Truyện:Vẫn Có Nhạn Bay Về - Chương 01

Vẫn Có Nhạn Bay Về
Trọn bộ 25 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Biển hiệu của tiệm hoành thánh Chính Hoa đặt dưới ánh đèn xán lạn nhiều màu của chi nhánh tập đoàn Mỹ Giai nhìn có vẻ cũ nát, xù xì lạ thường. Hơn nữa còn có chút cảm giác như xiêu vẹo sắp rớt.

Diệp Nhiễm quải cặp, khi bước lên thiềm đá đã có tuổi của tiệm hoành thánh Chính Hoa thì bị một cái túi ni-lông không biết do người nào ném ngoài đây làm vấp. Cô tức giận đá túi ni-lông vào thùng rác ở bên phải đường đi.

Đúng là coi thường người ta mà, có bản lãnh thì đi tới mặt tiền cửa tiệm Mỹ Giai mà ném! Cô tức giận bất bình thế nhưng không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn thiềm đá cảm thạch, chỉ riêng nền móng thôi thì đã cao hơn biển hiệu của Chính Hoa, cao thấp khác nhau rõ rệt.

Nhìn bảo vệ cùng phục vụ của người ta, đi tới trước cửa khạt đàm thôi cũng sẽ bị sửa chữa cùng khuyên bảo thì đừng nói chi là ném rác.

Tiểu Nhiễm, cháu lại trốn tiết rồi! Dì Đinh làm trong tiệm hai mươi mấy năm vừa lau tay bằng miếng tạp đề ố đen bóng dầu, vừa cao giọng hô quát, khiến hai người đang ăn hoành thánh ở gần dì giật mình, không khỏi lườm mắt.

Ừ, không có tiết cháu thích. Tiểu Nhiễm cởi cặp đi vào nhà bếp. Hiện tại hơn mười giờ, đã qua bữa sáng, bữa trưa lại chưa tới, là thời gian thích hợp để chuẩn bị hoành thánh.

Ở trong nhà bếp, chú Bao mập lộ bụng mồ hôi nhễ nhãi cầm vợt lưới vớt hoành thánh. Tiểu Nhiễm, hay là cháu cứ dứt khoát bỏ học đại học đi, dù sao cũng thấy cháu không thích lên lớp, uổng tiền học phí. Hoành thánh chua cay bàn số năm!

Tiểu Nhiễm rửa tay, than bụng nếu như Chính Hoa vẫn còn náo nhiệt như trước đây thì cô cũng muốn hưởng thụ thời gian thiếu nữ tươi đẹp. Con người ta mười tám tuổi là thời gian ăn diện đi chơi tốt nhất, cô thì trở ngược, để giữ gìn bản hiệu lâu năm mà ông nội để lại, liều mạng làm việc không tính, ông bố hết lòng say sưa văn học còn hận không rèn sắt thành thép bảo cô là bà chủ gia đình trời sinh. Con lạy cha, trở nên như vậy cũng là do cha ép con đó biết chưa? Hơn nữa, cô cùng lắm chỉ là thiếu nữ làm chủ gia đình mà thôi.

Xoay mình chà tay, cô nhìn bàn tay bưng hoành thánh của đì Đinh, ngón tay cáu bẩn đen thùi lùi chỉ cách canh hoành thánh một centimet.

Chịu thua dì rồi, đã nói đi nói lại với dì mấy ngàn, mấy vạn lần thế nhưng dì vẫn luôn không chịu chú ý.

Tới trước bàn, hai nữ phụ gói hoành thánh mới tới vẫn đang thành thật gói bánh, tuy nhiên tốc độ có hơi chậm.

Diệp Nhiễm tay trái tay phải, hoành thánh giống như dòng nước chảy ra từ bàn tay của cô, nháy mắt chất thành một tòa núi nhỏ.

Hai nữ phụ không kinh ngạc cũng không tự ti, tiếp tục thong thả gói bánh, không có ý định muốn tăng tốc.

Diệp Nhiễm không khỏi thở dài, biết bọn họ không có ý định làm việc chăm chỉ. Tiền lương Chính Hoa phát cho bọn họ không bằng những cửa hàng khác, chỉ công việc làm gói hoành thánh thôi, trong vòng nửa năm đã đổi hai lượt người.

Con đường Hòa Hi là con đường thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố. Chính Hoa nằm trên con đường Hòa Hi, là đại lý miễn cưỡng còn có chút lợi nhuận trong năm nhà đại lý, bốn nhà còn lại, hai nhà không lỗ, hai nhà không sinh lời.

Xe giao hàng của Mỹ Giai gào thét chạy qua cửa tiệm của họ, chạy vào sân sau chi nhánh Mỹ Giai.

Diệp Nhiễm thở một tiếng thật dài, nếu như cô cũng có một con trâu chạy giao hàng như thế thì cô tự tin trong vòng một năm có thể khiến tiệm hoành thánh Chính Hoa khởi tử hồi sinh.

Thế nhưng... cô dừng công việc trên tay lại; thứ cô có, chỉ là cửa hiệu mặt tiền cũ kỹ, cái bàn tróc sơn, chén dĩa nứt mẻ cùng công nhân quê mùa.

Ừm, đúng rồi, còn có hai ông cha bà mẹ không giúp ích được gì nữa.

Cô do một tay ông nội bà nội nuôi lớn; nơi sinh không biết, nơi lớn quá rõ -- ở trong tiệm hoành thánh Chính Hoa.

Không hiểu vì sao ba không hề có hứng thú kinh doanh tiệm hoành thánh, chắc hẳn cũng giống như việc cô không thích đi học. Sau khi ông nội mất, cửa tiệm lâu năm hoành thánh Chính Hoa từng lên TV, báo chí rơi lên đôi vai non nớt của cô. Mấy năm nay, công sức mà cô bỏ ra cũng chỉ có thể kéo dài để Chính Hoa không bị ép đóng cửa.

Cô đã vất vả đến thế mà Diệp Thế Ấm học đòi làm văn nhân còn ra lệnh, trừ khi kết hôn, nếu không thì phải đến trường, nhà ông không cho phép có người mù chữ. Diệp Nhiễm thật sự không còn lời nào để nói với ông nữa, sao ông không chịu nghĩ con gái mình không có bằng đại học tốt hơn hay bụng đói ăn không khí tốt hơn?

Một dáng người mặc Tây trang bước nhanh vào tiệm, Diệp Nhiễm lườm nhìn, lại là cái tên môi giới nhà đất đó.

Cháu ở đây hả? Tiểu Diệp Nhiễm. Hắn quen thuộc đi tới rào chắn gỗ ngăn cách nhà bếp, lớn tiếng cười hi hả, nói.

Không bán tiệm, không bán đất! Diệp Nhiễm bị hắn làm phiền tới mức mất kiên nhẫn, đi thẳng vào đề tài, như đinh đóng cột.

Tiểu Nhiễm, chú cũng không định bảo cháu bán hết tất cả đất đai. Cửa tiệm trên đường Phú Cẩm của các cháu liên tục lỗ vốn, chỉ cần bán một miếng đất thì đã đủ dư dả trang hoàng mấy cửa tiệm còn lại, nói không chừng Đông Sơn tái khởi, tương lai có tiền, mua thêm mười tiệm tám tiệm cũng nên.

*****

Bởi vì tiếp xúc với nhà họ Diệp đã lâu nên hắn biết người cầm lái nhà họ Diệp chính là nhóc con vẫn chưa phát dục hoàn toàn này. Mấy miếng đất của nhà họ Diệp thật sự toàn là bảo bối, từ điện tích tới đường ngõ đều không có gì để xét nét được, bởi vậy hắn mới chấp nhận tự hạ thấp mình đi giao thiệp với con nít.

Diệp Nhiễm vừa ngước nhìn thì chợt thấy người chờ ăn cơm trước cửa tiệm Mỹ Giai xếp dài tới trước cửa tiệm của mình thì lật hất những ngón tay dính đầy bột mì của mình, nói: Này! Này! Đừng đứng cản cửa tiệm của người ta chứ! Có định để người ta buôn bán hay không hả? Mấy người kia thật hết biết, bộ ăn đồ ăn ở Mỹ Giai không cần tiền sao? Còn xếp hàng nữa chứ? Không biết suy nghĩ như thế nào nữa? Hoành thánh ngon lành ngay trước mắt mà ngay cả ngửi một cái cũng không chịu ngửi qua.

Lão Lý môi giới nhà đất bĩu môi, thầm nghĩ: đi bàn bạc với Diệp Thế Ấm vẫn hơn!

Dì Đinh một chân trong cửa, một chân ngoài cửa, nghiêng mình hớn hở nhìn quanh.

Dì Đinh - Diệp Nhiễm cau mày gọi dì một tiếng còn tay thì không ngừng dọn dẹp chén đũa khách vừa ăn xong.

Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn cười như mấy em mấy chị mê trai, lại còn thảnh thơi nhìn xung quanh ngay trong thời gian bận rộn như thế này nữa chứ.

Mau tới đây, mau tới đây! Dì Đình nghe cô gọi, trái lại ngoắc tay gọi lại cô. Mau lên! Không thì không thấy mất! Dì giẫm chân, hận không thể chạy qua kéo Diệp Nhiễm.

Nhìn cái gì vậy? Diệp Nhiễm không nhịn được đi ra cửa, một chiếc xe thể thao hiệu Cadillac đậu trước cửa tiệm Mỹ Giai. Bình thường chỉ cần đậu cách đó hơi xa một chút thôi thì mấy tên bảo an cũng chạy tới đuổi như đuổi ruồi, thế nhưng hôm nay lại khách khí vọt tới mở cửa xe giùm người ta.

Một soái ca bước xuống xe, mí mắt cụp xuống, không nhìn mọi người xung quanh, được quản lý dẫn vào trong tiệm.

Cửa tiệm này của Mỹ Giai chuyển tới vào nửa năm trước, là chi nhánh thứ hai trên đường Hi Hòa, làm ăn tốt tới mức có thể được xếp hạng cao.

Diệp Nhiễm bĩu môi, soái ca này nàng thấy mấy lần rồi, là thiếu gia của Mỹ Giai.

Cô cũng là thiếu gia, người ta cũng là thiếu gia thế nhưng tại sao lại khác nhau lớn như thế chứ?!

Tiểu Nhiễm, sau này cháu phải gả cho một người như thế, đừng như thím, tìm đại một thùng hoành thánh, hối hận cả đời. Dì Đinh nói xong thì lườm chú Bao đang đổ mồ hôi như mưa ở trong nhà bếp, rất là cảm khái.

Hoành thánh thì sao chứ? Tiểu Nhiễm trợn mắt. Cháu thấy hoành thánh rất tốt.

Dì Đinh lười quan tâm tới cô nữa, quay trở lại trong tiệm tiếp tục dọn dẹp chén bát. Con nít con ranh thì biết cái gì chứ? Nói thêm nữa thì cũng dư thừa.

Ài, Tiểu Nhiễm, nếu cháu có thể gả cho cậu ta... mười tiệm, không, dù muốn một trăm tiệm hoành thánh Chính Hoa thì cậu ta cũng có thể cho cháu. Dì không ngừng than thở.

Diệp Nhiễm liếc nhìn chiếc xe thể thao sang trọng ven đường, tuy tuổi tác cô còn nhỏ thế nhưng cũng biết cái gì gọi là môn đương hộ đối. Nhìn hộ của Mỹ Giai người ta, lại nhìn môn của Chính Hoa. Cô nên tìm một người chịu gói hoành thánh cả đời vì cô, trông chừng cửa tiệm của ông nội thật kỹ thì thực tế hơn.

*****

Xách tấm lưng nhức mỏi trở về nhà thì thấy mẹ đã dọn sẵn cơm dưới bóng cây trong sân, chỉ chờ mình cô trở lại.

Diệp Nhiễm thả cặp lên bàn xích đu cạnh đó, xoa nắn hai vai, uể oải ngồi vào băng đá.

Thật không hiểu, ba cô ở nhà ông nội mua, ăn bằng của cải ông nội để lại mà sao có thể nói ông nội không tốt, không có học thức? Đúng là ông có văn hóa thật nhưng không hề thấy ông thật sự kiếm qua nửa đồng tiền.

Sao hôm nay tan học trễ như thế? Diệp Thế Ấm ăn mặc quần áo kiểu thời nhà Đường may bằng tơ tằm bước chậm ra khỏi phòng.

Tan học con ghé qua cửa tiệm một chút. Diệp Nhiễm cầm đũa lên, uể oải lùa cơm vào miệng.

Diệp Thế Âm gật đầu. Ngày hôm nay ông không lải nhải câu chuyện kinh điển là cô không chịu an phận đi học. Diệp Nhiễm có chút tò mò thế nhưng không có tinh thần để hỏi thêm.

Ừm... có chuyện này... Diệp Thế Ấm cầm đũa trong tay, niết nhẹ: Lão Lý có tới đây.

Lão Lý nào? Diệp Nhiễm thờ ơ hỏi.

Là cái vị môi giới nhà đất. Hắn giúp ba tính qua, nếu như chúng ta bán đất mặt tiền của năm cửa tiệm đang giữ thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tiểu Nhiễm, có nhiều tiền như thế, không chỉ ba an nhàn phú quý cả đời mà ngay cả con cũng có thể thảnh thơi suốt đời. Con có thể đi du học, không cần phiền não bất cứ chuyện gì cả. Diệp Thế Âm gián đoạn một lát, đặt quả bom mạnh nhất ở cuối cùng. Ba đồng ý rồi.

Phụt! Diệp Nhiễm phun hết toàn bộ cơm trong miệng ra. Ba ba, ba điên rồi hay sao?!

Ba đã quyết định! Diệp Thế Ấm cố chấp nói. Ba mới là người đứng đầu cái nhà này.

Mẹ Diệp đi qua giữ lấy cô con gái phát điên ra mặt. Diệp Nhiễm tức giận giẫm chân. Đứng đầu cái nhà này thì thế nào? Có đứng đầu cái nhà này thì cũng không thể làm quấy!

Diệp Thế Âm đầy mùi văn nhân rất là tức giận. Những thứ đó đều là tài sản ba đứng tên, con đừng nhiều lời!

Diệp Nhiễm trừng ông vài lần, biết ông đã bị con số thiên văn mà lão Lý đưa ra mê hoặc nên không khuyên thêm bất cứ lời nào nữa.

Buổi sáng tháng Sáu rất oi bức, ánh nắng cũng rất mạnh.

Bởi vì đã hoàn toàn trở mặt với ba nên hôm nay không cần giả vờ đến trường nữa mà đi thẳng đến tiệm.

Buổi sáng có rất nhiều người ăn hoành thánh, Diệp Nhiễm đột nhiên cảm thấy quá ầm ĩ, dứt khoát cầm chổi đi ra ngoài tiệm quét mặt tiền.

Chiếc xe phô trương nọ lại đậu trên đường, hôm nay thiếu gia tới thật sớm!

Diệp Nhiễm vứt chổi, chạy qua góc đường mua một cây kem ốc. Hôm nay cô không có chút sức lực nào để làm việc cả, nếu như không thể ngăn cản ba được thì cô cực khổ hơn nữa cũng chỉ uổng công phí sức mà thôi.

Cầm kem ốc, vừa tới cửa tiệm thì soái ca đang lạnh lùng dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn cô.

Bạn nhỏ, người lớn trong nhà đâu cả rồi? Hiển nhiên hắn cũng biết cô là người của tiệm hoành thánh Chính Hoa.

Cô thờ ơ không quan tâm tới, lách mình đi vào trong tiệm.

Bạn nhỏ! Soái ca cau mày gọi một tiếng, rất mất hứng.

Diệp Nhiễm quay đầu lại, lườm hắn. Ai là bạn nhỏ chứ? Nếu như anh gọi tôi, tôi năm nay đã hai mươi, theo pháp luật thì đã tới tuổi kết hôn, chúng ta đều là người trưởng thành.

Soái ca nhướng mày, cười nhạt trước cái gọi người trưởng thành của cô. Ba của nhóc có đây không? Người có năng lực quyết định trong nhà của nhóc có mặt không?

Anh tìm ông ấy làm gì? Ông ấy không thường xuyên tới cửa tiệm, có việc gì thì cứ nói với tôi.

Soái ca mím môi, sức kiên nhẫn đạt tới cực hạn, khóe mắt nhìn thấy kem chảy dính tay cô, lấy danh thiếp ra, cầm mép sát ngoài cùng, nhét cho cô. Nghe nói các ngươi muốn bán tiệm, Mỹ Giai chúng tôi rất sẵn lòng mua, giá cả sẽ để các ngươi thỏa mãn, có hứng thú thì hãy gọi điện thoại cho tôi trong vòng hai ngày tới.

Diệp Nhiễm nhìn danh thiếp tinh xảo của hắn, trên bề mặt sặc sỡ in rất nhiều chức vụ. Cô nhìn ngay tên gọi, miệng liếm kem, ô, hắn gọi là Kha Dĩ Huân.

Đột nhiên có cảm tưởng, khuôn mặt của cô trở nên trịnh trọng hẳn ra: Các anh muốn mua cửa tiệm mặt tiền này hay muốn mua hết cả năm cửa tiệm.

Kha Dĩ Huân tức cười nhìn cô nhóc giả vờ già đời này. Còn phải coi giá, nếu phù hợp thì mua hết.

Diệp Nhiễm đảo mắt. Được, trong vòng hai ngày sẽ có câu trả lời cho anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)