Bom
← Ch.397 | Ch.399 → |
Feier vượt ngục, trở thành kẻ bị tình nghi trong vụ đánh bom. Có người nhìn thấy Feier ở trong thành phố, cảnh sát lập tức dồn toàn lực đuổi bắt. Thương Dĩ Nhu phát hiện manh mối quan trọng trong đống đổ nát, nghi ngờ có người giáo sư Wells, còn gây ra vụ nổ.
Khúc Mịch nghi ngờ hung thủ là Thomas hoặc Louis. Nhất là Louis, anh ta có mặt trong vụ đánh bom nhưng nhờ đi vệ sinh mà không bị thương gì. James lập tức bắt giữ Louis, qua thẩm vấn và điều tra chỗ ở của anh ta, về cơ bản có thể loại trừ. Chỉ còn lại Thomas bị thương nặng, hắn bị gãy tay thì liệu có phải là kẻ gây ra vụ nổ hay không?
Cảnh sát đến nhà Thomas, tất cả dấu hiệu đều cho thấy hắn đã bỏ trốn. Có vẻ như hắn biết cảnh sát đưa Louis đi, đoán được cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ tới mình nên mới hốt hoảng chạy trốn. Điều này cũng chứng minh hắn chính là kẻ đứng sau vụ việc.
James lập tức phát lệnh truy nã, đối tượng lần này là Thomas. Thì ra hung thủ vụ đánh bom là hắn, không liên quan đến Feier. Kết quả như vậy khiến Thương Dĩ Nhu bớt áy náy với giáo sư Wells một chút. Nếu vụ án không phải do Feier làm, thế thì tại sao hắn lại muốn ra tay với Thương Dĩ Nhu? Tai họa này không xử lý, Khúc Mịch không có cách nào yên tâm được.
Nhưng hiện giờ giáo sư Wells đột nhiên qua đời, Thomas lại đang bỏ trốn, nghiên cứu cần có người đứng ra xử lý, Thương Dĩ Nhu không thể bỏ đi ngay lúc này.
Cũng may có Khúc Mịch ở cạnh, còn có cảnh sát bảo vệ 24/24, sự an toàn của Thương Dĩ Nhu có thể được đảm bảo. Cả hai nhận được thông báo thành phố đã bị phong tỏa, Thomas không thể chạy xa. Thomas cũng là học trò của giáo sư Wells, hắn lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy, đúng là lòng người khó lường!
Mấy hôm nay Thương Dĩ Nhu đều ở phòng thí nghiệm sắp xếp lại tài liệu. Cô bận rộn đến đêm khuya, đứng dậy xuống bếp định làm ly cà phê. Nghe có tiếng động, cô theo phản xạ nói: "Đã bảo anh đi ngủ trước, sao anh lại..." Nói được một nửa, cảm thấy có điều bất thường, cô lập tức nhíu mày.
Không đúng, không phải Khúc Mịch! Thấy trên bệ bếp có con dao gọt trái cây, cô vội cầm lấy.
"Không được nhúc nhích, trên người tôi có thuốc nổ, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!"
Là tiếng của Thomas, hắn từ phía sau bóp cổ Thương Dĩ Nhu.
Nghe hắn nói trên người có bom, Thương Dĩ Nhu càng chắc chắn kẻ đánh bom phòng thí nghiệm là hắn.
"Thomas, sao anh lại làm vậy?" Thương Dĩ Nhu chất vấn.
"Tại sao ư? Đều do ông già kia ép tôi!"
Thomas thấy bên ngoài khắp nơi đều là cảnh sát, các ngã tư đều có chốt kiểm tra nên không trốn nữa. Chỉ cần ra nước ngoài, dùng nghiên cứu khoa học trong tay trao đổi, hắn chắc chắn có thể giữ được tính mạng, đổi lấy tự do.
Một tay hắn bóp cổ Thương Dĩ Nhu, tay còn lại cầm thiết bị điều khiển từ xa. Thương Dĩ Nhu tựa lưng vào người Thomas, cảm giác trước bụng hắn có vật lạ, chắc là bom.
Tim Thương Dĩ Nhu đập thình thịch, con người một khi có vướng bận sẽ rất sợ cái chết. Nếu đổi lại là thời điểm trước khi quen Khúc Mịch, cô sẽ nghĩ cái chết là cách giải thoát. Nhưng bây giờ, cô rất quý tính mạng của chính mình.
"Thật ra giáo sư Wells chỉ hơi cổ hũ, nhưng trong học thuật ông ấy là người thầy đáng được kính trọng." Thương Dĩ Nhu không muốn khiến Thomas kích động, càng không muốn mắng chửi giáo sư Wells để lấy lòng Thomas.
Tuy có hành động điên cuồng nhưng Thomas vẫn là thành phần tri thức, hắn cũng khinh thường kiểu hạ thấp người khác để lấy lòng. Trong lòng hắn Thương Dĩ Nhu vẫn là cô gái Trung Quốc đáng được tôn trọng, nếu không phải không còn đường lui, hắn cũng không tới tìm cô.
"Nói với chồng cô đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Cửa phòng bếp không khóa, đứng trong này có thể thấy cửa phòng ngủ hơi nhúc nhích.
Thomas biết Khúc Mịch lợi hại nên luôn chú ý mọi thứ ngoài phòng bếp. Vừa phát hiện cửa phòng ngủ nhúc nhích, hắn liền đề cao cảnh giác, càng giữ chặt tay Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu không thở nổi nhưng không dám giãy giụa, sợ kích động hắn.
Cửa phòng ngủ mở, Khúc Mịch đứng ngay trước cửa. Anh quan sát tình hình trong bếp, không bước lên nữa.
"Giáo sư Khúc, tôi không muốn làm ai bị thương cả." Có lẽ do Thương Dĩ Nhu không chống cự và sự bình tĩnh của Khúc Mịch, cảm xúc của hắn dịu lại. Hắn thả lỏng tay đang giữ Thương Dĩ Nhu, mắt nhìn chằm chằm Khúc Mịch.
"Anh muốn gì?" Khúc Mịch hỏi.
"Giáo sư Khúc đúng là thẳng thắn. Tôi muốn máy bay trực thăng, nửa tiếng sau phải đáp trên sân thượng tòa chung cư này."
"Cảm ơn anh đã đề cao tôi, nhưng tôi không có năng lực như vậy. Nơi này không phải Trung Quốc, tôi chỉ là một giảng viên đại học bình thường thôi."
"Thế thì anh gọi điện cho cảnh sát trưởng James, cứ nói tôi định cho nổ hai nơi, một là ở đây, hai là khu vực sầm uất nhất thành phố. Nếu không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ cho trăm người cùng chết!" Thomas đương nhiên có chuẩn bị trước khi đến, hắn biết quá rõ tình yêu Khúc Mịch dành cho Thương Dĩ Nhu.
Khúc Mịch vội gọi điện cho James, truyền đạt yêu cầu của hắn, không biết James trả lời thế nào, người ở đầu bên kia nhanh chóng cúp máy.
Thomas cảnh cáo Khúc Mịch: "Nếu là anh tôi sẽ không ra vẻ, chỉ cần đầu ngón tay của tôi nhúc nhích một cái là thảm kịch sẽ lập tức xảy ra! Không chỉ vợ anh, sẽ có rất nhiều người vô tội bên ngoài cùng chết. Anh mau mở cửa, mang ghế dựa lên sân thượng đi!"
Khúc Mịch làm theo, trong nhà không có dây thừng nên anh lấy khăn lụa của Thương Dĩ Nhu thay vào.
Khúc Mịch cầm ghế dựa đi trước, Thomas khống chế Thương Dĩ Nhu theo sau. Ba người không đi thang máy mà dùng cầu thang bộ. Một lúc sau, bọn họ đã đến sân thượng. Thomas bảo Khúc Mịch đứng yên ở xa không được nhúc nhích, sau đó hắn trói Thương Dĩ Nhu vào ghế rồi tháo bom trên người xuống, buộc vào eo cô.
Khúc Mịch ngoan ngoãn nghe lời nhưng ánh mắt không giấu được sự lo lắng. Anh luôn tính toán khoảng cách, tốc độ và xác suất thỏa khỏi nguy hiểm của Thương Dĩ Nhu, tuyệt đối không thể mạo hiểm. Cược thắng còn được, nếu thua, Thương Dĩ Nhu sẽ mất mạng. Anh không thể mạo hiểm, nhất định phải đảm bảo chiến thắng 100%.
Ba người ở trên sân thượng một lúc thì có tiếng xe cảnh sát từ xa đến gần, vài phút sau đó, có tiếng bước chân chạy lên trên, cảnh sát James dẫn một đội cảnh sát tới.
"Anh đừng kích động, tôi đã báo cáo yêu cầu của anh lên cấp trên, bọn họ sẽ nhanh chóng trả lời." Thấy Thương Dĩ Nhu bị gắn bom, James cũng không dám khiến Thomas tức giận.
"Hắn nói có cài bom ở khu sầm uất trong thành phố sẽ khiến hơn trăm người tử vong." Khúc Mịch lên tiếng, "Nhưng tôi lại thấy hắn đúng là thích nói dối, giờ này tìm đâu ra chỗ nào có hơn trăm người chứ? Mấy anh chỉ cần tập trung vào bom trên người Dĩ Nhu là được."
"Mấy anh không tin? Chỉ cần tôi bấm cái nút này, ở đây và cái nơi sầm uất kia sẽ nổ tung. Bom ở đó mạnh gấp 10 lần nơi này, chắc chắn sẽ có rất người chết!" Thomas giận dữ hét to.
Khúc Mịch vội nói: "Tôi biết rồi, anh nói đúng, anh đừng kích động, tôi sẽ xuống dưới để không chọc giận anh. Có điều anh phải giữ bình tĩnh, trực thăng sắp đến rồi."
Nói xong anh xoay người đưa lưng về phía Thomas, khoa tay múa chân với James rồi đi xuống.
Tuy hoàn toàn không hiểu ý anh nhưng James biết anh đang muốn mình cố gắng kéo dài thời gian, bảo đảm an toàn của Thương Dĩ Nhu.
Khúc Mịch xuống lầu, lái xe đến đoạn đường ồn ào náo nhiệt nhất thành phố. Ở đây có mấy trung tâm thương mại nổi tiếng kinh doanh đến 0 giờ. Bây giờ đã 0 giờ 20 phút, trung tâm thương mại đã đóng cửa, còn chỗ nào có khách chứ? Đừng nói là hơn trăm người.
Nhưng từ thái độ của Thomas, hắn không hề nói dối. Khúc Mịch đứng ở ngã tư đường nhìn xung quanh. Thời gian cứ trôi qua từng giây, anh buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Rốt cuộc Thomas cài bom ở đâu chứ? Khúc Mịch suy nghĩ mãi, đột nhiên anh bị thu hút bởi màn hình lớn trước trung tâm thương mại.
Trên đó đang là lịch chiếu phim buổi tối, trong đó có một bộ phim đang được mọi người đánh giá cao.
Anh vội gọi điện cho cảnh sát phòng chống bạo động và chuyên gia gỡ bom. Bọn họ tới ngay, trước đó James cũng đã mở lời.
"Giáo sư Khúc, anh chắc chắn bom được cài trong rạp chiếu phim sao?" Chuyên gia gỡ bom hỏi.
Khúc Mịch gật đầu: "Giờ này chỉ có rạp chiếu phim có hơn trăm người. Tôi đoán Thomas đã đặt bom ở một trong bốn nơi đang chiếu phim. Trong vòng 20 phút các anh bắt buộc phải gỡ được bom."
Trên người Thương Dĩ Nhu còn có một trái bom, đó mới là con dao đang treo lơ lửng trong tim Khúc Mịch.
Đội phòng chống bạo động và chuyên gia gỡ bom vào rạp chiếu phim bằng lối chuyên dụng, tạm dừng tất cả bộ phim đang chiếu, sơ tán đám đông. Bộ phim đang chiếu đến đoạn cao trào, mọi người đang xem hăng say, đột nhiên tắt phim, ai nấy đều kêu ca đòi trả tiền.
Nhân viên bảo mọi người giữ cuống vé và vé đặt trên mạng, ngày mai có thể đến lấy lại tiền hoặc miễn phí xem một bộ phim khác. Nhưng mọi người đều rất bất mãn, yêu cầu rạp chiếu phim có lời giải thích hợp lý. Hết cách, nhân viên chỉ đành nói sự thật là trong rạp đang có bom, lúc này mọi người mới giải tán như ong vỡ tổ.
← Ch. 397 | Ch. 399 → |