Truyện:Vẫn Có Nhạn Bay Về - Chương 20

Vẫn Có Nhạn Bay Về
Trọn bộ 25 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Diệp Nhiễm nhắm chặt hai mắt, dù sao cô cũng không muốn nói chuyện với anh.

Cô nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, tiếng động quần áo sột soạt, sau một lúc lâu lại vang lên tiếng động khác. Đúng là chỉ có cô hiểu rõ anh, chỉ cần cô tỏ ra ngạc nhiên, chắc chắc anh sẽ ngồi ở đằng kia nhìn cô châm biếm.

Không ngờ người thiếu kiên nhẫn lại chính là anh, cô vĩnh viễn sẽ không trở thành tâm điểm trong cuộc đời anh.

"Đừng mơ!" Giọng anh vững vàng trầm thấp. Thì ra anh cười nói với cô, vẫn có thể khiến cô cảm thấy lạnh lùng. Hoặc là anh tức giận mỉa mai, còn hơn là anh làm bộ mặt hờ hững nói lời công kích.

"Đừng tưởng rằng cha mẹ anh yêu thương em thì em lại muốn nắm chặt mọi thứ trong tay! Ly hôn, là do anh quyết định! Khiêu khích anh, anh càng không buông tha em!"

Diệp Nhiễm cười lạnh một tiếng, hơn nữa còn cố ý để Kha Dĩ Huân nghe thấy. Không buông tha cô?

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tật xấu của anh là từ đâu rồi. Mấu chốt là do tính cách của đại thiếu gia, Kha Dĩ Huân cảm thấy bị cô thao túng, thành thử tâm lý có phần thay đổi. Loại tâm lý này càng lúc càng nặng, gần như là kiểm soát cưỡng chế người khác.

"Được!" Diệp Nhiễm phối hợp nói: "Chuyện ly hôn sẽ nghe theo anh! Anh nói thế nào thì cứ thế ấy đi!"

Kha Dĩ Huân đột nhiên im lặng, sau đó anh bất thình lình đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Tiếng sập cửa truyền đến, Diệp Nhiễm mới biết đây chỉ là phòng ngủ, bên ngoài khẳng định còn có phòng khách.

Diệp Nhiễm mở mắt ra, xác định Kha Dĩ Huân đã đi thì mới vén chăn chạy ra ngoài nhìn, quả nhiên điện thoại ở trong phòng khách. Cô thở phào nhẹ nhõm gọi điện thoại cho Tỉnh Hồng. Chờ khi cô trở lại cửa tiệm của mình rồi, cô còn sợ anh sao?

Tỉnh Hồng kinh ngạc vài giây rồi mới hồi phục tinh thần, cô ta không chút do dự đồng ý đưa quần áo đến. Nói xong số phòng, Diệp Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn đi vào phòng tắm rửa.

Bọc khăn tắm của khách sạn, Diệp Nhiễm ngồi trên sofa hong tóc, âm thầm cầu nguyện Tỉnh Hồng xuất hiện.

Đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ cửa, tiếp theo có người quẹt thẻ đi vào. Diệp Nhiễm có chút hoang mang, nghĩ mãi vẫn là leo lên giường trùm chăn lại.

"Đừng...... đừng vào!" Cô kêu to, khẳng định không phải là Kha Dĩ Huân, bởi vì anh ta tuyệt đối sẽ không gõ cửa.

"Diệp tiểu thư đúng không ạ?" Là giọng của phụ nữ, rất khách khí, Diệp Nhiễm yên lòng không còn khẩn trương."Tôi đến đưa quần áo, tôi đặt danh thiếp ở đây, nếu quần áo không vừa thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, cô ta bỗng nhiên đi khỏi, tiếng đóng cửa rất nhẹ nhưng Diệp Nhiễm vẫn có thể nghe thấy.

Diệp Nhiễm đi đến đại sảnh, là Kha Dĩ Huân an bày. Bây giờ cô cũng chẳng quan tâm, vấn đề trước mắt là phải mặc quần áo vào người.

Tất cả những bộ quần áo cao cấp đều được đặt trong một chiếc hộp, từ đồ lót cho đến áo khoác, đủ để cô tham dự một buổi tiệc.

Cô cầm một bộ trang phục được che phủ bằng giấy mỏng, sờ sờ chất liệu vải, trong lòng không khỏi nhạo báng.

Là Kha Dĩ Huân chọn sao? Kiểu đồ hoa lệ này chỉ thích hợp với Đới Thần Thần. Còn cô? Mặc thứ quần áo này chẳng khác nào cô bé lọ lem.

Bọn họ là sao trên trời, còn cô như kiến trên mặt đất, không biết tự lượng sức mình ——

Có quần áo, cô đương nhiên phải nhanh chóng rời đi.

Diệp Nhiễm vội vã kéo cửa ra, may mắn gặp phải Thang Dung đang đi tới.

Anh ta nhìn thấy Diệp Nhiễm từ phòng của Kha Dĩ Huân đi ra, ái muội cười cười, dừng bước đánh giá cô.

Diệp Nhiễm không có thời gian để ý đến anh ta, dựa vào trực giác chạy dọc theo hành lang.

"Này!" Thang Dung cười hề hề một tiếng: "Bên đó không phải cửa ra vào."

Diệp Nhiễm nhìn nhìn hành lang, hành lang rất dài, căn bản không nhìn thấy tận cùng. Cô xoay người về phía ngược lại, cửa ra chắc nằm ở bên đây.

"Em nghĩ rằng em có thể đi ra ngoài sao?" Thang Dung thong thả dường như đang xem kịch vui.

Diệp Nhiễm kinh ngạc, cô có dự cảm không tốt nhưng lại không muốn dừng bước chân.

"Em khiến Kha Dĩ Huân không vui." Thang Dung mỉm cười thần bí: "Hẳn là em phải hiểu rõ anh ta, bệnh của vương tử!"

Đây là lần đầu tiên Diệp Nhiễm nghe thấy có người dám nói Kha Dĩ Huân như vậy, hơn nữa còn rất mỉa mai, Diệp Nhiễm muốn cười nhưng lại cười không nổi. Bất tri bất giác dừng bước.

"Anh ta ra lệnh cho bảo an của khách sạn không để em ra ngoài, tận cùng hành lang cũng có bảo an." Thang Dung bĩu môi, tựa hồ không hài lòng.

Diệp nhuộm ưu sầu, cô tin lời Thang Dung nói, Kha Dĩ Huân đi rồi còn sai người đưa quần áo đến, chuyện này rõ ràng không đơn giản.

"Tôi có thể giúp em." Thang Dung nghiêng đầu nhìn Diệp Nhiễm cười: "Bảo an chỉ biết là sẽ ngăn cản một cô gái trẻ tuổi, hiển nhiên sẽ không ngăn cản một đôi nam nữ."

"Vì sao?" Diệp Nhiễm rất ngạc nhiên, nhưng đáy mắt Thang Dung rõ ràng lóe lên, thậm chí còn vui sướng khi người khác gặp họa.

"Bởi vì Kha Dĩ Huân quá tính toán, trả thù lao bèo bọt không đúng với giá trị của tôi."

Diệp Nhiễm nghi ngờ nhìn Thang Dung, cũng cảm thấy lý do này khá miễn cưỡng, có điều cô không muốn đứng đây nghiên cứu nội tâm của anh ta. Cho dù anh ta có âm mưu gì thì cũng là nhằm vào Kha Dĩ Huân, với cô anh ta cũng chẳng có lợi ích gì?

Thang Dung quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp, anh ta kề vai sát cánh với cô như người tình. Cả người cô cứng đờ, gương mặt đỏ ửng, bị anh ta ôm ấp có phần khó chịu. Cô cảm khái đoán được, chỉ bằng này kỹ thuật, anh ta sẽ mau chóng nổi tiếng.

Tận cùng hành lang có rất nhiều bảo an, cô nhìn thấy Tỉnh Hồng, đúng là cô ta đã bị bảo an ngăn cản. Nhìn thấy hình ảnh Tỉnh Hồng bây giờ, trong lòng Diệp Nhiễm thầm nghĩ, cô và Tỉnh Hồng giống nhau, cùng Kha Dĩ Huân là người của hai thế giới khác nhau hoàn toàn.

Diệp Nhiễm được Thang Dung che chắn, cô dễ dàng thông qua sự kiểm tra của bảo an, Tỉnh Hồng tựa hồ chết lặng, sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Nhiễm và thần tượng khiến cho cô ta đứng hình tại chỗ.

Ra khỏi cánh cửa kia chính là khu vực công cộng, rất nhiều người lui tới, Diệp Nhiễm muốn tránh thoát khỏi cánh tay của Thang Dung nhưng lại bị anh ta ôm càng chặt hơn, còn thân mật cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: "Ngoài cửa vẫn còn bảo an."

Diệp Nhiễm bất lực tiếp tục duy trì tư thế. Thang Dung không mang mắt kính, rất nhiều người nhận ra anh ta, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ còn cầm điện thoại chụp hình. Trong lòng Diệp Nhiễm không yên, Thang Dung tựa hồ đã quen, trên miệng mỉm cười đối diện ống kính.

Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người anh ta liền hôn lên gò má cô, sau đó mới cho cô ngồi vào taxi. Tỉnh Hồng trầm mặc ngồi ở hàng trước đột nhiên mở miệng: "Tiểu Nhiễm, em không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Cảm thấy, nhưng cô cũng biết không biết sao lại thế này.

"Em đi ra khỏi khu vực VIP mà không bị ngăn cản, Thang Dung vì sao phải giúp em?"

Thể xác và tinh thần của Diệp Nhiễm rất mệt mỏi, cô biết chắc chắn là có âm mưu, nhưng không thể không nề hà, mặc kệ thế nào, cô trốn ra ngoài là tốt rồi.

*****

Sau hai ngày bình tĩnh, Kha Dĩ Huân cũng không tới tìm cô gây sự, tâm tình Diệp Nhiễm trở nên yên ổn, sinh hoạt lại lặng lẽ giống như ngày thường. Mở cửa, đóng cửa, đi ngủ.

Hai ngày nay Diệp Nhiễm rất ít nói, ngay cả Tỉnh Hồng cũng hiểu chuyện không nhắc lại. Tỉnh Hồng được nghỉ hè, cô ta cũng thường đến cửa tiệm phụ giúp. Mỗi lần Diệp Nhiễm lơ đãng hay ngẩn người, Tỉnh Hồng lại dùng ánh mắt soi mói nhìn cô.

Diệp Nhiễm cười cười, cô hiểu chứ, Tỉnh Hồng nhất thời không phân rõ ngày hôm đó có chuyện gì xảy ra không, nhưng thật ra trong lòng cô ta vẫn hay tò mò về quá khứ của cô và Kha Dĩ Huân.

Dì cô ghé thăm cửa tiệm sẵn tiện đưa tạp chí đến cho Tỉnh Hồng, Diệp Nhiễm cười khổ, nếu cô có cuộc sống thật tốt, dì cô sẽ bớt lo hơn. Mấy ngày nay thái độ của Tỉnh Hồng rất lạ, dường như cô ta muốn hỏi cô chuyện gì.

Vừa giúp một vị khách đóng gói hoành thánh xong, Tỉnh Hồng liền chạy vọt trở về, cô ta thở dốc liên tục, nói không nên lời, đem quyển tạp chí nhét vào trong tay Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm cảm thấy vẻ mặt Tỉnh Hồng khác thường, cũng không hỏi nhiều, ánh mắt cô dừng lại trên cuốn tạp chí. Ảnh chụp rất rõ, là ảnh cô ngồi trên xe taxi, Thang Dung vừa trả tiền xe vừa chủ động hôn lên gò má cô.

Không giống như hình ảnh chụp bằng điện thoại, tư thế này trông rất đẹp, dung mạo của cô cũng không được làm mờ, biểu cảm trên gương mặt trông như miễn cưỡng. Tiêu đề bài báo ghi là: thần tượng Thang Dung cặp với tiểu thư nhà giàu bí ẩn! Ngày đó quả thật cô ăn mặc rất đẹp.

Diệp Nhiễm cầm chặt tờ báo, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

"A, chuyện đó.... ." Tỉnh Hồng kéo cô sang một bên, bởi vì cô đang ngơ ngác đứng ở hành lang, ngăn khách bước vào cửa tiệm."Hì hì, ảnh chụp rất đẹp, bài viết cũng khen ngợi em dễ thương."

Diệp Nhiễm đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Tỉnh Hồng, nhìn xong lại không biết nói gì.

Cô nhìn sơ qua nội dung, đại khái bài báo ghi là: cô tiểu thư nhà giàu muốn lợi dụng sự nổi tiếng của Thang Dung để tiến hành kế hoạch bước vào làng giải trí.

Diệp Nhiễm không nói nên lời, thậm chí muốn phản ứng cũng không được, phẫn nộ, sợ hãi, buồn cười...... Các loại cảm xúc mãnh liệt đan xen vào nhau.

Cô nhìn trần nhà không chớp mắt, đột nhiên cô kiệt sức, cô muốn nằm ngủ một lát. Cô nghe thấy Tỉnh Hồng phân phó với người làm, nói "bà chủ" không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi nửa buổi. Kỳ thực không cần, cô và cô gái trong tờ tạp chí kia không liên quan, cuộc sống của cô không bị ảnh hưởng.

Chỉ là hai ngày nay phát sinh nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, cô không chống đỡ được. Cô yên lặng nhắm mắt, muốn ngủ mà không thể ngủ, dường như cô sốt rồi.

Tỉnh Hồng và dì đi lên gác đưa thuốc hạ sốt cho Diệp Nhiễm, thấy cô bắt đầu đổ mồ hôi thì mới yên tâm xuống lầu.

Sau khi thuốc có tác dụng, Diệp Nhiễm ngủ thật sâu. Sáng sớm, cô đi tắm rửa mới thấy sảng khoái tinh thần.

Đúng giờ mở cửa tiệm, cô cùng khách quen chào hỏi vài câu, lo trong lo ngoài, cô biết, cô vẫn sống tốt.

Giữa trưa là thời điểm bận bịu nhất, Diệp Nhiễm phụ giúp dì Đỗ bưng thức ăn và dọn dẹp bàn. Cô thói tiền cho khách, mắt cô đột nhiên nhíu lại, dường như có một tia sáng nào đó ở lầu đối diện chiếu vào mặt cô.

***

Sắc mặt Tỉnh Hồng lại trắng bệch đưa tờ báo qua cho Diệp Nhiễm, lúc này cô mới biết ánh sáng kia là gì —— đèn flash của máy ảnh.

Tiêu đề lần này càng khiêu khích hơn, cô được miêu tả là một cô gái trẻ kinh doanh cửa tiệm hoành thánh, dùng tiền làm lụng để mua quần áo cao cấp đi lừa gạt Thang Dung, lên kế hoạch tiến vào Làng Giải Trí.

Chỉ mới có hai ngày, truyền thông đã có N phiên bản bịa đặt về cô. Lúc người đại diện của Thang Dung ra vẻ không biết gì, Diệp Nhiễm rốt cuộc cũng hiểu, Thang Dung đang có âm mưu, anh ta căn bản mượn cô tuyên truyền!

Cô gái "bán hoành thánh" là đề tài hot nhất trong scandal những ngày qua.

Đường phố đột nhiên ùn tắc, một đám phóng viên cầm đủ các loại máy móc đứng ở trước cửa tiệm Diệp Nhiễm chụp ảnh, lúc này cô mới hiểu được, cô đã trở thành nạn nhân duy nhất của toàn bộ sự việc.

Cả nhà dì đều chạy tới hỗ trợ, điều có thể làm bây giờ là đóng chặt cửa tiệm. Thình lình xảy ra chuyện lớn như vậy nên mọi người cũng không biết làm sao, các phóng viên không chịu di tản, mỗi ngày đều nhẫn nại đến đây truy lùng, thỉnh thoảng khách hàng đi ngang qua còn tưởng rằng cửa tiệm nợ nần.

Diệp Nhiễm ngơ ngác ở trong nhà dì, lần đầu tiên cô cảm thấy lúng túng.

Một tuần sau tình hình cũng không khả quan, phóng viên vẫn túc trực trước cửa tiệm, kéo cả khu vực này ùn tắc giao thông.

Những người trong công ty của Thang Dung kéo đến chỉ trích, cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, uất ức nhiều ngày lửa giận phát tác. Ngay lúc đó có người đứng trước đại sảnh nhà dì cô truy vấn, cô nổi cơn thịnh nộ hỏi họ cô gây rối cái gì, cô mới là người gặp phiền toái. Giá trị của ngôi sao thần tượng Thang Dung gia tăng, còn cô thì sao? Cô bị mọi người công khai chỉ trích, là kẻ lừa đảo là thiếu nữ dã tâm, thậm chí phải đóng cửa tiệm.

Chờ Diệp Nhiễm bình tĩnh lại bọn họ mới giải thích là không muốn sự việc tiến triển quá xa, vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thang Dung. Bọn họ đến đây là để đón cô tới công ty bàn bạc.

Diệp Nhiễm chán nản, cô làm gì mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thang Dung? Mấy ngày nay, đừng nói là cô, ngay cả gia đình dì cô cũng không yên thân, hơn nữa, sự tình phát triển như vậy, cô không đủ khả năng để xử lý.

Cô bị nhân viên hóa trang thành bộ dạng giống như kẻ đào tẩu —— trời rất nóng còn bắt cô đội mũ đeo kính, tay cầm hành lý của cô đưa cô trở về khách sạn.

Diệp Nhiễm đi theo phía sau nhân viên công tác vào một phòng họp, thấy Thang Dung ngồi cùng Kha Dĩ Huân, gương mặt phẫn nộ cùng với khí lực của cô đều tan biến.

Tất cả những nghi ngờ được sắp xếp lại, lúc trước cô không cách nào hiểu rõ, chỉ không ngờ người đứng sau màn kịch này lại chính là Kha Dĩ Huân ——

Không cần hỏi, chỉ cần nhìn thấy thái độ cung kính của người đại diện cho Thang Dung đối với Kha Dĩ Huân, cô biết, so thủ đoạn, cô chỉ là tiểu bối, còn anh mới là bậc tiền bối cao hơn.

Khẳng định là Kha Dĩ Huân chỉ thị cho Thang Dung làm như vậy, nhìn gương mặt Thang Dung xem ra rất hài lòng, tài diễn xuất đó đủ để anh ta có được một hợp đồng giá trị. Hơn nữa nhờ scandal này mà thanh danh của anh ta ngày càng leo thang, đồ uống mùa hạ của tập đoàn Mỹ Giai cũng lập tức ăn theo, Kha Dĩ Huân làm việc thì làm sao có thể lỗ vốn!

Cô bị bọn họ lãng quên ở góc khuất trong phòng họp, đối với bọn họ mà nói, căn bản cô không phải là giá trị để thảo luận. Tất cả mọi người đều vui vẻ ngất ngây, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch cho ngôi sao thần tượng ký tặng trên bìa quảng cáo......

Diệp Nhiễm lặng lẽ ngồi đó, giờ đây cô phải thật bình tĩnh, sức lực tự dưng yếu đi, cô hiểu chứ, cô chính là một quân cờ, người cầm cờ là Kha Dĩ Huân, cô không thể chủ động nhảy ra ngoài, chỉ có thể chờ anh ta nhàm chán tự động ném đi.

Trước kia cô quá ngây thơ, cho rằng cô sai rồi thì cô né đi là có thể bắt đầu lại.

Sai rồi, cô lạnh lùng cười, phải ngồi đây đợi anh quyết định lại cho cuộc đời mình.

Điều cô sai lầm không phải là dùng hết toàn bộ nỗ lực để được gả cho anh, mà là cô đứng ở cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa nhìn thấy anh bước xuống chiếc xe sang trọng, cho rằng anh là một người dễ đối phó. Khoảng cách giữa cô và anh lúc đó rất gần, để rồi cuối cùng cô mới thấu hiểu khoảng cách bây giờ thật sự xa.

Cô giương mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa, quá xa lạ, thậm chí cả nét mặt cũng không còn quen thuộc. Anh chẳng phải là người đàn ông thích ăn cơm do cô nấu, cũng chẳng phải là người đàn ông dành cho cô, trước kia cô cứ nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực là có thể khiến người ta yêu mình.

Hóa ra, anh là người đàn ông cô không thể chạm!

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)