Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 019

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 019
Băng Nhi mất tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đúng lúc này cửa phòng của anh đột nhiên bị mở ra, Hi Nguyên giống như một thiên sứ nhu nhược, ôm một cái gối nhút nhát đứng ở cửa phòng: "Ba, bé con rất sợ!"

Đột nhiên nghe được tiếng của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt chợt xoay người. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi của cô thì anh từ động giang hai cánh tay ra, nghênh đón đứa nhỏ này sà vào lồng ngực anh.

"Sao mà vẫn giống hệt như lúc còn bé vậy?" trong giọng nói của Lăng Khắc Cốt lơ đãng mang theo thương tiếc, anh ôm lấy Hi Nguyên, đặt cô lên trên giường King to lớn.

"Không cần rời xa bé con!" Hi Nguyên ôm lấy Lăng Khắc Cốt giống như người chết đuối vớ được bè gỗ, không chịu buông tay.

Lăng Khắc Cốt buông xuống nội tâm đang giãy giụa, ngồi ở bên giường, đặt Hi Nguyên ở trên đùi nhẹ nhàng dụ dỗ: "Chỉ là sấm thôi, không có gì đáng sợ. Ngủ đi, ta sẽ ở đây với con."

Hi Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, chạm phớt một cái lên gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt, mới an tâm vùi vào trong ngực anh: "Sau khi bé con ngủ cũng không cho ba rời đi!"

"Được!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái.

Hi Nguyên lúc này mới yên lòng nhắm mắt lại.

Nghe được tiếng hít thở đều đều của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt mới nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường. Nhưng hai tay của cô vẫn ôm chặt lấy anh, hại anh không cách nào thoát thân. Anh bất đắc dĩ thở dài, nằm ở bên cạnh Hi Nguyên, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giống như rất nhiều đêm trước đây khi cô còn bé, dỗ dành cô ngủ.

Cơn buồn ngủ dần dần đánh úp về phía đầu óc của anh, anh mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Trong cơn mơ màng, sức nóng ran bên trong thân thể ngày càng tăng, giống như một lữ khách đói khát quá lâu thèm muốn ốc đảo, anh ôm chặt lấy một mảnh mát lành trong ngực, môi mỏng tham lam hấp thu ngọt ngào của suối nguồn thanh mát này.

Bị tập kích bất ngờ Hi Nguyên cảm thấy môi hồng của mình bị một đôi môi vừa mềm mại mà lại bá đạo che lại, cô kinh ngạc mở đôi mắt mê ly vẫn trong cơn buồn ngủ ra, thấy được khuôn mặt tuấn tú say mê của Lăng Khắc Cốt như tia chớp xẹt qua.

"Ba...... Ba...... Ưm......" Lời của cô còn chưa nói ra miệng, liền bị cái lưỡi mạnh mẽ của Lăng Khắc Cốt chận lại.

Nhất thời, tim cô như bay lên, nụ hôn cô mong đợi lâu nay rút cuộc đã thực hiện được. Cô hưng phấn nâng hai tay lên, ôm chặt lấy cổ Lăng Khắc Cốt, trúc trắc đón nhận nụ hôn nóng bỏng kia của Lăng Khắc Cốt.

Hi Nguyên kìm lòng không được nhắm mắt lại, cảm thụ sự xâm lược của Lăng Khắc Cốt. Trên môi truyền đến hơi đau nhói, răng nhọn của Lăng Khắc Cốt gặm cắn cánh môi màu hồng như nụ hoa của cô, mang cho cô cảm giác khác thường, trong đau đớn lại có niềm vui sướng cực hạn.

Những thanh âm nỉ non phát ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên đều bị Lăng Khắc Cốt nuốt vào trong bụng, cô có chút e lệ, nhưng vì tình yêu trong lòng cô hạ lệnh cho chính mình phải dũng cảm lên. Cô giống như một con nai con e lệ, lặng lẽ đưa ra đầu lưỡi mềm mại, liếm đôi môi bị hôn tấy lên của mình, nhưng động tác của cô chỉ giằng co mấy giây, đầu lưỡi liền bị một đôi môi mỏng bá đạo mút chặt, hút vào trong miệng.

"A......" Trên gương mặt nhỏ nhắn lúng túng của Hi Nguyên đỏ ửng lên. Cô cũng không có ý định khiến cho ba như vậy......

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lần nữa đỏ bừng, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt khẽ ẩn hiện bên khóe môi hồng của cô.

"Lăng......" Cô len lén gọi tên Lăng Khắc Cốt, giờ khắc này, cô không còn muốn gọi anh là ba nữa, bọn họ không có huyết thống máu mủ, cô muốn là bảo bối trong lòng anh, làm người tỉnh bé nhỏ của anh.

Muốn xảy ra sao?

Ba muốn yêu cô sao?

Một đôi mi thanh dài như rẻ quạt nhẹ nhàng vụt sáng, trong mắt đẹp ngượng ngùng của cô ẩn chứa sự quyến luyến với Lăng Khắc Cốt.

Khi áo ngủ của cô hoàn toàn bị Lăng Khắc Cốt mở ra thì trên gương mặt nhỏ nhắn trẻ thơ của cô hiện đầy đỏ ửng.

"Lăng...... Bé con yêu anh.... ." Chịu đựng đau nhức, Hi Nguyên dán lên môi mỏng lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt. Cô không biết Lăng Khắc Cốt có nghe thấy hay không, cô chỉ muốn cho anh biết tình yêu say đắm trong lòng mình.

Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt có chút vẩn đục, con ngươi có chút không tập trung, anh lắc lắc đầu, ý thức vẫn mơ hồ như cũ, chỉ có thể thuận theo bản năng của thân thể...

Tưởng Lệ Văn suy nghĩ một chút cũng đã đến lúc thuốc phát huy tác dụng, Lăng Khắc Cốt không thể nào kháng cự được "Con ruồi Tây Ban Nha", hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để cô ta xuất hiện. Trong tình thế này cô ả tươi cười đi đến cửa phòng của Lăng Khắc Cốt, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng thở thô gấp cùng tiếng rên rỉ đầy mập mờ. Cô ta liền khẽ đẩy hé cửa phòng không có khóa ra, khi thấy trên giường một đôi tình nhân đang liều chết dây dưa, Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra sự âm lãnh cùng độc ác.

Không ngờ thiết kế của mình thế nhưng lại tiện nghi cho con nha đầu xấu xí Hi Nguyên đó. Đáng ghét!

*****

Nhiệt độ Bên trong phòng một mực kéo dài, Hi Nguyên cảm giác xương cốt toàn thân mình đều muốn tan giã. Hai cái bắp chân mảnh khảnh của cô lỏng loẹt giắt trên đầu vai Lăng Khắc Cốt, theo anh không chút nào thấy mệt mỏi chạy nước rút mà khẽ đung đưa, chân nhỏ trắng như tuyết cùng với tấm lưng màu đồng cổ của Lăng Khắc Cốt tạo thành sự đối lập rõ ràng, lại dụ hoặc lòng người.

Suốt đêm Lăng Khắc Cốt giống như quả lắc đồng hồ chăm chỉ, liên tiếp tiến tới không chịu dừng lại, ở trong thân thể Hi Nguyên anh dũng chạy nước rút.

Cho đến bóng đêm dần dần lui đi, ánh sáng dần hiện, âm thanh bên trong phòng mới dần dần trở lại bình thường.

Hi nguyên như con mèo nhỏ dán ở trước ngực rộng rãi của Lăng Khắc Cốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo hai đốm hồng. Cô đã bị Lăng Khắc Cốt chơi đùa tới một chút hơi sức cũng không còn, lười biếng nhắm lại đôi con ngươi như nước, mệt mỏi ngủ.

Vẫn đứng ở ngoài cửa, gương mặt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn bởi vì cười lạnh lẽo hung tàn mà biến hình, cô ta nhẹ chân nhẹ tay vào phòng, khi thấy hình ảnh đầy quyến rũ của Hi Nguyên dính vào trước ngực Lăng Khắc Cốt này thì ghen tỵ lập tức ăn mòn lòng của cô ta, cô ta hung ác trợn mắt nhìn Hi Nguyên một cái.

Đợi cô trở thành Lăng phu nhân, sẽ trở lại thu thật cái con ranh xấu xí Hi Nguyên này!

Động tác của cô ta lưu loát điểm mấy cái lên một số huyệt vị của Hi Nguyên, sau đó đem cô đã chết lặng kéo ra. Đang muốn xuống tay với Lăng Khắc Cốt thì anh mặc dù người không tỉnh táo, nhưng nhiều năm kiếp sống sát thủ luyện thành bản năng khiến cho anh theo bản năng huơ ra quyền cước, quả đấm của anh đánh thẳng đến ngực yếu ớt của Tưởng Lệ Văn, mà chân là đá trúng bắp chân của cô ta.

Ngực của phụ nữ sợ nhất là bị đánh trúng, huống chi là bị Lăng Khắc Cốt ngoan độc một kích, ngực cùng trên bắp chân truyền tới đau đớn khiến cho cô ta lập tức cúi gập người xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng. Lo lắng Lăng Khắc Cốt tỉnh lại, cô ta vừa xoa chỗ đau bị công kích đến, vừa phòng bị quan sát mặt của anh.

Lăng Khắc Cốt lật người, bàn tay chụp tới liền đem Hi Nguyên kéo lại vào trong ngực, mà thân thể hai người mới vừa tách ra lại dán chặt còa mmọt chỗ, chỉ nghe được Lăng Khắc Cốt phát tiếng thở thô gấp đầy thỏa mãn, nhưng là anh cũng không có tỉnh táo, lầu bầu một cái liền lại chìm vào giấc ngủ.

Tưởng Lệ Văn lần này đã học khôn ra, cô ta không dám trực tiếp đi lôi kéo Lăng Khắc Cốt, mà là lặng lẽ đến gần anh, rất nhanh sau đó điểm trúng huyệt ngủ của anh.

Nhìn mặt hôn mê của Lăng Khắc Cốt, Tưởng Lệ Văn không yên tâm vỗ vỗ mặt lãnh khốc của anh, thấy không có phản ứng mới đỡ anh khỏi giường, kéo anh trở về phòng.

Mặc dù Tưởng Lệ Văn đã làm tám năm sát thủ nhà nghề, nhưng đem Lăng Khắc Cốt kéo về gian phòng của mình vẫn bỏ ra không ít sức lực.

Nhìn vóc người kiện mỹ của Lăng Khắc Cốt sánh ngang Apollon, Tưởng Lệ Văn thiếu chút nữa chảy nước miếng. Cô ta tham lam vuốt cơ ngực nảy nở của anh, mê luyến một mảnh da thịt nơi đó.

Hôm nay thân thể này nhất định phải thuộc về cô.

Lăng Khắc Cốt cô ta đã mơ ước vài chục năm, hôm nay liền nằm ở trên giường của cô.

Tưởng Lệ Văn hả hê cười lạnh giải khai huyệt ngủ của anh, cô ta muốn cùng một Lăng Khắc Cốt sống sờ sờ ở trên giường, mà không phải một Lăng Khắc Cốt ngủ như chết.

Cô ta không chút do dự cởi trang phục của mình ra, đem thân thể không mảnh vải áp vào trên người của Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt bởi vì trúng thuốc kích dục, thân thể bên trong vẫn rất nóng, nhưng khi thân thể Tưởng Lệ Văn tản ra hương nước hoa số 5 chui vào trong ngực anh thì anh lại cũng không có giống như đối đãi Hi Nguyên ôm chặt lấy Tưởng Lệ Văn, mà là giống như bị mùi nước hoa kích thích nhíu chặt mày lại, đẩy cô ta ra cách mình.

Tưởng Lệ Văn không cam lòng cuốn lấy Lăng Khắc Cốt, lửa nóng môi lưỡi không chút nào ngượng ngùng nối tiếp in dấu lên cơ thể anh.

Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt đột nhiên mở ra mặc dù vẫn có chút vẩn đục nhưng âm lãnh, cố gắng thích ứng sự tối tăm trong phòng. Bàn tay của anh trước khi ý thức trở lại trong đại não đã vô tình đẩy Tưởng Lệ Văn ra khỏi ngực mình, chân dài lập tức chạm xuống đất.

"Lệ Văn?" Khi anh mở đèn trên tường ra thì khiếp sợ nhìn Tưởng Lệ không một mảnh vải với gương mặt đầy u oán.

Lăng Khắc Cốt vuốt đầu sắp nổ tung, ra lệnh mình tỉnh táo. Anh nhớ đêm qua đem bé con trở về phòngdỗ dành cho cô ngủ. Chuyện sau đó anh một chút ấn tượng cũng không có, lại cảm giác giống như đã làm việc gì đó vận động cật lực cả đêm, tứ chi có chút mệt mỏi.

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Lăng Khắc Cốt có chút chật vật nhìn nhìn thân thể lõa lồ của mình, lập tức nắm một cái mền lên quấn quanh hông.

Tưởng Lệ Văn chậm rãi nhặt món áo ngủ mỏng như cánh ve trên đất lên, khoác lên trên thân, y phục trong suốt này có mặc cùng không có mặc không khác gì nhau cả, ngược lại đem lấy thân thể linh lung hấp dẫn của cô ta in rõ ràng từng chi tiết như được vẽ ra.

Lăng Khắc Cốt quay đầu qua chỗ khác, không nhìn tới thân nửa thân trên gần như để trần này của Tưởng Lệ Văn.

"Ngày hôm qua không biết anh bị cái gì kích thích, vừa xông tới liền đè em ở phía dưới, sau đó liền......" Tưởng Lệ Văn có chút ngượng ngùng cúi đầu, không tiếp tục nói, nhưng ý tứ lại lộ ra hết sức rõ ràng, đó chính là Lăng Khắc Cốt đem cô ta hoàn toàn ăn hết.

"Không thể nào!" ánh mắt bén nhọn của Lăng Khắc Cốt sắc bén bắn về phía Tưởng Lệ Văn, hình như hoàn toàn không tin lời cô ta.

"Lăng Khắc Cốt, anh hối hận sao?" Tưởng Lệ Văn ủy khuất cắn cắn môi dưới, sau đó đôi mắt đẹp ẩn ẩn nước ngước lên nhìn về phía Lăng Khắc Cốt, chứng kiến ánh mắt kháng cự của anh thì cô ta che miệng lại, lộ ra một nụ cười vô dụng mà khổ sở, "Không sao, coi như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, anh đi đi."

Con mắt thâm thúy của Lăng Khắc Cốt đang đe dọa nhìn thẳng vào ánh mắt của Tưởng Lệ Văn, để cho cô ta hoảng hốt xoay tầm mắt. Chứng kiến tới ánh mắt cô ta lóe lên thì khóe môi anh hiện lên nhất mạt cười lạnh: "Tôi sẽ bồi thường cho cô, chuyện này không cho phép nói ra với bất kỳ ai, nhất là bé con!"

Lời của anh vô tình như thế, giống như gió lạnh đến từ bắc cực, lẫm liệt thấu xương, khiến Tưởng Lệ Văn nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Không thể nào!

Anh ấy không thể nào biết chuyện ngày hôm qua!

Cô thiết kế không chê vào đâu được, anh căn bản là không thể phát hiện.

Tưởng Lệ Văn nắm chặt tay thành quả đấm, ép buộc mình tỉnh táo.

Dạng gió mưa nào trong đời cô ta chưa từng trải qua. Ở cái thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó Tưởng Lệ Văn cô.

"Nhớ kỹ hay không?" Thấy Tưởng Lệ Văn không có trả lời, Lăng Khắc Cốt vô tình hỏi.

*****

"Khắc Cốt...... Em...... em là thật tâm yêu anh...... em nguyện làm người tình bí mật của anh, em sẽ không đem quan hệ của chúng ta nói cho bất kì ai, thật!" Tưởng Lệ Văn liếm liếm đôi môi, dùng một đôi mắt gần như cầu khẩn nhìn Lăng Khắc Cốt, trong giọng nói mang theo vô số u oán.

"Tôi không cần cô yêu!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nói, liền nhìn cũng không nhìn Tưởng Lệ Văn một cái. Anh lưu loát cài nút đai lưng, dùng bản lĩnh luyện thành của một sát thủ nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Toàn thân áo đen khiến bản thân anh thoạt nhìn lại vô cùng hấp dẫn, nhất là cổ áo rộng mở của anh, một mảng cơ ngực nở nang màu đồng cổ, đầy sức quyến rũ phái nam.

Lăng Khắc Cốt hoàn mỹ như vậy, quyết không thể rơi vào trong tay tiểu nha đầu Lăng Hi Nguyên kia! Người đàn ông này là của cô! Cô tỉ mỉ bày bố nhiều năm như vậy, cô không cho phép mình là người thất bại. Tưởng Lệ Văn không cam lòng.

Ở thời khắc Lăng Khắc Cốt xoay người muốn rời đi, cô ta lao về phía Lăng Khắc Cốt, ôm thật chặt lấy hông của anh: "Khắc Cốt, không cần anh phải yêu em, chỉ cần anh cho phép em yêu anh là được. Em có thể làm người phụ nữ phía sau anh, anh có thể yêu người khác, có thể cùng người khác kết hôn, nhưng mà em chỉ hi vọng anh bố thí cho em một chút quan tâm nho nhỏ, để cho tình yêu cay đắng của em có thể được cứu tế."

"Tôi quyết không là thứ cứu đói cho cô, cô tìm lộn người rồi!" Lăng Khắc Cốt vô tình cậy ngón tay Tưởng Lệ Văn ra, muốn quay về phòng.

Vừa nghĩ tới Hi Nguyên có thể vẫn còn ở trong phòng anh, Tưởng Lệ Văn liền luống cuống tay chân, cô ta còn chưa có xử lý tốt con nha đầu xấu xí đó, không thể để cho anh trở về phòng. Cô ta chặt chẽ quấn lên Lăng Khắc Cốt, nói gì cũng không để cho anh rời đi: "Em không có tìm lộn người! Em chính là yêu anh! Từ mười mấy năm trước, em liền chỉ thích một mình anh."

"Buông tay!" giọng nói của Lăng Khắc Cốt không hề nhu hòa như mới vừa rồi nữa, trở nên lạnh lùng, giống như là mang theo mưa đá sắc cạnh bắn về phía Tưởng Lệ Văn.

"Không thả! Khắc Cốt, nguyện vọng của em hèn mọn như vậy, chẳng lẽ anh cũng không thể đồng ý sao?" Cô còn muốn nói thêm mấy câu nữa, ở trước mặt Lăng Khắc Cốt tận lực bày ra uất ức cùng tình yêu nồng cháy của cô, nhưng một hồi chuông điện thoại di động ngắt ngang lời của cô ta.

"Lão đại, tiểu thư Băng Nhi mất tích!" Giọng nói lo lắng của hộ vệ khiến sắc mặt của Lăng Khắc Cốt trở nên lạnh lùng khác thường.

"Các ngươi làm cái gì vậy? Một đứa con gái cũng không bảo vệ được?!" Lăng Khắc Cốt âm trầm trách cứ, mặt vốn là lãnh khốc giờ phút này giống như khoác lên một tầng hàn băng, lãnh mị như Satan, lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

"Là thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ làm việc tắc trách, kính xin lão đại trách phạt." Hộ vệ đầy ăn năn nói. Đối với sự thất trách của mình, hộ vệ cũng không có tự bao biện cho bản thân, mà là lựa chọn tiếp nhận trừng phạt.

"Trong vòng mười phút tra ra tung tích của cô ấy cho tôi! Nếu không đừng trách tôi vô tình!" Lăng Khắc Cốt ngoan tuyệt ra mệnh lệnh, trong ánh mắt tà độc còn lóe lên sắc máu, dám động "Băng Nhi" của anh, người nọ gan cũng quá to.

Tung hoành hắc đạo nhiều năm như vậy, còn không có một ai dám chọc giận anh.

Là ai có mắt không tròng như vậy, chọc phải người con gái mà Liệp Ưng anh muốn bảo hộ?

Hừ!

Coi như đối phương có mười cái mạng, cũng không đủ dùng, bởi vì anh sẽ khiến đối phương ngay cả toàn thây cũng không giữ được.

Cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại, chạy ra ngoài, anh vừa mới mở cửa phòng ra liền bị Tưởng Lệ Văn níu lại.

"Khắc Cốt, " Băng Nhi" đó thế nào? Có muốn em giúp một tay hay không?"

"Lần này tôi sẽ tự mình đi cứu!" Lăng Khắc Cốt vừa nghĩ tới lần trước, bản thân bởi vì bị sự đấu tranh trong nội bộ hắc bang mà không cách nào đi cứu Băng Nhi liền cảm thấy một trận hối tiếc, lần này, cho dù trời có sập, anh cũng muốn tự mình đi cứu "Băng Nhi", anh sẽ không để cho phần đời còn lại của mình phải tiếc nuối nữa.

"Tự mình cẩn thận." Tưởng Lệ Văn đột nhiên bấu víu bả vai Lăng Khắc Cốt, ở môi mỏng của anh lén dính lên một cái hôn nhẹ, sau đó liền nhanh chóng buông anh ra, "Mau đi đi, em sẽ vì anh mà cầu nguyện."

"Cám ơn!" Lăng Khắc Cốt đẩy Tưởng Lệ Văn ra, vội vã rời đi, nhưng anh cũng không biết một màn này bị một người anh không hi vọng sẽ thấy nhất chứng kiến toàn bộ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-108)