Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
← Ch.059 | Ch.061 → |
Tạ Bích Sơ nhìn chằm chằm vào nhan sắc vượt trội của Hoàng đế Bệ hạ, tim đau đau, lúc bắt đầu không phải đã nói chỉ làm một tiểu trong suốt đứng ngoài hóng chuyện à, tại sao bất tri bất giác lại nằm bên cạnh nam chính rồi?
Nhất định là bởi vì giá trị thuộc tính nhan sắc của nam chính quá cao, kỹ năng mị hoặc đã đầy. Còn thỉnh thoảng ném mấy kỹ năng "Dịu dàng tận xương", "Lời nói mềm nhẹ"... về phía nữ phụ, khiến cho nữ phụ không hề có lực phòng ngự hoàn toàn chống đỡ không nổi có được hay không?
Tạ Bích Sơ buồn lắm, vậy phải làm sao bây giờ?
Dưới cái nhìn chăm chú đầy hứng thú của Hoàng đế Bệ hạ, nàng cứ như vậy ngồi ở bên cạnh hắn quang minh chánh đại bắt đầu ngẩn người. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tổng kết ra hai biện pháp, thứ nhất, nhanh chóng đưa nam chính cho nữ chính, sau này có ánh mắt hơn một chút, nhìn thấy nam chính thì tránh đi, mà cái khó khi áp dụng biện pháp này là, nam chính quá mức khốc huyễn cuồng bá duệ, hắn không phải là người mà loại tôm tép như Tạ Bích Sơ đây muốn thế nào là có thể như thế đó.
Một cái biện pháp khác là, quyết đoán đoạt lấy nam chính. Xem ra hiện tại nam chính còn hoàn toàn chưa yêu nữ chính, thừa cơ hội này trực tiếp KO nữ chính trước, có nam chính trong tay, ta có cả thiên hạ. Có người lãnh đạo tối cao của quốc gia ở bên người, nữ chính gì gì đó ngoan ngoãn đi làm nữ phụ đi!
Mà vấn đề mấu chốt của biện pháp này là, độ khó tiến công khá lớn, nữ chính có ưu thế sống lại, lòng dạ nữ chính độc ác, trọng yếu nhất là, nữ chính là con gái ruột của kịch tình đại thần, nàng ta có vầng sáng!
Nàng gập hai chân, cùi chỏ đè trên đầu gối, tay nâng cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn béo múp míp vì vậy mà trở nên căng tròn. Làm cho khuôn mặt nàng bởi vì suy nghĩ mà có vẻ hơi đần độn càng trở nên vô tội mà đáng yêu.
Cảnh Diệp cuối cùng cũng không nhịn được đưa "bàn tay tội ác" ra, dùng sức nhéo, Tạ Bích Sơ "Oa" một tiếng quay đầu lại trừng hắn, đôi mắt bởi vì đau đớn mà phủ lên một tầng hơi nước, nhìn qua có vẻ rất đáng thương.
Cảnh Diệp lại cười, vừa ngồi dậy ôm nàng qua, vừa xoa khuôn mặt bị nhéo đỏ của nàng: "Là do trẫm hơi nặng tay. Trẫm xoa xoa giúp nàng."
Ngươi xem ngươi xem, lại nữa rồi, nam chính lại bắt đầu mở rộng sức quyến rũ, không kiêng nể gì ném kỹ năng, bình thường nhìn qua nghiêm túc nghiêm chỉnh lạnh nhạt xa cách như vậy, vừa đến trước mặt nữ phụ đã trở nên hoàn toàn khác, giống như tất cả đều đã bị chó ăn hết như thế này thì đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Dù là muốn nâng nàng lên để chống lại Tôn gia, nhưng mà bây giờ Tôn quý phi vẫn đang bị cấm túc có được hay không, tỉnh táo một chút đi nam chính!
Loại cảm giác "Đại gia ngài nhanh cướp ta về nhà" này mãnh liệt như thế, Tạ Bích Sơ thật sự sắp không nhịn nổi áp dụng phương án thứ hai luôn rồi.
Đang suy nghĩ, thì giọng nói Chu Tĩnh Tuệ từ ngoài cửa truyền tới, nói ba người Thục phi Hiền phi Đức Phi đang ở bên ngoài thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Tạ Bích Sơ hết sức nhanh nhẹn trực tiếp bắt lấy trọng điểm: "Ủa, Huệ phi đâu?"
Bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ vừa dùng ngón tay sỗ sàng trên mặt nàng, vừa lười biếng nói với Chu Tĩnh Tuệ: "Không gặp, bảo các nàng trở về hết đi! Còn có, thành quả mấy ngày nay của ngươi, cũng nên lấy ra trình cho Hoàng hậu nhìn thử xem!"
Cùng lúc đó, Tạ Bích Sơ cũng bị kéo tới gian chính, ngây ngẩn nhìn nữ chính đại nhân dâng lên một ly trà cho nàng, trong ly trà cánh hoa đào màu hồng đang dập dìu nhẹ nhàng. Theo lời của Hoàng đế Bệ hạ bên cạnh, đây là do nữ chính đại nhân vào mỗi sớm tinh mơ, thừa dịp giọt sương còn chưa tan, hái cánh hoa đào đẹp nhất, trải qua nhiều quá trình phức tạp, cuối cùng chế thành trà hoa đào, trong đó nước pha trà chính là giọt sương trên cánh hoa đào.
Trước không nói tại sao nữ chính đại nhân lại muốn hái hoa đào pha trà cho nàng uống, chỉ riêng nói, trà do nữ chính đại nhân pha, nàng m* nó dám uống sao?! Thật sẽ không nhân cơ hội trực tiếp độc chết nàng à?
Tạ Bích Sơ, dưới ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ, do dự một lúc lâu mới cuối cùng nhấp một ngụm trà, hưởng thụ thành quả lao động của người ta, đương nhiên nên cảm tạ người ta một tiếng rồi, Tạ Bích Sơ nháy mắt làm nũng với Hoàng đế Bệ hạ: "Bệ hạ thật tốt với ta."
Nàng mới sẽ không đi cảm tạ nữ chính đại nhân đâu, nghĩ cũng biết nữ chính chắc đã hận chết nàng rồi, sau khi sống lại, nữ chính vốn tràn đầy oán khí, ghét nhất nữ nhân thượng tầng của Hậu cung, dù sao đời trước nàng ta chính là bị Tôn quý phi thân ở địa vị cao giết chết mà, hiện tại Hoàng đế Bệ hạ thế nhưng sai nàng sáng sớm mỗi ngày đi trích sương sớm hái cánh hoa.
Trong nháy mắt Tạ Bích Sơ chợt cảm thấy cổ lạnh lẽo, thân thể không khỏi nghiêng về phía Hoàng đế Bệ hạ bên kia, chẳng qua mới nghiêng được một nửa, đột nhiên nhớ tới tên này là nam chính đó, sau này sẽ cùng phe với nữ chính, không giúp nữ chính giết chết mình đã là rất nhân từ.
Nam chính ngu xuẩn không biết gì cả nghe vậy cười đến hết sức mềm mại, sờ sờ mái tóc dài đang xõa ra của nàng nói: "Nàng là thê của trẫm, trẫm đương nhiên tốt với nàng, nhưng lần này cũng không chỉ là chủ ý của trẫm, là Tĩnh Tuệ chủ động nhận làm việc này."
Ta XXX, dự cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt, chủ động đó, là chủ động đó, xem ra nữ chính chắc chắn toan tính không nhỏ.
Tạ Bích Sơ nghiêm mặt, nháy mắt mấy cái tỏ vẻ nghi ngờ: "Đây là vì sao?"
Cảnh Diệp nói: "Lúc đầu trẫm bởi vì công cứu giá nên điều Tĩnh Tuệ đến cung Thừa Thiên, nhưng Tĩnh Tuệ cảm thấy đã mạo nhận công lao của Thanh Ngọc, cho nên chủ động cầu xin trẫm, muốn đến cung Trường Hoa phục vụ Thanh Ngọc, trẫm thấy nàng ta thành tâm, nên đồng ý với nàng ta."
Tạ Bích Sơ: Ha ha.
Nam chính cặn bã, cuối cùng thì ta có thù oán gì với ngươi, m* nó ngày ngày tránh nữ chính còn không kịp, ngươi lại ném người đến chỗ của ta là có ý gì, cũng đã điều người đến bên cạnh, có thể kề cận người đẹp ngâm thơ đối chữ chỉ còn kém bước lăn giường cuối cùng thôi, mạnh mẽ đẩy miếng thịt đã đưa đến tận miệng ra, có phải là vì ngươi đang sợ người khác nói ngươi là thỏ chuyên gặm cỏ gần hang cho nên thả người đến chỗ của ta để mạ một lớp vàng trước đúng không?
Nói cái gì mà người ta chủ động, người ta thành tâm, ta ít đọc sách ngươi đừng gạt ta có được hay không? Nếu như người ta thật sự chủ động thì sẽ liều mạng véo ngón tay như vậy à, ngươi xem gân xanh trên tay kia, nếu không phải bây giờ người ta đang là hổ lạc bình dương, cho dù ngươi có là Hoàng đế thì cũng không đủ để vầng sáng của người ta giết chết trong nháy mắt có được không?
Nàng thật sự hưởng thụ không nổi đâu, chơi lòng dạ cũng chơi không thắng nổi người ta có được không, em gái đơn thuần yếu ớt như nàng thế này mà không cho cái lồng bảo vệ đã ném vào trong miệng chó sói thì thực sự chỉ có một con đường chết đó có được không?
Cầu bỏ qua cho. d, đ*lê%quý3@đôn0
Đôi mắt Tạ Bích Sơ đẫm lệ mông lung nhìn Hoàng đế Bệ hạ, "Bệ hạ, rõ ràng Bệ hạ là chân long thiên tử nên được trời cao bảo vệ, làm sao tới lượt nô tì có công cứu giá? Nếu Bệ hạ hướng vào Tĩnh Tuệ, nô tì tự nhiên không dám đoạt sở thích của Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Trên mặt Cảnh Diệp vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt lại hơi tối hơn, thấy dáng vẻ nàng rưng rưng, không nhịn được thở dài nói: "Chỉ là một cung nữ mà thôi, sao có thể tính là sở thích của trẫm, chớ có nói bậy."
Không, Hoàng đế Bệ hạ, ngươi bắt lấy trọng điểm hoàn toàn không đúng, biết là bây giờ Chu Tĩnh Tuệ còn chưa phải là nốt ruồi son trên đầu quả tim ngươi, nhưng vấn đề thảo luận bây giờ là ngươi nhanh mang người về đi được không?
Tạ Bích Sơ há hốc mồm còn muốn nói nữa, đáng tiếc d, đ, l. q, đHoàng đế Bệ hạ hoàn toàn không cho nàng cơ hội, trực tiếp giải quyết dứt khoát luôn, "Được rồi, chỉ là một cung nữ, nếu như phục vụ tốt thì cứ giữ lại, nếu phục vụ không tốt, vậy thì đuổi là được, nàng là Hoàng hậu."
Nàng là Hoàng hậu, nhưng nàng cũng là nữ phụ đó.
Tạ Bích Sơ liếc mắt nhìn nữ chính đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, tâm tình xấu đến muốn hủy diệt thế giới!
Xem ra chắc chắn phải kết thù với nữ chính, dù nàng chủ động đưa nam chính đến trên giường nàng ta thì chắc cũng không có biện pháp tẩy trắng giá trị cừu hận của nữ chính đối với nàng, cho nên hiện tại có lẽ chỉ còn dư lại một con đường, ôm chặt đùi nam chính, để nam chính đi KO nữ chính!
Vì vậy vấn đề lớn nhất lúc này là, làm sao để ôm chặt đùi Cảnh Diệp, trước khi phụ thân nam thần đưa nàng ra khỏi Hoàng cung, nàng nhất định phải biến Cảnh Diệp thành bùa hộ thân của mình mới được, nhưng bây giờ Hoàng đế Bệ hạ chỉ coi nàng như một quân cờ mà thôi, đối với quân cờ hắn hoàn toàn sẽ không phí nhiều lòng dạ để bảo vệ nàng cẩn thận như vậy.
Thật là, nhức đầu quá.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |