← Ch.05 | Ch.07 → |
mềm trên da thịt
"Tôi chưa từng chơi qua trò chơi này" Hắn nhu hòa vỗ về chơi đùa làm cô nhịn không được cúi nghiêng đi khuôn mặt nhỏ nhắn kề vào tay của hắn như con mèo con hưởng thụ lấy chủ tử cưng chiều.
"Tôi sẽ dạy cô, cô chỉ cần thành thật trả lời tôi là được rồi" Cúi đầu xuống hắn tại trong tai cô giống như làn gió nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Ừ" Băng Nhi vô ý thức gật đầu bị hắn 𝒽●ô●ռ ngán cử chỉ hống dụ được tâm thần đều say.
"Trả lời tôi bây giờ cô cảm giác như thế nào?" Duỗi ra đầu lưỡi linh hoạt hắn tuyệt hảo miêu tả vành tai khéo léo của cô.
"Rất kỳ quái" Cô đáp lại với hơi thở gian khổ.
Một loại κh●0á●ï 𝖈ả●𝐦 kỳ dị giống như một ngọn lửa nhỏ dọc theo chỗ bị Lãnh Tiêu đ*.𝓃.ɢ ⓒ.h.ạ.〽️ cấp tốc tháo chạy đốt, tiếng lòng tê dại khẩn trương làm cho Băng Nhi không tự chủ được buông lỏng thân hình căng thẳng.
"Như vậy?" Bàn tay tà ác trượt đến lưng Băng Nhi nhu hòa ѵ-⛎-ố-t ν-ⓔ phóng xuất ra một luồng điện tê dại.
"Tôi... tôi sẽ không nói" Băng Nhi mê loạn giãy giụa 𝖙●h●â●n ✞●𝖍●ể.
Chưa từng có 𝐤ⓗοá●𝐢 𝖈ả●ɱ lạ lẫm theo Lãnh Tiêu đ.ụ𝖓.𝐠 🌜.𝒽.ạ.ⓜ chính từng chút tỉnh lại.
"Nói, tôi muốn nghe cô trả lời" ♓ô●𝐧 gò má trắng nõn của Băng Nhi Lãnh Tiêu đ*ầ*ⓤ đ*ộ*𝖈 dẫn dụ cô nói ra cảm giác trong lòng.
"So với vừa rồi càng quái" †.𝖍.â.ռ †.𝐡.ể của cô dường như đang bị thiêu đốt.
"Vật cưng đáng yêu" Ôm t·𝖍·â·𝐧 t·h·ể 〽️.ề.𝖒 ɱ.ạ.𝖎 Lãnh Tiêu tà mị cười.
"Thiếu gia anh có thể buông tôi ra không" Hắn vì sao một mực gặm cắn lỗ tai của cô lại 𝐡ô●n gò má cô? Giống như cô là một món điểm tâm ngọt ngon miệng? Băng Nhi tâm cảm thấy hoang mang lại 〽️-ê ɱ-𝖆-ռ.
"Không thể" Bàn tay bá đạo dễ dàng chiếm lấy mật nhũ ấm áp không nhanh không chậm xoa nắn.
"Nhưng tôi cảm thấy cực kỳ không thoải mái" Băng Nhi lắc đầu né tránh môi của hắn lại trốn không thoát bàn tay khoát lên bộ 𝖓*🌀*ự*𝒸 của cô mà xoa nắn.
Suy nghĩ lung tung như cái nồi nát không để cho cô có thể rõ ràng biểu đạt ý tứ trong lòng.
"Chỗ nào không thoải mái?" Hắn cố ý gây xích mích quả cầu trong lòng bàn tay đè xuống kéo căng đầu v* nhỏ vểnh lên.
"ⓝ_ɢự_𝐜... lồng ռⓖự-𝖈 của tôi trướng thật khổ sở" Tay của hắn có chứa Ⓜ️*🅰️ ρ♓á*𝖕 sao? Băng Nhi m●ê 〽️🔼●n mà nghĩ.
"Là tôi quá dùng sức sao?" Dừng ở khuôn mặt đỏ hồng của cô hắn ác liệt nhéo nụ hoa nhỏ lồi ra.
"Đừng... đừng như vậy" Bị Lãnh Tiêu gặm cắn đến sưng đỏ môi anh đào phát tiếng kêu nhỏ nhẹ ra suy yếu.
"Đừng như thế nào? Cô lại nói rõ ràng a!" Giọng điệu nhu hòa như gió nhẹ nhưng ngón tay thon dài lại ngược lại kẹp lấy đầu v* yếu ớt một hồi mãnh liệt xoa thỉnh thoảng ν_u_ố_🌴 ✔️_𝑒.
/>"Tôi... tôi... Thiếu gia nhéo tôi đau quá..." Mi tâm Băng Nhi vắt lên cuồng loạn vặn vẹo thân hình.
"A, vậy tôi đây nên nhìn một chút thương thế của cô như thế nào" Buông ra viên thịt bị hắn hành hạ một hồi lâu Lãnh Tiêu nhiều lần cởi đi quần áo trên người Băng Nhi. Thoáng chốc ⓣ𝒽.â.ⓝ т.𝐡.ể thiếu nữ trắng noãn trong nháy mắt bại lộ dưới ánh mắt làm càn của hắn.
"Quần cáo của tôi!" Băng Nhi xấu hổ che bộ п●ɢự●🌜 bất lực nhìn áo sơ mi trắng bị Lãnh Tiêu vứt bỏ một bên.
"Như thế này liền trả lại cô rồi nháo cái gì!" Hắn chỉ dùng một tay liền kiềm chế trụ đôi tay Băng Nhi trở ngại tầm mắt của hắn đem áp hướng ra phía sau.
Cặp nhủ rất đẹp liền hoạt sắc sinh hương nhảy về phía trước dưới tầm mắt ⓝóռ.𝐠 🅱️ỏ.п.ⓖ của Lãnh Tiêu làm cho hắn nhìn không chuyển mắt, thẳng đến trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa hắn mới buông lỏng cặp nhủ tròn trịa tuyết trắng mà hắn chân chính đụп●g ↪️●𝐡ạ●m.
"Ngô..." Băng Nhi kinh ✝️*𝖍*ở 🌀ấ*𝓅 một tiếng phân không rõ hành động hắn làm là đau hay là kho-á-1 𝐜-ả-Ⓜ️ quá kịch liệt.
"Chỗ này của cô thật sự là đẹp làm người ta đau lòng" Bàn tay rắn chắc nâng lên cặp nhũ 𝐦ề-ɱ m-ạ-𝒾 đẫy đà đầu ngón tay hơi thô ráp ma sát đỉnh nụ hoa cẩn thận xoa nắn.
"Ách. Ngại." Mãnh liệt 𝐤íⓒ.h 𝖙.𝖍í𝐜.♓ làm cho cô nhịn không được nhẹ nhàng thân ngâm khuôn mặt bởi vì e lệ mà đỏ lên thần sắc mê ly giống như say.
"Băng Nhi, trả lời tôi bây giờ cô có cảm giác gì?" Hắn tuyệt hảo l❗ế_ɱ Ⓜ️ú*𝖙 cần cổ thấm đổ mồ hôi.
"Nóng... nóng quá.... rất tê dại" Băng Nhi cuồng loạn vẩy đầu nói.
"Băng Nhi, nếu như tôi nói muốn cô đem mình giao cho tôi cô có cự tuyệt tôi không?" Mắt thấy Băng Nhi cơ hồ tại trong tình dục cuồng triều ngập đầu Lãnh Tiêu ngữ mang huyền ảo hỏi.
"Không.. sẽ không, Băng Nhi là vật cưng của thiếu gia. Băng Nhi hết thảy đều là thuộc về thiếu gia " Ý thức dần dần tê liệt Băng Nhi chữ chữ kiên định nói.
Giờ này khắc này cho dù Lãnh Tiêu nói muốn mạng của cô cô cũng sẽ không có câu nói thứ hai.
Bởi vì từ lúc cô đáp ứng muốn trở thành vật cưng của Lãnh 1Tiêu thì hứa hẹn đối với hắn đã sâu thực cốt nhục.
"Ngoan đừng khẩn trương tôi sẽ không thật sự muốn cô, ít nhất không phải bây giờ." Hắn cười nhạo một tiếng bởi vì 𝐭.𝐡.â.ⓝ t𝒽.ể cô rõ ràng cứng ngắc.
"Thiếu gia" Băng Nhi có chút kinh angạc nhưng ít ra toàn thân không còn căng thẳng nữa.
"🌴♓â-𝖓 𝐭♓-ể này.. còn quá sống sáp Trước khi thật sự muốn cô tôi phải dạy dỗ tốt một chút" Bàn tay chạy trên làn da tuyết trắng non nớt cố tình làm bậy nhiều lần ôm theo mỗi một chỗ mẫn cảm.
"Dạy dỗ?" Cảm giác nóng như lửa làm toàn thân ɱ_ề_m 𝐦ạ_❗ của cô phát run.
"Không sai tôi sẽ từ từ dạy dỗ cho đến cô chân chính nhận biết ✞_♓_â_𝓃 т𝐡_ể của mình, cô sẽ phối hợp tôi chứ! Băng Nhi" Mềm nhẹ ԁ.ụ 𝒹.ỗ làm người có cảm giác say, con ngươi đen thâm thúy phảng phất một tầng lại một tầng lụa đen đem cô bao vây xung quanh.
"Vâng, Băng Nhi nhất định sẽ toàn lực hối hợp thiếu gia" Cô ôn thuần đáp ứng một mực nhớ kỹ chính mình đã từng hứa hẹn.
"Đây mới là vật cưng ngoan nhất của tôi" Một nụ ⓗ●ô●𝐧 tán thưởng tại bên má phấn nộn của cô ấn xuống, Lãnh Tiêu nở một nụ cười tà ác.
"Thiếu gia làm cho Băng Nhi có thể đến trường ân tình nặng tựa Thái Sơn Băng Nhi làm sao không biết tri ân đồ báo (có ơn sẽ báo đáp)" Cô nhẹ nhàng lắc đầu dùng vô cùng thành kính trong lòng tự nhủ.
"Vậy là tốt rồi" Càng ngây thơ dạy dỗ càng có ý nghĩa.
"Vừa rồi... thiếu gia là đang dạy dỗ Băng Nhi sao?" Suy nghĩ cùng vừa rồi Lãnh Tiêu lại đ_.п.𝖌 𝖈h.ạ.Ⓜ️ vú mình tim Băng Nhi phút chốc buộc chặt dưới bụng không khỏi co rúm.
"Không sai, cảm giác như thế nào?" Thấy má phấn của cô nổi lên đỏ ửng với sự nhanh trí của hắn đột nhiên vu tâm.
"Cảm thấy rất khó xử, nhưng mà cảm giác thật thoải mái" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Nhi buông xuống thừa nhận mình cũng rất yêu mến loại cảm giác vui ş*ư*ớп*🌀 này.
"Đây chỉ mới là thử một chút thôi còn có thể cho cô thoải mái hơn!" hơi thở nam tính nghịch tại làn da phấn hồng nhẵn nhụi của cô, âm điệu trầm thấp đầ_𝐮 đ_ộ_ⓒ lòng của thiếu nữ.
"Còn có thoải mái hơn?" Cô có chút tò mò lại có một chút thẹn thùng.
"Có muốn thử không?" Xoa môi anh đào hồng nộn bờ môi hắn treo lưỡi chọn lông mày hỏi.
"Ừ." Băng Nhi trả lời thanh âm nhỏ như muỗi.
"Vật cưng tò mò" Không biết lòng hiếu kỳ thường thường sẽ làm chính mình lâm vào nguy cảnh sao?
"Thiếu 5gia có cảm thấy Băng Nhi không biết thẹn không?" Nâng lên đôi thủy mâu lo lắng Băng Nhi không dám nhìn biểu hiện trên mặt hắn.
"Làm sao có thể? Cô là vật cưng của tôi, tôi cho phép cô hiếu kỳ. Đối với tôi tiến hành 'Dạy dỗ'" Hắn cười vang nói.
"Vừa rồi, thiếu gia tại sao phải một mực vê п.𝖌.ự.ⓒ Băng Nhi?" Cánh tay mả𝓃·𝐡 𝖐♓ả·n·ⓗ vây quanh bộ п-g-ự-𝒸 Băng Nhi đối với mình nửa thân trần cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
"Cô nhìn chỗ này vốn là màu hồng nhạt nhưng bây giờ trở nên đỏ như lửa đây là 𝖙♓â.ⓝ 🌴.♓.ể cô đối với sự dạy dỗ của tôi sinh ra phản ứng" Lãnh Tiêu một phen kéo ra tay cô đem bản thân một đôi mật nhũ vòng ra một đạo rãnh sâu của cánh tay, Ngón tay dài điểm thượng trong đó một nhụy hoa đào đỏ bừng.
"Ngô" Tê dại khác thường làm cho cô nhịn không được ưm lên tiếng.
"Cô rất mẫn cảm tôi mới vừa đụng vào thì đã có cảm giác rồi sao?" Hắn hài lòng áp xoa nụ hoa mề●Ⓜ️ ⓜ●ạ●❗.
"Ừ. Rất tê dại" Từ cánh môi cô kiều mị nhẹ lẩm bẩm tuôn ra.
"Một cặp vú nhẵn nhụi giống như là sinh ra cho riêng tôi, lớn nhỏ rất vừa tay tôi nắm giữ" Dính vào thịt v_⛎_ố_ⓣ ν_𝖊 thiếu nữ vú mềm, Bàn tay Lãnh Tiêu từ từ xoa nắn quả cầu trắng vì hắn phóng túng chen chúc vê hạ từ từ bành trướng thẩm tách ra côi trạch màu hồng phấn.
"Thiếu gia, Băng Nhi cảm thấy thật kỳ quái 🌴.𝖍â.𝐧 ✝️.𝐡.ể của tôi dường như đang nóng lên" Từ lòng bàn tay của hắn truyền đến ngọn lửa nó_ռ_ⓖ 𝒷ỏռ_ɢ dần dần tại trong cơ thể cô lan tràn thiêu đốt.
"Bởi vì ✞𝖍â●n t♓●ể cô đối với sự dạy dỗ của tôi có phản ứng." Hắn đắc ý kéo nhẹ đầu v* nhỏ đỏ như hồng ngọc của cô.
"Ngại" Tê dại như điện giật làm cô toàn thân hư nhuyễn vô lực.
"Tôi muốn cô cẩn thận cảm giác hơn nữa một mực nhớ kỹ những gì tôi dạy" Bàn tay có điện thay phiên đùa bỡn hai nhụy hoa cho đến khả nhân nhi (người dễ thương) trong ⓝ-g-ự-𝖈 liên tiếp kiều rung động ý thức tan rả.
"Ừ, Băng Nhi toàn bộ nghe thiếu gia" Nỗ lực kéo về thần trí hỗn độn Băng Nhi 𝖙-𝒽-ở 𝐠-ấ-𝖕 tuân theo.
"Đến đây dạng chân trên đùi của tôi" Lãnh Tiêu một bộ thoải mái tại trên ghế dài ngồi xuống, thân thủ ý bảo cô nên làm như thế nào.
"Dạng chân?" Còn là ngồi ở trên đùi của hắn?! Băng Nhi có chút chần chờ bất quyết.
"Hoài nghi mệnh lệnh của tôi?" Con ngươi đen long lanh không vui nheo lại.
"Băng Nhi không dám" Cô vội vàng phủ nhận cẩn thận dạng chân trên bắp đùi thon dài của hắn.
Thấy cô hoảng hốt đôi tay cũng không biết nên bày ở chỗ Lãnh Tiêu lần nữa ra lệnh: "Ôm cổ tôi, đừng làm cho chính mình té xuống" Hắn cường thế lôi kéo tay của cô quàng lên vai của hắn.
"Được" Giữa hai người t_♓â_𝐧 𝖒_ậ_t khoảng cách làm cho trống 𝓃🌀ự_ⓒ cô cuồng gấp.
"Bây giờ bắt đầu toàn tâm toàn ý cảm thụ tôi" Môi đầu tiên là nhẹ nhàng chụp lên cô đầu lưỡi ấm áp mà linh hoạt tinh tế miêu tả vành môi hoàn mỹ của Băng Nhi.
"Thiếu gia..." Sương mù che chắn đôi mắt có chút hạp lên Băng Nhi chuyên tâm nhất trí tiếp nhận Lãnh Tiêu ♓·ô·ⓝ như phảng phất mang theo 𝐦-🔼 🅿️-𝐡-á-ⓟ.
"Vươn lưỡi của cô ra " Hắn nhu hòa mệnh lệnh.
Cô sợ hãi làm theo cái lưỡi đinh hương phấn hồng bên vành môi thoáng thò ra.
Hắn đầu tiên là bá đạo khẽ ⅼⓘ.ế.𝖒 cho đến cảm giác nghi ngờ của ✝️♓â●ռ †𝐡●ể hoàn toàn thuần phục, ôn nhu nhẹ nếm lúc này mới chuyển thành cuồng dã Ⓜ️_ú_✞ dễ dàng quấn quanh lưỡi của cô không ngừng quấn quanh hấp dẫn lấy, cuối cùng 𝐱●â●𝖒 𝖓𝖍ậ●ρ ngọt ngào trong miệng đói khát hấp thu hương thơm mật tân trong miệng cô.
Hô hấp dần dần dồn dập Băng Nhi dưới sự dẫn dắt của Lãnh Tiêu nhấm nháp đến trong khi ♓ô*n mang một ít ngọt ngào lại để cho nhân tâm nhảy gia tốc tình cảm mãnh liệt, cô không tự chủ được т·♓·ở 𝖌ấ·🅿️ phát ra tiếng ưm hơi yếu.
Cho đến thỏa mãn Lãnh Tiêu lúc này mới buông Băng Nhi ra xem môi anh đào đã bị hắn 𝒽_ô_ռ đến sưng đỏ.
"Thích nụ 𝖍ô●𝖓 này không?" Môi của hắn dừng lại tại xương quai xanh của cô cẩn thận nhẹ mổ.
"Thích" Cô ý loạn tình mê lẩm bẩm nói.
"Nhớ kỹ những gì tôi đã làm lần sau đổi cho cô ♓-ô-𝐧 tôi" Ⓛ❗-ế-Ⓜ️ ♓ô_𝓃 cánh môi đỏ bừng trong đồng tử đục ngầu lộ dục niệm thâm trầm.
"Vâng" Băng Nhi vô ý thức trả lời.
"Kế tiếp tôi muốn đổi nếm thử một vị trí khác." Dừng ở một đôi ngọc nhuận phấn bạch no đủ phong tròn Lãnh Tiêu hai tay vịn lấy Băng Nhi Ⓜ️ả.𝓃.𝒽 🎋.h.ả𝓃.♓ thon thả thoáng giơ cao cô.
"Thiếu gia là muốn. Đem đầu gối cô bị động không rõ đặt tại trên ghế dài nửa quỳ lên.
"Hấp khẩu khí." Trong mắt của hắn tràn ngập tà dục nói.
Băng Nhi đơn thuần không nghi ngờ gì nghe theo chỉ thấy cô ưỡn 𝖓g·ự·ⓒ thật sâu hít vào một chơi một đôi mật nhũ nhẵn nhụi tiếp xúc bởi vì động tác của cô mà thẳng ra nhếch lên mũi nhọn màu hồng phấn yêu dmị.
Giống như dã báo tập trung vào con mồi, Lãnh Tiêu nhanh như chớp há miệng liền cắn nuốt một khỏa liễm tươi đẹp nụ hoa.
"A! tại sao anh..." Băng Nhi kinh hoàng được véo căng hai tay cũng làm cho mình bở trong lúc vô tình ôm chắc cổ của hắn.
Mãnh liệt rung động chăm chú bao khép lại cô, Băng Nhi chỉ cảm thấy đau như một trận sét đánh từ đầu v* bị hắn hàm hô·𝓃 truyền đến toàn thân г·u·n г·ẩ·y cô ♓●é Ⓜ️●ở miệng anh đào nhỏ không ngừng 𝓇.𝖚.ռ 𝐫.ẩ.ÿ cuối cùng khó nhịn kiêu ngâm lên tiếng.
"Thiếu gia đừng như vậy. Rất khó xử." Mắt thấy hai tay của hắn càng không ngừng chen chúc nắm bắt n🌀.ự.𝒸 của mình, lời lẽ 𝖓ó-ռ-ⓖ 𝒷-ỏ-ռ-𝖌 mồm to cắn nuốt cặp nhũ 𝖒ề.𝖒 Ⓜ️.ạ.❗ chưa bao giờ bị người khác nhấm nháp qua Băng Nhi hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên giống như quả táo chín.
"Không dừng được ai kêu chỗ này của cô ngon miệng mê người như vậy" Đầu lưỡi trơn trượt giống như con rắn trêu chọc đầu v* của thiếu nữ, ôm lấy chung quanh đỏ ửng không ngừng 𝖑●ⓘế●〽️ láp sau lại nằng nặng Ⓜ️-ú-𝐭 lấy đầu v* rắn chắc.
"Ngại" Khí lực toàn thân như là bị hắn hút sạch rồi cô hư thoát xụi lơ trong cánh tay hữu lực của hắn.
"Nhạy cảm như vậy a!" Cho đến hai du bạch đẫy đà tất cả đều bị hắn triệt để hưởng qua rồi Lãnh Tiêu lúc này mới tạm hoãn khiêu khích đối với cô, mắt đen sâu u đắc ý thưởng thức cô hơi nghiêng trên khuôn
← Ch. 05 | Ch. 07 → |