Phỏng vấn
← Ch.442 | Ch.444 → |
Tất cả chân tướng đều không thể bị che giấu, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Lâm Hạo Thiên và Vân Vân quen nhau thời đại học, lên năm ba cả hai yêu nhau say đắm, còn hứa hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Cả hai lần lượt gặp phụ huynh của nhau, hai bên gia đình đều rất vừa lòng. Lâm Húc còn chuẩn bị nhà riêng cho con trai, chờ họ có thời gian sẽ thảo luận việc trang trí.
Ngay lúc bọn họ sắp tốt nghiệp, Lâm Hạo Thiên theo Vân Vân về nhà lấy đồ, tình cờ bắt gặp Lâm Húc và mẹ của Vân Vân đang quay cuồng trên giường. Nghe đâu họ ở ngay trên bàn cơm, mẹ của Vân Vân đeo tạp dề gợi cảm như đang sắm vai nhân vật.
Từ nhỏ Vân Vân đã không có cha, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, trong suy nghĩ của cô, hình tượng của mẹ vô cùng vĩ đại. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hình tượng ấy hoàn toàn sụp đổ, không cần nghĩ cũng biết sau hôm đó quan hệ giữa hai mẹ con sẽ trở nên khó xử thế nào.
Sau này mẹ của Vân Vân cắt cổ tay tự sát, người gọi cấp cứu là Vân Vân. Sau khi mẹ chết, Vân Vân mắc chứng trầm cảm, phải tiếp nhận điều trị một thời gian. Mãi đến ba năm trước, cô ấy mới thoát khỏi bóng ma, quay lại cuộc sống bình thường.
Cô hiểu cảm giác tuyệt vọng và đau đớn khi tận mắt thấy bố mẹ chết trước mặt mình, thậm chí đã từng có ý định tự sát. Tuy cô và Lâm Hạo Thiên đã chia tay nhưng không phải vì tình cảm của cả hai rạn nứt, bởi vậy khi biết chuyện Lâm Hạo Thiên vừa gặp, cô mới lập tức nhận lời mời.
Không ngờ vì vụ chia tay nhiều năm trước mà tâm lý Lâm Hạo Thiên gặp vấn đề, tình yêu dị dạng của Lâm Húc và Tịch Hoan Nhi càng kích thích hắn. Lâm Hạo Thiên trở nên điên cuồng, cảm thấy mọi bất hạnh mình gặp đều do người cha không bằng cầm thú gây ra. Vậy nên hắn có ý định giết người. Việc Lâm Húc muốn tự sát cho hắn cơ hội, để hắn gián tiếp giết chết Lâm Húc.
Trước giờ hắn luôn nghĩ bố hắn là chướng ngại trong cuộc đời của hắn. Bây giờ bố hắn chết rồi, hắn nghĩ mình có thể tái hợp với Vân Vân. Nhưng Vân Vân lại nói đã có bạn trai, còn sắp kết hôn. Tinh thần của hắn hoàn toàn sụp đổ, không thể khống chế cảm xúc của mình.
Độ bỏng ở mặt và cổ của Vân Vân lên tới 40%, bây giờ đang trong giai đoạn điều trị, sau này phải cấy da. Một cô gái tốt bụng như thế lại liên tục gặp bất hạnh khiến người ta phải thương thay.
Lục Li tiếp tục điều tra vụ án của Vương Mỹ Hoa, Thương Dĩ Nhu ở khoa pháp y tạm thời không có gì làm.
Khúc Mịch thi viên chức đứng đầu, vòng sau là phỏng vấn. Anh ghi danh vào công an tư pháp, hơn nữa chỉ có một cương vị, đó là cảnh sát nhân dân. Đừng xem thường cương vị này, có hơn 3000 người báo danh đấy. Nhìn bài thi viết chọn ra 50 người, gần 3000 người bị đánh rớt là biết sức cạnh tranh khốc liệt thế nào.
Buổi phỏng vấn diễn ra sau ba ngày thi viết, địa điểm là phòng họp của trường đại học, ngoài những người tham gia phỏng vấn còn có các cán bộ khác, Thương Dĩ Nhu đi cùng Khúc Mịch, thấy cảnh này thì không khỏi giật mình.
Thảo nào chỉ lấy 50 người vào vòng này. Toàn tỉnh chỉ thông báo có hai mươi vị trí cần tuyển dụng, lại hơn 1000 báo danh. Giám khảo chia làm mười nhóm, nghĩa là mỗi nhóm giám khảo sẽ phỏng vấn 100 người. Điều này có nghĩa gì? Giả sử mỗi người có 5 phút được phỏng vấn, mọi người làm việc không ngừng nghỉ thì phải cả ngày mới xong.
Huống hồ 5 phút thì phỏng vấn được gì? Chẳng qua chỉ đọc sơ qua hồ sơ, xem người này có khuyết điểm gì về ngoại hình hay không. Xét về hồ sơ, Khúc Mịch chắc chắn không thua kém ai. Anh tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học thuộc top thế giới, có nhiều bài viết khoa học được đăng trên tạp chí học thuật. Anh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, là giảng viên đại học, từng là đội trưởng đội cảnh sát lý luận, dù là bằng cấp hay kinh nghiệm đều đứng đầu.
Nhưng đến lượt phỏng vấn, Khúc Mịch lại bị làm khó một chút, nguyên nhân chỉ vì lý lịch quá hoàn hảo.
"Cho phép tôi nói thẳng, chúng tôi chỉ tuyển một cảnh sát nhân dân, không có vụ án lớn, cũng không có tiền lương cao, cũng không có điều kiện hỗ trợ anh nghiên cứu. Tại sao anh lại muốn nộp đơn vào vị trí này?" Đây không chỉ là thắc mắc của giám khảo mà còn là của mọi người.
Một người nhận chức giảng viên đại học hai lần sao lại xin đi làm cảnh sát nhân dân lương mỗi tháng chỉ có 3000 tệ thôi chứ?
Khúc Mịch mỉm cười: "Tôi nghe nói cục công an chưa có cục trưởng nên muốn thử sức. Sống ở đời phải thử sức với những điều mới mẻ, nếu không sẽ rất buồn chán."
Nghe vậy mấy giám khảo nhìn nhau, đều cảm thấy thanh niên trước mặt cuồng vọng đến nực cười. Không phải không thể thăng chức từ cảnh sát nhân dân nhỏ bé lên cục trưởng cục công an, nhưng đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi thành lập thành phố Nam Giang. Hơn nữa từ thái độ kiêu ngạo của anh, quan hệ xã giao chắc chắn có vấn đề.
Trong công việc, các mối quan hệ là tiền đề quan trọng, cũng là chìa khóa để giúp thăng tiến. Mà Khúc Mịch đương nhiên không phải người thích xã giao.
"Được rồi chàng trai trẻ, chúc cậu sớm ngày trở thành cục trưởng cục công an." Một giám khảo lớn tuổi cười nói.
Thấy anh bước ra khỏi phòng hội nghị, Thương Dĩ Nhu hỏi thăm tình hình.
Anh nhíu mày: "Quá hoàn hảo đôi khi cũng là khuyết điểm."
Thương Dĩ Nhu thấy anh giơ sơ yếu lý lịch lên liền hiểu ý.
"May mà chưa điền khoảng thời gian ở bệnh viện tâm thần, nếu không chắc anh sẽ bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần mất." Thương Dĩ Nhu nói.
Một người có lý lịch hào nhoáng lại chạy tới nhận lời mời làm một công chức nhỏ nhoi, đổi lại là ai cũng thấy kỳ lạ. Ban đầu lúc viết lý lịch, không phải vì Khúc Mịch nghĩ khoảng thời gian ở bệnh viện tâm thần không có gì hay ho nên không viết, mà là vì chỉ có một tờ giấy A4 hai mặt thôi, chỗ viết quá có hạn, còn những gì Khúc Mịch đã trải qua lại quá phong phú, sao có thể viết ra hết được?
Nghe Thương Dĩ Nhu nói, Khúc Mịch càng rầu rĩ: "Lần đầu gặp anh ở bệnh viện tâm thần em có thấy anh giống bị bệnh không?"
"Không có." Thương Dĩ Nhu trả lời ngay mà chẳng thèm nghĩ ngợi, nhưng ngay khi Khúc Mịch vừa thả lỏng, anh lại bị câu sau của cô làm cho nhíu mày, "Không phải giống, mà em thật sự nghĩ anh bị bệnh."
Kết quả phỏng vấn được công bố trên trang web vào buổi tối, Khúc Mịch chỉ xếp thứ 10. Vì thành tích bài kiểm tra viết vượt xa nên tổng hợp lại anh vẫn đứng đầu. Anh nhận được thông báo kiểm tra sức khỏe, nếu đủ tiêu chuẩn thì tuần sau đến trình diện.
Cả nhà cùng chúc mừng, chỉ có anh không mấy vui.
"Chỉ hơn vị trí thứ hai 0, 2 điểm, chẳng có chênh lệch gì." Anh vốn là người theo đuổi sự hoàn hảo.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Anh thì đậu là may rồi, chứng tỏ mấy giám khảo đã rất nương tay."
Kết quả kiểm tra sức khỏe vô cùng lý tưởng, tất cả chỉ số đều nằm trong giới hạn bình thường. Khúc Mịch nhận được thông báo trở thành cảnh sát nhân dân theo biên chế.
Thứ hai, đúng 8 giờ anh đến đồn công an trình diện, vừa hay gặp đồng nghiệp cơ quan đang hòa giải một cuộc tranh chấp. Một bà chị mập chống eo nói năng không ngừng nghỉ, bên cạnh là một cậu nhóc đeo kính bất lực cúi đầu.
Thì ra bà chị này là hàng xóm tầng dưới của chàng thanh niên. Bà chị nhiều lần tố cáo cảnh sát vì chàng trai này quá ồn, sáng nay đôi bên xảy ra xung đột. Cảnh sát nhân dân đưa họ về để hòa giải, hai bên đang tự biện hộ.
"Chỗ chúng tôi chủ yếu xử lý tranh chấp dân sự của cư dân khu vực, không có gì nghiêm trọng đâu." Trưởng đồn công an là một ông cụ sắp nghỉ hưu, "Bình thường rảnh rỗi không có gì làm thì có thể đọc báo uống trà, nhưng tuyệt đối không được bỏ bê công việc. Có việc xin nghỉ thì chỉ cần báo tôi một tiếng. Chỗ ngồi của cậu ở cạnh cửa sổ, tạm thời cậu đi theo ông Trần đi, có gì không biết cứ hỏi ông ấy, cũng có thể hỏi tôi."
Khúc Mịch bước ra khỏi văn phòng trưởng đồn công an, bà chị kia vẫn còn lải nhải.
"Đồng chí cảnh sát, trái tim tôi yếu ớt lắm, không chịu được giật mình đâu. Tôi đã nói chuyện với Tiểu Vương bao nhiêu lần rồi, cậu ta đã hứa sẽ chú ý, nhưng cậu ta lại nói một đằng, làm một nẻo. Tối qua vốn dĩ tôi ngủ rồi, nhưng rạng sáng đột nhiên có thứ gì đó như tảng đá đập mạnh xuống trần nhà của tôi, ngay cả giường cũng lắc lư theo, làm tôi phải uống thuốc trợ tim..."
"Em gái à, đoạn này cô mới than vãn rồi." Ông Trần không thể không ngắt lời, "Chúng tôi đã kiểm tra nhà của Tiểu Vương, không phát hiện đồ như cô miêu tả. Hơn nữa có động tĩnh lớn như vậy, nhà hàng xóm chắc chắn cũng phải tỉnh. Nhà cạnh nhà chị có nuôi chó nhưng rạng sáng nay nó không hề sủa."
"Tôi không hề làm ồn, sàn nhà tôi mới thay, đồ đạc có rơi xuống cũng không thể có tiếng động lớn, hơn nữa tôi có mẹ bị bệnh tim, sao có thể làm ồn ngay giữa đêm rạng sáng được?" Tiểu Vương vội giải thích.
"Mấy người bảo tôi nói dối?" Bà chị nổi giận, "Con người tôi chưa từng nói dối. Ngày xưa tôi gặp một bà cụ bị ngất ven đường, tôi đưa người ta vào bệnh viện còn trả tiền điều trị, đổi lại là người khác, người ta đã bỏ chạy rồi. Tôi đây không làm chuyện thiếu đạo đức, tôi cũng không thiếu tiền. Tôi chỉ muốn có một nơi ở yên tĩnh để tôi có thể duỗi thẳng chân ngủ đến sáng mà thôi."
"Đúng đúng đúng, mọi người ở đây có ai không biết cô tốt bụng?" Ông Trần bảo chị ta ngồi xuống, rót cho chị ta ly trà.
← Ch. 442 | Ch. 444 → |