Vay nóng Homecredit

Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 031

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 031
Muốn tìm anh thật không dễ dàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)

Siêu sale Lazada


Chủ của yến tiệc hôm nay không phải năm người lãnh đạo tuấn mỹ của tập đoàn Ưng Đế Quốc, mà là Thang Dật Thần mới vừa ký hợp đồng thành công, anh ta vô cùng anh tuấn đứng ở trong đám người, giống như một con sói đơn độc mà cao ngạo, dùng con mắt lạnh lùng quan sát sự mê mẩn của thế nhân đối với nó, thế nhưng anh ta lại vẫn không thay đổi, vẫn một vẻ lạnh nhạt.

Khóe môi đầy giễu cợt nhếch lên, Thang Dật Thần khinh thường cười lạnh. Anh tựa như một con quay, bị ông chủ Ngô qua tay bán cho truyền thông Long Dực, vậy mà anh ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Mặc dù biết rõ mình được Long Dực nhìn trúng, là phúc khí lớn lao, nhưng anh vẫn có chút bất mãn, phần bất mãn này đến từ việc bản thân anh không có lấy nửa điểm quyền lựa chọn. Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho những kẻ coi thường anh ngay hôm nay biết, Thang Dật Thần anh cũng là người không thể trêu vào.

Thanh Long đẩy đẩy gọng kính trên mặt, đem con ngươi sắc bén linh hoạt che giấu ở phía sau gọng kính thủy tinh, sau đó nở một nụ cười đi đến bên cạnh Thang Dật Thần: "Dật Thần, Long Dực sẽ cho cậu không gian tự do sáng tác, cũng sẽ cho cậu lực lượng lớn nhất, tin tưởng tôi, tương lai không lâu, cậu sẽ thâu tóm cả thị trường châu Á, không, phải nói là siêu cấp Thiên Vương vươn ra toàn thế giới."

Thang Dật Thần lạnh nhạt cười lạnh, xa cách dùng ly rượu trong tay chạm ly cùng Thanh Long: "Cám ơn Long tổng để ý."

"Tôi đã từ nước Mĩ tìm được chuyên gia tim mạch nổi tiếng thế giới, mấy ngày nữa sẽ tới. Tin tưởng tôi, ba cậu sẽ sớm tỉnh lại. Tiểu tử, cố gắng lên! Tập đoàn Long Dực sẽ không bạc đãi cậu!" Thanh Long vỗ vỗ bả vai Thang Dật Thần khích lệ, nụ cười trên mặt gần gũi như huynh đệ, lại vừa giống như bạn bè, chính là không có chút nào uy nghiêm mà bá đạo giống cấp trên đối đãi thuộc hạ. Điểm này khiến Thang Dật Thần có chút kinh ngạc, nhưng mà anh cũng không có biểu hiện ra, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

Thanh Long đột nhiên thần thần bí bí nói: "Tiểu công chúa của chúng tôi tới rồi, xin lỗi vì lúc này không thể tiếp chuyện với cậu được."

"Tiểu công chúa"?

Chính là bé gái không biết đến đau khổ của nhân gian trong lâu dài Tinh Nguyệt đó sao?

Thang Dật Thần mặc dù đầy khinh thường, tuy nhiên lại vẫn có chút tò mò nhìn ra cửa.

Chỉ thấy Hi Nguyên đi cùng với Ngân Báo và Bách Hổ vào hội trường, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, cô giống như một thiên mệnh lạc vào chốn nhân gian, trong sự cao quý lại lộ ra hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không vương chút bụi, quần lụa mỏng màu xanh nhạt khiến cho cô giống như tiên tử lạc bước trong rừng oanh động lòng người, thiết kế lộ vai đơn giản mà cao nhã vừa đúng lộ ra hai vai xinh xắn của cô, hai cái bánh bao nhỏ thấp thoáng sau lớp lụa mỏng, hết sức mê người, phía trên ngực, đeo một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền gắn một viên bảo thạch màu xanh.

Sau khi ba người bọn Hi Nguyên xuất hiện, lập tức được Thanh Long nghênh đón nhiệt tình, vươn tay thân sĩ đem Hi Nguyên từ trong tay hai huynh đệ nhận lấy, vừa kéo cô đi vào phòng tiệc, vừa ở bên tai cô thần bí nói nhỏ.

Ở giữa ba người đàn ông anh tuấn túm tụm lại, Hi Nguyên tựa như một tiểu công chúa chân chính, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Sự xuất hiện của cô khiến rất nhiều người lộ ra vẻ mặt tò mò, đều ở đây suy đoán thân phận của cô.

"Nghe nói Lăng Khắc Cốt có một cô con gái nuôi kém anh ta mười bốn tuổi, có thể hay không chính là cô ta?"

"Không rõ lắm. Chỉ là có thể được Ngân Báo cùng Bách Hổ đưa đến bữa dạ tiệc này, thân phận của cô ta cũng không phải đùa rồi."

"Cô xem dây chuyền cô ta đeo kìa, có phải dây chuyền "Lục Ái Nhân" tháng trước bán đấu giá tại buổi đấu giá ở Pháp hay không? Vừa mới hôm qua tôi còn thấy nó trên tạp chí đấy, nghe nói được một nhân vật thần bí mua đấu giá với giá 6000. Cô nói nhân vật thần bí kia có phải là chủ tịch tập đoàn Ưng Đế Quốc Lăng Khắc Cốt hay không?"

"Lục Ái Nhân? Oa! Tôi cũng muốn là con gái nuôi của Lăng Khắc Cốt!"

Thang Dật Thần nghe được những người bên cạnh bàn luận xôn xao, gương mặt tuấn tú cuồng ngạo hơi trầm xuống.

Lăng Khắc Cốt không thay đổi, vẫn là người vì đứa bé của mình mà làm ra những việc mơ hồ, 6000 vạn chỉ để phô bày một chút vẻ dẹp cùng sự giàu sang của con gái anh ta. Khi cô ta mang "6000 vạn" ở trước mặt người ta lấy le, không biết có nghĩ qua trên thế giới này còn có những người chỉ vì 6 vạn đồng mà bán mạng hay không?

Mặc dù khó chịu, nhưng ánh mắt Thang Dật Thần vẫn không dứt ra được khỏi nụ cười của Hi Nguyên. Cô ấy là trời sanh ngang ngược cùng ngây thơ giống như độc dược hấp dẫn Thang Dật Thần, anh rõ ràng khinh thường, lại không cách nào dời đi tầm mắt.

Biết rõ có độc, lại vẫn muốn một hớp uống vào.

Kẻ hèn mọn như anh thế mà lại có ý nghĩ muốn ăn thịt thiên nga? Thật là buồn cười!

Hiện trường này có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo anh?

Thang Dật Thần khẽ lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, khóe môi nhếch lên cuồng ngạo châm chọc, tựa như một con ưng bị thương mà đầy cao ngạo, thu lại đôi cánh bị thương của mình. Đứng ở đỉnh núi, dùng một đôi mắt đen u lãnh mà cao ngạo liếc nhìn tất cả.

Không chịu nổi đèn flash lóe lên, Thang Dật Thần xoay người lẩn ra khỏi tầm mắt của mọi người. Tựa vào ban công thanh tĩnh mà u tối, anh dựa lan can nhìn những ánh đèn leo lét ở xa xa, bóng lưng có mấy phần cô tịch cùng xa cách.

"Anh Thang đẹp trai, muốn tìm anh thật không dễ dàng." Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào như tiếng đàn trời vang lên sau lưng anh, Thang Dật Thần bỗng chốc xoay người, khiếp sợ nhìn về phía âm thanh phát ra.

Hi Nguyên thấy bộ dạng ngây ngô hiếm có này của Thang Dật Thần không khỏi cười khẽ, mặc dù Thang Dật Thần trước bị Ngô Trạch Đoan vùi dập, nhưng sức thu hút của anh ta không hề giảm mà còn tăng, càng phát ra mãnh liệt. Có lẽ chính là vì sức quyến rũ không cách nào cưỡng lại này của anh ta mới có thể khiến Doãn Nhạc trở thành FANS điên cuồng nhất của anh ta, sau khi biết anh ta ký hợp đồng với Long Dực, Doãn Nhạc liền cầu xin cô lấy ảnh có chữ kí của Thang Dật Thần.

Ánh mắt cô mang theo sự tán thưởng nhìn Thang Dật Thần, trong thân thể của anh ta có lẽ chảy xuôi một phần dòng máu của gia đình nghệ thuật, hơi thở nghệ thuật này không cách nào che giấu bao phủ toàn thân anh ta, cao ngạo mà ưu nhã, tóc đen có mấy túm tùy tiện rủ xuống trên trán của anh, tăng thêm một loại hấp dẫn không thể hình dung.

"Là cô?" Thang Dật Thần rất nhanh khôi phục trấn định, sống lưng anh cao ngạo thẳng tắp, một thân phòng bị nhìn Hi Nguyên.

*****

"Không thể là em sao?" Hi Nguyên đi tới bên cạnh Thang Dật Thần, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thiên Vương tuấn dật phi phàm.

Thang Dật Thần nhíu nhíu mày, không nói gì, xa cách rõ ràng này khiến Hi Nguyên có một chút tổn thương. Cô rất nhanh che giấu đau đớn nhàn nhạt, cười từ trong xắc tay GUCCI lấy ra một khăn tay đã được giặt rất sạch sẽ: "Lần trước chưa kịp trả lại anh, giờ xin trả lại. Cám ơn anh."

"Đây là?" Thang Dật Thần nhìn khăn tay có chút quen thuộc, mày rậm nghi hoặc nhíu lại.

"Anh Thang đẹp trai không nhớ rõ chuyện ba năm trước đây sao? Ba năm trước đây, ở lâu đài Tinh Nguyệt, anh còn nhớ không? Anh đưa cho cho em cái khăn tay này để lau miệng vết thương." Hi Nguyên nhếch môi, nhàn nhạt cười, đôi mắt đẹp linh động thẳng tắp nhìn vào tròng mắt đen giống như cái giếng sâu kia của Thang Dật Thần.

"Chỉ là một cái khăn tay, không có gì đáng kể." Thang Dật Thần nhận lấy khăn tay, thân thể lui lại phía sau một bước, cách xa mùi hoa sơn chi hấp dẫn khiến anh như trúng độc này.

Lăng Hi Nguyên là độc dược. Trong lòng anh không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình tỉnh táo.

"Mặc kệ như thế nào, em vẫn muốn cám ơn anh." Hi Nguyên trịnh trọng nói, sau đó con mắt đầy hi vọng của cô nhướn lên, "Anh Thang đẹp trai, anh có thể giúp em một việc không?"

"Giúp cô?" Thang Dật Thần không hiểu thiên chi kiều nữ Lăng Hi Nguyên sao lại có chuyện phải cầu anh? Cô ấy là Phiên Thủ Vi Vân, Phúc Thủ Vi Vũ (Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa) ba cô ấy không thể thỏa mãn được cô sao? Lại đi chạy tới cầu xin một nhân vật nho nhỏ như anh.

Hi Nguyên thần thần bí bí chớp chớp lông mi dài rậm, dí dỏm nói: "Chuyện này chỉ có anh mới có thể giúp em, ngay cả ba đều làm không được."

Ánh mắt Thang Dật Thần mang theo nghi ngờ cùng không hiểu, nhìn Hi Nguyên từ trên xuống dưới.

Chuyện Lăng Khắc Cốt không làm được, một tiểu minh tinh như mình có thể làm được sao?

Hi Nguyên nhìn ra nghi ngờ trong mắt Thang Dật Thần, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười từ trong túi xách tay lấy ra tấm hình Thang Dật Thần đưa tới trước mặt anh: "Có thể kí tên cho em không?"

Thang Dật Thần thiếu chút nữa bị vùi lấp trong hai lúm đồng tiền xinh đẹp này của Hi Nguyên không rút ra được, anh ép buộc mình hồi hồn, nhanh chóng ký tên lên tấm hình của mình, sau đó có chút chật vật nói một câu xin lỗi không tiếp được liền bỏ lại Hi Nguyên, trở lại phòng tiệc.

Rốt cuộc hoàn thành thỉnh cầu của Tề Nhạc rồi, Hi Nguyên như trút được gánh nặng đem hình bỏ vào trong túi xách.

Đang lúc này, hiện trường bữa tiệc xuất hiện rối loạn, chỉ thấy tất cả đèn flash cũng tập trung bắn về phía cửa, giống như nơi đó có vật sáng làm cho người ta trầm mê.

Hi Nguyên tò mò nhìn về phía lối vào, khi cô thấy Lăng Khắc Cốt kéo một cô gái thanh lệ đẹp thuần khiết xuất hiện trước ánh đèn flash, tâm lập tức giống như là bị bỏ vào cối xay thịt, bị xoắn thành thành từng mảnh.

Cô cho là mình xuất hiện ở đây có thể cho Lăng Khắc Cốt một kinh hỉ, nhưng không ngờ anh lại cho cô một "Vui mừng" khổng lồ hơn. Nhìn bộ dạng Lăng Khắc Cốt cố gắng che trở kia, nước mắt Hi Nguyên lập tức vọt tới hốc mắt.

Bởi vì ký giả điên cuồng chặn lại nơi cửa, Lăng Khắc Cốt kéo ôm chặt lấy Thang Mang Lâm đang chưa thể thích nghi với hiện tại, giữa một đám bảo vệ tiến vào đại sảnh.

Xa xa nhìn lại, bọn họ giống như một đôi tình lữ rất ân ái, ăn ý giống như tuyên bố người ngoài đừng hòng có gan mà phá vỡ.

"Anh, cám ơn anh!" Đầu Thang Mang Lâm giống như choáng váng dựa khẽ vào bả vai Lăng Khắc Cốt, nhu nhược nói lời cảm tạ.

"Băng Nhi, với anh không cần nói cảm ơn."

"Được! Mang Lâm từ bây giờ sẽ không nói hai chữ cảm ơn này nữa." Thang Mang Lâm cảm kích nhón đầu ngón chân lên, ấn một nụ hôn lên trên mặt tuấn lãng lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt.

Đèn flash lập tức điên cuồng sáng lên, giống như là đang đua nhau, ai cũng không muốn bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy. Niềm vui mới của chủ tịch tập đoàn Ưng Đế Quốc.

Nhìn đèn flash lóe lên, Hi Nguyên đau lòng ngồi xổm người xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô lấy tay dùng sức ép vào lồng ngực, nơi đó đã đau đến cực điểm. Người đàn ông cô yêu, trong mắt anh nhìn thấy không phải là cô, mà là cô gái bên cạnh tên "Băng Nhi" đó.

Băng Nhi?

Không phải là cô gái mà Lăng Khắc Cốt thường nửa đêm nằm mộng gọi tên đó sao?

Cô vốn cho là "Băng Nhi" đã chết, lại không nghĩ rằng cô ấy vẫn tồn tại, ngăn cách giữa mình và Lăng Khắc Cốt.

Đột nhiên một đôi bàn tay ôm cô vào trong ngực, để cho lưng cô dán chặt vào trước của một vòm ngực ấm áp, một âm thanh tà mị như Satan vang lên ở sau lưng cô: "Thiên Sứ của tôi không nên rơi nước mắt."

"Buông tôi ra!" Hi Nguyên bị người xa lạ ôm lấy quên mất cả đau lòng, lo lắng giãy giụa.

"Nhanh như vậy liền quên tôi? Bảo bối, em thật làm cho tôi đau lòng!" Zu Cuella xoay thân thể Hi Nguyên lại, cúi ở bên tai cô oán trách.

"Là anh? Heo sắc lang?" Hi Nguyên thấy đôi mắt xanh dương quen thuộc kia xong, có chút kinh ngạc. Không ngờ hắn lại xuất hiện tại bữa tiệc của công ty Truyền thông Long Dực.

"Là Zu! Làm sao lại là không nhớ được?" Zu Cuella hung hăng búng tay một cái vào sau ót của Hi Nguyên, đau đến khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.

"Heo sắc lang chính là Heo sắc lang!" Hi Nguyên tức giận giơ chân lên, đem gót giày cao ba tấc hướng mu bàn chân của Zu Cuella dùng sức đạp xuống. Chân của cô còn chưa chạm được vào chân của hắn, thân thể liền bị hắn nâng lên.

"Không cho em chút dạy dỗ, em vĩnh viễn cũng không nhớ được!" Zu Cuella một tay bóp chặt hông của Hi Nguyên, một tay nâng cằm của cô lên, cười lãnh mị tiến tới gần môi mỏng mềm mại của Hi Nguyên.

"Không được tới gần.... . Cái gì...... Ưmh......" âm thanh hoảng sợ của Hi Nguyên biến mất ở trong môi mỏng của Zu Cuella. Miệng rộng của anh ta giống như một tấm lưới lớn, khóa thật chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, để cho tất cả kháng nghị của cô đều không thể thoát ra khỏi cánh môi.

Nụ hôn của Zu Cuella giống như là nham thạch nóng chảy ngàn năm thiêu đốt, nóng bỏng muốn làm cho người ta sôi trào.

Hi Nguyên lại không chút nào hiếm lạ, cô nâng bắp chân lên đá anh ta, mặc dù nhiều lần thất bại, lại vẫn kiên trì công kích. Đến khi bị Zu Cuella áp đến vách tường thì cô trợn to hai mắt không chịu thua.

"Đương nhiên là.... ." Zu Cuella nắm được cằm Hi Nguyên, nhiệt tình cười nói, "Hôn em!"

"Ưmh......" Cảm nhận được một thứ thuộc về đàn ông chống lên chân của mình, cô xấu hổ giãy giụa.

Tên heo sắc lang này! Mấy ngày không gặp vẫn không thay đổi bản chất sắc lang của hắn!

Nhưng sự giãy giụa của Hi Nguyên đối với sự cường hãn của Zu Cuella mà nói giống như chỉ là gãi ngứa, căn bản không có một chút hiệu quả. Từ xa nhìn lại, Hi Nguyên cùng anh ta tựa như một đôi tình lữ đang yêu đương cuồng nhiệt, hôn quên mọi thứ chung quanh.

Đột nhiên một quả đấm mang theo gió lạnh đánh về phía Zu Cuella.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-108)