Vay nóng Homecredit

Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 097

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 097
Tình yêu tuyệt vời của Khắc Cốt (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)

Siêu sale Lazada


"Bé con, Tiểu Tễ đâu?" Thẩm Đan đảo mắt không thấy Thượng Tễ, lập tức khẩn trương hỏi Hi Nguyên bên cạnh.

"Nó mới vừa rồi còn ở chỗ này." Phát hiện không thấy con trai, Hi Nguyên cũng gấp gáp. Bọn họ mới vừa trở lại Trung Quốc, Tiểu Tễ chưa quen cuộc sống nơi đây, cô thật là sợ nó bị lạc.

Thẩm Đan nhìn ra Hi Nguyên hốt hoảng, lập tức vỗ vỗ tay của cô an ủi: "Đừng lo lắng, Tiểu Tễ là một thằng nhóc tinh quái như vậy sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta chia nhau đi tìm." "Tốt. Anh Thẩm, em qua bên kia tìm." Hi Nguyên gật đầu một cái. Hai người chia ra hai hướng chạy đi, tìm kiếm Thượng Tễ mất tích. Không thấy được Tiểu Tễ khiến Hi Nguyên hốt hoảng suýt chút nữa thì khóc lên. Kể từ khi biết được sự tồn tại của Tiểu Tễ, đáy lòng vốn vô cùng tịch mịch của cô lại lần nữa dấy lên ý trí sinh tồn. Cuộc sống của cô cơ hồ lấy Tiểu Tễ làm trung tâm, cô không biết mất đi Tiểu Tễ, cô sẽ khổ sở đến mức nào. Cô vừa nhìn đám người chung quanh, vừa gọi tên Tiểu Tễ: "Tiểu Tễ, con ở đâu?" Giữa lúc cô gấp đến độ muốn khóc thì Tiểu Tễ đột nhiên từ phía bên cạnh đó chạy lại, ôm lấy chân của cô.

"Mẹ, Tiểu Tễ nhìn thấy con trai ngốc nghếch giống Tiểu Tễ trên TV đó." Tiểu Tễ ngây thơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo nói."Cái người trên TV?" Hi Nguyên nghe được lời Tiểu Tễ nói, kinh ngạc trợn to hai mắt, "Lăng Khắc Cốt?" Cô còn chưa có chuẩn bị xong tâm lý để đối diện với Lăng Khắc Cốt, anh liền đã xuất hiện rồi sao? Cô ngẩng đầu lên, tìm kiếm khắp nơi. Quả nhiên, cách một biển người, Lăng Khắc Cốt toàn thân áo đen như Tu La đứng ở nơi xa, dùng một đôi mắt hẹp dài tĩnh mịch như biển sâu. Nhìn thấy Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên có chút đau lòng. Cô lập tức võ trang hảo chính mình, không khiến cho Lăng Khắc Cốt thấy rõ sự yếu ớt của cô.

"Mẹ, người đàn ông kia nói, chú ấy là ba của con." Tiểu Tễ chỉ vào Lăng Khắc Cốt ở phía xa, kiêu ngạo nói.

Cậu mặc dù rất yêu thương mẹ và chú Thẩm, những vẫn không giống như những chú nhóc có ba khác. Lũ trẻ nhà hàng xóm thậm chí còn cười nhạo cậu là một đứa con hoang không có ba. Cậu nhìn Lăng Khắc Cốt tuấn tú ánh mắt như satan kia một cái, cười hài lòng. Cái người đàn ông đần này làm ba cậu, cũng không tệ lắm.

"Trên trái đất người muốn làm ba con có thể xếp hàng tới Nam Cực. Lời của ông ta mà con cũng tin? Về sau nhìn thấy ông già đó, nhớ gọi ông ấy là ông ngoại!" Hi Nguyên bướng bỉnh nhếch khóe môi, dùng dư quang khóe mắt quan sát Lăng Khắc Cốt đang tiến tới gần mẹ con cô.

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt không cam lòng rống lên.

Cái gì ông ngoại? Anh và bé con đã sớm thoát khỏi quan hệ cha con nuôi từ lâu rồi, hiện tại chỉ biết cô chính là người phụ nữ của anh! Tiểu Tễ chính là con trai của Lăng Khắc Cốt anh!

"Cha, đã lâu không gặp." Hi Nguyên cố làm bộ kinh ngạc há hốc mồm, chào hỏi Lăng Khắc Cốt đáng đứng trước mặt cô.

Đối với tiếng chào của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt cảm thấy có chút chói tai. Lông mày hình ngọn núi của anh nhíu lại.

"Bé con, em còn sống." Lăng Khắc Cốt giơ tay lên, run rẩy vuốt mặt của Hi Nguyên.

Xúc cảm dịu dàng khiến cho anh không hoài nghi nữa, đây không phải là mộng, là thật. Bé con đang ở trước mặt anh, cô không có chết. Đáng chết! Đám người Ngân Báo thế nhưng hợp lại lừa gạt anh!

"Chẳng lẽ tôi nên chết? Người khác mới vừa lòng?" Hi Nguyên hếch mày lên, bất mãn kháng nghị.

"Mẹ, ông ấy thật là ông ngoại của con sao?" Thượng Tễ tò mò quan sát Lăng Khắc Cốt cao lớn, đầy nghi ngờ hỏi. Mới vừa rồi người đàn ông này nói anh ta là ba cậu, chẳng lẽ là nói dối? Rốt cuộc lời của ai mới là thật?

Hi Nguyên lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Tiểu Tễ, cô ôm lấy Thượng Tễ, kiêu ngạo mà nói với Lăng Khắc Cốt: "Cha, đây là con của con."

Thấy Lăng Khắc Cốt căm tức nhíu mày, cô nghịch ngợm cười nói với Tiểu Tễ: "Tiểu Tễ, đây là ông ngoại con. Nhanh, gọi ông ngoại một tiếng cho mẹ xem nào."

"Lăng Hi Nguyên!" Lăng Khắc Cốt giận đến thiếu chút nữa nghĩ bóp chết Hi Nguyên, "Em là người phụ nữ của tôi! Tiểu Tễ là con trai tôi!"

"Phụ nữ của anh? Tôi thừa nhận điều đó bao giờ?" Hi Nguyên không thôi bĩu môi, cao ngạo ôm con trai xoay người, "Tiểu Tễ, mẹ dẫn con đi tìm cha."

"Cha?" Tiểu Tễ nhìn Lăng Khắc Cốt một chút, không hiểu mẹ có ý gì. Người đàn ông này không phải cha cậu sao?

"Bé con, tìm được Tiểu Tễ rồi hả?" Lúc này, Thẩm Đan vừa đúng lúc chạy tới. Nhìn thấy Thượng Tễ trong ngực Hi Nguyên, lập tức cười an lòng.

"Ông xã, anh đoán xem em gặp ai?" Hi Nguyên cố ý thân mật dựa vào trong ngực Thẩm Đan, thần thần bí bí nháy mắt mấy cái.

Ông xã? Nghe được Hi Nguyên gọi, Thẩm Đan sửng sốt, tim anh đập mạnh và loạn nhịp hỏi: "Ai?"

"Ba em, cha vợ đại nhân của anh." Hi Nguyên bướng bỉnh nheo mắt cười. Thấy sắc mặt của Lăng Khắc Cốt xanh mét, cô liền cảm thấy vui vẻ. Ai bào anh lúc trước vui vẻ khi dễ cô, cô sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.

Thẩm Đan hạ thấp giọng, tựa vào bên tai Hi Nguyên hỏi: "Bé con, em giở trò quỷ gì? Tôi khi nào thì thành chồng của em rồi hả?"

"Chính là lúc mới vừa rồi." Hi Nguyên che miệng cười trộm. Nhìn Thẩm Đan dáng vẻ phớt tỉnh, cô nghịch ngợm trả lời, "Giúp em diễn tuồng vui, không được làm hỏng trò vui của em."

"Nghịch ngợm!" Thẩm Đan bất đắc dĩ nhéo mặt của Hi Nguyên, hận không được cắn cô một hớp. Thật hy vọng trò đùa này là thật. Anh yêu cô nhiều năm như vậy, khi cô nói muốn rời đi thì anh dứt khoát đồng ý. Ba năm nay, anh theo cô khóc, theo cô cười, giống như tất cả của bé con cũng chính là tất cả của anh. Anh vô số lần cầu hôn đều bị cô cự tuyệt, anh chỉ đành lựa chọn làm một người bạn tốt, làm bạn ở bên cô. Chỉ cần bé con vui vẻ, tất cả đều tốt.

Đứng cách đó khoảng hai thước, Lăng Khắc Cốt không có nghe rõ đối thoại của Hi Nguyên và Thẩm Đan. Anh chỉ nhìn thấy được bọn họ ôm thân mật. Ghen tỵ khiến cho anh nắm chặt quả đấm, hận không được tiến lên tách hai người đang dán vào nhau kia ra. Bé con không cần anh nữa! Bé con lập gia đình! Lăng Khắc Cốt tự nói với mình từng câu. Bé con không hề thuộc về anh nữa. Anh không cam lòng nhận thua như vậy. Bé con lập gia đình thì thế nào? Anh cũng muốn đoạt cô lại!

Anh dùng ánh mắt lạnh lùng như đối với kẻ thù trên thương trường quan sát Thẩm Đan. Ba năm không thấy, Thẩm Đan biến hóa rất lớn. Nhớ ban đầu, cậu ta chỉ là một thanh niên không thích nói chuyện, ở dưới tay anh làm việc theo đúng bổn phận. Hiện tại, Thẩm Đan thế nhưng biến thành một người đàn ông thành thục đầy sức quyến rũ. Y phục trên người của cậu ta cho thấy cậu ta là một người giàu có. Quần áo Armani thoải mái toàn cầu bản số lượng có hạn làm hiển hiện quý khí của cậu ta, đồng hồ vàng Rolex Thụy Sĩ làm cho người ta có một loại cảm giác nhân sĩ thành đạt. Giày da cá sấu tự nhiên của Ý làm thủ công, khuy tay áo làm bằng kim cương cực phẩm Nam Phi...... Tất cả tất cả đều đang nói cho anh biết, Thẩm Đan là một đối thủ mạnh mẽ. Xem ra muốn đoạt lại bé con, sẽ phải triển khai một trận triến ác liệt mà trường kì.

Hi Nguyên khoác cánh tay Thẩm Đan, cười đến cực kỳ ngọt ngào. Khi bọn họ đứng lại ở trước mặt Lăng Khắc Cốt thì cô cười nói với Lăng Khắc Cốt: "Cha, đây là ông xã của con, cha của Tiểu Tễ."

"Em nói dối!" Lăng Khắc Cốt không tin nhìn Thượng Tễ. Đó rõ ràng là khuôn mặt giống anh lúc nhỏ y như đúc, rõ ràng là phiên bản của Lăng Khắc Cốt anh. Tiểu Tễ sao có thể là con trai của Thẩm Đan?!

Hi Nguyên cho là Lăng Khắc Cốt nhìn ra quan hệ của cô và Thẩm Đan, chột dạ nháy mắt mấy cái. Chỉ là, cô sao có thể dễ dàng nói ra những lời nói thật chứ.

"Cha, ngài không chấp nhận cũng được, về sau đừng nhận con nữa! Ông xã, chúng ta đi!" Hi Nguyên lôi kéo Thẩm Đan xoay người rời đi.

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt không vui gọi Hi Nguyên.

"Tiên sinh Lăng, thật ngại quá." Thẩm Đan cười cười tỏ ý xin lỗi với Lăng Khắc Cốt, sau đó liền kéo Hi Nguyên rời đi.

Lăng Khắc Cốt muốn đuổi theo, lại bị hộ vệ ngăn lại.

"Tổng giám đốc, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta phải lầm thủ tục thôi."

"Kêu bọn họ đợi đi!" Lăng Khắc Cốt hất hộ vệ ra, đuổi theo hướng Hi Nguyên. Anh thật vất vả mới thấy được bé con, không thể khiến cho cô biến mất trước mắt mình như vậy. Anh chỉ cần mấy bước đã tiến đến bên cạnh Hi Nguyên, bá đạo ôm ngang eo cô nhấc lên.

"Lăng Khắc Cốt, anh làm gì thế?" Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, gào lên với Lăng Khắc Cốt.

"Tiểu Tễ là của tôi!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nhìn Thẩm Đan, "Tiên sinh Thẩm, cám ơn cậu đã thay tôi chăm sóc bé con và Tiểu Tễ. Chuyện sau này tôi sẽ nhận lấy, không nhọc cậu phí tâm."

"Chăm sóc thật tốt hai mẹ con bọn họ." Thẩm Đan nhún nhún vai, cười đến rất vô tội, "Ông xã giả mạo như tôi vẫn là nhanh một chút biến đi thì tốt hơn." Nói xong, Thẩm Đan vỗ vỗ vai Lăng Khắc Cốt, tiêu sái rời đi.

Ông xã giả? Thì ra là bé con đang nói dối. Lăng Khắc Cốt tâm vốn đang rất buồn bực lập tức bừng tỉnh. Anh kích động ngắt hông của Hi Nguyên. Vật nhỏ, lại còn dám lừa anh là đã kết hôn!

"Mẹ, rốt cuộc ai là cha con?" Tiểu Tễ đứng ở dưới chân Lăng Khắc Cốt, nghi ngờ nhìn Hi Nguyên.

"Là ta!" Lăng Khắc Cốt nháy mắt với mấy hộ vệ, lập tức có người đi lên ôm lấy Thượng Tễ.

Lăng Khắc Cốt kiêu ngạo hướng Thượng Tễ nói: "Con trai, ta tên là Lăng Khắc Cốt, là cha của con!"

"Lăng Khắc Cốt, anh nói Tiểu Tễ là của anh thì là của anh sao? Nó có thể là con của một kẻ qua đường Ất Bính Đinh gì gì đó...cũng không thể là của anh!" Hi Nguyên nhéo lồng ngực so với sắt còn cứng rắn hơn của Lăng Khắc Cốt, bất mãn kiều mị rống lên.

"Tên lừa đảo! Em con nói vậy nữa tôi liền giải quyết em ngay tại chỗ!" Lăng Khắc Cốt dính vào bên tai Hi Nguyên, đầy uy hiếp cười lạnh.

"Anh dám!" Hi Nguyên chắc chắn nhìn Lăng Khắc Cốt. Cô mới không sợ lời Lăng Khắc Cốt nói."Thả tôi đi xuống! Tôi không muốn làm con khỉ để người xoi mói."

Lăng Khắc Cốt cười mị hoặc, hoàn toàn không để ý tới chú ý của những người ở phi trường, vác Hi Nguyên lên xong liền hướng cửa vào của phi trường đi tới.

"Lăng Khắc Cốt, anh thả tôi xuống!" Hi Nguyên cảm giác mình giống như một chú hề ở rạp xiếc, đổi chiều ở trên lưng Lăng Khắc Cốt, người qua đường thấy cô cũng che miệng cười trộm.

Lăng Khắc Cốt vỗ một cái lên cái mông của Hi Nguyên, không chịu buông tay. Hi Nguyên giận đến bấm lên tấm lưng cứng rắn của Lăng Khắc Cốt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên hết cỡ. Ba năm không thấy, anh vẫn bá đạo như vậy, không thay đổi một chút xíu nào. Trên TV, đó người đàn ông thâm tình khẩn thiết cái chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ là Lăng Khắc Cốt khoác lác ra vẻ bề ngoài như vậy thôi? Cô lại vẫn động lòng chạy về tìm anh. Càng nghĩ càng thấy không cam tâm.

Lăng Khắc Cốt ném Hi Nguyên vào trong máy bay tư nhân, liền bá đạo giam cầm cô ở trên đùi: "Lần này em đừng nghĩ lại nhảy máy bay! Tôi sẽ không cho em cơ hội! Nếu như nhất định nhảy chúng ta cùng nhau nhảy!" Lăng Khắc Cốt nói tới những chữ cuối cùng, thế nhưng trở nên vô cùng dịu dàng. Môi mỏng của anh êm ái hôn cánh môi Hi Nguyên, trong tròng mắt tối tăm nồng nặc thâm tình.

Hi Nguyên bắt lấy cà vạt của anh, liếc nhìn chiếc kẹp cravate kim cương quen thuộc kia, bướng bỉnh cười nói: "Anh thật muốn cùng nhảy với em sao?" Lăng Khắc Cốt thần bí cười một cái, sau đó phất phất tay, một trợ thủ lập tức lấy tới một cái dù để nhảy: "Chúng ta đeo nó lên rồi nhảy." "Em biết ngay anh sợ chết." Hi Nguyên bất mãn nhăn nhíu lỗ mũi, cô một bộ ngây thơ không hề có bộ dáng của mẹ một đứa nhóc ba tuổi, ngược lại còn ngây thơ hơn so với ba năm trước đây."Là không nỡ để em chết." Lăng Khắc Cốt nâng mặt của Hi Nguyên lên, sâu kín thở dài."Bé con, nói cho tôi biết, tôi không có nằm mơ, em thật đang ở trong lòng tôi."

Hi Nguyên bấm bấm gương mặt gầy gò càng trở nên anh tuấn rất nhiều của anh, nghịch ngợm nói: "Tiên sinh Lăng Khắc Cốt, anh đang trong mộng. Người trong lòng anh chỉ là một cái bóng."

"Thật?" Lăng Khắc Cốt bật cười nhếch khóe môi lên. Không ngờ ba năm không thấy, bé con trở nên bướng bỉnh như vậy. Anh đột nhiên nâng hông của Hi Nguyên lên, xoay người cô lại, khiến cho hai chân cô vòng lấy hông của mình, thật chặt vòng chắc lấy hông anh. Anh dùng giọng nam trung trầm thấp như rượu say lòng người của mình nói: "Tôi muốn cùng với cái bóng của bé con làm chuyện AI."

Nghe thấy anh nói vậy, mặt của Hi Nguyên vọt hồng."Không biết xấu hổ!" Cô cúi đầu, lông mi thật dài ngượng ngùng rũ xuống.

"Không muốn em, tôi thật khống thể coi là đàn ông!" Lăng Khắc Cốt dùng tay phải nâng cằm Hi Nguyên lên, nóng bỏng hôn cánh môi run rẩy của cô. Nụ hôn của anh quyến luyến điên cuồng mà bá đạo, dùng sức mút ngọt ngào trong môi cô.

"Con trai đần, không cho hôn mẹ tôi! Mẹ là của tôi!" Thượng Tễ đột nhiên chen đến giữa bọn họ, bò đến trên đùi Lăng Khắc Cốt nhìn anh chằm chằm. Khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của cậu nhóc cực giống lúc Lăng Khắc Cốt tức giận, còn nhỏ tuổi dĩ nhiên lại đã có thể cho người khác một loại cảm giác uy hiếp không nói nên lời. Lăng Khắc Cốt kiêu ngạo nhìn tiểu tử trên đùi. Con anh!"Con là con ta! Tiểu tử, gọi ta là cha. Còn nữa, mẹ con là của ta!" Lăng Khắc Cốt đầy chiếm đoạt khóa hông của Hi Nguyên lại, cười nói với Thượng Tễ. Cho dù Tiểu Tễ là con của anh, cũng không thể giành bé con cùng anh!

"Lăng Khắc Cốt, tôi là của chính tôi! Tiểu Tễ cũng không phải là con trai của anh, nó là của tôi!" Hi Nguyên nhảy xuống khỏi đùi Lăng Khắc Cốt, nghịch ngợm cười. Mặc dù cô là vì thấy được Lăng Khắc Cốt thổ lộ thâm tình xong mới cảm động mà trở về nước, nhưng không có nghĩa là cô nhanh như vậy đã buông vũ khí đầu hàng anh.

Lăng Khắc Cốt cũng không phản bác, chỉ là môi mỏng nhàn nhạt nâng lên, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của con trai: "Con trai, con nói xem cha nên trừng phạt đứa nhỏ nói dối thế nào?"

"Đánh đòn!" Thượng Tễ cũng không biết Lăng Khắc Cốt muốn trừng phạt người nào, chỉ biết là mỗi lần mình phạm sai lầm, mẹ cũng sẽ đánh cái mông nhỏ của cậu.

"Vậy cứ nghe theo lời Tiểu Tễ đi!" Lăng Khắc Cốt hài lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Tễ, sau đó đặt cậu lại trên ghế ngồi, liền hướng tới phía Hi Nguyên."A! Không nên đánh tôi!" Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt ôm lấy eo đỏ mặt kháng nghị. Anh thế nhưng thật sự đánh cái mông cô, mặc dù cũng không nặng, nhưng bị đám cận vệ thấy thật mất mặt."Ai cho em nói láo?" Lăng Khắc Cốt trước khi hôn Hi Nguyên, bất mãn lườm cô một cái, "Em và Tiểu Tễ đều là của tôi!"

Hi Nguyên trước khi đôi môi mỏng bị anh che lại, kịp thời vươn tay ngăn cản nụ hôn của anh: "Ngừng! Sẽ bị người ta thấy!"

"Đến Mĩ, em nhất định phải bồi thường tôi thật tốt!" Lăng Khắc Cốt hôn tay Hi Nguyên một cái, tham lam ngửi hương thơm trên người cô. Mất đi bé con ba năm nay, anh vẫn luôn trải qua cuộc sống khổ hạnh như của nhà sư, chỉ tràn ngập trong đau khổ và nhớ nhung Hi Nguyên. Trong lúc bất chợt, Hi Nguyên tiến vào tầm mắt của anh, trong lòng của anh đầy cảm giác hạnh phúc. Ôm bé con, thân thể của anh liền bắt đầu kêu gào mất khống chế, muốn cô đến sắp nổ tung. Trời mới biết, anh đã phải cố gặng tự chủ đến mức nào, mới không mất khống chế ngay trước mặt Tiểu Tễ và đám cận vệ.

"Có quỷ mới muốn bồi thường cho anh!" Hi Nguyên ngượng ngùng đấm lồng ngực Lăng Khắc Cốt, "Lăng Khắc Cốt, ở nước Mĩ anh có cả một đống lớn người tình, muốn phát tiết thì cứ việc đi tìm họ đi!"

"Không có!" Lăng Khắc Cốt vô tội nắm chặt hông của Hi Nguyên, trịnh trọng nói ở bên tai cô, "Những phụ nữ kia chỉ là con cờ dùng để đối phó truyền thông, em biết có bao nhiêu người muốn gả con gái của họ cho tôi không? Không làm thế, tôi sao có thể giữ được mình còn độc thân để mà đợi em trưởng thành? Bé con, những năm này, trừ không cẩn thận đụng phải Lệ văn, thì tôi chỉ đụng qua một người duy nhất chính là em."

"Tôi không tin!" trong lòng Hi Nguyên mặc dù rất vui vẻ, lại vẫn cố chấp lắc đầu. Ban đầu, scandal của Lăng Khắc Cốt bay đầy trời, sao có thể trong sạch cho được? "Có muốn tôi tìm mấy cô gái kia đến đối chứng ba mặt một lời không?" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn Hi Nguyên. Scandal năm đó hẳn đã khiến Hi Nguyên bị tổn thương rất nặng? Bây giờ suy nghĩ một chút, anh cảm thấy thật có lỗi.

"Em chỉ cần bỏ ra ít tiền là có thể khiến cho mấy cô đó im miệng, tôi vậy mới không tin. Anh lại có thể bỏ bớt sức quyến rũ đi!" Hi Nguyên ngang ngược quay cái miệng nhỏ nhắn đi nơi khác, không tin tưởng nói. Bằng tài lực của Lăng Khắc Cốt, chút chuyện nhỏ này mà lại không giải quyết được hay sao?

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt vô lực há hốc miệng, nhưng không cách nào biện giải cho mình.

"A! Buồn ngủ quá! Mới từ Pháp bay đến Trung Quốc, liền bị anh bắt lên máy bay, mệt chết đi được. Tôi muốn đi ngủ, anh không cần quấy rầy tôi!" Hi Nguyên ngáp dài, không quên phân phó Lăng Khắc Cốt.

"Ngủ đi. Khi máy bay hạ cánh tôi sẽ gọi em." Lăng Khắc Cốt ấn đầu cô vào trong ngực mình, sau đó cầm tấm chăn đắp lên cho Hi Nguyên, động tác cẩn thận từng li từng tí giống như đang chăm sóc một bé gái. Hi Nguyên nằm ở trước ngực Lăng Khắc Cốt cười trộm, tận tình hưởng thụ chăm sóc của anh. Được anh cưng chiều như vậy, khiến cho cô có loại cảm giác giống như khi còn bé. Hạnh phúc đã lâu mới lại có được khiến cho cô có cảm nhận lần trở về nước này không phải là quyết định sai lầm.

Thượng Tễ liếc Lăng Khắc Cốt, lại nhìn mẹ một chút, bất mãn cong môi lên: "Cha, Tiểu Tễ cũng muốn ngủ."

Nhìn ra ánh mắt ghen tỵ của con trai, Lăng Khắc Cốt cười phất tay với hộ vệ một cái: "Tiểu Tễ, để chú Tống ôm con ngủ."

"Con cũng muốn cha ôm cơ!" Tiểu Tễ leo lên chân Lăng Khắc Cốt, làm nũng ở trên người anh.

Hi Nguyên bởi vì sự gia nhập của Thượng Tễ, mơ màng phát ra âm thanh không rõ nghĩa. Lăng Khắc Cốt sợ đánh thức cô, tranh thủ thời gian nói với Tiểu Tễ: "Hư! Mẹ mệt nhọc, chúng ta đừng làm ầm ĩ mẹ. Lần khác đi máy bay, ba sẽ ôm con."

"Vậy còn có thể miễn cường chấp nhận được." Tiểu Tễ đong đưa cái đầu nhỏ giọng điệu hệt như một người lớn vậy.

Hộ vệ đi tới ôm lấy Tiểu Tễ, đem không gian để lại cho hai người Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên. Lúc này, Lăng Khắc Cốt mới kịp tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Anh vuốt lưng Hi Nguyên, cằm nhẹ nhàng gác qua đỉnh đầu của cô. Cảm giác chân thực ôm bé con thật tốt quá! Khóe mắt Lăng Khắc Cốt có chút ướt át. Thế giới của anh đã từng là một màu xám. Cuộc sống của anh ở trong tuyệt vọng. Là bé con mang lại ánh sáng cho bầu trời màu xám tro của anh, khiến cho anh cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp. Anh buông lỏng tinh thần, ôm Hi Nguyên đang giả vờ ngủ say. Đến Newyork thì đã gần đến nửa đêm. Lăng Khắc Cốt cũng không có đánh thức Hi Nguyên. Anh ôm cô chậm răi đi xuống máy bay, ngồi vào một chiếc Lincoln phiên bản dài đã sớm chờ đợi ở bên ngoài phi trường.

"Tổng giám đốc, vụ phóng hỏa phải.... ." Nghênh đón phía trước, anh quản lý chi nhánh công ty Paul muốn báo cáo tình huống hãng với anh.

Lăng Khắc Cốt lập tức vung tay lên ý bảo đối phương im miệng. Anh không muốn bởi vì làm việc mà đánh thức bé con.

Paul tò mò nhìn sang cô gái trong ngực Lăng Khắc Cốt. Chưa bao giờ thấy qua Tổng giám đốc đối với phụ nữ nào dịu dàng như thế, anh thật muốn biết cái cô gái nhỏ thoạt nhìn rất trẻ này rốt cuộc làm thế nào bắt được trái tim Tổng giám đốc.

"Chuyện công tác ngày mai đi tới công ty rồi bàn." Lăng Khắc Cốt hạ thấp giọng nói với Paul. Paul hiểu ý cười cười: "Tổng giám đốc, cô ấy rất đẹp." "Mẹ của con tôi." Lăng Khắc Cốt kiêu ngạo mà gật đầu một cái, ôm chặt Hi Nguyên giống như là khoe khoang. Paul kinh ngạc nhìn về phía bé trai chỉ lộ ra tóc ngắn màu đen trong ngực hộ vệ đó, chỉ vào hỏi anh: "Đây là con trai của ngài?"

Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái. Nụ cười của anh làm cho người ta có loại cảm giác hạnh phúc giống như toàn thế giới cũng bị anh ôm vào trong ngực. Paul hâm mộ nhìn Lăng Khắc Cốt. Đối với Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt đã qua của, anh đầy tò mò. Anh chỉ biết Lăng Khắc Cốt là một người đàn ông máu lạnh vô tình, bên cạnh chưa từng có một người phụ nữ nào, trong suốt ba năm anh ta làm việc cho Lăng Khắc Cốt này, chưa từng nghe thấy bất kì scandal nào liên quan tới anh. Đối với một người đứng ở đỉnh của Kim Tự Tháp giàu có, Lăng Khắc Cốt khiêm tốn đến khiến người cảm thấy thần bí. Rốt cuộc phải là người phụ nữ như thế nào, mới có thể buộc lại trái tim của Lăng Khắc Cốt?

Hi Nguyên ở trong ngực Lăng Khắc Cốt lầu bầu một tiếng, anh lập tức khẩn trương cúi đầu, kiểm tra dung nhan đang say ngủ của cô. Lông mi Hi Nguyên khẽ chớp mấy cái, khi xe hơi dừng ở trước cửa khách sạn thì rốt cuộc cũng mở mắt ra."Lăng Khắc Cốt? Làm sao anh lại ở chỗ này?" Hi Nguyên còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, vừa nhìn thấy Lăng Khắc Cốt, lập tức kinh ngạc chỉ vào anh.

"Bé con, em quên?" Lăng Khắc Cốt bất mãn nhéo chặt lỗ mũi Hi Nguyên, "Tôi mới vừa nhặt được em ở phi trường."

"Nhặt được tôi?" Hi Nguyên hướng Lăng Khắc Cốt làm mặt quỷ, "Anh cho tôi là đồ bỏ đi sao?"

Lăng Khắc Cốt bị động tác của Hi Nguyên chọc cười, anh cười trầm thấp nói: "Tôi coi em như bảo vật, bảo vật cả đời giữ chặt trong lòng bàn tay."

"Như vậy còn nghe được!" Hi Nguyên thấy cửa chính khách sạn hoa lệ, lập tức đẩy Lăng Khắc Cốt ra, xuống xe.

Lăng Khắc Cốt cũng theo đó đi ra khỏi Lincoln, cánh tay dài của anh duỗi một cái liền nhốt chặt hông của Hi Nguyên: "Mệt không? Có muốn tôi ôm em đi vào hay không?" "Anh cho tôi không có...... Ưmh...... Chân......" kháng nghị của Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt cắn nuốt, cái lưới phấn hồng mầ mại của cô môi mỏng của anh nhiệt tình mút chặt, giống như đang ăn kẹo que, vừa mút vừa liếm, hại lòng của cô cũng theo đó mà cuồng loạn. Một tia sáng của ánh đèn đột nhiên lóe lên chiếc sáng gương mặt của Lăng Khắc Cốt, Lăng Khắc Cốt còn chưa kịp kêu hộ vệ tiến lên ngăn trở, đối phương cũng đã chạy xa.

"Tên phóng viên đáng chết!" Từ trước đến giờ khiêm tốn, Lăng Khắc Cốt không vui nhỏ giọng nguyền rủa, anh ra lệnh cho hộ vệ phía sau, "Đi bắt hắn tới đây! Một tấm hình cũng không được phép lưu lại!" Anh có dự cảm, nụ hôn của anh và bé con rất nhanh ngày mai có thể trở thành cái tít của tất cả các trang đầu báo ngày mai. Đột nhiên mắt phượng của anh lóe qua một chút tinh quang, cười đến cực kỳ quỷ bí. Có lẽ truyền thông có thể giúp anh, khiến bé con không cách nào phủ nhận quan hệ với anh nữa."Các cậu quay trở lại!" Anh vội vàng kêu đám cận vệ quay trở lại. Đối với tin tức ngày mai, anh có loại cảm giác mong đợi.

"Lăng Khắc Cốt, làm thế nào đây? Tôi không muốn phải trở thành người tình số 102 của anh!" Nụ hôn của bọn họ nếu như bị giới truyền thông công khai, cô chính là scandal người tình thứ 102 của anh. Kỳ quái, ba năm nay, Lăng Khắc Cốt không hề có scandal nào. Lăng Khắc Cốt một mực yên lặng chú ý nhìn khiến Hi Nguyên không khỏi bồn chồn.

Lăng Khắc Cốt bất đắc dĩ cười nói: "Hết cách rồi, nơi này là nước Mĩ, ngoài tầm tay của tôi."

"Sao không hạ lệnh cho Tổng thống Mĩ, phong tỏa tất cả tin tức?" Biết quyền thế của Lăng Khắc Cốt đến ngay cả chính khách các nước cũng đều kiêng kị ba phần, Hi Nguyên bất mãn phùng mang trợn má.

"Tôi với tổng thống đương nhiệm không có giao tình. Bé con, chớ có bận tâm tới chuyện này nữa, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi." Lăng Khắc Cốt lại nói mấy lời mập mờ, Hi Nguyên vừa thấy anh nháy mắt thì khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên kiều diễm như Hồng Hà, da mặt vốn mỏng trên mặt cô không ngừng lan tỏa, hấp dẫn ánh mắt Lăng Khắc Cốt.

"Tôi muốn ngủ cùng con trai tôi! Ai muốn trở về phòng với anh?!" Hi Nguyên ngang ngược hừ nhẹ một tiếng, bỏ chạy vào khách sạn.

"Tiểu thư, phiền cho tôi một phòng đơn." Hi Nguyên đứng ở trước quầy, cười đến hết sức ngọt ngào, khiến nhân viên phục vụ khách hàng lập tức ấn tượng với cô cho ngay một điểm tuyệt đối. Nhân viên phục vụ khách hàng có chút ngượng ngùng giải thích: "Tiểu thư, hiện tại cả khách sạn cũng chỉ còn một gian phòng ở lầu cuối, giá tiền hơi đắt một chút, nếu ngài cảm thấy có thể chấp nhận được, tôi liền lấy cho ngài."

"Cho tôi cái chìa khóa." Hi Nguyên cười nói. Dù là "phòng cho Tổng thống", cô cũng chấp nhận được, bởi vì cô không nghĩ là nhanh như thế cùng Lăng Khắc Cốt ngủ trên một cái giường. Nhân viên phục vụ khách hàng mới vừa lấy ra cái chìa khóa đưa cho Hi Nguyên, liền bị Lăng Khắc Cốt đoạt lấy.

"Bé con, tôi đã sớm chuẩn bị một phòng rồi, không cần phải đặt thêm một phòng nữa đâu. Em và Tiểu Tễ ở chung một phòng với tôi." Lăng Khắc Cốt cường thế khoác hông của Hi Nguyên. Ở thời điểm anh đang mãnh liệt cần bé con, cô sao có thể đi nơi khác ngủ? Dục vọng anh nhịn ba năm, hôm nay nhất định phải lấy được thỏa mãn.

"Anh là như thế nào với tôi? Ba? Dường như tám năm trước chúng ta cũng đã thoát khỏi quan hệ cha con. Ông xã? Hình như tôi cũng chưa có gả cho anh. Người tình? Hình như tôi cũng không có đủ tiền trả cho mặt trắng nhỏ (tiểu bạch kiểm) như anh. Lăng Khắc Cốt, anh không có lý do gì để mà kéo tôi đi làm ấm giường." Hi Nguyên trêu cợt Lăng Khắc Cốt, cô cao ngạo ngẩng đầu lên, đoạt lại cái chìa khóa trong tay anh, liền xoẹt một cái chạy qua anh hướng về phía thang máy.

Mặt trắng nhỏ? Lăng Khắc Cốt nhìn nhìn lại bản thân từ đầu tới chân, anh có điểm nào cho thấy mặt trắng nhỏ? Vật nhỏ, dám nhạo báng anh như vậy!

"Lăng Hi Nguyên, tôi muốn làm chồng em!" Lăng Khắc Cốt không để ý có nhiều người đang có mặt trong hành lang, lớn tiếng gọi với theo Hi Nguyên đang chạy về phía thang máy.

"Anh là người thứ 188 cầu hôn tôi, chờ tôi đá rớt đài 187 người đàn ông trước mặt xong sẽ nghĩ tới anh." Hi Nguyên cười đến vô cùng xảo trá, rất bướng bỉnh. Lời của cô khiến Lăng Khắc Cốt cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Số 188? Vậy anh phải chờ tới lúc nào? Bé con rõ ràng là đang gây khó khăn cho anh.

Hi Nguyên cười nói xong, thang máy đang chuẩn bị đóng lại. Tốc độ của Lăng Khắc Cốt nhanh đến khiến Hi Nguyên không kịp phản ứng, ở thời điểm cửa đang từ từ đóng lại, anh thế nhưng từ ngoài trăm thước nhanh chóng vọt tới bên cạnh thang máy, dùng đôi tay chống lại cửa thang máy đang đóng, đẩy mở ra, chen vào.

"Anh đi ra ngoài! Ai cho anh vào đây?" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt, muốn đẩy anh ra ngoài."Thang máy là công cộng." Lăng Khắc Cốt vây Hi Nguyên lại trong vòng tay anh và tường thang máy, tà mị cười nói."Vậy tôi đi ra ngoài!" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt ra, liền muốn chạy đi. Khi anh lấn đến gần bên cạnh cô thì lòng của cô liền bắt đầu mất khống chế đập loạn lên, mặt của cô nhất định là rất đỏ, sờ cũng bỏng đến phát sợ.

"Không cho đi!" Lăng Khắc Cốt nhanh chóng đè số tầng lầu, khởi động thang máy."Tiểu Tễ của tôi!" Hi Nguyên nhớ tới con trai vẫn còn ở dưới lầu, lo lắng đấm Lăng Khắc Cốt."Hộ vệ sẽ đưa nó tới phòng của chúng ta, em bây giờ nên lo lắng cho chính em đi." Lăng Khắc Cốt mê hoặc cười tiến tới gần Hi Nguyên."Anh đừng tới đây!" Hi Nguyên vừa lui về phía sau, vừa hốt hoảng quát kêu Lăng Khắc Cốt dừng bước.

Lăng Khắc Cốt nhếch môi mỏng lên, lộ ra nụ cười mị hoặc chúng sinh. Đang lúc Hi Nguyên bị nụ cười của anh mê hoặc thì một kéo lấy cô ôm vào trong ngực, môi nóng bỏng lập tức áp lên đôi môi hồng của cô, trằn trọc mút bú. Anh không cho Hi Nguyên một chút cơ hội phản kháng, bá đạo mà cuồng dã mút lấy môi cô, khi cô đang bị mê hoặc mất hết sức phòng bị thấp giọng lẩm bẩm thì cạy mở hàm răng ngọc của cô, vọt vào triền miên với cái lưỡi mềm ngọt của cô. Nụ hôn giống như tia lửa cuồng nhiệt đốt nóng cả không gian nhỏ hẹp trong thang máy, Hi Nguyên chỉ cảm thấy cả người nóng ran, nhất là đầu lưỡi bị anh cắn mút, truyền đến từng trận cảm giác kích thích tê dại, khiến cho cô không nhịn được run rẩy. Hi Nguyên đã ba năm chưa từng bị hôn, ngây thơ liếm liếm cánh môi khô khốc, lông mi thon dài hơi run rẩy run như cánh bướm xinh đẹp đang khẽ vẫy cánh. Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt bởi vì phản ứng non nớt này của cô mà trở nên u ám, trong đôi mắt tinh anh xẹt qua ý cười nhàn nhạt, môi mỏng hôn càng thêm cuồng dã.

"Ngừng...... Tôi...... Không có cách nào...... thở được......" Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, cô đỏ mặt, đẩy Lăng Khắc Cốt. Lăng Khắc Cốt hài lòng buông cô ra, nhưng cũng không có rời khỏi cánh môi của cô, vẫn còn khẽ chạm lên cắn nhè nhẹ."Rất ngọt! đúng như trong trí nhớ của anh." Lăng Khắc Cốt dùng môi mỏng vuốt ve môi hồng của Hi Nguyên, trầm mê thấp giọng lẩm bẩm. Cánh môi này anh đã nhớ nhung ba năm, khát vọng ba năm, hôm nay rốt cuộc đã được lần nữa thưởng thức như ước nguyện, anh nếm thế nào cũng thấy không đủ. Anh thật muốn giấu cô làm của riêng, khóa chặt ở trong lòng mình.

"Đó là bởi vì ba năm nay kỹ thuật hôn của tôi đã được bạn trai tôi huấn luyện tốt." Hi Nguyên bất mãn hừ một cái nói."Đứa nhóc nói dối đáng yêu!" Lăng Khắc Cốt mới không tin lời Hi Nguyên nói, từ thân thể run rẩy lúc rồi của cô anh đã biết, ba năm nay, cô ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng có."Người nào nói láo? Tôi nói là sự thật!" Hi Nguyên quật cường phản kháng. Anh cứ như vậy chắc chắn những năm này cô không có người đàn ông nào khác? Trời mới biết có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng muốn trở thành bạn trai được cô tuyển, chỉ là không ai khiến cho cô để mắt. Ngay cả anh Thẩm vừa đẹp trai lại giàu có không mấy người sách kịp còn không thể khiến cho cô động lòng, cô còn có thể coi trọng ai chứ?

"Ai nói dối là con chó con." Lăng Khắc Cốt dùng ngón tay trỏ ngoắc ngoắc mũi dọc dừa của Hi Nguyên, nhạo báng cô."Anh mới là chó con ý!" Nghe được mình bị anh nói thành chó nhỏ, Hi Nguyên lập tức bất mãn chống nạnh, dùng một đôi mắt đầy tức giận nhìn anh chằm chằm."Em là chó mẹ nhỏ của tôi." Lăng Khắc Cốt cười tà cắn vành tai Hi Nguyên, nhẹ nhàng mút lấy. Khi đầu lưỡi anh thăm dò vào viền tai Hi Nguyên thì cô kìm lòng không được đầu ngẩng lên ngửa ra sau, trầm mê nhắm mắt lại. Cửa thang máy lúc này đột nhiên mở ra, dừng lại ở lầu cuối. Hi Nguyên đỏ mặt đẩy Lăng Khắc Cốt ra, chạy về phía căn phòng có số tương ứng ghi trên thẻ từ. Lăng Khắc Cốt cũng không đuổi theo cô, anh nện bước chân ưu nhã đi ra khỏi thang máy, từ từ đi theo sau lưng Hi Nguyên. Hi Nguyên mở cửa phòng, vọt vào phòng, nhốt Lăng Khắc Cốt ở ngoài cửa.

Lăng Khắc Cốt đứng ở trước cửa phòng của cô, lộ ra nụ cười thần bí. Lúc này, một thang máy khác cũng mở ra, hộ vệ ôm Thượng Tễ đi ra."Tổng giám đốc, muốn để tiểu thiếu gia ở đâu ạ?" Hộ vệ cẩn thận từng li từng tí hỏi. "Đưa cho tôi." Lăng Khắc Cốt đưa tay ra, nhận lấy con trai. Tiểu Tễ ngủ rất ngon, đôi mắt đẹp kia đã bị hàng mi dài che khuất, thoạt nhìn liền giống như một tiểu vương Tử đang say giấc. Lăng Khắc Cốt càng nhìn càng kích động. Tiểu Tễ ở trong mắt của anh, là đứa bé đáng yêu nhất trên thế giới này. Anh cẩn thận từng li từng tí ôm con trai đi về phía phòng Tổng thống của mình, cũng ra lệnh cho đám cận vệ lui ra. Anh muốn cùng Tiểu Tễ ở chung một chỗ. Bé con tước đoạt quyền lợi chung sống của anh với với Tiểu Tễ, anh muốn hưởng thụ thật tốt một chút Thiên Luân Chi Nhạc (quan hệ, tình cảm cha con). Cảm giác thân thể nho nhỏ của Tiểu Tễ nằm ở trong ngực anh khiến cho anh nhớ lại tâm tình của anh khi anh nhặt được bé con. Anh đem Tiểu Tễ đặt vào trên giường, chân tay vụng về giúp con trai cởi trang phục, đắp kín mền. Nhìn Tiểu Tễ ngủ ngon lành đến như vậy, trong tròng mắt đen lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt ngập đầy nhu tình. Anh vươn tay vuốt mặt của con trai, yêu thích đến không thể rời tay. Một loại cảm giác kiêu ngạo của người cha khiến cho anh hết sức tự hào. Đây là món quà tuyệt vời nhất bé con tặng cho anh. Thượng Đế vẫn chưa bỏ rơi anh, chẳng những trả bé con lại cho anh, còn ban cho anh một con trai đáng yêu như vậy.

Phòng của Hi Nguyên ở ngay sát vách phòng Tổng thống của anh, thậm chí ngay cả ban công cũng thông liền với nhau. Hi Nguyên cũng không biết, nhưng Lăng Khắc Cốt mỗi lần tới Newyork cũng ở tại khách sạn này lại vô cùng rõ ràng. Chờ Tiểu Tễ ngủ say rồi, Lăng Khắc Cốt mới không nỡ đứng dậy. Anh lướt qua lan can, nhảy vào ban công sát vách. Từ cửa sổ sát đất trong suốt, anh có thể thấy Hi Nguyên đang trên giường trở mình trằn trọc, hình như ngủ cũng không an ổn. Khóe môi anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tay của anh ở trên cửa sổ sát đất nhẹ nhàng sờ một chút, khóa liền bị anh mở ra. Anh rón rén đi vào phòng, vừa đi vừa cởi mặc áo. Khi anh leo lên giường Hi Nguyên thì trên người một chút y phục cũng đã không thấy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-108)