Truyện:Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Chương 14

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật
Trọn bộ 23 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ở một nơi nào đó của con tim,

Luôn có một vết thương,

Hằn sâu và lạnh lẽo,

Ai cũng có một nỗi đau như thế,

Muốn giấu nó đi nhưng lại không thể giấu kín.

Sau khi đại thần ra đi, kem cạo râu, sữa tắm, gạt tàn, cốc nước, đôi dép lê và những cuốn Tạp chí Kinh tế của anh vẫn được đặt ở vị trí cũ, dường như anh chỉ đi công tác ở một nơi nào đó hoặc vừa chạy xuống lầu mua bao thuốc nhưng anh sẽ mãi mãi không quay trở lại. Không phải tôi cố lưu giữ những món đồ này để ngày ngày chiêm ngưỡng, vuốt ve mà do tôi ngại thu dọn chúng. Chỉ trong vòng một tháng mà tôi gầy đi những năm cân, nhưng suy cho cùng tôi vẫn phải giữ chút sức lực cho mình chứ!

Tan học về tôi cởi phăng chiếc giày ra, chẳng thèm sắp lại cho gọn, sau khi thay đồ đi ngủ, tôi lười biếng ngã ngay lên giường, thu mình trong chiếc khăn bông ấm áp, nhưng cứ nằm trở mình mãi mà không ngủ được. Khi Mục Thần Chi còn ở đây, tôi sợ anh giày vò tôi nên không thể ngon giấc, giờ anh đã bỏ đi nhưng tôi vẫn không thể nào ngủ yên.

Tôi nghĩ, trước khi mình trở nên tàn tạ thì phải lấp đầy cái bụng rỗng tuếch này. Thế là tôi ôm một hộp khoai tây chiên, nằm dài trên sô pha, vừa bật tivi lên thì có tiếng chuông cửa.

Thiệu Bỉnh Hàm với chiếc áo len màu trắng đang đứng chống tay vào khung cửa, vừa nhìn thấy tôi, mắt anh ta đã sáng lên, hằm hè ném cho tôi một nụ cười gian xảo."Ha ha ha, nhìn hoa cô nương kìa."

Anh ta lúc nào xuất hiện cũng mở đầu bằng tràng cười "ha ha ha", chắc chắn là bị bịt miệng lâu quá nên thiếu oxy rồi.

Tôi cúi nhìn bộ đồ ngủ in hình những bông hoa nhỏ xíu mà mình đang mặc, bất giác toát mồ hôi: "Ồ, mấy tháng rồi không gặp, hóa ra anh đi Nhật một chuyến mà được hun đúc thành cái bộ dạng người không ra người, cẩu không ra cẩu thế sao?"

"Cái nơi bé tẹo như Nhật Bản đó, anh đây không thèm, chỉ cần ngày ngày được du đãng trong những giấc mơ, lần nào cũng nắm chặt tay em thôi. Hoa cô nương, có phải em cảm động lắm không?" Anh nhướng đôi mày, chớp chớp mắt, rất tự nhiên bước vào phòng, ngồi lên sô pha và ăn khoai tây chiên của tôi.

"Anh đã không mua quà cho em, lại còn ăn tranh đồ của em nữa. Thử hỏi đạo lý ở đâu chứ?" Tôi giật lại hộp khoai tây chiên rồi giữ khư khư trong lòng.

"Đồ keo kiệt. Trẫm vừa hồi cung đã vội chạy ngay đến chỗ nàng, chỉ vài ngày thôi mà dài như mấy thế kỷ vậy. Nàng đã không thể hiện sự nhớ nhung trẫm mà còn ra bộ nhỏ nhen, trẫm phải giam nàng vào lãnh cung mới được!"

"Xì!" Tôi vừa "xì" một tiếng về phía Thiệu Bỉnh Hàm, thì anh ta cũng "xì" một tiếng cùng lúc với tôi, còn nhướng mày đắc ý."Trẫm biết ngay là nàng cũng "xì" mà!"

"Công ty FML vừa chính thức mua lại Công ty Khoa học Kỹ thuật Đỉnh Thịnh với giá thấp hơn 40% so với giá thị trường, Chủ tịch Hội đồng quản trị Mục Thần Chi..." Cô dẫn chương trình Tài Chính - Kinh Tế đang thao thao bất tuyệt nói Mục Thần Chi là người tư duy chặt chẽ, chín chắn và rất có con mắt nhìn xa trông rộng trong kinh doanh.

Sao trước đây tôi không nhìn ra anh ta là người mạnh mẽ nhỉ? Nhìn anh ta trên vô tuyến trông càng vênh váo. Hình tượng cũng vĩ đại hơn bình thường, đây mới gọi là ngỡ như mấy thế kỷ không gặp.

Tôi chăm chú nhìn vào màn hình tivi nhưng Thiệu Bỉnh Hàm lại chăm chú nhìn tôi với ánh mắt lạ thường, vừa cười vừa nói: "Nếu biết trước anh ta có 2 vệ tinh kinh doanh mạnh thế này thì anh thế nào cũng ngồi lên trên đó dạo hai vòng."

"Cứ cho là anh có 100 cơ hội đi, liệu anh có thể ngồi lên đó được không?"

"Nếu em có kéo cái vệ tinh đó xuống thì anh cũng có thể ngồi lên đó một cách dễ dàng."

Tôi lườm anh một cái, vừa hay nhìn vào màn hình tivi thấy cảnh Mục Thần Chi và một minh tinh đạt giải thưởng điện ảnh đang tham gia cuộc bán đấu giá, hai người tỏ ra vô cùng thân mật như một cặp vậy.

Tôi nhai khoai tây chiên phát ra những tiếng giòn tan, hằm hằm cầm điều khiển chuyển sang kênh âm nhạc.

"Ấy, anh vẫn chưa nhìn rõ mà, nhóc bật kênh khác làm gì vậy?" Thiệu Bỉnh Hàm vội giằng lấy điều khiển, các ngón tay đang ấn vào điều khiển thì bỗng tiến lại gần tôi."Nếu em thấy trong lòng ấm ức thì anh cho mượn bờ vai nè, có điều, thổ lộ tâm tình cộng thêm nói chuyện, chi phí gấp đôi."

"Cầm lấy đi, không phải trả lại." Tôi lấy đồng xu một tệ trong hộp đựng đồ trên mặt bàn rồi ném cho anh ta, thấy nụ cười gian xảo cùng vẻ mặt vô cùng thông cảm của anh ta, tôi đành giải thích: "Mục Thần Chi chính là vệ tinh, em muốn ngồi lên cũng chẳng được, điều này em hiểu rất rõ. Em thấy cô gái này không đẹp bằng cô người mẫu mà lần trước tạp chí đã đăng, con mắt của anh ta càng ngày càng kém rồi."

"Từ trước đến nay, con mắt của Mục Thần Chi vẫn kém thế mà, hai cái màn thầu nhỏ của em chắc chắn không thể ngon bằng hai cái bánh bao của người ta rồi."

Anh ta vừa nói vậy, tôi liền đưa hai tay lên che ngay lấy phần ngực theo phản xạ. Mặc áo cỡ 34 mà vẫn còn nhỏ sao? Chẳng phải bây giờ các cô gái toàn đi bơm ngực sao? Tôi mà đi bơm thì giống họ ngay thôi mà!

Thoáng liếc qua thấy ánh mắt anh ta có vẻ kỳ quặc, tôi biết ngay là mình bị mắc mưu."Đồ con heo nói lời xằng bậy, mau cút đi."

"Làm gì mà to tiếng thế nhóc? Anh chỉ khen nhóc có vẻ đẹp tiềm ẩn thôi mà!"

"Vẻ đẹp tiềm ẩn giống như con bướm được cuốn kỹ trong vỏ bọc xấu xí của con nhộng, cho dù nhìn kỹ đến mức nào thì cũng chỉ nhìn thấy vẻ xấu xí mà thôi, ai mà thèm quan tâm bên trong lớp vỏ bọc ấy có một con bướm xinh đẹp lộng lẫy đang chờ ngày bay ra chứ!"

Thiệu Bỉnh Hàm ôm hai cánh tay, liếc nhìn tôi, đôi mắt hoa đào như có luồng điện, "Anh không hề chờ đợi điều đó, cái bánh bao đó quá hư vô, cánh đàn ông chỉ thích màn thầu nhỏ thôi. Em không biết hả?"

"Làm ơn gác cái miệng lẻo mép của anh sang một bên cho em nhờ! Trái tim của em đã sớm tan nát như nhân sủi cảo rồi, không còn hơi như mà để anh vui đùa nữa đâu."

Thiệu Bỉnh Hàm "hứ" một tiếng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tự chế giễu."Anh nói hết bọt mép rồi mà có người vẫn giả ngây giả ngô coi như không thấy. Ai ngốc chứ? Chỉ có anh thôi, người ta luôn chẳng coi anh ra gì, thế mà anh lại toàn làm điều có lỗi với người ta, giờ anh có đau đến chết cũng là đáng đời."

Thấy anh ta đổ hết khoai tây chiên ra bàn rồi dùng ngón tay nghiền nát, trong lòng tôi chợt cảm thấy tắc nghẹn. Anh ta ám chỉ rõ ràng thế mà tôi còn không hiểu ra thì đúng là tôi đã sống vô ích rồi. Nhưng tôi chẳng có tình cảm gì với anh ta thì còn có thể làm gì đây? Phải quay trở về con đường cũ của mình thôi!

Tôi vỗ vỗ vai của Thiệu Bỉnh Hàm."Anh bạn này, anh chơi trò nghiền khoai tây cũng thú vị đấy chứ, dù thế nào thì em cũng không thể nhẫn tâm chà đạp lên niềm vui từ thuở bé của anh đâu."

"Không phải em chà đạp anh, không phải em tàn nhẫn, chính là anh đã hết lần này đến lần khác tự chà đạp lên bản thân mình đấy thôi." Những ngón tay của anh dần co thành nắm đấm."Soạt" một tiếng, tất cả đống khoai tây chiên vụn trên bàn rơi xuống khắp nền nhà.

"Dân nữ ngu xuẩn, xin ông lớn thứ tội." Tôi chắp hai tay vái mười cái.

Thiệu Bỉnh Hàm phì cười rồi nâng hàm tôi lên."Ừ, ừ, em được đấy, đêm nay ông lớn cần em."

Thấy tâm trạng anh đã dịu lại, tôi tiếp tục diễn: "Xì, ông cho rằng bổn cô nương là mỳ ăn liền, muốn pha thì pha sao? Xin ông chờ một lát, tôi đi lấy trà pha cho ông."

Tôi tìm khắp bếp, mở cả tủ lạnh, tủ đồ nhưng không thể tìm thấy dù chỉ là một cọng trà, bèn hét với ra ngoài phòng khách: "Anh để trà ở đâu rồi?"

Đồ đạc trong nhà, tôi toàn vứt linh tinh, tiện đâu ném đó, trước nay chẳng bao giờ để ý, cái gì cũng là Mục Thần Chi thu dọn, lần nào cũng là anh pha trà rồi bưng lại cho tôi, tôi làm sao biết được hộp trà để chỗ nào chứ.

"Nhà em, anh sao biết được!"

Giọng điệu không được thoải mái lắm của Thiệu Bỉnh Hàm vọng vào, tôi mới giật mình nhận ra, Mục Thần Chi đã không ở đây từ lâu rồi.

Sau mười mấy phút lục tung căn bếp lên, cuối cùng tôi cũng tìm được hộp trà Ngân Kiếm. Nhìn thấy từng lá trà xanh mướt cứ chìm dần trong cốc nước, trái tim tôi cũng theo đó rớt xuống, không lạnh, cũng chẳng đau, chỉ là không thể thở được. Mềm mại, êm ái như những bông tuyết bay vu vơ trong đêm tối tĩnh lặng, cảm giác chìm xuống có phần mơ hồ.

Hai người chia tay, thật sự có thể hoàn toàn biến mất trong cuộc đời nhau không? Rõ ràng là đã đoạn tuyệt quan hệ, người cũng đã ra đi như bị mất tích, nhưng những thói quen hình thành khi ở bên nhau thì vẫn tồn tại vững chắc như chưa hề có biến cố gì.

"Em đang nhớ lại tình xưa à?" Chiếc cốc bỗng hiện ra khuôn mặt của Thiệu Bỉnh Hàm, càng ngày càng lớn. Anh ta vỗ vào trán tôi một cái đánh "bốp".

"Nhớ..." Tôi bị anh ta vỗ cho một cái mà cảm tưởng như não sau bị chấn động, nước trong cốc cũng bắn ra ngoài."Sao anh đánh em?"

"Tâm trạng ấp ủ những nỗi buồn khổ gọi tắt là nhớ lại chuyện tình xưa, trước khi em bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết nào, chẳng phải đều nhớ lại chuyện tình xưa sao?"

"Em có buồn khổ gì đâu!" Chỉ là đã quen khi có Mục Thần Chi ở bên rồi.

"Vậy em nheo mắt nhìn chằm chằm vào cốc trà làm gì?"

Tôi nheo mắt sao?

"Anh đừng có mở miệng ra là làm tổn thương người khác! Em đang quan sát đấy, loại trà này có tên là Ngân Kiếm, Mục Thần Chi nói, trà Ngân Kiếm phải là trà mà khi vừa gặp nước sôi, lá trà phải dựng đứng lên, rất thẳng, trông như cây kiếm vậy." Tôi vừa nói vừa chỉ vào những lá trà trong cốc.

"Mục Thần Chi nói, em cứ đem những lời anh ta nói ra, treo vào khung, rồi coi đó như lời Khổng Tử nói đi!" Thiệu Bỉnh Hàm bĩu môi, nhún vai cười đắc ý: "Xem kìa, đúng là loại trà đồi trụy, vừa gặp nước sôi đã nằm rạp hết cả rồi, loại trà này không thể uống được, anh muốn ăn cơm."

Hai mắt tôi sáng lên: "Được, được, được, anh mời nhá, em cũng chưa ăn."

"Hôm nay trẫm dùng bữa tối tại tẩm cung của ái phi!"

Hóa ra chẳng phải là anh ta mời mọc gì, đúng là làm người khác mừng hụt.

"Trẫm phải thử xem tay nghề của nàng thế nào."

Thiệu Bỉnh Hàm nở nụ cười đầy ác ý, rồi véo tay tôi kéo vào bếp."Trong vòng một tiếng mà nàng không làm được món ngon gì dâng lên trẫm thì hãy chờ ngày bị giam vào lãnh cung đi nhá!"

Tôi hậm hực xuống bếp chuẩn bị bữa tối nhưng khổ nỗi trong tủ lạnh chẳng còn gì, mọi thứ đã bị tôi vơ vét hết từ lâu rồi, ngước nhìn mấy quả trứng gà, tôi bỗng có cảm giác thê lương như cảnh những chiếc lá rơi giữa trời đông lạnh giá, những quả trứng gà này cũng chính là Mục Thần Chi mua trước lúc bỏ đi.

Anh ta làm việc nhà, nấu cơm, thậm chí còn đi siêu thị mua đồ, tất cả đều rất thuần thục, có lần tò mò tôi hỏi: "Mục Thần Chi, sao anh lại biết nấu cơm?"

"Việc này mà cũng phải học sao?"

"Mục Thần Chi, hay là tìm một người giúp việc đi!" Ngày nào đi làm về cũng phải bận bịu việc nhà thì mệt lắm, có người nào chức cao mà tự mình làm việc nhà đâu.

Anh nhíu mày, "Không có tiền."

Một tài năng trong giới thương nhân mà lại kêu không có tiền, anh còn lừa tôi như lừa dối trẻ con nữa!

"Anh không nỡ để em tiêu tiền của anh à?"

"Đó chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu là anh không quen ăn đồ người khác làm."

Mục Thần Chi nổi tiếng là giỏi soi mói, khó chiều, bất luận là đồ dùng hằng ngày hay đồ ăn thức uống, ngay cả dầu gội đầu, từ trước tới giờ, anh ta chỉ dùng một loại duy nhất, cũng may mà khẩu vị của tôi và anh ta không khác nhau nhiều lắm, cái gì tôi thích ăn thì anh ta cũng thích, nên tôi được hưởng lây của anh ta cũng là điều đương nhiên.

Có lần hai chúng tôi cùng xem một chương trình tìm người yêu, một đại gia trong giới bất động của Indonesia có câu nói rất kỳ lạ: "Người con gái trong lòng tôi ơi, chúng ta hãy cùng nắm tay nhau đi siêu thị nhé!" Mọi người đều cười phá lên, nói đây đúng là thói quen lạ lùng.

Vị đại gia đó thản nhiên trả lời: "Đi siêu thị có vui hay không, quan trọng là bạn có nắm tay cô ấy cùng đi hay không. Siêu thị rất đông người và bạn có thể danh chính ngôn thuận nắm tay cô ấy thật chặt."

Cô đơn không phải vì bên bạn ít người, không có ai cùng chia sẻ, mà vì bên cạnh bạn không có người mà bạn cần. Niềm vui cũng như thế!

Lúc đó tôi chợt quay sang và hỏi nhà đại tư bản: "Mục Thần Chi, anh nói xem, cùng một người mà mình không yêu đi ngắm hoa anh đào ở Nhật Bản và nắm tay người mình yêu thương đi ăn xin thì việc nào sẽ hạnh phúc hơn? Hình như anh cũng rất thích nắm tay em đi siêu thị thì phải?"

Anh nhìn tôi một cái: "Những người học nghệ thuật có phải là đầu óc đều có chút vấn đề không nhỉ? Lần trước cô nàng ngốc nghếch nào đã biến mất tiêu, hại anh phải tìm suốt nửa tiếng đồng hồ, lại còn khóc rõ to trong siêu thị nữa hả? Nếu không đưa em đi cùng thì mình anh xách sao nổi bấy nhiêu đồ chứ?"

Nhưng anh chưa bao giờ để tôi xách đồ, hơn nữa, nếu chỉ đi siêu thị xách đồ thì chẳng phải là còn chú lái xe và người giúp việc sao? Rõ ràng là anh thương tôi, chiều tôi. Vừa nghĩ thế mà tôi bừng tỉnh, vỗ vỗ vào trán mình, Phó Tiểu Mật, mày đến với người ta vì tiền đã đành lại còn tỏ ra đa tình, tự làm mình mất mặt.

Tôi rửa sạch cà chua, đập trứng nhưng lại đứng thần người ra rất lâu. Thiệu Bỉnh Hàm vừa ôm bụng chạy vào bếp vừa than vãn: "Nàng ơi, nàng muốn làm trẫm chết đói hả? Lần đầu tiên trẫm nhìn thấy một người cứ đứng thẫn thờ trong bếp mà vẫn nấu được cơm đấy!"

"Úi, sao em lại làm nát đống cà chua ra thế?" Vừa nói anh ta vừa chỉ đống cà chua nát vụn trên thớt.

"Như thế mới ngon, anh thì hiểu gì?" Mục Thần Chi cũng làm thế này mà.

Chúng tôi không tài nào bật bếp ga lên được, hồi lâu mới nhớ van ga chưa mở, rồi lại khó khăn lắm mới bắc được nồi lên bếp.

Thiệu Bỉnh Hàm chỉ vào nồi đang bắc trên bếp, hỏi: "Sao cái nồi này cứ bốc khói mãi thế nhỉ?"

"Bốc khói chứng tỏ nhiệt độ vừa đủ." Tôi bưng bát trứng gà hỏi: "Cho trứng gà hay cà chua trước nhỉ?"

"Hình như là phải cho dầu trước!"

"..." Sao ngay cả điều này mà tôi cũng quên chứ? Tôi vội vàng mở nắp chai dầu, vừa mới rót một ít vào nồi thì nghe "bùng" một tiếng, trong nồi bốc lửa lớn, may mà lúc rót dầu, tôi không cúi mặt vào nồi. Nghe thấy mùi khét bốc lên nồng nặc, tôi không nghĩ nhiều, vội đi lấy vung đậy vào thì Thiệu Bỉnh Hàm đã nhanh hơn một bước, "xèo", gáo nước lạnh nằm gọn trong nồi.

Hậu quả thì có thể đoán trước được, tôi run lẩy bẩy bởi ngón tay đã phồng rộp vì bỏng, tức giận quát lớn: "Anh có chút kiến thức nào không vậy? Chỉ được cái nhanh nhảu đoản!"

"Chẳng phải anh vì em nên mới phải nhảy vào chốn nước sôi lửa bỏng sao? Mà anh cũng không biết là em vụng về trong việc nấu nướng đấy!" Thiệu Bỉnh Hàm lên giọng cãi lại.

"Ai bảo em không biết nấu cơm chứ!" Nhưng tôi chỉ biết nấu cơm bằng nồi cơm điện thôi. Quãng thời gian kết hôn với Tiêu Hàn Ý, chúng tôi đều gọi cơm hộp về ăn, sau đó cũng là Mục Thần Chi vào bếp. Tôi căn bản là chẳng bao giờ phải lo đến vấn đề này, chỉ cần há miệng ra ăn thôi chứ tôi đâu biết được làm món cà chua xào trứng gà lại khó thế này chứ!

"Được rồi, được rồi, ai nghĩ được rằng em có khuôn mặt hiền hậu thế này lại không đảm đang cơ chứ!" Anh ta lôi trong tủ bếp ra một chai xì dầu và kéo tay tôi.

"Làm cái trò gì vậy?" Cứ nhìn anh ta là tôi lại bừng bừng tức giận.

"Tay em phồng rộp lên như chân giò rồi đấy! Đương nhiên phải bôi ít xì dầu lên cho đỡ đau!" Anh ta cẩn thận mở nắp chai xì dầu.

Anh ta định làm món chân giò hầm xì dầu sao? Hay anh ta là con nhà giàu, luôn được ăn sơn hào hải vị, từ nhỏ đã có người hầu hạ nên không có chút kiến thức nào về đời sống? Mà còn học y nữa cơ đấy! Mục Thần Chi sao không như vậy nhỉ?

"Tưởng anh là một danh y, hóa ra cũng chỉ là thầy lang thôi!" Nhìn cái bộ dạng tỏ ra kinh nghiệm đầy mình của Thiệu Bỉnh Hàm, tôi dở khóc dở cười."Bị bỏng phải dùng kem đánh răng bôi chứ!

Khi tôi quay trở về sô pha ngồi, anh ta cũng có chút lương tâm, tay đã cầm sẵn tuýp kem đánh răng đến ngồi trước mặt tôi, vừa bôi kem vừa khen: "Em cũng thông minh thật đó!"

"Mục Thần Chi nói..." Cái tên đó vừa buột ra khỏi miệng thì cổ họng tôi cũng như nghẹn lại, vừa rát vừa đau, đôi mắt cũng bắt đầu ngấn nước, từng giọt lệ cứ rơi xuống vết bỏng trên ngón tay tôi, lớp kem đánh răng màu xanh vừa mới thoa lên trông như những con sâu râu xanh đang khóc.

Thiệu Bỉnh Hàm với tay vòng qua vai để đầu tôi áp vào ngực mình, tôi nghe rõ nhịp tim của anh ta cứ thình thịch, thình thịch, rõ ràng cũng là âm thanh với tần suất như nhau mà sao nhịp tim của Thiệu Bỉnh Hàm lại không mạnh mẽ và đầy sức mạnh như Mục Thần Chi? Lồng ngực cũng không rộng và ấm áp như thế.

Nể mặt Thiệu Bỉnh Hàm cũng là một vị mỹ nam khiến nhiều cô gái phải xao lòng, tôi đành miễn cưỡng tiếp nhận một chút an ủi thật lòng ấy. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta mà nước mắt vẫn rơi, vừa định nói câu cảm ơn thì anh ta đã cúi xuống nhìn tôi, còn vuốt mái tóc tôi như đang âu yếm một chú mèo. Xúc động nói: "Haizz, đúng là vợ già chồng trẻ! Tóc của người vợ này còn bị chó gặm nữa chứ!"

Tôi trừng mắt tức giận rồi đẩy anh ta ra."Lần này đừng hòng có tiền boa nhé!"

Thế là bữa tối không thể ăn tại nhà, Thiệu Bỉnh Hàm nói sợ chết vì nổ bếp. Nhưng hoàn toàn không phải do anh ta tham sống sợ chết, mà là anh ta muốn bảo tồn sinh mệnh quý giá của mình để còn yêu thương tôi.

Tôi thèm vào, anh ta không yêu thương tôi đến mức tan xương nát thịt đã là tốt lắm rồi.

***

Một tiếng sau, hai người với hai cái bụng rỗng tuếch đang ngồi trước bàn ăn trên tầng 14 của một nhà hàng. Chúng tôi thỏa sức ăn uống, gọi bò bít tết, một chiếc bánh ga tô, bánh trứng quệt sữa...

Cửa sổ kính to và rất đẹp, cúi đầu nhìn xuống là có thể chiêm ngưỡng những ánh đèn của toàn thành phố, màu sắc lấp lánh như những bọt nước trên mặt hồ. Có điều, kiểu tóc của tôi quá khủng khiếp, bị ngọn lửa làm cho chỗ thấp chỗ cao, đã thế lại còn nham nhở trước trán.

Tôi đang cúi đầu cắt thịt bò thì phía sau vang lên một giọng nói rất đỗi quen thuộc.

"Thiệu nhị, chú chẳng có nghĩa khí gì cả, vừa đáp máy bay là đã hẹn hò với các em, ngay đến một cú điện thoại cũng không thèm gọi cho anh em." Bước chân của Sở Tây Thừa càng lúc càng gần.

"Giác quan thứ sáu của tôi rất tốt, biết chắc là sẽ gặp các cậu ở đây nên muốn cho các cậu một bất ngờ." Thiệu Bỉnh Hàm chống cằm cười chống chế.

Hai tiếng "Các cậu" vừa vang lên đã như một con sóng to trào dâng trong lòng tôi. Mấy người trong nhóm Sở Tây Thừa từ trước đến nay chơi với nhau rất đoàn kết, có người nọ thì ắt sẽ có kẻ kia. Vậy có khi nào Mục Thần Chi cũng tới? Trước khi nghe thấy giọng nói của anh ta, tuy tôi vẫn cảm thấy có đôi chút may mắn nhưng cũng không ngăn được sự luống cuống, định lấy menu che mặt. Nhưng tay tôi chưa kịp với đến quyển menu thì đã cảm thấy vai mình hơi nặng, giọng nói chế nhạo của Sở Tây Thừa cứ thế rơi xuống: "Ồ, để tôi xem xem rốt cuộc là em nào mà có sức quyến rũ đến thế!"

Mặt tôi đỏ như con cua đã bị luộc chín, vừa chia tay Mục Thần Chi, giờ lại cùng Thiệu Bỉnh Hàm xuất hiện ở đây, không chừng trong lòng họ đang muốn chôn sống tôi ấy.

Thiệu Bỉnh Hàm vừa cười vừa chỉ vào bàn tay của Sở Tây Thừa, bình tĩnh cười đùa, nhưng nghe thế nào cũng thấy lời nói mang theo sự khiêu khích."Chẳng phải tôi đã nói, đây là em gái tôi, đã dán nhãn rồi, bất cứ ai cũng không được động vào sao?"

Bàn tay của Sở Tây Thừa bỗng hơi run rồi buông khỏi vai tôi, điệu cười có chút kỳ quái."Có đến mức phải nghiêm túc như thế không?"

"Chẳng phải tôi đã nghiêm túc như thế ngay từ đầu sao?" Thiệu Bỉnh Hàm cười lạnh nhạt đáp.

Minh Thiên Diệu hình như cảm thấy có chút gì đó không ổn, bèn cười trừ cứu vãn: "Đã lâu thế rồi không gặp, Thiệu Nhị anh nỡ nhẫn tâm nhìn ba anh em chúng tôi đứng như trời trồng ở đây sao? Đi thôi! Đưa cả em gái anh đi cùng luôn, tối nay tôi khao, coi như là mừng anh trở về!"

Quả nhiên là Mục Thần Chi cũng có mặt nhưng anh chỉ ngồi đó, các món ăn đã được đem lên hết mà anh vẫn không nói câu nào.

"Tứ đại điên vương" nổi tiếng phong lưu đã tập trung đông đủ, nói chính xác thì bên cạnh mỗi vị điên vương đều có một cô gái xinh như hoa như ngọc. Tất nhiên không có tôi trong đó, bởi Thiệu Bỉnh Hàm luôn miệng nói tôi là em gái. Mỹ nữ ngồi bên Mục Thần Chi trông rất quen, hình như là cô gái trên truyền hình lúc tối, đại mình tinh và đại tư bản bằng da bằng thịt đang ngồi trước mặt, thế mà tôi vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Cô ta có làn da trắng muốt hơn cả trên tivi, đôi mắt to, tròn mỗi lần nhìn Mục Thần Chi luôn chan chứa tình cảm.

Thiệu Bỉnh Hàm nói rất đúng, sự mềm mại nhẹ nhàng đó và đặc biệt là cặp bánh bao kia, làm sao tôi bì nổi. Tôi cũng chỉ là con ngài nằm trong cái kén, vẻ đẹp tiềm ẩn không thể toát ra bên ngoài được.

"Lâu ngày không gặp, Phó tiểu thư gầy đi nhiều quá, ông anh trai hoàng đế của cô buổi tối cũng không biết kiềm chế nhỉ!" Sở Thừa Tây vừa ăn vừa nói.

Rõ ràng họ biết Thiệu Bỉnh Hàm vừa xuống máy bay mà lại cố ý soi mói tôi như vậy! Nhưng tôi không nói ra điều đó, có Mục Thần Chi ở đây, tôi chẳng có tâm trí nào nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra vui vẻ."Anh đã nói anh ấy là ông anh hoàng đế thì em cũng chỉ là một cô em gái thôi."

Minh Thiên Diệu nói: "Ha ha, tôi đã nói rồi mà, nhìn con người Phó Tiểu Mật 'trong sáng' thế này thì không thể chân trước vừa đá đại ca đi, chân sau đã chạy vào lòng Thiệu Nhị đâu."

Hai tiếng "trong sáng" như chiếc roi da quất mạnh xuống làm tim tôi không ngừng co thắt, gắp thức ăn mấy lần mà không được, tôi cố gắng lắm mới giữ được giọng nói không run: "Tôi không hề đá anh ấy."

Sở Thừa Tây cười lạnh lùng: "Thế có phải cô là người đề nghị chia tay?"

"Vâng"

"Thế là rõ rồi còn gì!"

Là Mục Thần Chi cảm thấy tôi đáng ghét, không thể tiếp tục được nữa nên tôi mới nói chia tay. Giờ tôi không sợ mất mặt nữa, dù gì thì cũng bị cháy đến mức hóa thành tro tàn rồi, tôi lấy hết dũng khí nhìn thẳng Mục Thần Chi, nhưng anh không hề đưa ra bất cứ một lời giải thích nào, chỉ gắp thức ăn cho người phụ nữ ngồi bên, khi ánh mắt anh liếc qua tôi thì mới nở nụ cười. Nụ cười ấy không mang theo ý châm biếm nhưng cũng không có bất cứ cảm xúc nào, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lẽo.

"Bữa cơm này không phải ăn nữa đâu, chỉ ngồi nói thôi." Thiệu Bỉnh Hàm đặt đũa.

Nhìn điệu bộ Thiệu Bỉnh Hàm như sắp nổi trận lôi đình, tôi khẽ kéo vạt áo anh ta dưới gầm bàn. Cãi nhau thế này có gì hay ho đâu chứ!

Mục Thần Chi cầm ly rượu lên mời Thiệu Bỉnh Hàm, nở một nụ cười rất nhẹ: "Thiệu Nhị, mừng cậu trở về!"

Mọi người thấy vậy nên không nói gì nữa, không khí trong căn phòng cũng bớt căn thẳng hơn. Tôi áp bàn tay lên má mà không thể làm nhiệt độ khuôn mặt giảm xuống. Mục Thần Chi ngồi đối diện với tôi, gần đến mức chỉ cần với đũa là có thể gắp được thức ăn cho tôi. Mấy lần đũa của chúng tôi chạm vào nhau khi cùng gắp thức ăn nhưng rồi không ai nói lời nào, lại tiếp tục làm những việc của mình. Tôi cảm thấy khoảng cách ấy thật xa xôi biết bao.

Tôi chẳng còn tâm trí nào mà ăn nữa nhưng cũng không có lý do nào để rời bàn, đành cố tỏ ra yên lặng. Mục Thần Chi cũng không có biểu hiện gì bất thường, anh ta vẫn luôn là người dù cho núi Thái Sơn có đang đè xuống đầu thì cũng không hề thay đổi sắc mặt, chỉ đôi lúc lấy tay day day hai bên thái dương.

"Anh Thần Chi, ăn cái này đi." Mỹ nhân có khuôn mặt rạng rỡ, chỉ chực gắp thức ăn cho Mục Thần Chi.

"Thích tiểu thư, đại ca tôi ghét nhất là ăn cay đấy." Minh Thiên Diệu nói.

Mục Thần Chi không thích ăn cay sao? Thế mà trước nay anh ta luôn làm những món cay cho tôi ăn nên tôi tưởng mình và anh ta có chung khẩu vị.

Mỹ nhân lúng túng "ồ" lên một tiếng rồi híp mắt cười, liếc mắt thấy Mục Thần Chi đang hơi nhíu mày thì lập tức chuyển chủ đề: "Thần Chi, anh đau đầu à?"

"Ừ" Thần Chi cười nhẹ.

"Trong túi em có thuốc giảm đau đấy." Mỹ nhân vội vàng lục tìm trong túi xách.

"Không cần đâu." Mục Thần Chi cau mày, tiện miệng nói. "Thứ thuốc đó mà uống nhiều là khi về già sẽ bị mắc chứng mất trí nhớ."

Tôi bỗng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh, tim tôi nhói đau.

Đã rất lâu rồi, hình như là một ngày đã rất lâu về trước?

"Em yêu, anh đau đầu quá! Em lấy cho anh thuốc giảm đau." Mục Thần Chi ngửa mắt, ngồi dựa vào sô pha, hai tay day day thái dương.

"Thứ thuốc đó mà uống nhiều là khi về già sẽ bị mắc chứng mất trí nhớ đó." Tôi cười nói.

"Thế thì em qua đây bóp đầu cho anh đi!"

Tôi đặt đầu anh lên đùi, nhẹ nhàng day day hai bên thái dương cho anh, vừa cười vừa trêu đùa: "Thưa ngài, dịch vụ đem thuốc tới và xoa bóp như thế này là tiệm của chúng tôi sẽ thu thêm phí đấy."

Anh nhắm mắt "ừm" một tiếng."Được, phục vụ anh tốt thì anh sẽ boa thêm không ít đâu."

Tôi giả giọng, tiếp tục diễn cùng anh: "Vị tiên sinh này phong độ phi phàm, xin hỏi, anh làm gì vậy ạ?"

"Làm..." Anh bỗng kéo cánh tay tôi để tôi nằm lên đùi anh. Anh cúi người hôn lên khuôn mặt tôi từng chút một."Yêu nhé!"

Nghĩ lại lịch sử ê chề của cái hôm diễn kịch đó, mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, Mục Thần Chi cũng cười một cách lạ thường đầy ẩn ý, ánh mắt long lanh. Tôi cúi đầu bất an. Đúng lúc đó, người phục vụ bưng đến một đĩa cá hấp nên hai tay đã che đi đôi mắt tôi, chứ không thì với đôi mắt sắc lạnh đó của anh nhất định sẽ biết được tôi đang nghĩ gì, như vậy thì quá mất mặt.

Đĩa cá hấp nóng hổi, thoang thoảng vị cay của ớt, Mục Thần Chi là người đầu tiên động đũa, anh ta nhắm đến đầu cá, đôi đũa điêu luyện móc mắt cá ra và rất tự nhiên gắp vào bát cho tôi.

Trước đây, khi ăn cơm, Mục Thần Chi rất thích gắp thức ăn cho tôi. Bất kể tôi có thích ăn hay không, cứ món nào anh ta cảm thấy có nhiều dinh dưỡng là lại gắp cho tôi. Lần nào cũng gắp thành một núi thức ăn trong bát khiến tôi không thể ăn hết rồi lại chê anh ta phiền phức. Nhưng bây giờ, có lẽ anh ta chỉ gắp cho tôi vì phép lịch sự.

Cô gái bên cạnh Sở Tây Thừa nũng nịu: "Ôi, hết mắt cá rồi!"

Sở Tây Thừa nói: "Ăn cái đó làm gì? Chẳng có dinh dưỡng gì cả."

Cô gái bĩu môi: "Anh chưa nghe qua câu chuyện đó sao? Mắt cá là thứ dành cho người mình yêu nhất đấy, em đang định gắp cho anh."

Mọi người bỗng im lặng, tôi chưa bao giờ khó xử như lúc này. Tôi cuống quýt suýt nữa làm rơi cái ly. Trước đây, khi ăn cá, Mục Thần Chi đều gắp mắt cá cho tôi, tôi nói với anh cái này không ngon thì anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Ăn cho sáng mắt."

Tôi thực sự không biết có câu chuyện ấy, con người anh chỉ có hứng thú với các vấn đề tài chính, kinh tế. Ngay cả việc tôi down tiểu thuyết ngôn tình trên mạng về đọc mà anh còn khẩy mũi rồi nói tôi mơ mộng. Chắc chắn anh không biết câu chuyện này, đó chỉ lầ hành động ngẫu nhiên thôi. Dù đã tự nhủ lòng như vậy nhưng tim tôi vẫn không ngừng đập loạn, cúi đầu nhìn bát cơm, một đôi đũa hướng về phía tôi, đặt vào bát tôi một miếng thịt ở bụng cá.

Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt hoa đào cười híp lại của Thiệm Bỉnh Hàm nhìn tôi chăm chú, rồi anh ta nói một câu nhẹ nhàng như nước chảy: "Thịt ở bụng cá là để gắp cho người mình yêu sâu sắc nhất."

Cô gái kia mở to đôi mắt kinh ngạc: "Còn có điển cố này nữa kia à? Sao em không biết nhỉ?"

"Thì chẳng phải đang được chứng kiến đấy sao? Cái này là do đại thiếu gia ta sáng tạo ra đấy!" Thiệu Bỉnh Hàm nhéo nhéo tai tôi như đang ở chốn không người.

"Choang" một tiếng, chiếc ly thủy tinh trong tay Mục Thần Chi vỡ tan, những giọt rượu màu hổ phách ngấm dần vào tấm khăn trải bàn trắng như tuyết, máu cũng theo vết thương của anh từng giọt rơi trên những mảnh thủy tinh vỡ, nhìn vô cùng sợ hãi.

Ai cũng bất ngờ đến sững sờ, khóe môi Mục Thần Chi vẫn nhếch nụ cười, bình tĩnh và ung dung, tưởng chừng như tay anh không hề bị thương vậy. Đúng giây phút này, bốn mắt chạm nhau, tôi nhìn thấy sự cuống quýt của mình phản chiếu trong đôi mắt của anh, còn có cả niềm đau đớn vô cùng của anh.

Tôi thẫn thờ ngồi trên ghế, cảm giác như một con cá bị nướng trên đống lửa, nhưng lại quên lật mặt kia, cháy khét và bốc khói.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Tôi nhanh chóng đứng dậy ra khỏi cửa như một kẻ chạy trốn, để lại căn phòng với những tiếng cãi nhau ồn ào.

"Thiệu Nhị, cậu ngồi xuống cho tôi, chỉ vì một người phụ nữ mà cậu trở mặt với anh em sao?"

"Ai trở mặt trước đây? Nói thay tôi chăm sóc thỏ con, thế mà đùng một cái đi nói chuyện đó với bố mẹ tôi, hại tôi bị giam lỏng ở Thượng Hải mấy tháng trời. Ông già tôi sống chết gì cũng không cho tôi yêu thỏ con, còn tịch thu cả điện thoại của tôi nữa. Tôi bị nhốt trong phòng tối mấy tháng trời, còn anh ta ở ngoài thì tốt rồi, chăm sóc người phụ nữ của tôi tận tình, còn chăm sóc đến tận giường nữa. Đồ trở mặt vô tình, anh ta đã trở mặt vô tình với tôi từ lâu rồi!"

"Đại ca quen Tiểu Mật trong trò chơi, còn quen cô ta sớm hơn cậu ấy chứ. Hai người họ yêu nhau thực sự, anh ép buộc được sao?"

"Là yêu nhau thực sự hả? Người ta cũng thầm yêu Tần Niệm năm năm rồi đó, anh ta đã dùng thủ đoạn gì thì tự anh ta biết."

"Ngay cả Tần Niệm mà cô ta cũng dính vào rồi cơ à, thế mà tôi không biết đấy."

"Vậy thì đại ca quen Phó Tiểu Mật từ trước lúc đó nữa rồi."

"Câm mồm đi! Hai người có tư cách để bàn tán chuyện này sao? Các anh trượng nghĩa quá nhỉ? Hết người nọ đến người kia lừa tôi, coi tôi là thằng ngốc hả, nếu tôi không nhìn thấy đồ của anh ta ở nhà thỏ con thì các anh còn định dấu diếm tôi đến bao giờ?"

Đầu óc tôi loạn hết cả lên như muốn nổ tung, chạy đến nhà vệ sinh mà thấy trời đất quay cuồng, tôi hất từng vốc nước lạnh lên mặt.

Mục Thần Chi bóp vỡ ly rượu, lý do tại sao thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi, bởi chúng tôi đã chia tay nhau rồi mà. Anh ta có yêu tôi hay không, dùng thủ đoạn gì, đó đều chỉ là chuyện của quá khứ. Cho dù Thiệu Bỉnh Hàm có thật lòng với tôi thì tôi cũng chỉ xem anh ta là bạn. Một người là người tình cũ, một người là bạn. Tôi chẳng có lỗi với ai cả, tôi chỉ là một con rối bị đặt sai vị trí làm diễn viên chính mà thôi. Tại sao tôi phải bất an cơ chứ? Tại sao tôi lại lo lắng, sợ hãi? Thực sự là không cần phải như vậy, tôi chỉ cần nói rõ ràng với bọn họ. Nhưng tại sao trái tim tôi lại đau đến thế?

Rất lâu sau tôi mới từ nhà vệ sinh đi ra, Mục Thần Chi đang chờ tôi ở cửa, có vẻ anh cố tình đứng đó chờ tôi.

Tôi cắn môi, bước đi thật nhanh coi như không nhìn thấy anh ta. Anh ta bỗng nắm lấy cánh tay tôi, nắm chặt đến mức cánh tay tôi như bị bẻ đôi thành hai đoạn, tôi gắng sức vùng vẫy để thoát khỏi nỗi đau đó. "Buông tay ra!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-23)