ điền nam tính Bách Hổ tò mò tién tới gần, cô sợ hết hồn, dùng tay nhỏ bé dính bột mì vỗ ngực một cái: "Chú Bách Hổ, chú muốn hù chết cháu sao?"

"Em vừa bò ra từ trong đống bột mì hả?" Bách Hổ đột nhiên vươn tay, từ trên tóc Doãn Nhạc kéo xuống một chút bột mì, đặt ở trước mặt cô hỏi.

"Chú mà còn giễu cợt cháu! Sủi cảo hôm nay chú đừng mong được ăn!" Doãn Nhạc chống nạnh cố làm bộ hung ác, nhìn chằm chằm Bách Hổ. Vẻ mặt của anh giống như đang nhìn nhú hề trong gánh xiếc vậy.

"Em sẽ làm sủi cảo sao?" Bách Hổ kéo một cái ghế qua ngồi xuống, lấy tay giã giã trên mặt bàn, tò mò hỏi.

"Trước kia đều là mẹ làm hết, cháu chỉ phụ trách nặn bánh bọc bên ngoài. Bây giờ mới biết bột mì khó làm như vậy." Doãn Nhạc ngắt một ổ bánh, vừa chà thành một đoạn dài, vừa dẩu môi oán trách.

"Tôi giúp em." Bách Hổ cuồn tay áo áo sơ mi lên, đứng ở bên cạnh Doãn Nhạc nhỏ nhắn.

"Chú sẽ giúp?" Doãn Nhạc kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác. Những ngày qua khi anh ở nhà, chỉ thấy anh có mấy lần làm không quá thành công món trứng luộc, còn những lần khác đều là thức ăn mua từ bên ngoài.

"Em dạy cho tôi." Bách Hổ toét cái miệng rộng phóng khoáng ra, cười sáng láng.

"Cháu cán bột, chú nặn vỏ bánh đi." Doãn Nhạc cầm lên một khối bột đã được cán kỹ, nói với Bách Hổ, "Chú bỏ nhân bánh vào giữa, sau đó bao lại giống như vậy, dùng sức dồn dồn lại như vậy liền ok rồi."

"Như vậy sao?" Bách Hổ vụng theo cách Doãn Nhạc vừa dạy làm sủi cảo.

"Ai nha! Không phải như vậy, phải dồn như vậy." Doãn Nhạc bắt được bàn tay Bách Hổ, giúp anh nén nén dồn dồn cái sủi cảo.

Bách Hổ đột nhiên ngừng thở, cúi đầu nhìn gương mặt trái táo gần trong gang tấc, thân thể Nhạc Nhạc dán chặt trước ngực anh, tay nhỏ bé của cô đang bao lấy bàn tay to của anh, tiếp xúc thân mật để này khiến cho anh giống như bị điện giựt, cả người không được tự nhiên.

"Chú Bách Hổ?" Doãn Nhạc cảm thấy Bách Hổ cứng ngắc, kỳ quái quay lại nhìn anh.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô không cẩn thận xẹt qua tấm ngực rộng mở của Bách Hổ, cái "Hôn" đột ngột này khiến cho cô mắc cỡ lập tức nhảy ra bên cạnh Bách Hổ.

Bách Hổ cảm thấy ngực nóng quá, nhất là cái chỗ mới vừa bị đôi môi Doãn Nhạc chạm qua, giống như có cây đuốc đang thiêu đốt. Thân thể của anh rốt cuộc lại muốn mất khống chế. Xem ra ngày mai phải đi Nhân Gian Tiên Cảnh tìm phụ nữ sạch sẽ phát tiết một chút, nếu không anh sắp biến thành ông chú hư muốn đụng ngã cháu gái nhỏ rồi.

Doãn Nhạc mắc cỡ đỏ mặt len lén nhìn lồng ngực màu cổ đồng của Bách Hổ, đột nhiên phát giác ngực của anh rất hấp dẫn, áo sơ mi bằng tơ sợi không thể che hết phần thân thể cơ bắp kia, thường nhìn thấy trong trường những nam sinh yếu ớt kia, cô thế nhưng cảm thấy trên người của Bách Hổ có loại sức quyến rũ không tả được, cảm giác rất MAN.

"Thì ra là sủi cảo được bao thành như vậy!" Bách Hổ cười rực rỡ, phá vỡ không khí có chút mập mờ đó giữa hai người.

"Giờ ngài mới biết?" Doãn Nhạc lấy tay che gò má đang nóng lên của mình, nũng nịu nhìn Bách Hổ một cái. Chỉ lo che giấu tim đập mặt đỏ cô cũng không có chú ý tới trên hai bàn tay của mình tất cả đều là bột mì.

Bách Hổ thấy trên mặt Doãn Nhạc đầy những vết ngón tay trăng trắng, vui vẻ cười đứng lên: "Mặt trắng nhỏ!"

"Chú giễu cợt cháu?" Doãn Nhạc tức giận kêu to. Đáy mắt cô lưu chuyển linh động sáng rỡ, đột nhiên cười xấu xa nắm lên một nắm bột mì, nhếch chân lên hướng gương mặt tuấn tú của Bách Hổ, xoa lên.

Bách Hổ vừa ẩn núp, cũng vừa nắm bột mì hướng trên người Doãn Nhạc rắc rắc.

Bữa cơm này, thành một cuộc đại chiến bột mì.

Đợi đến khi mùi sủi cảo chín quen thuộc bốc lên thì trên người hai người tất cả đều là bột mì.

Lúc ăn cơm, Bách Hổ đột nhiên trịnh trọng nhìn Doãn Nhạc: "Nhạc Nhạc, ba mẹ em đang tìm em."

"À." Doãn Nhạc nghe xong chỉ ồ một tiếng, liền lại cúi đầu ăn bữa ăn tối.

Thấy Doãn Nhạc cúi đầu buồn bực ăn cơm, bộ dạng không nói một lời, Bách Hổ do dự một lát, lại quan tâm hỏi một câu: "Nhạc Nhạc, em không định trở về sao? Bọn họ cũng rất lo lắng cho em."

Những ngày này, lão đại ra lệnh cho anh tìm người, nhưng mà anh cũng không có nói cho Lão Đại biết người thực ra đang ở trong nhà anh, bởi vì anh muốn hỏi xem quyết định của Nhạc Nhạc. Nếu như cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để về nhà, vậy anh sẽ không đuổi cô đi.

"Cháu phải chờ Trình Hạo trở lại." Đây là vấn đề Nhạc Nhạc suy nghĩ thật lâu. Cô phải đợi Trình Hạo trở lại rồi quyết định có để lại đứa bé này hay không. Cô sợ về nhà sẽ không cương lại được ý định của ba.

"Em muốn ở chỗ này bao lâu liền ở bấy lâu, tôi sẽ giúp em giữ bí mật." Bách Hổ hướng về phía Doãn Nhạc lộ ra một nụ cười xán lạn.

"Tạ ơn chú." Doãn Nhạc bị lời nói của anh chọc cười, con mắt to tròn vui vẻ nheo lại.

"Tốt lắm! Ăn nhiều một chút. Hai ngày nay em ói quá khiếp, tôi không hi vọng đến khi em trở về nhà đã gầy thành con khỉ nhỏ. Đến lúc đó Hi Nguyên nhất định sẽ bóp chết tôi." Bách Hổ bấm bấm gương mặt mềm mại càng ngày càng gầy của Doãn Nhạc, giọng nói không tự chủ được mang theo cưng chìu.

"Cháu cũng không muốn trưởng thành là một con heo nhỏ mập mạp." Nhạc Nhạc ngây thơ nhìn Bách Hổ chằm chằm, cô không bao giờ muốn trở lại cái bộ dạng tròn vo lúc trước nữa, hiện tại cô gầy tốt nhìn hơn nhiều.

"Thật ra thì heo mập nhỏ cũng rất đáng yêu." Thấy Nhạc Nhạc giận đến phùng hai má lên, Bách Hổ sáng láng cười lớn.

Hi Nguyên đang nằm ở trên giường đọc sách, trong lúc bất chợt đèn điện phụt tắt, cả lâu đài Tinh Nguyệt lâm vào trong một vùng tăm tối. Điều này đối với Tinh Nguỵet chưa bao giờ mất điện mà nói thực có chút quái dị.

Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Hi Nguyên có chút sợ hãi, cô từ trong ngăn kéo lấy ra một cái đèn pin nhỏ, rón rén ra khỏi phòng.

Mọi thứ trong bóng tối khuếch đại lên, âm trầm đến có chút đáng sợ.

Hi Nguyên chống tay đi về phía trước, muốn xem một chút xem trong lâu đài còn có ai tỉnh hay không.

Đột nhiên phía sau của cô vang lên một chuỗi tiếng bước chân, tiếng bước chân kia cách cô càng ngày càng gần, ở trong đêm tối yên tĩnh tạo nên cảm giác kinh khủng dị thường.

"Ai?" Khi đối phương dùng cánh tay bắt được Hi Nguyên thì Hi Nguyên hoảng sợ xoay người, muốn dùng đèn pin rọi vào đối phương.

Đang lúc này, phía trước của cô cũng xuất hiện một người.

"Bé con?" Giọng nói của Thẩm Đan từ phía trước cô vang lên, cùng lúc đó, người mới vừa rồi ở phía sau Hi Nguyên nhanh chóng tránh ra, Hi Nguyên rọi đèn pin theo chỉ thấy một bóng đen biến mất ở khúc quanh hành lang.

"Anh Thẩm!" Hi Nguyên nhào vào trong ngực Thẩm Đan, nơm nớp lo sợ nắm chặt lấy áo anh, "Mới vừa rồi có người, hắn tóm lấy em......"

Vừa nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi bị người kia bắt được, thân thể Hi Nguyên liền không ngừng được run rẩy. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hai lần đó từ trên cầu thang té xuống, có hay không có người muốn hại cô đây?

"Anh đi xem một chút!" Thẩm Đan cầm đèn pin cầm tay đuổi theo phía sau lưng Hi Nguyên.

"Đừng! Em sợ!" Hi Nguyên bắt được cánh tay Thẩm Đan, không để cho anh rời khỏi mình.

Đèn pin trong tay Thẩm Đan vừa soi sáng bàn chân trần của Hi Nguyên, anh lập tức đau lòng ôm lấy cô: "Thế nào không đi giày?"

"Em sợ bóng tối, muốn tìm người ở cùng, gấp quá nên......" Hi Nguyên ủy khuất cắn môi.

Hôm nay Lăng Khắc Cốt làm thêm giờ, còn chưa có trở về, một khắc kia khi đèn dập tắt, cô cảm thấy đặc biệt cô độc.

Thẩm Đan ôm Hi Nguyên trở về phòng, không yên tâm dặn dò cô: "Anh đi sửa đường điện. Em khóa kĩ cửa lại, đừng có đi đâu cả."

"Có thể không cần đi hay không?" Hi Nguyên níu chặt áo sơ mi Thẩm Đan, hốt hoảng hỏi. Trong lòng của cô có chút lo lắng hoảng hốt, giống như có người đang rình rập chung quanh cô, đang đưa ra móng vuốt ác ma muốn bóp chết cô.

"Lâu đài Tinh Nguyệt có hệ thống cung cấp điện tự động, tôi đi đóng lại một cái liền có điện. Đừng sợ." Thẩm Đan vỗ vỗ gương mặt có chút lạnh lẽo của Hi Nguyên, an ủi cô. Nếu như không có người cố ý phá hoại, Lâu đài Tinh Nguyệt nhất định không có mất điện, việc mất điện hôm này quả thật có chút quỷ dị.

"Anh Thẩm, anh nhanh lên một chút trở lại!" Hi Nguyên sợ dặn dò Thẩm Đan.

Thẩm Đan ôm thật chặt Hi Nguyên một cái: "Chờ anh!"

Hi Nguyên vô lực buông áo Thẩm Đan ra, nhìn sau khi Thẩm Đan rời đi, cô vội vàng khóa kỹ cửa phòng, còn cầm cái ghế ngăn ở cửa.

Chờ tiếng bước chân của Thẩm Đan biến mất ở hành lang xong, Hi Nguyên đột nhiên nghe thấy tay cầm cánh cửa chuyển động. Cô bị sợ đến hét lên một tiếng, liền trốn vào trong chăn.

Tay cầm cửa vẫn một mực xoay đi xoay lại, hình như người bên ngoài không chịu buông tay, đang lấy cái gì đó chọc vào ổ khóa.

Nương theo ánh trăng, Hi Nguyên thấy dao gọt trái cây trên bàn, cô đột nhiên cắn chặt môi dưới, kiên cường xuống đất, cầm lấy dao gọt trái cây đi tới sau cửa. Nếu như người kia xông tới, cô không thể ẩn núp, nhất định phải tự vệ. Trước khi Thẩm Đan trở lại, cô muốn tự bảo vệ bản thân.

Khóa cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thanh thúy, giống như trong phim trinh thám, khóa cửa bị một tên lưu manh mở ra từ bên ngoài vậy.

Hi Nguyên khẩn trương nắm chặt dao gọt hoa quả trước ngực, tùy thời chuẩn bị cùng xông vào đọ sức với kẻ lưu manh.

Đang lúc này, đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng choang.

Đồng thời nhìn thấy một bàn tay thò qua cánh cửa phòng cô, muốn đẩy cái ghế ngăn ở trước cửa ra. Ngay khi đèn vụt sáng, cái tay kia nhanh chóng rụt lại, ngay sau đó một hồi tiếng bước chân nhẹ vô cùng từ cửa phòng cô rời đi.

Khi Thẩm Đan chạy vào phòng ngủ của Hi Nguyên thì thấy Hi Nguyên ngồi sững trên đất, bên chân còn ném một con dao gọt trái cây.

"Bé con?" Thẩm Đan vội vàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt vào trên giường.

"Mới vừa rồi có người...... hắn muốn xông vào......" Hi Nguyên hoảng sợ lo lắng bắt lấy Thẩm Đan, tâm còn chưa có thoát ra từ trong hoảng hốt mới rồi.

Chỉ thiếu chút nữa, người kia đã xông được vào phòng của cô.

Rốt cuộc là ai muốn hại cô?

"Tôi ngày mai tăng thêm mấy hộ vệ cho lâu đài Tinh Nguyệt, để bọn họ tuần tra 24/24 giờ." Thẩm Đan cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, tỉnh táo nói.

Người của lâu đài Tinh Nguyệt đều đã trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, thân phận bối cảnh cũng tra rất tỉ mỉ. Là ai có bản lãnh lớn như vậy xâm nhập vào lâu đài Tinh Nguyệt?

Hay là có người đột nhập?

Xem ra bảo đản an ninh của lâu đài Tinh cần cẩn thẩn đảm bảo hơn một chút nữa.

"Có người muốn hại em." Hi Nguyên nằm ở trong ngực Thẩm Đan, vẫn không ngừng được run rẩy.

"Có Anh Thẩm ở đây, hắn sẽ không thể tồn thương đến em được." Thẩm Đan lấy tay vỗ lưng Hi Nguyên, cố gắng an ủi cô.

Giữa lúc Lăng Khắc Cốt đi vào phòng ngủ Hi Nguyên thì thấy Thẩm Đan và Hi Nguyên đang ôm nhau, anh lập tức không vui nhìn chằm chằm hai người: "Các người đang làm gì?"

"Thiếu gia......" Thẩm Đan nhìn nhìn tay bản thân đang ôm Hi Nguyên, lập tức hốt hoảng buông cô ra, cẩn thận lui qua một bên.

Đột nhiên mất đi vòng ôm của Thẩm Đan, thân thể Hi Nguyên run càng tợn hơn: "Anh Thẩm......"

"Khắc Cốt, anh đã thấy chưa? Thời điểm không có anh, cô ta cứ như vậy vụng trộm với người ta, không hề đem sự tôn nghiêm của anh để vào mắt." Tưởng Lệ Văn đầy châm chọc cười lạnh nói.

"Không nên nói bậy!" Thẩm Đan giận đến nghĩ muốn cắt đứt cổ của Tưởng Lệ Văn, anh một phát bắt được tay của cô ta, hung ác nhìn cô ta chằm chằm.

"Kẻ vụng trộm còn không cho nói, trên đời này còn có nơi không nói lý lẽ như vậy hay sao?" Tưởng Lệ Văn cắn răng nghiến lợi lắc lắc tay, dùng sức hất tay Thẩm Đan ra.

"Các người đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt lạnh lẽo ra lệnh cho hai người sau lưng.

"Khắc Cốt, giáo huấn con bé cho tốt một chút, nếu không con bé không biết còn cho anh đội bao nhiêu cái nón xanh nữa." Tưởng Lệ Văn chê cười nói.

Giọng điệu ác độc của cô ả đổi lấy một cái tát của Thẩm Đan.

"Không được vũ nhục bé con!" Thẩm Đan nắm chặt quả đấm, ở trước mặt Tưởng Lệ Văn cố nén mấy lần. Anh vốn là không muốn dùng vũ lực uy hiếp Tưởng Lệ Văn, nhưng lời của cô ta rất đáng hận, để cho anh không nhịn được muốn bóp chết cô ta.

"Mày?" Tưởng Lệ Văn oán độc nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Một tát này hôm nay cô nhớ, ngày sau nhất định sẽ trả lại cho hắn gấp bội.

"Đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt lạnh giọng hét lớn. Tưởng Lệ Văn om sòm khiến cho anh phiền lòng.

Tưởng Lệ Văn hừ lạnh một tiếng, hất tay rời đi.

"Hệ thống cung cấp điện tối nay bị người phá hỏng, có người muốn hại bé con." Thẩm Đan trước khi rời đi, tỉnh táo nhắc nhở Lăng Khắc Cốt. Anh không hy vọng mới vừa rồi Lăng Khắc Cốt hiểu lầm anh và Hi Nguyên, mặc dù anh rất hy vọng có thể quanh minh chính đại ôm bé con, nhưng anh không hy vọng bé con bị người ta oan uổng.

"Tra rõ là ai! Tôi muốn làm thịt hắn!" Lăng Khắc Cốt thấy thân thể vẫn run rẩy cùng ánh mắt khủng hoảng của Hi Nguyên, không vui nắm chặt quả đấm.

"Dạ!" Thẩm Đan gật đầu, cung kính khom người một cái, xoay người rời đi.

Sau khi Thẩm Đan đóng cửa phòng ngủ, Lăng Khắc Cốt vừa kéo rơi cà vạt cùng áo sơ mi, vừa cất bước bước lên giường.

"Đừng!" Hi Nguyên bị gương mặt lo lắng của Lăng Khắc Cốt dọa sợ, cô cho là anh muốn đánh cô, lập tức nhắm mắt lại, hướng giữa giường lui một bước dài.

Lăng Khắc Cốt nhào tới trên người Hi Nguyên, ôm chặt cô vào trong ngực, môi mỏng vô tình thật chặt hôn lên cánh môi lạnh lẽo như băng của Hi Nguyên.

Nụ hôn của anh quấy rày những lo lắng trong lòng Hi Nguyên, khiến cho cô tạm thời quên hết những sợ hãi vừa rồi, lâm vào trong sự kích tình vô hạn mà anh khơi lên......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-108)