Vay nóng Tinvay

Truyện:Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm - Chương 054

Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Hiện có 179 chương (chưa hoàn)
Chương 054
Xin đặt trước (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-179 )

Siêu sale Shopee


Nếu Hoàng đế đã biểu đạt rất rõ ràng ý của mình, Lý Lộc với hiệu suất làm việc luôn luôn cao vượt mức chắc hẳn sẽ không gây cản trở, bên kia Tạ Dịch Giang còn chưa ra khỏi cửa cung đâu, bên này Chu Tĩnh Tuệ bởi vì bị thương nên vẫn ở lại phủ Nội Vụ chờ phía trên sắp xếp đã nhận được khẩu dụ.

Hoàng thượng thăng chức cho nàng một lần nữa, mặc dù cũng là công việc pha trà, nhưng trước kia là pha cho chủ tịch tỉnh uống, bây giờ là cho người đứng đầu của quốc gia uống, tốc độ thăng chức này đúng là ngồi hỏa tiễn đó có được không?

Hết cách rồi, ai bảo đây là một thế giới xem mặt chứ, cứ tùy hứng như vậy đó.

Thân là người trong cuộc, nữ chính đại nhân đúng là mừng như điên điên điên điên! Trong lòng đang không ngừng gào thét thét thét thét! Đương nhiên làm nhân vật đại diện cho hoa sen trắng, hơn nữa về sau còn sẽ luôn vui buồn cùng loại thực vật "trà xanh" này, quan trọng hơn là có vầng sáng, cho nên trên mặt Chu Tĩnh Tuệ vẫn mang thái độ thản nhiên ưu nhã không quan tâm hơn thua, thật ra khiến thái giám đứng đầu Lý Lộc đi truyền khẩu dụ coi trọng hơn. (chỉ công việc pha trà của CTT và chỉ CTT sẽ còn tâm cơ, mưu đồ - "trà xanh biểu" dài dài)

Đợi đến khi thái giám truyền khẩu dụ vừa đi, Chu Tĩnh Tuệ ngước đầu im lặng cười to một lát, sau đó ngửa người ra sau nằm vật lên trên cái giường nhỏ hẹp.

Nhiều ngày hốt hoảng lo sợ thấp thỏm bất an như vậy cuối cùng cũng đã trôi qua, cuối cùng thì Hoàng thượng cũng không có quên nàng, nàng đã bước ra được một bước gian nan nhất, sau này sẽ chỉ càng ngày càng tốt, nàng nhất định sẽ thoát khỏi cuộc sống bây giờ, nếu có thể sống lại một lần, được trời cao chăm sóc như thế, thì đã tỏ rõ nàng trời sinh nên đứng trên chỗ cao nhất, đứng sóng vai cùng Hoàng thượng!

Đúng vậy, đương nhiên là trời cao chăm sóc nàng, nếu không sao nàng có thể dễ dàng để cho Đức Phi mang theo nàng đến Thượng Lâm Uyển như vậy? Cho dù nàng mò ra được tính tình của Đức Phi rồi dùng chút thủ đoạn nhỏ, nhưng nếu như không phải là chung quanh vừa lúc có người của Đức phi, báo lại lời của nàng cho Đức Phi, thì sao Đức Phi có thể bị chọc giận, từ đó thành toàn cho nguyện vọng muốn đi Thượng Lâm Uyển của nàng? Chỉ bằng tấm lòng trung thành chắc.

Còn có ở Thượng Lâm Uyển, Đức Phi vốn một lòng muốn giày vò nàng chắc chắn là bởi vì ý trời nên mới đột phát ý tưởng tặng nàng cho Hoàng hậu, lần nữa cho nàng cơ hội tiến đến gần Hoàng thượng thêm một bước, nể tình chuyện này, nàng quyết định sau này nhất định sẽ để cho Đức Phi được toàn thây để báo đáp ân tình ngày đó.

Đương nhiên còn có Hoàng hậu, nói lại thì bây giờ người nàng chán ghét nhất chính là Hoàng hậu, làm bộ làm tịch, tâm cơ thâm trầm, đã nhiều năm như vậy mà vẫn không thể nhận biết được bộ mặt thật của nàng, nữ nhân như vậy nhất định không thể coi thường, hơn nữa Hoàng hậu đối nghịch với bản thân cũng không chỉ một lần.

Lúc trước, nếu không phải do Hoàng hậu, thì Đức Phi có thể mượn danh nghĩa dạy quy củ để chỉnh chết nàng như vậy sao? Còn có lần này ở Thượng Lâm Uyển, nàng đã tính toán thời cơ nhào qua cứu giá rất hoàn hảo, nhưng đợi đến khi nàng bị đâm trúng quay đầu lại, mới phát hiện Hoàng thượng thế nhưng đã bị Hoàng hậu kéo đi qua mất rồi.

Mấy ngày này nàng vẫn luôn sợ hãi, cuối cùng thì công cứu giá này xem như của nàng hay là của Hoàng hậu, mặc dù đúng là nàng đã cản một đao kia, nhưng cho dù nàng không ngăn cản, Hoàng hậu cũng đã kéo Hoàng thượng đi rồi được chứ?

Trong thời khắc đòi mạng đó, sức lực của thích khách kia thật sự quá nhỏ có được không, nàng bị thương hoàn toàn không nặng, bị chút thương ngoài da mà thôi, như thế này thì còn muốn nàng lấy cái gì đi đổi lấy lòng thương tiếc của Hoàng thượng?!

Thật may là, Hoàng thượng không quên nàng, hắn không có quên nàng!

Trong phòng tối mờ, đôi mắt của Chu Tĩnh Tuệ lại sáng kinh người.

Làm người lãnh đạo tối cao có thể ảnh hưởng đến tiến trình quốc gia, gió thổi cỏ lay bên cạnh bên cạnh Hoàng đế đều có người chuyên trách ghi lại, chớ đừng nói chi là nhân sự ở trung ương thay đổi, khẩu dụ mới vừa phun ra khỏi miệng Hoàng đế, còn mang nhiệt độ cơ thể thì đã nhanh chóng mượn tiếng gió truyền bá khắp nơi.

Mà người truyền khẩu dụ, thái giám đứng đầu Lý Lộc, trực tiếp hóa thân thành server số 2, một đường đi một đường biểu lộ hưởng ứng, sau đó cả Hậu cung lại bởi vì Chu Tĩnh Tuệ mà bùng nổ.

#《 Từ cung Phúc Tường đến cung Thừa Thiên —— lịch trình thượng vị của tiểu n 》—— chỉ có bán ở thư cục* Hoàng gia, vào mùng mười tháng tư năm thứ mười Thịnh Trạch, số lượng có hạn, muốn mua thì nhanh chóng #. (nhà in)

# Bàn về tỉ suất trao đổi giữa công cứu giá và độ thiện cảm của Hoàng thượng #.

# Giải tích thích sâu sắc nguồn gốc từ sốt "trà xanh biểu"* ở Hậu cung #. (từ mắng chửi, trong trường hợp này có thể hiểu là kỹ nữ tâm cơ/lòng dạ thâm sâu)

# Kỹ nữ hư hỏng, ngươi lo pha trà cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện quyến rũ chồng bà #.

# Hoàng hậu lương lương, người ở đâu, mau trở lại, có người cạy góc tường nhà người kìa #.

# Chu Tĩnh Tuệ cút ra khỏi cung Thừa Thiên #.

# Lão công, ta muốn sinh khỉ con cho ngươi #.

Cả hệ thống Hậu cung bị đăng bình luận liên tục, ngày đêm không ngừng, các server đang bị hỏng mất, nhân viên kỹ thuật đang trong quá trình xử lý khẩn cấp......

Biểu hiện cụ thể của việc server hỏng mất có thể chia làm vài loại sau:

Các tiểu chủ giận đến đau tim ăn không ngon rồi, Ngự Thiện Phòng sao ngươi không nhanh lấy món gì đó khác tới dỗ tiểu chủ ăn một chút đi, nếu không để tiểu chủ quá đói bụng thì ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?!

Vẫn mắng vẫn mắng vẫn mắng, trời ơi, miệng thật khô, nhanh bưng nước tới, cái gì, nước suối pha trà đã hết? Còn không mau phái người xuất cung lên núi gánh? Không đi thì trực tiếp đánh chết ném ra ngoài cung đi!

Đập đồ đập đồ đập đồ, phủ Nội Vụ, các ngươi nhanh đưa một sọt đồ sứ tới đây để tiểu chủ đập cho tận hứng đập cho vui vẻ!

Đánh cung nữ cấu véo cung nữ quất cung nữ, cái gì? Đánh chết? Vậy tùy tiện quấn chiếu vứt đi điều người khác tới.

Đương nhiên, mọi việc đều có vài tình huống đặc biệt, ví dụ như Đức Phi.

Sáng sớm, đồng chí Lý Lộc tổng quản được coi trọng nhất bên người Hoàng thượng đã tới, đây đương nhiên là một chuyện đáng giá vui mừng, nhưng nụ cười của Đức Phi nương nương còn chưa nở rộ được một giây, theo sát đó đã phai nhạt ngay lập tức.

Thấy Lý Lộc mang tới hàng loạt ban thưởng, Đức Phi còn có gì không hiểu, tiểu tiện nhân Tĩnh Tuệ kia sắp phát đạt, Hoàng thượng vì nàng ta mà bồi thường cho nàng đây mà.

Thế nhưng đây đâu phải là bồi thường, đây là đang cầm dao đâm đâm vào lòng nàng đó.

Đức Phi cố giữ nụ cười nói lời ngon tiếng ngọt, vẻ mặt cảm kích tiễn Lý Lộc, quay đầu đã ngay lập tức mặt không thay đổi ngồi trên ghế sững sờ, trái tim của nàng giống như bị ném vào trong lửa mà đốt, cháy đến mức sắp hoá thành nước thì lại bị chùy đập, đập xong ném vào trong nước lạnh để hạ nhiệt, sau đó tiếp tục ném vào trong lửa, kiên quyết muốn một trái tim bằng máu thịt của nàng, phải trải qua muôn vàn thử thách để biến thành một khối sắt vừa đen lại vừa cứng.

Nàng giận, nàng đau, nàng hận, nhưng nàng vẫn không muốn trách nam nhân kia, muốn trách thì tất cả đều do tiểu tiện nhân tâm cơ thâm trầm không biết xấu hổ kia.

Đức Phi im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Chưa tới nửa tháng, đã có thể nhìn ra tính tình Bổn cung, cũng không trách nàng có thể được Hoàng thượng coi trọng."

Lưu ma ma thấy sắc mặt nàng như thường, đoán không ra ý của nàng, cũng không dám tự tiện mở miệng an ủi, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì.

Cũng may Đức Phi cũng không cần bà ta nói gì, không đợi bà ta trả lời đã khép hờ mắt, nhấp một miếng trà, nói: "Ma ma cho rằng tại sao ngày đó Bổn cung lại để cho nàng đi theo đến Thượng Lâm Uyển? Cũng chỉ bởi vì Hạ Hoa nghe thấy nàng nói một câu, 'Nương nương đi rồi thì ta có thể khoan khoái hơn', nàng ta mò đúng được tính tình của ta, đây là đang kích ta đó, đáng hận lúc ấy ta tự cho là có thể nắm giữ, nhất thời khinh thường lại để nàng ta được như ý."

Lưu ma ma vừa nghe nàng nói như thế, lập tức cũng đã phản ứng kịp, lúc ấy còn nghĩ mang Tĩnh Tuệ theo, từ từ dạy nàng ta "quy củ" cho thật tốt, không ngờ lại bị nàng ta tính toán: "Tâm cơ như thế, không thể giữ."

Đức Phi nheo mắt cười, ý lạnh trong mắt càng sâu, "Không thể giữ, Bổn cung đã biết không thể giữ nàng ta từ lâu, vốn muốn mượn nàng ta để nhận được nhiều chỗ tốt hơn rồi diệt trừ, không ngờ d. đ, l;q'đnàng ta lại xuống tay trước, giờ đây có Hoàng thượng làm chỗ dựa, ngược lại khó hơn chút, muốn ra tay, còn phải chuẩn bị lại cho kỹ càng, nhất định không thể khinh địch như vậy nữa."

Nghe Lưu ma ma ở bên cạnh đáp lời dạ, Đức Phi im lặng một lúc, đột nhiên thở dài nói: "Cuối cùng cũng là mấy người chúng ta đã bị vị kia của Tôn gia chèn ép hơi lâu, tính tình vị kia lại là hoành hành ngang ngược, đã rất lâu không dùng đến mưu trí, thủ đoạn đúng là thụt lùi, nếu không sao đến nông nỗi để cho một kẻ chỉ là tiện tỳ của Hoán Y Cục bò lên đầu Bổn cung làm mưa làm gió?"

Ban đầu nàng thu Chu Tĩnh Tuệ, không nói gì khác, có điều Hoàng hậu và ba Phi khác đều nhìn đây, hiện giờ bị Chu Tĩnh Tuệ mượn cơ hội thượng vị, sợ rằng lúc này mấy vị kia cũng đang chê cười nàng, sỉ nhục như vậy đều là bởi vì Chu Tĩnh Tuệ, món quà lớn như thế, đâu có đạo lý không báo đáp?

Đức Phi hơi suy nghĩ một lát, bên môi lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Đi, đi đưa đồ tốt hơn cho tiểu tiện nhân kia, cứ nói cuối cùng cũng là đi ra từ chỗ của Bổn cung, không uổng công Bổn cung mỗi ngày phí tâm phí sức dạy "quy củ" cho nàng ta, không chỉ dựa vào hai chân đi vào rừng rậm, còn có thể tay không tấc sắt mà cứu giá, ngay cả ngự tiền thị vệ cũng không sánh nổi với nàng ta, có thể thấy được tấm lòng rất trung thành, tuy bị thương, nhưng khỏe rất nhanh, đã nói lên rằng thân thể nàng khỏe mạnh, về sau cần phải tận tâm tận lực phục vụ Hoàng thượng, sau này Bổn cung không cách nào trông nom nàng nữa, để cho nàng nhất định phải sống thật tốt."

Trong một câu nói có năm sáu cái hố, nàng chỉ đào, về phần người nào đẩy Chu Tĩnh Tuệ xuống, người nào lại đi lấp đất, nàng cũng không quản, Đức Phi vểnh khóe môi lên, lại nhấn mạnh một câu: "Nhớ quang minh chánh đại đi, lúc truyền lời cũng phải nói lớn tiếng, người đi ra từ chỗ Bổn cung, đương nhiên là phải cho nàng chút mặt mũi có đúng không?"

Lưu ma ma cũng nở nụ cười theo.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-179 )