Truyện:Vẫn Có Nhạn Bay Về - Chương 04

Vẫn Có Nhạn Bay Về
Trọn bộ 25 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Kha Dĩ Huân đi vào đại sảnh, mẹ con dì Ba đang ngồi trên ghế sofa thì thầm, thần sắc khinh khỉnh nhìn phía bên ngoài. Anh theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, Diệp Nhiễm đang cùng ba mẹ anh nói chuyện.

Kha Dĩ Huân nhếch miệng cười, trời sinh nội trợ quả nhiên có lợi, anh cho rằng cô đã về rồi, nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng kia, sự việc tựa hồ có tiến triển.

Diệp Nhiễm kể nhiều chuyện cười khiến ông bà Kha thích thú. Kha Dĩ Huân đi tới, hai vợ chồng nhìn con trai, đại khái là biết con trai trở về có dụng ý gì, nhưng trước mặt Diệp Nhiễm bọn họ không nói ra. Diệp Nhiễm nhìn thấy Kha Dĩ Huân thì vô cùng mừng rỡ, thừa dịp ông bà Kha không chú ý cô còn hướng về phía anh ta mỉm cười. Kha Dĩ Huân lạnh lùng không để ý tới.

"Đã trễ thế này!" Bà Kha nhìn nhìn đồng hồ: "Tiểu Nhiễm, hay là cháu ở lại đây dùng cơm tối nhé."

"Vâng ạ!" Diệp Nhiễm vui vẻ đáp ứng."Bác trai, bác gái, cháu đi trộn rau cho hai bác, người lớn tuổi trời nóng tốt nhất nên ăn cháo trắng với chút rau, dạ dày sẽ nhẹ hơn, giấc ngủ cũng ngon hơn ạ."

Người ít nói chuyện như Kha Thiệu Vĩ cũng gật đầu "Ừ" một tiếng.

"Ăn cháo trắng cũng tốt, Dĩ Huân cũng thích ăn." Bà Kha tán thành cười nói.

Diệp Nhiễm cười trộm, không ngờ anh ta cũng thích ăn cháo trắng? Có lẽ ăn nhiều món ngon rồi, ăn món giản dị một chút cũng không phải chuyện lạ.

"Cháu bỏ nhiều dấm quá, bác thấy hơi chua rồi đó." Bà Hồ vừa ăn rau Diệp Nhiễm vừa cất lời, thậm chí quệt miệng phê bình.

"Chị lại cảm thấy rất ngon." Bà Kha nhìn Diệp Nhiễm cười thiện cảm, rõ ràng đang bênh vực cô: "Tiểu Nhiễm, không nghĩ tới cháu gói hoành thánh ngon mà trộn rau cũng ngon như vậy."

Diệp Nhiễm gật đầu cảm ơn, vốn định kìm nén sung sướng nhưng sự việc tiến hành thuận lợi như vậy khiến cô mặt mày hớn hở, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tương đối thành công.

"Chẳng trách, các cửa tiệm hoành thánh đa phần đổ dấm chua vào để che giấu nguyên liệu không tươi, cô ấy là do quen tay." Kha Dĩ Huân nói lời mỉa mai. Không biết vì sao khi nhìn thấy cô mỉm cười vui vẻ anh đã khó chịu nói ngay, anh không thích cô cười.

Mẹ con bà Hồ lập tức cười ha ha, Dĩ Huân rõ ràng khinh thường cô, những uất ức từ nãy giờ đều khiến hai mẹ con bà Hồ phá lệ thống khoái. Mặt Diệp Nhiễm trở nên trắng bệch, trừng mắt nhìn Kha Dĩ Huân: "Anh nói bậy! Chính Hoa luôn dùng nguyên liệu tươi mới để chế biến! Anh cho là tôi giống anh sao? Gian thương!" Hai mẹ con bà Hồ ngừng cười, nhưng ý cười trong mắt bọn họ càng hiện rõ.

Diệp Nhiễm nghẹn lời, hỏng rồi! Tại sao cô lại ở trước mặt ba mẹ anh ta nói điều này! Cô chột dạ lén nhìn ông bà Kha, may quá, bọn họ đều cúi đầu yên lặng ăn cơm, không phản ứng. Diệp Nhiễm vụng trộm thở hắt ra, ngàn vạn lần đừng sắp thành công lại thất bại!

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Nhiễm đứng dậy cáo từ.

Kha Thiệu Vĩ gật đầu đáp lại, còn nói: "Để Dĩ Huân đưa cháu về."

Trong lòng Diệp Nhiễm vui vẻ, thái độ của ông Kha đối với cô tốt hơn rất nhiều, hôm nay cô thành công rồi.

Bà Kha lưu luyến nói: "Về sau có rảnh lại đến."

"Vâng, vâng ạ!" Diệp Nhiễm liên tục gật đầu.

Khay đựng thức ăn trống rỗng nhưng kích thước của khay rất to, dáng người thấp bé của cô mang theo khay đựng thức ăn trèo vào chiếc xe của Kha Dĩ Huân có chút vướng bận. Sau khi Diệp Nhiễm an ổn ngồi ở trong xe, cô sung sướng cười ra tiếng, đãi ngộ quả nhiên bất đồng, còn đặc biệt được đưa về.

Kha Dĩ Huân lên xe, thoáng nhìn nụ cười đắc ý còn chưa kịp tắt trên môi Diệp Nhiễm, phát động xe, anh cười lạnh: "Em quả nhiên có tài, ba mẹ tôi bình thường không dễ đối phó."

Diệp Nhiễm lắc đầu qua lại cười cười: "Tôi được ông nội một tay nuôi lớn, vì vậy khá hiểu tính người già."

"Trời sinh nội trợ." Kha Dĩ Huân cười nhạo một tiếng.

Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta, về sau cô nhất định phải ở cùng chuyến tuyến với cha mẹ chồng, Nhà họ Kha dù sao cũng chỉ có Kha Dĩ Huân, nếu không thì sẽ bị anh ta bắt nạt suốt đời! Cô phải biểu hiện thật tốt, khiến cho bọn họ tin tưởng tuyệt đối, cô cam đoan có thể quản lý tốt con trai cưng của bọn họ.

Cô cười hì hì suy tính những điều nhỏ nhặt trong đầu, hình ảnh này khiến Kha Dĩ Huân đột nhiên phiền chán, cô như vậy...... Khiến anh có cảm giác người ngồi bên cạnh chính là Thần Thần.

Đột ngột dừng xe, anh mãnh liệt mở cửa: "Xuống đi! Tự em về nhà, tôi còn bận phải đến nơi khác."

Gần như là cô bị anh hối thúc xuống xe, cô còn chưa đứng vững anh đã đóng sầm cửa nghênh ngang lái đi. Khốn kiếp! Không nghe lời ba mẹ, sớm hay muộn cũng phải chịu đừng! Cô thở phì phò trừng mắt nhìn thân ảnh ngày càng nhỏ của chiếc xe, còn rất xa cửa chính của khu biệt thự, trong lòng Diệp Nhiễm mắng chửi Kha Dĩ Huân đúng 100 lần, có ném thì cũng nên ném ở trạm xe buýt chứ?

*****

"Vâng, vâng ạ." Diệp Nhiễm vừa nghe điện thoại vừa đứng đắn gật đầu: "Con biết rồi ạ, cám ơn bác, bác gái." Cúp điện thoại cô hít sâu một hơi, đột nhiên cười ha hả, một mạch chạy vào phòng: "Ba, mẹ, con thành công rồi! Ngày tới, nhà họ Kha sẽ chính thức hẹn gặp ba mẹ, bàn tính chuyện đính hôn!"

Gần một tháng qua, sự nỗ lực của cô cuối cùng cũng thành công! Tuy rằng mục đích thực dụng, nhưng cô sẽ trả ơn họ bằng chân tình và thành ý!

Diệp Thế Ấm và vợ ngay từ đầu cũng bị sự phấn khích của cô lây nhiễm, cũng cao hứng cười, sau đó bọn họ lập tức lo lắng.

Diệp Thế Ấm đưa tay, thở dài một hơi: "Tiểu Nhiễm, chúng ta làm vậy có được không? Dù cho con được gả vào nhà bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc sẽ trợ giúp con, cũng chưa chắc sẽ đầu tư nâng cấp cửa tiệm hoành thánh! Con làm như vậy có phải quá ngây thơ quá không!"

Diệp Nhiễm không muốn nghe, cô đáp trả bằng giọng điệu tự tin: "Ba, con có thể gả vào nhà họ Kha, ít nhất cửa tiệm của mình còn có hi vọng, nếu con không làm như vậy, một chút hi vọng cũng tiêu tan!"

Diệp Thế Ấm mệt mỏi lắc đầu: "Số tiền chúng ta bán cho họ cũng đủ để mở một cửa tiệm mới hoành tráng hơn rồi!"

Diệp Nhiễm trừng mắt với ông, trong lòng ông chỉ biết đến tiền! "Ba, không bỏ con tép làm sao bắt được con tôm! Nếu chúng ta thành công, cửa hiệu lâu đời của ông nội chẳng những có thể giữ lại, còn có thể phát dương quang đại!" Cô biết chuyện này đối với ba cô căn bản không quan trọng, đành phải tung ra một lý do chấn động: "Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta bỏ ra 1/3 giá cũng có thể mua lại các cửa tiệm, kiếm lời còn hơn ban đầu!"

Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Diệp Thế Ấm, Diệp Nhiễm âm thầm than thở, trách không được đến thời của ba thì tâm huyết của ông nội bị đổ bể.

"Tiểu Nhiễm, lại đây." Bà Diệp ưu sầu kéo con gái đến một góc sân, ngồi xuống ghế."Tiểu Nhiễm, mẹ biết là con luôn rất nỗ lực, nhưng hôn nhân không phải giao dịch, con gả cho con trai nhà bọn họ, thật sự sẽ hạnh phúc sao?"

Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ một chút, vẻ ngoài của Kha Dĩ Huân, hạnh phúc...... Hầy, gương mặt của anh ta khiến cho gò má cô ửng hồng, cô nhìn mẹ ưu sầu, không đành lòng nói: "Mẹ, mẹ nhất định là chưa nhìn thấy Kha Dĩ Huân, anh ấy rất đẹp trai, tính tình...... tính tình cũng rất tốt." Cô chột dạ cà lăm: "Con rất muốn lấy anh ấy."

Bà Diệp cúi đầu xuống đất, bản thân con gái bà tự biết nhìn người, từ nhỏ đến lớn tính cách luôn bình tĩnh, hiện tại nó đã quyết tâm, khuyên thế nào nó cũng không nghe. Bà giương mắt nhìn gương mặt phấn chấn của con gái, nó còn quá nhỏ, quá đơn thuần, hôn nhân là cái gì...... Nó cũng không hiểu!

Hai nhà gặp mặt ở một khách sạn xa hoa, ông bà Diệp nhìn thấy ông bà Kha thì biết là người lịch sự, đặc biệt là Bà Kha cũng rất ân cần, tính cách trầm tĩnh, để lại ấn tượng tốt với bọn họ.

Kha Thiệu Vĩ cũng rất dễ chịu, gặp mặt ông mới biết vì sao Diệp Thế Ấm không giữ gìn được sản nghiệp của tổ tiên, nguyên nhân là ăn nhậu, cờ bạc, lại còn không biết kinh doanh, vì chuyện này mà ông Kha đối với Diệp Nhiễm hài lòng hơn.

Diệp Nhiễm vui mừng vì hai mẹ con bà Hồ không xuất hiện, giờ phút này cô thật sự không muốn nhìn thấy mặt bọn họ, cũng không muốn nghe lời cay độc, cô vốn đang lo ba mẹ không có cái nhìn thiện cảm đối với nhà chồng.

Cô bất an liếc mắt ra ngoài cửa, Kha Dĩ Huân sao còn chưa tới? Cầu trời phù hộ tâm tình của anh ta hôm nay tốt, đem những lời nói độc địa giữ chặt trong lòng, đừng lúc nào cũng toát ra lời nói khiếm nhã!

Phục vụ bàn đột nhiên tươi cười chìa tay, làm một động tác chào đón.

Trong lòng Diệp Nhiễm vừa vui mừng vừa khẩn trương, anh ta tới rồi!

Đi vào là một người đàn ông đẹp trai, cô không biết!

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn anh ta, anh ta lại cười nhạt, không yên lòng nhìn về phía mọi người khẽ gật đầu.

Kha Thiệu Vĩ thấy vợ chồng nhà họ Diệp vừa ngạc nhiên vừa hài lòng, giấu không được tự hào nói: "Đây là con trai út của tôi, Dĩ Hiệt, du học ở Pháp mới về."

Bà Diệp gật đầu cười, không nghĩ tới Tiểu Nhiễm kết hôn với đối tượng này, xem ra rất ôn hòa, bao nhiêu lo lắng của bà tự nhiên biến mất.

Diệp Thế Ấm đặc biệt hài lòng, ông không nghĩ rằng nhà họ Kha lại muốn con gái ông lấy người trước mặt, ngoài vẻ đẹp trai thì khí chất so với Kha Dĩ Huân cũng ngang ngửa. Kha Dĩ Huân...... Ông luôn sợ Kha Dĩ Huân, có thằng con rể như vậy rất dễ ngột ngạt, vẫn là người trước mặt tốt hơn.

Bầu không khí nhiệt tình hơn bởi vì sự xuất hiện của Kha Dĩ Hiệt, ông bà Diệp được dịp khen ngợi con rể tương lai, ông bà Kha nghe xong thì cũng nở mày nở mặt. Trong phòng tràn ngập tiếng cười, hai nhà thông gia ai nấy cũng đều hài lòng.

Diệp Nhiễm sốc đến độ nói không nên lời, nhà họ Kha thậm chí có đến hai người con! Cô, cô thật sự nằm mơ cũng không ngờ! Thất bại rồi, cô luôn luôn muốn gả vào nhà họ Kha, nhưng cô lại không xác minh rõ ràng! Trách không được cái tên kia vô cùng thông minh, ở phương diện kết hôn luôn đề cập mơ hồ, nguyên nhân là đã sớm bàn tính!

Cô phát hiện người đàn ông trước mặt cũng đang hứng thú nhìn cô, cô thẳng thừng lườm anh ta, người dư thừa!

Mặc dù bị Diệp Nhiễm liếc xéo liếc dọc, người đàn ông trước mặt vẫn cười xấu xa, giống như là đang nhìn thấu cam chịu phẫn hận trong lòng cô, điệu bộ anh ta hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Diệp Nhiễm nhíu mày, không ngờ rằng người con trai út của nhà họ Kha cũng rất đẹp trai, gương mặt hiền hòa, ở trên người anh ta không toát ra loại khí chất quen thuộc, khí chất này rất giống với Kha Thiệu Vĩ, điềm đạm. Anh ta không phải là Kha Dĩ Huân, anh ta...... Không thể giúp cô gánh vác hoành thánh Chính Hoa.

Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ta... Cô chỉ biết... chỉ biết im lặng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)