Truyện:Vẫn Có Nhạn Bay Về - Chương 12

Vẫn Có Nhạn Bay Về
Trọn bộ 25 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngồi ở trong xe, Kha Dĩ Huân và Diệp Nhiễm cũng không nói chuyện. Không biết vì sao từ hôm qua đến giờ tâm trạng của cô rất tệ, muốn được anh an ủi —— chắc cô quá ảo tưởng rồi. Cô đã đủ khó chịu, không đủ tinh lực cùng anh đấu khẩu, điều cô có thể làm, chính là không gây rối với anh.

Anh cũng không để ý tới cô. Cô thật sự không hiểu, nếu như bình thường anh nói gì đó còn khiến cô dễ chịu hơn... Cửa tiệm hoành thánh đã bị công ty xây dựng dùng tấm bạt lớn che lên, chỉ còn trông thấy tấm bảng hiệu cũ kỹ của hoành thánh Chính Hoa.

Kha Dĩ Huân vừa xuống xe đã có nhiều công nhân vây quanh, Diệp Nhiễm xuống xe không có người nào để ý. Cô đi theo đám người đó vào công trường, một đốc công còn đang định ngăn cô lại, may mắn vừa lúc trợ lý của Kha Dĩ Huân chạy tới giải vây cho cô.

Cô trầm mặc nhìn cửa tiệm không một bóng người, Kha Dĩ Huân nhất định khinh thường cửa tiệm cũ kỹ này, toàn bộ bàn ghế đều ném vào trong góc, bị vùi lấp bởi gạch đá. Cô nhìn tro bụi dày đặc, những thứ bàn gỗ cũ kỹ mà ông nội mua về đều hoài cổ. Ông nội và bà nội khi đó trông rất hạnh phúc, mỉm cười hiển thị rõ nếp nhăn.

Vô số lần, cô tan học trở về đã đi vào cửa tiệm này...... Ông nội ở phòng bếp vội vàng gói những viên hoành thánh, bà nội thì phụ trách thu tiền, đây chính là toàn bộ ký ức thời thơ ấu của cô, mỗi lần nhớ tới là tâm tình cô tốt hẳn lên. Ông nội và bà nội đã qua đời, hiện tại cửa tiệm cũng sắp tiêu tan.

Công nhân bên cạnh tươi cười rạng rỡ bố trí việc tháo dỡ, trừ bỏ cô, tất cả mọi người đều cười rất tươi, bọn họ đều đang mong đợi một công trình đặc sắc, được xây dựng độc đáo mới mẽ hơn so với cái cũ.

Kha Dĩ Huân đi tới đứng bên cạnh Diệp Nhiễm, cô nhìn anh anh cũng không cười, có lẽ là một tâm trạng của bọn họ đã không được cải thiện. Thấy cô nhìn mình chăm chú, anh cau mày, ánh mắt cứng nhắc di chuyển."Nó giống như việc con người già đi phải chết, những thứ cũ kỹ thì phải được dỡ xuống, không phá hủy thì nó cũng tự sập, em không cần phải đau lòng."

Cô đau khổ gượng cười, hẳn là đang an ủi cô sao?

Tiếng nổ lớn chợt vang lên, bọn họ nãy giờ tâm phiền ý loạn không chú ý tới công nhân đã châm ngòi nổ khi nào. Cô theo bản năng trốn sau lưng anh, hai tay bịt lỗ tai. Kha Dĩ Huân nở ra nụ cười hiếm hoi, anh quay lại ôm cô, còn dịu dàng vỗ vỗ đầu cô.

Cô ở trong lòng anh tâm trạng trở nên tốt hơn. Không đợi cô nghĩ nhiều, sau tiếng nổ là đến phiên máy xúc phá chạy vào, máy xúc nâng lớp sàn nhà, ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm đổ sụp xuống một bên. Cô giật nảy mình, nhát xúc này giống như đâm vào trái tim cô, đau quá.

Cảm giác được cô khẽ run, Kha Dĩ Huân cúi đầu nhìn cô.

Không muốn gào khóc ở trước mặt đám đông, cô nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng kìm nén."Em đi trước!" Cô dùng sức đẩy anh, chỉ sợ chậm một chút nữa cô sẽ òa khóc, sau khi rời khỏi người anh cô cũng không quay đầu lại, chạy đi, ở ven đường bắt xe taxi, chạy trối chết.

Nói xong địa chỉ nhà, cô núp ở sau ghế gắt gao che mặt, nước mắt chảy ra, cô tuyệt vọng khóc không thành tiếng.

***

Ngửa mặt ngã xuống giường, Diệp Nhiễm dùng một chiếc khăn lông che mắt, cô nghe thấy dưới nhà có tiếng động, cô tốn rất nhiều thể lực cũng không muốn quan tâm mọi thứ, dù là kẻ trộm đột nhập, cũng mặc kệ đi.

Cửa phòng ngủ vừa mở, tiếp theo là khăn lông bị xốc lên, ánh sáng cùng tâm tình chật vật khiến cô hoảng loạn xoay người, mặt nhanh chóng vùi vào chiếc gối gần đó.

Cô cảm giác được nệm lún xuống, anh ngồi ở đó, do dự một chút, anh sờ tóc cô: "Em không sao chứ?"Anh buồn cười hỏi.

Anh nắm lấy vai cô, không để ý cô giãy dụa đem cô mạnh mẽ lật qua, không muốn để anh thấy đôi mắt sưng húp của mình, Diệp Nhiễm gắt gao bụm mặt. Cô có chút khó thở, trên người anh toàn mùi rượu, hẳn là buổi tiệc rượu chúc mừng khởi công?

"Khóc cái gì?"

Cô đề phòng anh sẽ kéo mạnh tay nhưng anh chỉ ngồi ở bên người cô nhẹ giọng nói chuyện, cô an tâm, thả lỏng cơ thể.

"Em cũng biết đấy, vị trí tốt như vậy nếu dùng để bán hoành thánh thì e là......" Anh khó khăn nói chuyện."Bốn cửa tiệm khác vẫn đang tồn tại không phải sao, những người giúp việc cũ anh đã điều họ qua đó, khai trừ không được, bọn họ đều vừa già vừa lười, lại còn là bảo bối của em." Anh cười gượng.

"Bọn họ không có già không có lười!" Cô kháng nghị, cô thích anh nói chuyện với cô như vậy, chỉ cần anh thì thầm vài câu thì cô sẽ không còn khó chịu nữa, thật sự...... cô không biết phải nói gì, vừa rồi còn khóc rất nhiều mà.

Anh mỉm cười nhếch môi: "Công trình chỉ mới bắt đầu, khoảng thời gian này anh tương đối rảnh, nghỉ ngơi một tuần không thành vấn đề, em muốn đi đâu?"

Cô bụm mặt nửa ngày không trả lời, anh cũng không sốt ruột nói tiếp, rốt cục cô nhịn không được hỏi: "Chúng ta có thể đi đâu?"

Anh trầm ngâm một chút: "Không thể đi xa, hay là chúng ta đi đến công viên Disneyland ở Nhật Bản, thế nào?"

Cô hít hà mũi: "Anh nói được tiếng Nhật không?"

Anh nở nụ cười: "Không."

*****

Diệp Nhiễm cẩn thận lái xe trên đường, cô hơi khẩn trương nhưng cũng rất phấn khởi, đây là lần đầu tiên cô lái xe sau khi có bằng lái. Vốn định để Kha Dĩ Huân chở mình đi, nhưng viếng mộ ông bà nội...... Cô sợ anh lại nghĩ cô diễn trò.

Mua một bó hoa cúc trắng thật to, gần như chiếm hết chỗ trống phía sau xe, tuy rằng Kha Dĩ Huân không tới nhưng cô vẫn thay anh mua cho ông bà nội.

Cô lái xe rất chậm, phải đến hai tiếng sau cô mới tới nghĩa trang, nhìn ảnh chụp ông bà nội trên mộ bia, cô nhịn không được khóc thành tiếng. Cửa tiệm hoành thánh là của ông nội bảo quản, đối với cô mà nói, nó cũng giống như sinh mệnh của mình, là mới dây liên kết kỹ niệm giữa cô và ông bà nội. Vì để giữ gìn sản nghiệp mà ông bà nội cả đời nỗ lực lao động. Lúc cô còn nhỏ, bọn họ đều rất yêu thương cô, vậy mà cô cũng chưa từng làm gì giúp họ.

Đi ra khỏi nghĩa trang, cô có chút mệt mỏi vì khóc, đầu ốc mê man. Từ nghĩa trang về thành phố rất nhiều xe tải chạy trên đường, cô có chút sợ hãi, cô giảm tốc độ, các xe phía sau vô pháp vượt qua không ngừng ấn còi, cô càng luống cuống tay chân. Chạy ngang qua một sườn dốc, đường càng thu hẹp, Diệp Nhiễm giảm tốc độ chậm hơn, một chiếc xe công trình bấm còi inh ỏi không giảm tốc độ chạy tới, cô bị hù sợ hoảng hốt đạp mạnh chân ga, lạc tay lái, xe tông thẳng xuống sườn dốc. Bên đường là những tảng đá to, toàn bộ thân xe bị lật lại, đổ trợt xuống đáy dốc.

Lúc tỉnh lại cô đã ở trong bệnh viện, xương sườn đau quá, mỗi lần cử động cũng đều rất đau!

"Tỉnh! Tỉnh rồi!" Cô nghe thấy Hồ Doanh gọi nhỏ, tiếp theo là ba mẹ hai bên, mọi người đều chạy lại, bảy miệng tám lời hỏi thămcô.

Cô miễn cưỡng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, cô xảy ra tai nạn xe cộ, cắt đứt xương sườn thứ tư bên trái, những chỗ khác chỉ bị trầy da không tổn thương gì. Xe bể tanh bành, cô bị thương thế này vẫn là may mắn.

Cô mệt mỏi di chuyển tầm nhìn, tìm thế nào cũng không nhìn thấy Kha Dĩ Huân. Bà Kha nhìn ra tâm tư của cô, xoay người, đứng ở phía sau bà là anh.

Sắc mặt của anh trông rất khó coi, chau mày giận dữ nhìn chằm chằm cô, cô áy náy sợ sệt.

"Kỹ thuật không tốt, lái xe làm gì?" Anh giận dữ, bà Kha kéo tay anh, anh gạt tay bà, xem ra tức giận không ít. Diệp Nhiễm rất muốn kéo chăn lên che đầu."Tài xế cũng có, anh cũng có thời gian, em không thích nhờ vả? Thích gì làm nấy?" Cô cảm thấy nếu không phải do cô bị thương, chắc anh đã xông tới đánh cô một trận rồi.

"Thôi, được rồi." Bà Kha giữ chặt con trai, nhìn thông gia cáo lỗi vài lần.

"Mắng đúng rồi!" Diệp Thế Ấm thấy bà Kha áy náy thì lập tức nói."Xem ra là do con may mắn! Nếu lỡ như bị tàn tật, tuổi trẻ của con phải làm sao?"

"Sau này đừng lái xe nữa!" Kha Dĩ Huân nhất quyết tiếp lời.

"Được rồi, được rồi." Kha Thiệu Vĩ đứng bên cạnh nói: "Chuyện sau này hãy để sau này tính, trước tiên hãy để tiểu Nhiễm nghỉ ngơi trước đã."

"Mọi người trở về trước đi." Kha Dĩ Huân vẫn giữ giọng điệu khắc nghiệt, nói xong còn trừng mắt nhìn Diệp Nhiễm: "Em xem, vì em mà mọi người cả đêm không ngủ!" Anh bắt buộc bốn người lớn đi ra ngoài: "Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, cô ấy không sao rồi."

Bà Kha không yên lòng nên thuê thêm hai y tá chăm sóc con dâu.

Thừa dịp Kha Dĩ Huân đưa bọn họ ra khỏi phòng bệnh, cô nhanh chóng nhắm mắt giả vờ như đang mệt mỏi, nếu cơ thể cô đau nhói, anh chắc chắn sẽ không mắng cô.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cô nhắm mắt lại thật chặt.

Anh trầm mặc một lát: "Được rồi, em ít giả vờ đi!" Anh quát lớn như vậy ai còn có thể ngủ được nữa?

Nghe anh nói như vậy cô đành phải ủy khuất mở mắt. Cô muốn nói gì đó nhưng mỗi lần hít sâu xương sườn lại đau nhức, cử động lại sợ ảnh hưởng đến vết thương, chỉ có thể đứt quãng ừ hử.

Anh nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn, vừa bực vừa hận lại đau lòng, nhịn không được nói: "Còn đau không?"

Cô rớt nước mắt, thật sự rất đau, mặc dù ánh mắt của anh hung dữ nhưng biểu cảm lại vô cùng thân thiết, anh thật sự rất lo lắng cho cô? Trái tim thấy ấm áp, loại cảm giác này giống như là liều thuốc giảm đau.

"Kha...... Kha......" Cô nhỏ giọng kêu, khi nói chuyện đến thở cũng đau.

Anh trừng mắt nhìn cô một lát: "Ừ?"

"Đau —— đau lắm ——" Cô cố gắng nói.

Anh ngồi xuống cạnh giường cẩn thận nắm lấy tay cô, rất sợ chỉ cần anh mạnh tay quá sẽ khiến cho vết thương của cô trở nặng. Động tác và lời nói tương phản vô cùng, vẫn thô bạo chất vấn: "Tự mình làm mình bị thương còn đổ lỗi trách ai?"

Cô lại cúi đầu khóc, sắc mặt anh trở nên trắng bệch: "Đau lắm sao? Anh gọi bác sĩ nhé?"

Bởi vì đau đớn nên cô chỉ mơ mơ màng màng ngủ không sâu, lúc đau quá cô lại rên rỉ, Kha Dĩ Huân nằm ở cạnh giường, khi đó anh sẽ lập tức đứng dậy kiểm tra, còn nhẹ nhàng dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán cô.

Cô mỉm cười yếu ớt nhìn anh, trái tim tan chảy: "Cám ơn anh." Giọng cô rất nhỏ, hời hợt nhưng anh nghe rất rõ ràng.

"Làm trò!" Anh nhếch môi: "Chuyến đi Nhật Bản coi như hủy bỏ. Toàn bộ kỳ nghỉ của anh là để phục vụ em rồi!" Kha Dĩ Huân phàn nàn.

Cô hé miệng cười, bình yên nhắm mắt lại.

Thời điểm cô bị tai nạn, anh như trải qua cơn ác giấc mộng thật dài.

*****

Diệp Nhiễm cẩn thận hít thở thật sâu, mùi hương hoa hồng tràn ngập trong phòng, cô tựa vào gối cười ngọt ngào ngào, đây là hoa hồng anh tặng cô. Lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.

"Em cười cái gì!" Kha Dĩ Huân ngồi tựa trên ghế, lấy ống hút bỏ vào hộp sữa, liếc cô một cái."Hôm nay nói anh đã nói chuyện với bác sĩ, tình trạng của em ổn rồi, vấn đề còn lại chỉ là tịnh dưỡng, ngày mai chúng ta làm thủ tục xuất viện nhé?"

Diệp Nhiễm cười híp mắt, liên tục gật đầu. Ở trong viện năm ngày, xương sườn cô cũng bớt đau rồi, hơn nữa...... Anh cũng vất vả quá rồi.

"Em uống đi." Anh đem hộp sữa đưa đến trước mặt cô, cô lập tức sợ như uống phải độc dược, mặt cô ngó đi chỗ khác, tính trẻ con gắt gao ngậm chặt miệng.

Kha Dĩ Huân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Diệp Nhiễm, bây giờ anh mới phát hiện cô không thích uống sữa, mỗi lần ép cô uống sữa đều phải dỗ dành cô."Uống đi, vài ngày nữa anh sẽ mua chocolate cho em, còn có vị cà phê. Uống nhiều một chút, tốt cho xương cốt."

Cô kìm chế không cười, kỳ thực bị thương thế này rất đáng, anh đối xử với cô tốt khiến cô cảm thấy hạnh phúc, loại cảm giác này còn thỏa mãn hơn việc mất đi một cửa tiệm hoành thánh. Anh lại lườm cô, đem ống hút nhét vào miệng cô. Diệp Nhiễm hút một hơi, không còn khó chịu vì mùi sữa nữa.

Có người gõ cửa tiến vào, không đợi Diệp Nhiễm nhìn thấy là ai, Kha Dĩ Huân đã nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, có ý trách cứ người nọ: "Em như thế này là quá nguy hiểm! Nhỡ có chuyện gì, anh biết phụ trách thế nào!"

Diệp Nhiễm tâm hơi phiền, lúc anh nói chuyện với cô luôn luôn khách sáo...... Nhưng lại quá mức thân thiết với người kia.

Đới Thần Thần nhíu mũi, cô nở nụ cười thật tươi, anh tiện tay đem hoa và quà của cô đặt ở trên bàn, ánh mắt cũng không rời khỏi cô: "Em vậy mà sắp trở thành mẹ rồi sao? Khuôn mặt em chẳng khác gì so với con nít!"

"Em muốn tới thăm cô dâu nhỏ nhà anh." Đới Thần Thần đi vòng qua giường, căm giận nói: "Tức thật mà, Đường Lăng Đào không muốn để chị ra khỏi nhà! Nói cái gì mang thai 3 tháng là thời kỳ nguy hiểm, chị đã thừa dịp anh ấy đi công tác để chạy tới đây! Diệp Nhiễm, em đỡ hơn chưa?" Cô nhìn Diệp Nhiễm nhíu mày, đột nhiên cười như tên trộm: "Khiến Kha Dĩ Huân sợ quá mức rồi phải không?"

Diệp Nhiễm cũng nở nụ cười.

"Em tới đây bằng cách nào?" Kha Dĩ Huân hoàn toàn không để ý tới, cắt ngang mạch chuyện hai người đang nói.

"Tài xế đưa em tới." Đới Thần Thần rầu rĩ nói: "Rõ ràng là em bị bọn họ xem thường mà!"

"Tình trạng của em bây giờ không thể lái xe, biết chưa?" Anh giáo huấn cô: "Ngoan, nghe lời anh, đi về nhà! Bệnh viện là nơi không tốt cho sức khỏe, bị truyền nhiễm thì sao?"

"Rồi —— rồi ——" Đới Thần Thần vểnh môi kéo dài giọng: "Cứ nghĩ rằng đến đây là em sẽ dễ thở hơn chứ." Cô chậm rãi bước ra ngoài.

"Mau đi về nhà, đừng ở bên ngoài lang thang nữa!" Anh dùng ngón tay chỉ vào trán cô.

Cô đã đi tới cửa, miệng dẩu thật cao.

"Để anh tiễn em." Anh lo lắng theo sát cô.

"Không cần đâu!" Đới Thần Thần phàn nàn: "Anh cứ ở đây chăm sóc Diệp Nhiễm đi, có cần phải khoa trương như vậy không?"

"Ở đây có hộ tá chăm sóc rồi, đi thôi." Anh cũng không quay đầu lại kéo cửa ra.

Đới Thần Thần đứng ở khe cửa nhìn về phía Diệp Nhiễm: "Gặp sau nha, em phải cố gắng khỏe lên!"

Diệp Nhiễm vốn đang muốn nói tiếng cám ơn, Kha Dĩ Huân đã đỡ Đới Thần Thần đi ra cửa, chỉ còn lại bóng lưng hai người.

Diệp Nhiễm chậm rãi hạ mắt xuống, cô cảm giác được ánh mắt Kha Dĩ Huân nhìn Đới Thần Thần rất khác, ít nhất là anh chưa từng nhìn cô như vậy! Lúc anh nhìn Đới Thần Thần, đôi mắt đen láy nhấp nháy như hồ nước trong veo, vẻ mặt anh cũng không được bình thường.

Cô theo quán tính thở thật chậm, xương sườn lại đau. Cô vô tình nhìn lên, thấy hoa hồng anh tặng nằm ở đầu giường.

Dập Nhiễm, mày thật là ngốc, cô gái kia đã lập gia đình, hơn nữa lại có ông chồng xuất sắc, còn cô và Kha Dĩ Huân không là gì cả.

Kha Dĩ Huân...... Trước kia đã từng thích chị Thần Thần sao? Một lát anh trở về, cô...... muốn hỏi anh tại sao?

Cô liếm môi, cho dù Kha Dĩ Huân từng thích chị Thần Thần thì sao, chuyện đó cũng là bình thường... Cô không nên hỏi anh! Chuyện cũ của anh không liên quan đến cô. Hiện tại, cô đã là vợ của anh, cùng anh sớm chiều ở chung, cùng anh chung giường chung gối.

Một ngày nào đó, nếu trong lòng anh có cô, ánh mắt của anh cũng sẽ nhìn cô như vậy!

Cô cũng muốn sinh cho anh một đứa trẻ, muốn anh xuất hiện vẻ mặt lo lắng. Cô cũng muốn anh giận dữ dùng tay chỉ lên trán cô, dặn cô không được đi lung tung!

Có thể, cô nhất định có thể làm được!

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô nỗ lực, mục tiêu đều có thể thực hiện.

Cô lại uống sữa anh mua, cô như vậy là cảm thấy hạnh phúc rồi, chỉ cần nỗ lực, sẽ càng hạnh phúc! Ghen tuông là một điều đáng ghét!

Lúc Kha Dĩ Huân trở về thấy cô đang ngồi mỉm cười, dường như rất hạnh phúc, anh mơ hồ phát hiện nụ cười này mang theo cảm giác tội lỗi."Cười gì vậy?" Anh khó hiểu nhếch miệng.

"Cao hứng ạ, vì được xuất viện rồi!" Cô nắm chặt hộp sữa, nếu anh vào cửa sớm hơn, chắc có lẽ anh đã nhìn thấy nụ dằn xé tâm can của cô rồi.

"Đồ ngốc!" Anh càu nhàu một tiếng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)