Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 107

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 107
Ngoại truyện: Hào Môn, cô bé lọ lem 6 - Kết cục (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiểu Phàm mặt đỏ đến sắp lan ra toàn thân, sau đó giơ chân đá Thẩm Đan: "Tôi không thèm cùng với chú.... . Với chú.... ."

Thẩm Đan, hai cánh tay xiết chặt lại hai bên hông cô, đối với sự đấm đá loạn xạ của Tiểu Phàm căn bản không quan tâm: "Cùng với tôi cái gì?"

Tiểu Phàm cắn môi, không cam lòng nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Anh dùng thân thể tráng kiện của anh khi dễ cô.

Thẩm Đan cười mở cái mền ra, từng trận hôn nóng bỏng của anh rời trên người cô.

"Đừng! Nhột!" Tiểu Phàm ở trên giường lăn một vòng, muốn né tránh Thẩm Đan, không ngờ Thẩm Đan từ phía sau một phát bắt được hông của cô, lại tiếp tục kéo cô vào trong ngực.

"Nói cho tôi biết, ngày đó tôi có làm tổn thương tới em hay không?" Thẩm Đan dính vào trên lưng Tiểu Phàm, nụ cười ẩn chứa dịu dàng khẽ hỏi.

"Đâu...... Ngày nào? Lời của chú tôi nghe không hiểu." Tiểu Phàm cố gỡ bàn tay của Thẩm Đan ra, đỏ mặt phủ nhận. Mình vừa nhất thời nóng lòng buột miệng một câu anh ta nghe đã hiểu rồi sao?

"Nghe không hiểu vậy dùng hành động đi." Thẩm Đan cười mê hoặc kéo tay Tiểu Phàm ra, khiến cho vẻ đẹp của cô hiển hiện trước mắt anh.

"Sắc lang!" Tiểu Phàm lập tức cong chân lên, công kích vào nơi yếu ớt nhất của người đàn ông.

Lần này, Thẩm Đan với ý chí kiên định, không buông Tiểu Phàm ra nữa. Anh nhất định phải có được sự hoàn mỹ cùng tốt đẹp của cô, đến khi nơi đó của cô chặt chẽ bao khít lấy vật to lớn của anh thì anh đã khẳng định, cô gái đêm đó chính là Tiểu Phàm. Cảm giác này không sai được, vẫn làm cho anh mất hồn đến thiếu chút nữa quên mất cô vẫn còn quá non nớt.

"Đau!" Tiểu Phàm run rẩy ở phía dưới Thẩm Đan, "Đáng ghét! Làm sao chú một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết?"

Cô sắp đau chết, đêm hôm ấy, trong trí nhớ của cô chỉ rất mơ hồ, cũng không biết làm chuyện như vậy sẽ đau đến khiến cho cô khó có thể chịu được.

Thẩm Đan chạm khẽ lên môi của cô, tràn đầy thương tiếc dừng lại tất cả xâm lược, chờ đợi cô thích ứng.

"Gặp phải em là tôi gặp phải cướp rồi." giọng nói thâm trầm của Thẩm Đan rất mê người, như xuyên thấu vào tim Tiểu Phàm, khiến cho cô bị mê hoặc.

"Vậy thì tránh tôi xa một chút!" Tiểu Phàm quật cường nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Dám nói cô là kẻ cướp anh, vậy anh còn xán vào cô gần như vậy làm cái gì?

Tiểu Phàm có chút uất ức, lại có chút đau lòng.

"Không xa, tôi muốn đến gần em." Thẩm Đan nâng eo tráng kiện lên, dùng sức vọt vào thân thể Tiểu Phàm. Anh biết Tiểu Phàm đã thích ứng với sự hiện hữu của anh, không hề dịu dàng nữa, động tác dũng mãnh giống như một mãnh hổ đầy uy vũ....

Tiểu Phàm cảm giác mình giống như đang lao xuống từ trên đỉnh núi cao, dư âm kích tình khiến cho cô thở dốc kịch liệt, hai gò má hiện lên hai rạng mây hồng hồng. Kỹ thuật của thẩm Đan tốt như vậy, nhất định từng có không ít người tình.

Cô ghen ghét nhìn Thẩm Đan: "Chú rốt cuộc là có bao nhiêu phụ nữ hả?"

Thẩm Đan trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra một ngón tay, nụ cười rất mê người: "Một."

"Không tin!" Tiểu Phàm không tin chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Hai sẽ tin sao?" Thẩm Đan nhìn Tiểu Phàm, nụ cười có một loại sức quyến rũ rất thành thục, một người mới chỉ hai mươi tuổi đầu như Hàn Tuấn Vũ không thể có được.

"Ba cũng không tin!" Tiểu Phàm nói xong, liền đẩy Thẩm Đan ra, nhảy xuống đất, "Ai ôi! Đau quá!"

Chân của cô mới vừa chạm đất, liền đau đến đứng không vững.

Thẩm Đan cười ôm cô, lại đặt lên chiếc giường trên mặt đã xốc xếch không thể chịu nổi kia: "Tôi không phải kẻ thích bẻ hoa dại. Tiểu Phàm, làm người phụ nữ của tôi."

"Ai biết lời của chú là thật hay giả!" Tiểu Phàm đẩy mặt của Thẩm Đan ra, quật cường quay lưng lại, không để ý tới anh.

"Cam đoan tuyệt đối là thật." Thẩm Đan như quân nhân giơ tay lên, nói xong rất nghiêm túc. Trong mắt của anh mang theo một loại tư vị rất kiên nghị.

"Chú.... . Tại sao lại là tôi?" Tiểu Phàm có chút bồn chồn xoay người lại nhìn Thẩm Đan. Loại người giàu có giống như anh, sẽ không thiếu phụ nữ, anh làm sao có thể thích mình cơ chứ?

"Chỉ có một chữ —— duyên." Thẩm Đan cười hôn Tiểu Phàm.

Cô đã là người của anh, cho dù cô muốn cự tuyệt, anh cũng sẽ không cho phép. Đối với tình yêu, anh sẽ không lui bước nữa.

"Ừm...... Không cần...... Rất đau......" Tiểu Phàm nghĩ đến đau đớn mới vừa rồi, sợ hãi đẩy Thẩm Đan.

"Tối nay tạm thời bỏ qua cho em vậy." Thẩm Đan mặc dù không tiếp tục, nhưng vẫn bá đạo ôm chặt cô, sau đó ác ý dính vào bên tai Tiểu Phàm hù dọa cô, "Em phải chuẩn bị cho tốt, tôi không phải loại người đàn ông có thể dễ dàng thỏa mãn."

"Sắc lang!" Tiểu Phàm đỏ mặt, hung hăng nhéo cơ ngực nở nang của Thẩm Đan.

Cái người này làm bằng sắt sao? Bấm cũng bấm không nổi.

......

"Lão đại, tôi tra ra được rồi!" Bách Hổ đứng ở trước bàn sách của Lăng Khắc Cốt giống như khoe công trạng, anh có chút tức giận nói, "Tôi thật sự không ngờ Lệ Văn sẽ hung ác như vậy, lại đánh tráo Tiểu Phi."

"Tiểu Phi là con gái Lệ Văn?" Nghe được lời Bách Hổ nói, Lăng Khắc Cốt kinh ngạc nhảy dựng lên. Không ngờ là Lệ Văn trộm con gái của anh đi, dùng con gái của cô ta thay thế. Tiểu Phi anh yêu thương mười mấy năm lại là con gái Lệ Văn. Anh ngoại trừ khiếp sợ, thì không thốt nổi một lời.

"Đúng vậy lão đại, tôi nhất định sẽ điều tra ra Tiểu Phi chân chính ở đâu." Bách Hổ đã tại bắt tay vào điều tra, anh tin tưởng chuyện này không bao lâu sẽ nước cạn trơ đá.

"Tiểu Phi ở trong tay Lệ Văn không biết có phải chịu ngược đãi hay không?" Lăng Khắc Cốt lo âu nhăn mày lại. Anh nhớ năm đó lúc bé con còn nhỏ, đã từng chịu hết ngược đãi của Lệ Văn, mình lúc đó chỉ bởi vì nỗi hận với Dã Lang, không thể bảo vệ tốt bé con. Lệ Văn ác độc như vậy, nhất định sẽ không đối xử tử tế với con gái của anh và bé con.

"Đúng vậy! Tôi sao lại không nghĩ tới chứ? Lão đại, cậu đừng gấp gáp, tôi tự mình đi thăm dò!" Bách Hổ lập tức lo lắng cam kết với Lăng Khắc Cốt. Nếu như Tiểu Phi không phải là bị Tưởng Lệ Văn ôm đi, bọn họ còn không cần phải quá lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày anh có thể tìm được Tiểu Phi. Nhưng là bây giờ anh bắt đầu lo lắng đến sự an nguy của Tiểu Phi.

"Đi đi!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái. Môi mỏng của anh bởi vì lo lắng cho con gái mà mím chặt, trên gương mặt tuấn tú không có một tia nụ cười.

Bách Hổ mở cửa thư phòng ra, rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, nhảy vào xe hơi chờ ở cửa, lập tức kêu tài xế rời đi.

Lăng Thượng Phi núp ở phía sau giàn hoa ngoài cửa thư phòng, len lén nhìn Bách Hổ rời đi. Cô không ngờ ba đã biết cô không phải con gái ruột thịt của ông. Cô nhất định phải ở trước khi bọn họ tìm được Tưởng Tiếu Phàm ra tay diệt trừ cô ta."Tưởng Tiếu Phàm, tao quyết sẽ không để cho mày cướp đi mọi thứ vốn là của tao!"

Mình nên làm cái gì?

Trong đầu của Lăng Thượng Phi xuất hiện gương mặt của Tưởng Lệ Văn. Bà già đó là mẹ ruột của cô, nhất định có thể giúp cô. Cô lặng lẽ chạy ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, đi tìm Tưởng Lệ Văn.

Tiểu Phàm hôm nay cảm thấy không thoải mái, buổi sáng thậm chí chưa ăn thứ gì. Hi Nguyên thấy sắc mặt Tiểu Phàm tái nhợt, có chút lo lắng nói: "Tiểu Phàm, con không thoải mái sao? Có muốn được cho nghỉ ngơi một chút hay không?"

"Không cần, chỉ là dạ dày có chút khó chịu, có thể do ăn phải đồ đã hỏng." Tiểu Phàm kiên cường lắc đầu. Cô không phải cô gái được chiều chuộng, có tật xấu chỉ mệt chút là muốn xin nghỉ. Mặc dù dạ dày không thoải mái, ở Châu báu Thượng Hi làm việc cô vẫn còn chịu đựng được.

Bởi vì đồ do cô thiết kế đạt giải nhất cuộc thi thiết kế, Châu báu Thượng Hi thưởng cho cô phần thưởng là nguyên năm vạn, còn để cho cô tham dự một chút vào nhóm phát triển sáng kiến của công ty. Cô cảm thấy mình ở Châu báu Thượng Hi càng ngày càng được coi trọng, cô yêu công việc này, không muốn bởi vì một ít chút tật xấu liền ảnh hưởng đến công viêc của mình.

"Thân thể không thoải mái không thể làm việc được, nhất định phải nói cho ta biết." Hi Nguyên đau lòng nói.

Đứa nhỏ Tiểu Phàm này, có lẽ đã quen với khổ cực, trong công việc gặp phải vấn đề nan giải gì đều không nói, chỉ biết tự mình liều mạng làm việc. Nếu như Tiểu Phi có thể có một phần mười khéo léo của Tiểu Phàm, cô cũng đã cảm thấy đủ lắm rồi.

"Buổi chiều sau khi tan lớp con sẽ tới bệnh viện kiểm tra một chút." Tiểu Phàm cảm kích nhìn Hi Nguyên.

Buổi chiều ở trường có tiết học, vừa đúng sau khi tan lớp có thời gian đi khắm.

"Vậy thì tốt. Thân thể là tiền vốn để làm cách mạng, ngàn vạn lần không được để cho thân thể mệt chết." Hi Nguyên nói xong, liền cúi đầu tiếp tục vào món đồ đang thiết kế dở của mình.

Buổi trưa sau khi tan việc, Tiểu Phàm tự mình dọn dẹp xong xôi mọi việc, mới rời khỏi Châu báu Thượng Hi. Cô cảm thấy ngực buồn tới mức hốt hoảng, trong dạ dày giống như bị tảng đá đè chặt, còn muốn ói. Chẳng lẽ cô thật bị ngộ độc thực phẩm thật sao?

Cô chỉ chú ý cúi đầu suy tư, không có chú ý tới có một chiếc xe hơi ở đối diện đang xông tới, người đang ngồi trong xe chính là Tưởng Lệ Văn. Ả móc ra một khẩu súng lục có gắn giảm thanh, lặng lẽ nhắm ngay Tiểu Phàm. Tiểu Phi nói Lăng Khắc Cốt đã biết thân phận của con bé đó, nếu để cho anh ta tìm được Tiểu Phàm, vậy thì tất cả kế hoạch bao lâu nay của ả liền xong đời. Vì Tiểu Phi, ả nhất định phải trử bỏ Tiểu Phàm.

Một viên đạn vô tình bắn về phía Tiểu Phàm đang chẳng biết chút gì, đang lúc này, Hàn Tuấn Vũ đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, anh dùng lực lôi cô một cái, có lẽ Thượng Đế nỡ để cho Tiểu Phàm chết, cho nên viên đạn vốn nhắm ngay tim Tiểu Phàm bị lệch hướng.

Hàn Tuấn Vũ cười tà mị, nói: "Tưởng Tiếu Phàm, ngày hôm qua nhớ tôi không?"

"Không thèm." Tiểu Phàm mới vừa hất tay Hàn Tuấn Vũ ra, vai trái liền trúng một viên đạn, máu đỏ tươi lan ra trên vai áo trắng noãn của Tiểu Phàm.

"Tưởng Tiếu Phàm!" Hàn Tuấn Vũ khẩn trương gọi to tên Tiểu Phàm. Là ai nổ súng? Người kia là muốn giết anh hay là muốn giết Tiểu Phàm? Mới vừa rồi đạn kia hình như là từ đối diện bắn tới. Anh nhìn về phương hướng đạn bắn tới, liền thấy một chiếc xe điên cuồng lái đi.

Anh ra hiệu cho hộ vệ vẫn luôn nấp trong bóng tối, bọn họ lập tức nghe lời lái xe đuổi theo.

"Hàn Tuấn Vũ, anh nhẹ một chút, rất đau!" Bởi vì Hàn Tuấn Vũ khẩn trương nắm hai vai của cô, Tiểu Phàm khó chịu kêu to.

"Tôi đưa em đi bệnh viện." Hàn Tuấn Vũ ra lệnh cho mình phải tỉnh táo. Anh ôm lấy Tiểu Phàm ngồi vào chiếc Lamborghini của mình, lái xe chạy gấp về hướng bệnh viện Báo.

Ngân Báo đang muốn đi khỏi tòa nhà chính của bệnh viện, liền nhìn thấy Hàn Tuấn Vũ ôm một cô gái lo lắng đã chạy tới.

"Chú Ngân Báo, thật tốt quá, chú ở đây. Mau giúp cháu cứu cô ấy với." Vừa nhìn thấy Ngân Báo, Hàn Tuấn Vũ lập tức hưng phấn gọi anh lại.

"Tuấn Vũ, là bạn gái của nhóc hả" Anh kinh ngạc nhìn máu trên người Tiểu Phàm.

"Cháu không phải....... . Bạn gái... của .... Anh ta." Tiểu Phàm mặc dù đau đến run lập cập, nhưng vẫn cố giải thích thân phận của mình với Ngân Báo.

"Ha ha ha, cháu nói không phải thì không phải." Ngân Báo không để ý chút nào cười nói. Nhìn vẻ mặt tiểu tử Tuấn Vũ kia, rõ ràng hết sức quan tâm cô gái này. Anh ra lệnh cho Tuấn Vũ: "Tuấn Vũ, mau đưa cô bé vào phòng cấp cứu, chú sẽ làm giải phẫu ngay cho cô bé."

"Sẽ không có nguy hiểm chứ?"

"Loại tiểu phẫu này, có khi nào chú Ngân Báo của cháu để xảy ra chuyện chưa?" Ngân Báo tự hào vỗ ngực một cái, "Giao cho chú, cháu yên tâm. Bảo đảm để bạn gái nhỏ của cháu còn mạng mà ra ngoài gặp cháu."

"Cháu không phải.... Bạn gái... anh ta..." Tiểu Phàm nghe được lời Ngân Báo nói, bất mãn trợn mắt một cái. Người này bị lãng tai sao, hay đầu óc có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người sao? Cô đều nói không phải là bạn gái của Hàn Tuấn Vũ, chú ấy lại vẫn nói như vậy.

"Tiểu Phàm, em chảy không ít máu, bớt nói, giữ vững thể lực." Hàn Tuấn Vũ lo âu đặt Tiểu Phàm lên xe đẩy, cùng Ngân Báo đẩy cô đi vào phòng cấp cứu.

Trong phòng giải phẫu, không còn thấy Ngân Báo lộ ra nụ cười bất cần đời nữa, anh một thân áo blu trắng nhìn tỉnh táo khác thường.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, chờ đến mức Hàn Tuấn Vũ ở ngoài đã nóng ruột tới không thể chịu nổi nữa. Anh thật muốn vọt vào phòng giải phẫu xem một chút.

Không biết đã trải qua bao lâu, thời điểm khi anh sắp mất đi tính nhẫn nại, gương mặt tuấn tú của Ngân Báo căng thẳng đi ra.

"Chú Ngân Báo, Tiểu Phàm thế nào rồi?" Hàn Tuấn Vũ bắt được cánh tay Ngân Báo, hốt hoảng hỏi. Bởi vì lo lắng cho Tiểu Phàm khiến anh mất đi tỉnh táo thường có, không còn cái kiểu bất cần đời nữa.

"Cháu nói tên cô bé là gì?" Ngân Báo chẳng những không có trả lời Hàn Tuấn Vũ, ngược lại đưa ra câu hỏi.

"Tưởng Tiếu Phàm. Thế nào? Phẫu thuật và tên tuổi của cô ấy có liên quan gì sao?" Hàn Tuấn Vũ bị hỏi đến giống như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), sững sờ nhìn Ngân Báo.

"Không có." Ngân Báo lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lăng Khắc Cốt, "Lão đại, cậu qua đây chút đi, tôi muốn làm một cuộc xét nghiệm DNA."

"Xét nghiệm DNA?" giọng nghi hoặc của Lăng Khắc Cốt từ trong điện thoại truyền đến.

"Cậu nhanh tới đây đi!" Ngân Báo không có giải thích nguyên nhân, ra lệnh xong với Lăng Khắc Cốt, liền cúp điện thoại, đi về phía phòng làm việc viện trưởng của mình.

"Chú Ngân Báo!" Hàn Tuấn Vũ đang muốn hỏi Ngân Báo, liền thấy Tiểu Phàm được y tá đẩy ra, anh không để ý gì nữa, vội vàng chạy lên phía trước nhìn Tiểu Phàm. Tiểu Phàm mới vừa tỉnh lại sau khi thuốc mê hết tác dụng, ý thức còn có chút mơ hồ.

"Hàn...... Tuấn Vũ......" Tiểu Phàm bị thương cảm thấy hết sức cô độc, đột nhiên vô cùng muốn gặp Thẩm Đan, cô bắt được tay Hàn Tuấn Vũ, cố hết sức nói, "Giúp tôi.... Gọi điện thoại.... . Cho Thẩm Đan...... Nói tôi muốn...... gặp chú ấy......"

"Chú Thầm? Được, tôi sẽ gọi điện thoại." Mặc dù Hàn Tuấn Vũ có chút ghen ghét, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tiểu Phàm nở nụ cười nhắm mắt lại, lần nữa bởi vì tác dụng của thuốc tê mà ngủ mê man.

......

Ngân Báo cầm hai phần máu ở trong phòng thí nghiệm, nghiêm túc làm xét nghiệm DNA. Khi cầm kết quả đi ra, anh hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Hai tay anh run run chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy tới chỗ Lăng Khắc Cốt cũng đang gấp gáp đợi bên ngoài rống to: "Lão đại, độ tương tự 99%. Tưởng Tiếu Phàm là con gái của cậu với bé con! Chúng ta rốt cuộc tìm được con bé rồi!"

"Thật?!" Lăng Khắc Cốt có chút không thể nào tiếp thu được tin vui quá mức này, anh bắt lấy tay Ngân Báo, vội vàng nói, "Dẫn tôi đi gặp con bé! Tôi muốn trông thấy con gái của tôi rốt cuộc trông như thế nào."

"Rất đẹp, xinh đẹp hệt như bé con. Đi theo tôi!" Ngân Báo cảm xúc cũng hết sức kích động. Anh đi trước chạy về hướng phòng bệnh VIP Tiểu Phàm đang nằm.

"Bách Hổ, tìm được Tiểu Phi rồi. Anh mang bé con đến bệnh viện Báo!" Lăng Khắc Cốt sau khi gọi điện thoại cho Bách Hổ xong, chạy đi theo phía sau Ngân Báo. Thời điểm khi anh vọt vào phòng bệnh, liền thấy Thẩm Đan hàm chứa thâm tình ngồi ở bên giường bệnh, nắm thật chặt tay Tiểu Phàm, mà Tuấn Vũ là ghen ghét dựa vách tường không nói lời nào.

"Thẩm Đan? Cậu biết Tiểu Phàm?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc hỏi.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Lão đại, sao anh lại tới đây?" Thẩm Đan cũng cảm thấy kỳ quái, lão đại là người bận rộn như vậy, sao có thể có sự quan tâm vô ích tới một phụ tá nho nhỏ của Châu báu Thượng Hi?

"Phụ nữ của cậu? Cậu khi nào thì ăn con gái của tôi hả?!" Lăng Khắc Cốt bất mãn kêu gào. Con gái của anh, anh còn chưa kịp thương yêu cho thật tốt, liền bị Thẩm Đan ăn sạch sành sanh, điều này làm anh sao có thể cam tâm?

"Con gái anh? Chẳng lẽ Tiểu Phàm là con gái anh sinh ra ở bên ngoài sao? Lăng Khắc Cốt, anh làm như vậy không phải phụ lòng bé con sao?" Thẩm Đan tức giận đứng lên, giáng một đấm về hướng Lăng Khắc Cốt. Anh không ngờ Lăng Khắc Cốt sẽ làm ra chuyện như vậy ở ngoài. Bé con yêu anh ta như vậy, tin tưởng anh ta, anh ta sao có thể phản bội bé con?

Ngân Báo thấy thế, lập tức chạy đến giữa hai người khuyên can: "Hiểu lầm! Thẩm Đan, cậu đừng kích động! Chuyện này tôi từ từ giải thích với cậu."

"Các vị.... . Đang làm gì thế?" Tiểu Phàm vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy bộ dạng Thẩm Đan cùng Lăng Khắc Cốt đang muốn đánh nhau, cô bồn chồn hỏi bọn họ.

"Tiểu Phàm! Con đã tỉnh?!" Hai người đàn ông này cùng nhau xông về hướng Tiểu Phàm. Thẩm Đan còn chưa có cầm tay Tiểu Phàm, liền bị Lăng Khắc Cốt chen đến bên cạnh. Anh có chút ghen nhìn Lăng Khắc Cốt cầm tay Tiểu Phàm.

"Tiểu Phàm, ba rốt cuộc tìm được con." Nếu như không phải là Tiểu Phàm bị thương, Lăng Khắc Cốt nhất định sẽ ôm lấy Tiểu Phàm thật chặt. Anh tràn đầy yêu thương vuốt ve gương mặt cực kỳ giống bé con của Tiểu Phàm. Đây mới là con gái của anh!

"Ba? Chú là ba của tôi sao?" Tiểu Phàm kinh ngạc không thôi, giọng nói của cô có chút run rẩy, trong mắt có ánh lệ lóe lên. Cô chỉ biết mẹ mình là Tưởng Lệ Văn, nhưng không biết ba của cô là ai. Từ nhỏ, cô cũng rất hâm mộ nhưng đứa bé khác có ba thương, có mẹ yêu. Nhưng cô lại chỉ có một người mẹ căn bản không yêu cô.

"Tiểu Phàm, ba không có bảo vệ tốt cho con, để cho con phải chịu khổ" Lăng Khắc Cốt lau nước mắt trên mặt con gái, đau lòng nói.

"Mẹ chưa từng có nói cho con biết người là ba của con." Tưởng Tiếu Phàm nước mắt chảy ra không ngừng. Cô không ngờ mình sẽ là con gái của người đàn ông giàu có nhất thế giới, Lăng Khắc Cốt. Cô cho rằng mình là một cô nhi không ai muốn, mẹ vứt bỏ cô, khiến cho cô trở thành một cô nhi.

"Lệ Văn căn bản không phải mẹ con! Người đàn bà độc ác đó, đã bế con đi mất khiến ta mất đi cơ hội được yêu thương, chăm sóc con." Lăng Khắc Cốt đặt hai bàn tay của Tiểu Phàm vào trong lòng bàn tay mình, trầm giọng đầy bi thống nói, "Tiểu Phàm, mẹ của con tên Thượng Hi, là người phụ trách Châu báu Thượng Hi. Mà con gái Tiểu Phi của chúng ta nuôi dưỡng mới đích thị là con gái ruột của Tưởng Lệ Văn."

"Cái gì?! Con là con gái của Phu nhân Thượng Hi?" Tiểu Phàm lần này kinh ngạc há to mồm, cũng không khép lại được nữa. Khó trách cô vừa thấy Phu nhân Thượng Hi, đã cảm thấy vô cùng gần gũi với bà.

"Lăng Khắc Cốt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tiểu Phàm thế nào thành con gái bé con?" Thẩm Đan cũng cảm thấy rất khó hiểu.

"Chú, chú nói là thật sao?" Hàn Tuấn Vũ vẫn tựa tại bên tường không nói lời nào, cũng bồn chồn mở miệng.

"Năm đó, sau khi vừa sinh hạ Tiểu Phàm, Lệ Văn liền ôm con bé đi, còn đem con gái của chính cô ta để vào trong buồng trẻ của bệnh viện. Tiểu Phàm cùng Tiểu Phi chính là bị Lệ Văn đánh tráo. Bây giờ Tiểu Phi căn bản không phải con gái bé con, con bé là con của Lệ Văn, mà Tiểu Phàm mới chính là con gái lão đại. Mấy năm này, chúng tôi một mực tìm kiếm Tiểu Phàm, không ngờ con bé lại ở ngay bên cạnh cậu." Ngân Báo cặn kẽ giải thích đầu đuôi chuyện này.

"Hoá ra là như vậy." Thẩm Đan mới chợt hiểu ra, "Tôi lần đầu tiên thấy Tiểu Phàm, chính là bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài vô cùng giống bé con của cô ấy."

Đang lúc này, Hi Nguyên khẩn trương vọt vào phòng bệnh, ánh mắt của cô nhìn Tiểu Phàm nhiễm đầy tia máu màu đỏ, trong đôi mắt rõ ràng có dấu hiệu ươn ướt của nước mắt. Cô run rẩy đến gần giường bệnh của Tiểu Phàm, vừa nhìn cô, vừa hỏi Lăng Khắc Cốt: "Lăng, con bé thực sự là con gái của chúng ta sao?"

Dọc theo đường đi Bách Hổ đã đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói với cô, cô thế mới biết chuyện Tiểu Phàm. Cô không ngờ con gái mình thương yêu mười tám năm thế nhưng không phải là con gái ruột của cô, Tiểu Phàm mới đúng.

Cô trước kia vẫn luôn oán trách Tiểu Phi thế nào cũng không giống Lăng Khắc Cốt, cũng chẳng giống mình, hiện tại cô đã biết, bởi vì Tiểu Phi căn bản không phải con gái của cô.

"Đúng!" Lăng Khắc Cốt trịnh trọng gật đầu một cái, "Con bé là con gái của chúng ta."

"Tiểu Phàm, bảo bối của ta!" Hi Nguyên đau lòng ôm lấy Tiểu Phàm, không khỏi lệ nóng vòng quanh, "Tiểu Phàm, mẹ không có bảo vệ con thật tốt, để cho con phải chịu những khổ sở kia."

"Mẹ, cái này cũng không trách người được. Đều là mẹ Lệ Văn không tốt." Tiểu Phàm cười lắc đầu. Cô có thể trở lại bên cạnh cha mẹ thân sinh của mình đã là một điều tuyệt diệu rồi, những khổ cực lúc trước ít nhiều gì thì cũng là chuyện đã qua, cô sẽ không oán trách.

"Bé con, em nên vui mừng. Đừng khóc." Thẩm Đan có chút đau lòng nhìn Hi Nguyên cùng Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm đã trở lại bên cạnh chúng ta, về sau chúng ta có thể yêu thương, bảo vệ thật tốt cho cô bé."

"Thẩm Đan, về sau không cho cậu đến gần con gái của tôi! Tiểu Phàm mới mười tám tuổi, một lão già như cậu sao có thể xứng với con gái băng thanh ngọc khiết của tôi chứ!" Lăng Khắc Cốt bá đạo nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Vừa nghĩ tới so với mình cậu ta tìm được Tiểu Phàm trước, người làm cha như anh thật cảm thấy ghen ghét. Anh phải thương yêu Tiểu Phàm cho thật tốt mấy năm nữa, đợi con bé trưởng thành, mới để nó lập gia đình.

"Chỉ cần Tiểu Phàm yêu tôi, số tuổi không phải là vấn đề." Thẩm Đan khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, chẳng chút sợ anh. Mặc dù trước kia anh là ông chủ của mình, hiện tại tăng thêm một chức, trở thành bố vợ tương lai của anh.

"Làm sao chú biết tôi yêu chú! Tự cao tự đại!" Tiểu Phàm đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Thẩm Đan. Trong giọng điệu của cô mùi vị nũng nịu có chút nồng đậm. Kể từ khi trở thành phụ nữ của anh, anh quả thật coi cô như vật riêng. Cho tới giờ cô vẫn chưa từng nói có thương anh, anh làm sao có thể chắc chắn rằng cô có thương anh như vậy chứ?

"Ánh mắt của em nói cho tôi biết." Thẩm Đan kiêu ngạo ngồi ở mép giường, đoạt lấy Tiểu Phàm từ trong ngực Hi Nguyên, "Vật nhỏ, không cho nói láo."

"Mà trái tim của tôi nói cho tôi biết, tôi không thương chú" Tiểu Phàm ngang ngược cười nói. Cô sao có thể để cho cái người này được như ý chứ, giống như là ngoài anh ra cô sẽ không yêu ai khác vậy.

"Vật nhỏ ăn ở hai lòng!" Thẩm Đan hung tợn quấn chặt hông của Tiểu Phàm, giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp, "Dám nói không yêu tôi thử một chút xem!"

"Tôi yêu ba...... Tôi yêu mẹ...... Tôi yêu anh Tuấn Vũ...... Chính là không yêu...... Ừm.... . Chú.... ." Tiểu Phàm lời nói còn chưa nói hết, liền bị Thẩm Đan đang đó kị muốn chết hôn. Cô dám nói yêu Tuấn Vũ, đây là rõ ràng là muốn cho anh ghen! Nhưng cố tình anh lại thật sự ghen!

Thấy Thẩm Đan bá đạo hôn con gái của mình, Lăng Khắc Cốt trầm giọng ho khan hai cái, liền đoạt Tiểu Phàm lại: "Thẩm Đan, tôi lệnh cho cậu cách con gái tôi xa một chút!"

"Anh cách người phụ nữ của tôi ra một chút!" Thẩm Đan cũng không cam chịu yếu thế sẵng giọng.

Hi Nguyên thấy Tiểu Phàm bị Lăng Khắc Cốt và Thẩm Đan lôi qua lôi lại, lúc thì ở trong tầm tay Lăng Khắc Cốt, lúc lại hướng sang phía Thẩm Đan, tức giận ngăn hai người bọn họ lại: "Hai người các người đừng giống như trẻ con vậy nữa! Người lớn một chút có được hay không?"

Lăng Khắc Cốt nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lẽo kháng nghị liếc Thẩm Đan. Anh cũng không phải thật sự muốn phản đối Thẩm Đan, chỉ là anh mới tìm được Tiểu Phàm, dù thế nào cũng muốn Tiểu Phàm ở bên cạnh thêm mấy năm, anh còn muốn làm một người cha tốt, yêu thương Tiểu Phàm. Nếu như Tiểu Phàm bị Thẩm Đan bắt cóc, anh sẽ chẳng có cách nào để có thể ngày ngày thấy con gái bảo bối của anh.

Ngân Báo cười nới với Lăng Khắc Cốt: "Lão đại, vừa rồi tôi quên nói với cậu một chuyện. Tiểu Phàm mang thai, nếu như tính không có sai biệt nhiều thì cũng đã được khoảng nửa tháng rồi."

*****

"Mang thai?" Tiểu Phàm sửng sốt kinh ngạc. Nửa tháng rồi sao? Đó không phải có vào lần đầu tiên ở khách sạn kia hay sao?

"Đứa bé là của ai?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc ngơ ngẩn.

"Ngoại trừ tôi ra còn có thể là ai?" Thẩm Đan trừng Lăng Khắc Cốt, sau đó đầy che chở kéo Tiểu Phàm vào trong ngực.

"Ai nói đứa bé nhất định là của chú?" Tiểu Phàm đá văng Thẩm Đan, cười ngã vào trong ngực ba, "Ba, lần đầu tiên của Tiểu Phàm là bị một ông chú xấu xa cưỡng bức, đứa nhỏ này là của ông chú xấu xa đó, ba phải giúp Tiểu Phàm báo thù."

Thẩm Đan lúng túng, gương mặt xanh lét. Đêm đó, anh cho rằng Tiểu Phàm là một món quà, mới có thể ăn hết cô. Nếu như anh biết Tiểu Phàm là con gái bé con, nói gì cũng sẽ nhịn được.

"Tiểu Phàm, nói cho ba cái ông chú xấu xa đó là ai, ba giúp con trừng trị hắn tới nơi tới chốn!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nheo nheo đôi mắt mị hoặc, quan sát sắc mặt xám ngắt của Thẩm Đan.

"Tiểu Phàm, hôm ấy tôi tưởng lầm em là quà tặng mà người ta tặng cho tôi, tôi...... Tôi......" Thẩm Đan lúng túng liếc nhìn Hi Nguyên, sợ cô trách cứ mình.

"Cậu dám coi con gái tôi như đóa hoa dại ven đường hả?!" Lăng Khắc Cốt đạp Thẩm Đan một cước, hung hăng đá anh ngã trên đất.

Thẩm Đan không phòng bị ngã trên mặt đất, hai đầu gối chống lên mặt đất ở tư thế quỳ, giống như là đang hướng về phía Tiểu Phàm nói xin lỗi vậy.

Tiểu Phàm che môi thưởng thức bộ dáng kia của Thẩm Đan, không ngờ người đàn ông vô cùng bá đạo này cũng có ngày hôm nay. Cô hả hê nhếch khóe môi. Ai bảo anh mỗi đêm đều ăn cô sạch sành sanh, không cho cô cơ hội phản kháng? Cô muốn cho anh cũng phải nếm chút đau khổ!

Thẩm Đan lúng túng đứng lên, anh nhìn nụ cười hoàn mỹ trên mặt Tiểu Phàm, trầm giọng nói: "Tiểu Phàm, cùng tôi về nhà."

"Không về!" Tiểu Phàm ôm Lăng Khắc Cốt, làm nũng ở trong lòng anh, "Tôi muốn ở cùng với ba mẹ, không thèm trở về cái ổ sói đó của chú nữa."

"Ổ sói?" Ngân Báo nghe được hình dung của Tiểu Phàm, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Từ này hình dung thật tuyệt!"

Tiểu Phàm đây là dùng chữ chửi Thẩm Đan là sắc lang.

"Em mang thai sói con của tôi, thì phải theo tôi về ổ sói là đúng rồi!" Thẩm Đan bá đạo đoạt lấy Tiểu Phàm từ trong ngực Lăng Khắc Cốt, muốn ôm cô rời đi.

"Thẩm Đan, đừng nóng lòng như vậy. Tiểu Phàm còn đang bị thương, phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa." Ngân Báo vội vàng xuất phát từ lập trường của người thầy thuốc, ngăn cản sự lỗ mãng của Thẩm Đan.

"Tôi sẽ dành cho cô ấy sự chăm sóc tốt nhất. Gặp lại!" Thẩm Đan để lại mấy lời này xong, liền ôm Tiểu Phàm đi ra ngoài.

"Cậu mau buông con gái của tôi xuống!" Lăng Khắc Cốt tiến lên đang muốn đoạt lại Tiểu Phàm. Tiểu Phàm là con gái bảo bối của anh, Thẩm Đan nói ôm đi liền ôm đi, cũng không thèm hỏi ý kiến người cha vợ là anh đây.

Hi Nguyên kéo Lăng Khắc Cốt, cười nói: "Lăng, con gái của chúng ta đã trưởng thành rồi."

"Anh biết chứ, chỉ là có chút không phục." Lăng Khắc Cốt tỉnh táo lại đột nhiên cảm thấy hành động mới vừa rồi của mình rất ngây thơ. Có lẽ là Tiểu Phàm rời khỏi anh quá lâu, cho nên anh vội vàng muốn làm một người cha tốt, mới có thể mất trí đi cãi cọ với Thẩm Đan.

"Thẩm Đan, nhớ thường đưa Tiểu Phàm về nhà." Hi Nguyên không gọi Thẩm Đan là anh Thẩm nữa, mà là gọi thẳng tên. Nếu như anh muốn cưới Tiểu Phàm, vậy thì cô chẳng phải sẽ trở thành mẹ vợ của anh hay sao? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất khiếp sợ.

"Sẽ!" Thẩm Đan gật đầu một cái, liền kiêu ngạo ôm Tiểu Phàm rời đi.

"Ông chú xấu xa, tôi đâu có nói là về nhà cùng với chú chứ!" Tiểu Phàm chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng Thẩm Đan kháng nghị.

"Em là bà xã của tôi." Thẩm Đan bá đạo nói. Đôi môi trái tim của anh toét ra, lộ ra nụ cười hả hê."Tôi muốn sớm một chút cưới em vào cửa, tránh để cho kẻ khác nhòm ngó em!"

"Tôi không lấy!" Tiểu Phàm đấm ngực Thẩm Đan, ngang ngược kháng nghị. Anh nói cưới thì cô nhất định phải phải gả sao? Anh có chút nào tôn trọng ý nghĩ của cô hay không?

Thấy Thẩm Đan và Tiểu Phàm cãi vã, Hàn Tuấn Vũ tịch mịch quay mặt. Xem ra anh nhất định phải thất tình rồi, người ta đến cả đứa bé cũng có rồi, anh còn tranh thế nào? Hàn Tuấn Vũ chưa bao giờ làm bại tướng, lần đầu tiên nếm tư vị thất bại, thật không ngờ lại khổ sở như vậy.

Hi Nguyên khoác cánh tay Lăng Khắc Cốt, hạnh phúc dựa vào đầu vai anh cười nói: "Lăng, Thẩm Đan sẽ yêu thương Tiểu Phàm của chúng ta, anh không cần phải lo lắng."

"Anh biết rất rõ, ánh mắt của Thẩm Đan sẽ không nói dối." Từ trong đôi mắt của Thẩm Đan, Lăng Khắc Cốt đã nhìn ra tâm của cậu ta. Nếu như không phải là vì vậy, anh sẽ không để Tiểu Phàm gọi cho Thẩm Đan.

Lúc này, Hàn Tuấn Vũ nhận được điện thoại của hộ về gọi tới, nói cho anh là đã bắt được hung thủ.

Bọn họ một nhóm mấy người lập tức chạy tới lâu đài Tinh Nguyệt, thời điểm khi bọn anh thấy Tưởng Lệ Văn, vừa thấy khiếp sợ, lại cũng vừa thấy không ngoài dự liệu.

"Lệ Văn, làm sao cô có thể ác độc như vậy? Cô ôm con gái của tôi đi thì cũng thôi, sao còn nhẫn tâm muốn sát hại nó? Những năm qua, con bé bị cô hại chịu bao đau khổ, cô ngay cả một chút đau lòng cũng không có sao?" Hi Nguyên đau lòng chất vấn Tưởng Lệ Văn.

"Mày đã biết rõ còn tới hỏi tao? Nha đầu xấu xí, tao muốn hủy diệt hạnh phúc của hai mẹ con mày! Tao có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ con chúng mày!" Tưởng Lệ Văn biết mình lần này dữ nhiều lành ít. Chỉ nguyên một việc đánh tráo ôm Tiểu Phàm đi, Lăng Khắc Cốt cũng sẽ không dễ dàng tha cho ả, huống chi chuyện xấu ả đã làm nhiều đến như vậy.

Bàn tay Lăng Khắc Cốt vung lên, lập tức hung ác cho Tưởng Lệ Văn một cái tát: "Đây là dạy dỗ dành cho cô! Đưa xuống đi!"

Hộ vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức áp giải Tưởng Lệ Văn đi xuống.

Hi Nguyên đau lòng ôm lấy hông của Lăng Khắc Cốt: "Lăng, Tưởng Lệ Văn tại sao có thể ác độc như vậy? Tiểu Phàm của chúng ta bị cô ta đánh cho thương tích khắp người nên mới bị đưa vào Cô Nhi Viện. Tiểu Phàm thật đáng thương, chúng ta nhất định phải yêu thương con bé thật tốt."

"Ngược đãi? Làm sao em biết?" mày Lăng Khắc Cốt nhăn lại. Không ngờ Tiểu Phàm thực sự giống như những gì anh lo lắng, bị Tưởng Lệ Văn vô tình ngược đãi.

"Tiểu Phàm chính là phụ tá mà em mới nhận vào làm. Em vừa thấy liền thích con bé, còn nhận con bé làm con gái nuôi. Không ngờ con bé lại chính là con gái ruột của chúng ta. Anh nói xem có lạ hay không?" Hi Nguyên cười nói.

"Cái này kêu là duyên phận, Là duyên phận của Tiểu Phàm với chúng ta." Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái.

"Khắc Cốt, Tiểu Phi làm thế nào? Chúng ta có nên cho con bé biết con bé không phải là con gái ruột của chúng ta hay không?" Hi Nguyên đột nhiên nhớ đến cô con gái nuôi Lăng Thượng Phi thiếu chút nữa đã bị cô quên mất. Dường như là đã mấy ngày rồi cô không thấy Tiểu Phi, đứa nhỏ này lại không biết đã lêu lổng chạy những đâu rồi.

"Đương nhiên là phải nói rồi." Lăng Khắc Cốt chẳng nói đúng sai nói. tròng mắt đen của anh thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo. Nếu như Tiểu Phi tham dự vào âm mưu của Tưởng Lệ Văn, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó. Nếu như không có, anh cũng không ngại chăm sóc thêm một cô con gái.

Tiểu Phàm giống như nữ hoàng được Thẩm Đan ôm về nhà, cô chôn ở trước ngực anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn thường trực nụ cười bướng bỉnh.

Thật ra thì ngay từ lần lên giường thứ hai với anh ngày đó trở đi, cô đã nhận định anh là người đàn ông của mình, nhưng cô lại không phục khi bị anh kiềm chế, cho nên mới phải ngày ngày làm trái lại ý của anh, chưa bao giờ chịu thừa nhận mình thương anh. Mỗi lần thấy Thẩm Đan lãnh khốc lúc đối mặt mình vẻ mặt bất đắc dĩ, cô liền khoái trí tới muốn thét chói tai.

"Ai yêu! Vết thương đau quá!" Tiểu Phàm vừa khổ sở rên rỉ, vừa mở mắt lén nhìn Thẩm Đan.

Thẩm Đan khẩn trương nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, vẻ mặt trịnh trọng khác thường: "Ông Thẩm, viện trưởng Lý có tới không?"

Quản gia Thẩm Đi theo lên lầu vừa nhìn thấy đầu vai Tiểu Phàm quấn băng gạc, lập tức khẩn trương nói: "Tới ngay đấy. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

"Kêu ông ta trong 5 phút nữa phải chạy tới đây!" Thấy lông mày Tiểu Phàm nhíu lại, ngữ điệu của Thẩm Đan trở nên rất cao. Anh thật hy vọng mình là người bị đau thay cho Tiểu Phàm. Tiểu Phàm nhìn thấy trong đáy mắt của anh có nồng đậm tình yêu.

"Được!" Quản gia Thẩm đáp một tiếng, liền vội vàng đi xuống lầu chờ viện trưởng Lý.

Lý viện trưởng là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất nước, cũng là bác sĩ gia đình của Thẩm Đan.

......

Lăng Thượng Phi hấp ta hấp tấp đi vào lâu đài Tinh Nguyệt, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Cô không ngờ mụ đàn bà Tưởng Lệ Văn đó vậy mà lại không giết được Tưởng Tiếu Phàm. Hiện tại thì đạo ngược hết rồi, Tưởng Tiếu Phàm đã nhận tổ quy tông, đứa con gái nuôi như có có phải nên rời đi rồi hay không?

Cô thật không cam lòng!

Mất đi cái thân phận tôn quý là con gái của Lăng Khắc Cốt con, cô cái gì cũng không có.

Cô không cần sống cuộc sống nghèo khó! Cô muốn châu báu lụa là, cô muốn ngày ngày ăn cơm trong nhà hàng 5 sao, cô muốn khi nhàn rỗi có thể vui vẻ chạy khắp thế giới chơi đùa. Không cần giống như Tưởng Tiếu Phàm chỉ biết liều mạng lao động kiếm miếng ăn.

Cô càng muốn, thì cảm giác nguy cơ càng lớn.

Cô nhất định phải lấy lòng mẹ, không thể để bà ấy đuổi mình đi.

"Tiểu Phi, con còn biết phải về nhà?" Lăng Khắc Cốt từ trên ghế salon đứng lên, mặt lạnh nhìn chằm chằm Lăng Thượng Phi.

"Cha, mẹ, hai người còn chưa ngủ sao." Lăng Thượng Phi ngượng ngùng cười.

Bọn họ chẳng lẽ là đang đợi cô ngả bài? Muốn đuổi cô rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt?

"Chúng ta đang đợi con!" Hi Nguyên thở dài. Kể từ ngày hôn đó, rời khỏi Châu báu Thượng Hi, Tiểu Phi vẫn không có trở về nhà. Cô cứ nghĩ đi nghĩ lại không biết phải làm sao đem sự thật Thượng Phi không phải là con gái ruột của mình nói cho con bé biết.

Lăng Thượng Phi cố ý làm bộ như ngu ngốc ôm lấy Hi Nguyên, ở trong lòng cô làm nũng: "Mẹ, bạn học con bị xe đụng, con phải tự mình ở lại trong bệnh biện chăm sóc bạn ấy mất mấy ngày. Hôm nay, bạn ấy mới xuất viện. Mẹ, người không giận con chứ?"

"Chăm sóc bạn bè là chuyện tốt, mẹ không tức giận." Hi Nguyên vuốt mái tóc dài xoăn của Lăng Thượng Phi, , dịu dàng nói, "Tiểu Phi, chúng ta có chuyện muốn nói với con."

"Mẹ, con mệt quá, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói." Lăng Thượng Phi hốt hoảng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt của cô có chút lóe lên.

Tròng mắt đen sắc bén của Lăng Khắc Cốt chăm chú nhìn Lăng Thượng Phi, tất cả phản ứng của cô đều bị ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh thu hết lại. Anh lạnh lùng ngoắc ngoắc môi mỏng, xa cách nói với Lăng Thượng Phi: "Tiểu Phi, nghe mẹ con nói xong rồi hãy đi nghỉ ngơi."

Lăng Thượng Phi sợ gật đầu một cái, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lăng Khắc Cốt. Cô có chút lo lắng, sợ ba biết cô tham dự vào âm mưu ám sát Tưởng Tiếu Phàm.

Hi Nguyên kéo tay Lăng Thượng Phi, đem đầu đuôi ngọn ngành thân thế của Tiểu Phàm và cô nói ra.

Lăng Thượng Phi làm bộ như kinh ngạc, đau lòng mà nhìn Hi Nguyên: "Mẹ, không phả là người đang gạt con chứ? Con sao có thể không phải là con gái của mẹ? Mẹ, con yêu người như vậy, con muốn làm con gái của mẹ cả đời!"

Hi Nguyên thấy Lăng Thượng Phi đau lòng như vậy, liền đau lòng ôm lấy cô: "Tiểu Phi, con vĩnh viễn là con gái của mẹ. Tuy Tiểu Phàm trở về, mẹ cũng vẫn yêu thương con như cũ."

"Mẹ, Tiểu Phi thật yêu ngài!" Lăng Thượng Phi nén lệ trở tay ôm lấy Hi Nguyên.

"Tiểu Phi, mẹ con mệt rồi, con cũng trở về đi nghỉ ngơi." Lăng Khắc Cốt lạnh lùng ra lệnh.

Nghe lời anh nói, Lăng Thượng Phi lập tức buông Hi Nguyên ra, cung kính hướng Lăng Khắc Cốt cười nói: "Cha, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi ạ."

Nói xong, cô như một cố gái khóe léo, an tĩnh chậm rãi bước lên lầu, e sợ mình chỉ cần phát ra môt chút âm thanh sẽ khiến cho Lăng Khắc Cốt không vui.

Hi Nguyên tựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, yên lòng nói: "Thật tốt quá, Tiểu Phi không có quá khổ sở."

"Nó không nên khổ sở." Lăng Khắc Cốt, con mắt âm hàn híp lại, ánh mắt lóe lê lạnh lẽo.

......

Mặc dù là ở nhà họ Thẩm, nhưng Tiểu Phàm lại cảm thấy mình lại trở về bệnh viện, mỗi ngày có một nhóm lớn bác sĩ y tá mặc áo khoác trắng vây quanh. Không biết bọn họ cho cô dùng thuốc gì, vết thương mấy ngày là khỏe. Nhưng cũng đã một tuần lễ, Thẩm Đan vẫn không cho cô đi làm, nhất định để cô ở nhà dưỡng bệnh.

"Ông chú, tôi đã khỏe lắm rồi! Tôi muốn đi làm!" Tiểu Phàm đứng ở trong phòng khách tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Anh những ngày qua không cần đi làm sao? Ngày ngày ở trong nhà nhìn cô. Thật không biết anh làm tổng giám đốc như thế nào nữa.

"Thật sự khỏe rồi hả?" Thẩm Đan cúi người xuống, đôi tròng mắt đen sáng quắc liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Phàm, khóe môi mang theo nụ cười mê hoặc.

"Chú nhìn tôi xem, cánh tay, chân đã lành lặn hết rồi, một chút sứt sát cùng không có, bả vai cũng không đau." Tiểu Phàm ở trước mặt Thẩm Đan giang tứ chi ra.

"Nếu đều tốt rồi, vậy tôi cũng không khách khí!" Thẩm Đan cười chặn ngang ôm lấy Tiểu Phàm, sải bước đi lên lầu.

"Chú muốn làm gì?" Tiểu Phàm khẩn trương hỏi. Nụ cười của anh thật tà ác, giống như đang tính toán cô.

"Đương nhiên là làm chuyện thích làm!" Thẩm Đan nở nụ cười xán lạn khiến Tiểu Phàm hận đến nghiến răng.

"Chú chỉ có biết làm với làm!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phàm đỏ bừng, không cam lòng nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Những ngày qua cô bị thương, anh vẫn chịu đựng không động cô dù chỉ một đầu ngón tay. Lúc này cô mới vừa khỏe lại, anh liền lại muốn kéo cô lên giường.

"Ai bảo em cứ chớp nháy đôi mắt mê người kia mê hoặc tôi?" Thẩm Đan đè Tiểu Đan ở phía dưới, lẽ thẳng khí hùng cười nói.

Khi Tiểu Phàm bị anh cởi đến chỉ còn lại đồ lớt thì mới cảnh giác lấy tay che ngực: "Sắc lang!"

Động tác của anh thế nào nhanh như vậy? Quả thật đúng như một công nhân thuần thục.

"Ông chú ghê tởm, chú rốt cuộc là đã có bao nhiêu phụ nữ?" Tiểu Phàm tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Đan.

"Để tôi tính xem đã." Thẩm Đan làm như thật đếm đầu ngón tay, anh ngẩng đầu lên, cười đến rất xảo trá, "Ngón tay không đủ dùng, đếm không hết."

"Chú .... chú...chú! Tôi mới không cần lại để cho chú đụng vào!" Tiểu Phàm tức đến đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn. Không ngờ anh thế nhưng thừa nhận mình đã làm chuyện đó với không ít phụ nữ. Người đàn ông đáng chết! Tên đàn ông xấu xa! Tên đàn ông hư hỏng!

Cô tức giận giơ một chân hướng về vị trí trí mạng của người đàn ông trên người Thẩm Đan, hận không thể giết chết anh.

Cô phát hiện mình thế nhưng vô cùng quan tâm đến chuyện Thẩm Đan từng có mấy người phụ nữ, cô thật hận mình ra đời muộn quá nhiều năm. Ý nghĩ độc chiếm của cô đối với anh khiến cho cô cảm thấy khiếp sợ.. Lúc nào thì cô đã thương anh đến như vậy rồi hả?

"Nghiêm túc chỉ có một mình em. Kiêu ngạo chứ?" Thẩm Đan nâng mặt của Tiểu Phàm lên, chứa đựng ý cười hỏi.

"Không thấy chú như này sao? Không phải đã quen xung trận có thể xuất quân bất kỳ lúc nào rồi sao?" Nếu như Thẩm Đan không phải tự mình xông pha trăm trận, làm sao cởi đồ của phụ nữ lại thuần thục nhanh gọn đến như vậy chứ?

"Nào có khoa trương như vậy?" Thẩm Đan bị lời nói của Tiểu Phàm chọc cười, "Tôi nói rồi tôi không thích hái hoa dại. Chân chính xảy ra qua quan hệ năm ngón tay cũng đếm không hết. Em là người phụ nữ quan trọng nhất của tôi."

"Năm cũng không ít đi! Tôi mới chỉ có một người đàn ông là chú! Không được, tôi cũng muốn đi tìm năm người đàn ông thử một chút." Tiểu Phàm nói xong như muốn đẩy Thẩm Đan ra, đi tìm mấy người đàn ông cô nói tới.

"Không cho! Em chỉ có thể có một mình tôi!" Thẩm Đan bá đạo, cuồng dã ngăn chặn Tiểu Phàm, điên cuồng hôn cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô.

Khai hỏa một cuộc chiến đấu kịch liệt, cho đến khi màn đêm buông xuống thì Thẩm Đan mới phóng thích thân dưới thầm thì gọi tên Tiểu Phàm, thở hổn hển nằm ở trên người cô.

"Sắc lang! Cút ngay!" Tiểu Phàm bất mãn nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Anh quả thật chính là một đầu Dã Lang, cả ngày làm không ngừng tới 7 lần, hại cô xương cốt toàn thân giống hư bị nghiền nát. Cô là phụ nữ có thai, anh thế nhưng một chút dịu dàng cũng không biết, mỗi một lần cũng làm đến khiến cho eo của cô cũng muốn gẫy luôn.

Thẩm Đan cười lớn ôm Tiểu Phàm: "Tôi phải làm tới mức khiến cho em không thể đi tìm tên đàn ông khốn kiếp khác được nữa!"

"Anh chính là tên đàn ông khốn kiếp!" Tiểu Phàm đấm lồng ngực Thẩm Đan, quật cường rống to.

Thẩm Đan đột nhiên cầm tay Tiểu Phàm, từ trong ví tiền lấy ra một chiếc hộp có chiếc nhẫn kim cưỡng có tới 8 gra, bá đạo nói: "Tôi là chồng của em, không phải tên đàn ông khốn kiếp khác. Tôi có đầy đủ lý do để đoạt lấy em!"

"Nhưng tôi không có đồng ý gả cho chú! Hơn nữa, ba mẹ của tôi còn chưa có đồng ý đâu, làm sao chú có thể tự cho mình là chồng của tôi chứ?" Tiểu Phàm khiêu khích nhìn chằm chằm Thẩm Đan.

"Em cho rằng Lăng Khắc Cốt là ai? Nếu là ông ấy không đồng ý, sẽ để cho tôi mang em về nhà sao? Vật nhỏ, em tỉnh táo một chút." Thẩm Đan vặn chóp mũi Tiểu Phàm, cười nói.

Mấy ngày nay, mặc dù Lăng Khắc Cốt cùng Hi Nguyên có đến xem qua Tiểu Phàm, nhưng không có nhắc tới muốn dẫn cô về nhà. Cho nên nói bọn họ đã thừa nhận thân phận của anh, giữa anh và Tiểu Phàm chỉ còn thiếu có một hôn lễ nữa thôi. Chiếc nhẫn này là anh tự mình thiết kế, kêu Oa Oa dùng kim cương Nam Phi tốt nhất giúp anh làm ra. Hôm nay anh nhất định phải đeo được vào ngón tay cô, giam cô lại, tránh khỏi cô cô một chút lại gọi anh là ông chú xấu xa. Anh muốn thấy cô gọi anh là ông xã.

"Bọn họ thế nhưng bán tôi." Tiểu Phàm không phục cắn môi. Xem ra cô có muốn phủ nhận Thẩm Đan cũng không thể rồi.

"Em cam chịu số phận đi!" Thẩm Đan đem chiếc nhẫn vững vàng lồng vào trên ngón giữa của Tiểu Phàm, để cho cô đeo lên con dấu của anh.

......

Hi Nguyên vừa nhìn thấy Tiểu Phàm tiến vào Châu báu Thượng Hi, lập tức từ phòng làm việc đi ra, chạy tiến lên đón, nhiệt tình ôm lấy Tiểu Phàm: "Con gái ngoan, Thẩm Đan rốt cuộc chịu thả con ra rồi sao?"

"Cái ông chú hư hỏng đó" Tiểu Phàm bất mãn hừ nhẹ, khóe miệng lại vương nụ cười nhẹ nhàng đầy hạnh phúc.

Hi Nguyên thấy nụ cười trên mặt Tiểu Phàm, an tâm ôm chắc bả vai của cô: "Tiểu Phàm, hôm nào đó mang theo Thẩm Đan về thăm nhà một chút đi. Mấy ông chú kia của con đều ngày ngày mong con về nhà đấy. Thẩm Đan tên khốn kia, vậy mà lại không cho bọn họ tới thăm con."

"Dạ." Tiểu Phàm gật đầu một cái.

Cô dùng đủ mọi cách uy hiếp anh, anh mới đồng ý để cho cô đi làm. Những ngày này, cô bị anh quản thúc như tù nhân vậy, trừ ăn cơm ra rồi lại lên giường, cơ hồ ngay cả cửa nhà họ Thẩm cũng không rời khỏi một bước.

"Tiểu Phàm, nói cho mẹ, con có yêu Thẩm Đan không?" Hi Nguyên trịnh trọng nhìn Tiểu Phàm, "Nếu như con chỉ bởi vì mang thai đứa nhỏ của cậu ấy mà chấp nhận ở cùng cậu ta, mẹ sẽ không đồng ý."

Tiểu Phàm đỏ mặt gật đầu một cái. Nếu như chỉ là bởi vì đứa bé, cô sẽ không đồng ý gả cho Thẩm Đan. Đứa bé cô có năng lực tự mình nuôi dưỡng, không cần dựa vào người đàn ông kia. Cô là thật sự là bị sự thành thục vô địch cùng hấp dẫn của Thẩm Đan mê hoặc, thật lòng yêu người đàn ông bá đạo nhưng không mất dịu dàng đó.

"Vậy là mẹ an tâm." Vẫn đề làm khốn nhiễu Hi Nguyên nhiều ngày nay rốt cuộc có được đáp án hài lòng, cô vui vẻ ôm Tiểu Phàm, cười bướng bỉnh như một đứa trẻ.

"Mẹ, mấy ngày con không tới phụ mẹ, mẹ phải làm việc mệt lắm sao?" Tiểu Phàm đột nhiên phát hiện mặt của Hi Nguyên có chút gầy, lo lắng hỏi.

"Không có. Là do mẹ lo lắng con ở cùng Thẩm Đan phải chịu uất ức, biết con hạnh phúc, mẹ rất vui." Hi Nguyên siết chặt gương mặt của con gái. Đều nói con gái tấm áo choàng bé nhỏ của người mẹ, hôm nay cô mới cảm nhận được. Tiểu Phi ngoại trừ không ngừng gây họa, khiến cho cô lo lắng ra, cơ hồ chưa từng làm ra chuyện giống với chuyện một người con gái nên làm. Tiểu Phàm thì khác, tỉ mỉ quan tâm cô, khiến cho cô rất cảm động.

"Mẹ!" Tiểu Phàm cảm kích ôm lấy Hi Nguyên. Lần đầu tiên cảm nhận được quan tâm đến từ người thân, cô có chút không thích ứng. Nhiều năm như vậy, không có một người nào chân chính quan tâm tới một cô nhi như cô, cô đã quen với sự đơn độc, đột nhiên có mẹ yêu, cảm xúc của cô như sóng biển mãnh liệt cuộn trào.

"Mẹ!" Tiểu Phàm và Hi Nguyên đang thân mật ôm nhau thì một giọng nam dễ nghe vang lên sau lưng cô.

Hi Nguyên nghe được giọng nói của Thượng Tễ, kinh ngạc buông Tiểu Phàm ra, chạy về phía cửa: "Tiểu Tễ, sao con lại về rồi? Không phải ba copn nói thời gian này con phải làm bảo vệ luận văn tốt nghiệp sao?"

"Mọi người tìm được em gái, con sao có thể vắng mặt?" Thượng Tễ ôm lấy bả vai Hi Nguyên, cùng với cô sóng vai đi về phía Tiểu Phàm.

Giọng nói của Thượng Tễ vô cùng phong phú từ tính khiến Tiểu Phàm nghe thật thoải mái. Cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn người thanh niên đã trưởng thành cùng một mẹ sinh ra của mình. Sự trầm ổn toát ra trên người của anh rất giống với ba, lông mày của anh cũng giống với ba, giống như hai thanh kiếm sắc bén uốn lượn, đôi tròng mắt đen sâu thẳm như hai đầm nước với nụ cười ấm áp. Đây là anh trai của cô! Cô chẳng những có ba mẹ, còn có một người anh trai tuấn lãng như thế.

"Xin chào, em tên là Tưởng Tiếu Phàm." Tiểu Phàm khẩn trương vươn tay, hướng Thượng Tễ giới thiệu mình.

"Sai! Là Lăng Tiểu Phàm!" Thượng Tễ cười cải chính lời nói của Tiểu Phàm, "Em là tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Lăng chúng ta, không phải họ Tưởng."

"Đúng nha! Tiểu Phàm phải sửa lại họ rồi. Tiểu Phàm, hôm nào rảnh chúng ta sẽ đi sửa lại hộ tịch cho con." Hi Nguyên lúc này mới nghĩ đến vấn đề này. Bọn họ thế nhưng quên vấn đề hộ tịch, Tiểu Phàm là con gái duy nhất của cô và Khắc Cốt, sao có thể để cho con bé vẫn phải lưu lạc ở bên ngoài? So với Tiểu Phi con bé càng có tư cách hơn tiến vào lâu đài Tinh Nguyệt.

"Dạ được, mẹ." Tiểu Phàm nghe lời gật gật đầu

"Em còn chưa có gọi anh một tiếng anh đấy." Thượng Tễ ngẩng gương mặt nhăn nhó, không vui nói.

"Anh." Tiểu Phàm thẹn thùng gọi một tiếng Anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-108)