Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
← Ch.008 | Ch.010 → |
Hắn đưa cây quạt ra thẳng về phía cằm của cô nương kia, khơi lên quan sát vẻ mặt "Sợ đến mức giống như một con nai con lạc đường" của nàng ta, lộ ra nụ cười kiểu "Ánh mặt trời ấm áp", dùng điệu vịnh* than giọng của nói: "Dung mạo cũng không tồi đâu ~" *Vịnh có thể hiểu nôm na là nói về, ví dụ; Vịnh cái quạt, vịnh con cóc. v.. v. Từ điển bách khoa định nghĩa: Vịnh là làm thơ với cảm hứng hưng phấn nhằm luận bàn hoặc miêu tả cảnh hoặc người. Ngâm phong vịnh nguyệt, tức làm thơ về gió trăng lúc nhàn tản. Vịnh còn là một thể loại thơ bàn về nhân vật lịch sử (vịnh sử) hoặc miêu tả các cảnh hay sự vật v. v. - Ngâm thơ ứng khẩu để tả cảnh, hoặc ca ngợi một phong cảnh, biểu lộ một tâm trạng. *
"Công tử......" Mỹ nữ bán mình trực tiếp bị sắc đẹp dụ dỗ, mơ ước và si mê trong mắt rõ ràng đến không che giấu được.
Tạ Bích Sơ bất đắc dĩ vỗ trán, cô gái, xin hỏi đạo đức nghề nghiệp của cô đâu rồi, còn có thể yên lặng làm nữ lừa đảo hay không?
Rất dễ nhận thấy người tự xưng tiểu gia kia không bị ảnh hưởng chút nào, hắn bình tĩnh ung dung móc một chiếc khăn từ trong ngực ra, nữ lừa đảo vừa nhìn thấy thì tất nhiên mà cảm thấy hắn muốn lau nước mắt cho mình, hỏng bét là nàng lại không chảy xuống nước mắt!
Dưới không khí như vậy mà thậm chí đạo cụ cơ bản cũng chưa chuẩn bị xong nhất định chính là sỉ nhục trong kiếp sống hành nghề của nàng, nàng rũ xuống tay giấu ở trong tay áo hung hăng nhéo vào bắp đùi, lập tức đạo cụ đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Nàng vừa khắc chế sự đau đớn đến mặt mày nhăn nhó, vừa dịu dàng đáng yêu ngửa đầu nhìn hắn: "Công tử ~ ta đa tạ công tử rủ lòng thương xót ~" Cô gái à, người còn chưa được mua đâu, mà cũng đã bắt đầu tự xưng ta rồi, thế này là rất gấp gáp.
Đáng tiếc người ta móc ra không chỉ có khăn đâu, hắn còn móc ra hỏa chiết tử*, sau đó...... Đốt chiếc khăn, tiếp, trước mắt bao người, vứt chiếc khăn bị đốt xuống trên người "Tử thi" đang nằm ngửa ra...... *Hỏa chiết tử: ống trúc nhỏ bên trong có mồi lửa, rút đầu ra thì liền cháy lên*
"Ngao ——"
"Thi thể" lập tức nhảy bật lên, gào khóc dập tắt ngọn lửa trên người.
Quần chúng vây xem bày tỏ mình và các bạn bên cạnh đều sợ đến ngây người rồi.
Vẻ mặt của "Đầu sỏ gây chuyện" hả hê quét mắt nhìn mọi người đang kinh ngạc đến ngây người, sau đó cười híp mắt xoay người lại nhìn về phía Tạ Bích Sơ, có điều sau khi nhìn rõ dung mạo của Tạ Bích Sơ thì nụ cười kia giống như là bị nhấn chốt mở ngưng bặt, vẻ mặt kinh ngạc và giọng nói kinh ngạc bật thốt lên:
"Tiểu Hoàng ——"
Tạ Bích Sơ vẫn còn đang yên lặng châm chọc đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào nhất thời cảm thấy mình bị thương tổn 5000 điểm tinh thần, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ dáng dấp cô rất giống sinh vật tên Đại Hoàng một thân lông vàng, tứ chi đơn giản đầu óc càng đơn giản hơn chỉ biết làm nũng đến không có giới hạn, là em trai lông vàng đó sao?!
Dường như cảm thấy một luồng sát khí không rõ nguồn gốc, "Tiểu gia nào đó" theo bản năng sờ sờ cổ, nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện tình huống gì khác thường, sau đó chen qua, không nhìn đến vẻ mặt mềm mại đáng yêu không chút thay đổi của Tạ Bích Sơ, hai tay nắm cây quạt làm động tác vái chào, giảm thấp giọng nói: "Gặp qua tiểu Hoàng tẩu*, sao tiểu Hoàng tẩu lại ở chỗ này?" *chị dâu nhỏ (cách của em vua gọi vợ vua)*
Tạ Bích Sơ hơi sững sờ, nghĩ đi nghĩ lại mới hơi chần chờ hỏi: "Tĩnh...... Tĩnh Vương?" Cho nên mới vừa rồi hắn kêu phải là: Tiểu Hoàng —— tẩu.
Tĩnh Vương Cảnh Hoan cười sáng lạn, lộ ra mấy chiếc răng trắng, "Chính là đệ đệ."
Cảnh Hoan chính là em trai cùng một mẹ với Hoàng đế Cảnh Diệp, năm xưa Tiên hoàng chinh chiến chung quanh, thân thể bị thương tổn bên trong, cộng thêm cũng không quá ham thích tình dục, cho nên con cháu rất ít, cả đời chẳng qua cũng chỉ có năm trai hai gái, còn bị mất ba trai một gái, còn dư lại ba đứa con, Cảnh Diệp đăng cơ làm Đế, Đại Trưởng công chúa đã sớm lập gia đình, ru rú trong nhà, Vương Gia duy nhất là Tĩnh Vương cũng là hạng người sa vào hưởng thụ thú vui, cũng có thể là Cảnh Diệp cố ý làm, khiến cho Tĩnh Vương cũng không có quá nhiều liên quan đến chính sự.
Dù sao trong nguyên tác, miêu tả đối với vị Tĩnh Vương này còn ít hơn so với Hoàng hậu, ngay cả người thật ra sân cũng không có, bình thường đều là lấy phong hiệu "Tĩnh Vương" này đi ngang qua góp vui.
Tạ Bích Sơ cẩn thận dò xét hắn, đột nhiên cảm thấy tác giả truyện gốc rất lãng phí tài nguyên, anh chàng đẹp trai như vậy chẳng lẽ không nên kéo ra ngoài khiến fan quỳ liếm* sao? Còn có nữ chủ thật ra thì chỉ là cọng lông, giới tính khác nhau thì làm thế nào nói chuyện yêu đương, giữa huynh đệ mới là tình yêu thật sự! *hành động thể hiện sự cuồng nhiệt của fan dành cho thần tượng*
Tĩnh Vương Điện hạ bị ánh mắt quỷ dị của nàng nhìn đến mức co rúm lại, hình như nghĩ đến cái gì đó, gãi gãi đầu nói: "Tiểu Hoàng tẩu, chuyện mới vừa rồi có thể không nói cho Hoàng huynh hay không, huống chi, ta làm là chuyện tốt, vì không để cho dân chúng bị lừa gạt!"
Giọng nói vừa bắt đầu còn hơi chột dạ, càng nói càng đúng lý hợp tình lên.
Tạ Bích Sơ suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói rất có lý, vì vậy gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Ta chỉ nói cho phụ thân."
Ngay khi hắn thở phào nhẹ nhõm lại bổ sung một câu: "Để cho hắn nói cho Bệ hạ."
Tĩnh Vương ôm ngực ngã xuống đất không dậy nổi.
"Tiểu Hoàng tẩu, canh ở quán cơm trước mặt kia không tệ, chủ quán nhờ ta nhất định phải mời ngài đến chỉ dẫn nhiều hơn."
Chậc chậc, viên đạn bọc đường này ném tới, Tạ Bích Sơ cao quý lãnh diễm liếc nhìn vẻ mặt đầy nịnh hót của hắn, cảm thấy hết sức vui tai vui mắt, nghiêm khuôn mặt non nớt, khí phách giương tay áo lên: "Chuẩn*." *đồng ý / cho phép*
← Ch. 008 | Ch. 010 → |