Đáng thương
← Ch.330 | Ch.332 → |
Nhờ Thương Dĩ Nhu phát hiện được chi tiết có giá trị trên thi thể, giúp cảnh sát xác định được thân phận nạn nhân là Mã Nghênh Xuân, 32 tuổi. Khúc Mịch đến nhà Mã Nghênh Xuân gặp chồng cô ấy là Vương Minh, muốn tìm hiểu nhiều hơn, tiếc là không có thu hoạch.
Anh và Mạnh Triết đến trường tiểu học Thực nghiệm số 2, vừa đến khu dạy học đã nhìn thấy ảnh của Mã Nghênh Xuân treo trên tường, bên dưới có ghi các thành tích giáo viên xuất sắc cấp tỉnh, xem ra trong công việc cô ấy rất hăng hái.
Theo biển hướng dẫn, bọn họ đến văn phòng hiệu trường, giải thích mục đích của mình, hiệu trường tỏ vẻ sẵn sàng hợp tác. Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên hói đầu, đeo kính trông khá năng động. Trong văn phòng có một tủ sách lớn đầy sách giáo dục, có vẻ như hiệu trưởng là một người nghiên cứu học thuật.
Quả nhiên hiệu trưởng vừa nói chuyện đã toát ra khí chất ấy. Ông ta đánh giá cực kỳ cao thái độ làm việc của Mã Nghênh Xuân: "Đồng chí Mã Nghênh Xuân là giáo viên cực kỳ ưu tú của trường chúng tôi, rất được lũ trẻ yêu quý. Cô ấy dẫn dắt học sinh thi vẽ cấp thành phố và cấp tỉnh, đạt được thứ hạng cực kỳ cao. Đã hơn bốn tháng rồi cô ấy không đi làm, cũng không xin nghỉ, tôi đã phản ánh tình hình lên cấp trên, cấp trên quyết định sa thải cô ấy."
"Thầy có thể nói một chút về cuộc sống cá nhân của Mã Nghênh Xuân hay không?"
Hiệu trưởng hơi chần chờ.
"Hiệu trưởng, Mã Nghênh Xuân chết rồi, hơn nữa còn là bị người ta giết!"
Hiệu trưởng giật mình, thở dài: "Vốn dĩ tôi không muốn nhắc đến cuộc sống cá nhân của người khác, không muốn trả lời câu hỏi này, bây giờ xem ra không thể không kể, biết đâu có thể giúp các đồng chí cảnh sát phá án. Ba năm trước Mã Nghênh Xuân đến trường chúng tôi làm giáo viên mỹ thuật, nhân cách tốt, trình độ cao nên cũng khá nổi tiếng. Một năm sau đó, cô ấy gặp chồng hiện tại của mình là Vương Minh thông qua sự giới thiệu của người khác. Chàng trai đó không ngại mưa gió ngày nào cũng đến đưa đón, vào các dịp lễ thì luôn tặng những món quà đắt tiền. Khi ấy các đồng nghiệp nữ trong trường đều hâm mộ Mã Nghênh Xuân. Hôn lễ của họ tổ chức ở khách sạn cao cấp nhất, nghe đâu chỉ riêng hoa tươi trang trí đã có giá lên chục nghìn tệ, tất cả đều được vận chuyển từ nước ngoài về. Nhưng sau khi kết hôn, tâm trạng cô ấy trở nên không ổn định, khi đi dạy thường hay mất tập trung. Tôi tìm cô ấy nói chuyện, cô ấy không nói gì cả, chỉ khóc. Lúc đó tôi đưa khăn giấy cho cô ấy, lúc cô ấy nhận, tôi thấy trên tay cô ấy có vết bầm. Làm lãnh đạo, tôi đương nhiên hỏi đến cùng. Cô ấy nói mình bị chồng đánh, còn nói không sao, mong tôi đừng tiết lộ ra bên ngoài. Đây dù gì cũng là việc nhà người ta, tôi không thể can thiệp quá sâu, hơn nữa đã là việc cá nhân, tôi đương nhiên phải giữ bí mật giúp. Tôi dặn cô ấy phải chú ý an toàn, nếu có vấn đề nghiêm trọng thì phải tìm đến pháp luật. Sau này có lần cô ấy bị gãy xương sườn, tôi nghi ngờ là do chồng cô ấy đánh. Nhưng lúc chúng tôi đến bệnh viện thăm thì thấy Vương Minh chăm sóc cô ấy rất chu đáo, từ đó tình cảm vợ chồng của họ cũng dần tốt lên. Mã Nghênh Xuân cũng bắt đầu chi tiêu xa hoa, thường hay mua đồ hiệu, đến các kỳ nghỉ đều ra nước ngoài du lịch. Tôi thấy cô ấy thay đổi rõ rệt, sống vật chất hơn, nhưng trong công việc cô ấy vẫn vô cùng xuất sắc, người làm lãnh đạo như tôi hết sức hài lòng. Hơn bốn tháng qua cô ấy không đi làm, tôi gọi điện cho chồng cô ấy, hắn ta thay cô ấy từ chức. Tôi thấy cô ấy là nhân tài nên cố kéo dài việc này, nhưng nhà trường đột nhiên thiếu một giáo viên mỹ thuật, các thầy cô khác phải gánh thêm công việc của cô ấy, tôi chỉ đành báo cáo lên. Tôi thật sự không ngờ cô ấy đã qua đời."
Câu chuyện hiệu trưởng kể khá trùng khớp với Vương Minh, xem ra vợ chồng Mã Nghênh Xuân đã bắt đầu thay đổi từ lúc Mã Nghênh Xuân bị gãy xương nằm viện. Có điều không lẽ đúng như họ nói, sau vụ việc đó vợ chồng Mã Nghênh Xuân trở nên ân ái sao? Nếu thật sự là vậy, Mã Nghênh Xuân đột nhiên mất tích, Vương Minh đã không hờ hững, còn trong thời gian đó liên tục thay bạn gái.
Khúc Mịch hỏi tiếp: "Hiệu trưởng, ở trường Mã Nghênh Xuân thân với thầy cô nào nhất?"
"À, là Lưu Thiến Thiến, hai người họ là bạn thời đại học, còn cùng được nhận vào trường giảng dạy."
Hiệu trưởng lập tức gọi điện bảo Lưu Thiến Thiến lên văn phòng.
Lưu Thiến Thiến vẫn chưa kết hôn, bạn trai dạy hóa ở trường cấp hai, cả hai quen nhau qua mai mối. Cô ấy ăn mặc rất bình thường, thậm chí có thể nói là đơn giản, không hề trang điểm, trên người cũng không mang món trang sức nào.
Vừa nghe nói Khúc Mịch tới để tìm hiểu về Mã Nghênh Xuân, hơn nữa Mã Nghênh Xuân đã chết rồi, hai mắt Lưu Thiến Thiến liền ửng đỏ.
"Tôi đã bảo cô ấy mau ly hôn đi nhưng cô ấy không chịu, cuối cùng mạng cũng không còn, đáng không chứ! Tôi và Nghênh Xuân là bạn thời đại học, chúng tôi đều là dạng sinh viên nghèo vay vốn để đi học. Cô ấy chăm chỉ chịu khó hơn tôi, năm nào cũng giành được học bổng. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng thi viên chức vào trường làm giáo viên, cuộc sống mới bắt đầu có hy vọng. Vì Nghênh Xuân rất xinh nên khi ở trường có rất nhiều người theo đuổi, nhưng lúc ấy cô ấy chỉ quan tâm đến việc học nên từ chối tất cả. Mẹ cô ấy bệnh tật triền miên, bố thì lại là con ma cờ bạc rượu chè, hoàn cảnh gia đình cực kỳ khốn khó. Sau khi đi làm, tất cả tiền cô ấy kiếm được đều dùng để giúp đỡ gia đình. Sau này trong một cuộc triển lãm mỹ thuật Vương Minh gặp được Nghênh Xuân nên nhờ người giới thiệu. Thời điểm theo đuổi Nghênh Xuân, hắn tặng cô ấy rất nhiều hoa và quà có giá trị, y hệt phim truyền hình vậy. Nhưng tôi lại thấy Vương Minh không đáng tin, hắn ta chỉ thích khuôn mặt của Nghênh Xuân thôi, bọn họ sao có thể lâu dài chứ? Nhưng Nghênh Xuân không hề nghe tôi khuyên, còn nghĩ tôi ghen tị với cô ấy. Đến lúc hai người họ kết hôn, Vương Minh bắt đầu để lộ bộ mặt thật. Hắn là tên đàn ông ích kỷ, hẹp hòi, trăng hoa, còn hay bạo lực gia đình. Lần nghiêm trọng nhất là hắn đánh Nghênh Xuân gãy xương. Tôi khuyên Nghênh Xuân lập tức ly hôn nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy bảo tiền cho mẹ mình chữa bệnh và tiền nuôi bố đều là của Vương Minh. Để chăm sóc họ tốt hơn, cô ấy không thể ly hôn. Sau lần đó, Nghênh Xuân như biến thành con người khác. Cô ấy mặc đồ hiệu, mang trang sức đắt tiền, đổi siêu xe, bề ngoài có vẻ cuộc sống hạnh phúc, nhưng thật ra cô ấy lại rất hay khóc. Cô ấy luôn nói đi đến đâu tính đến đấy, phải cố gắng chăm sóc bố mẹ mình. Tôi không yên lòng, hỏi cô ấy và Vương Minh sao rồi. Cô ấy không nói cho tôi biết, chỉ bảo trên đời này kẻ có tiền đều biến thái, bảo tôi cứ làm ăn lương thiện kiếm tiền, đừng giống cô ấy đòi vào hào môn, không ngờ lại là rơi vào hố lửa."
"Trước khi mất tích Mã Nghênh Xuân có gì khác thường không?"
Lưu Thiến Thiến cẩn thận nhớ lại: "Ba ngày trước khi mất tích, cô ấy nói với tôi muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, cứ tiếp tục thế này cô ấy sẽ suy sụp mất. Cô ấy còn nói đã nắm được nhược điểm của vương Minh, khiến hắn ngoan ngoãn ly hôn với mình. Lúc đó tôi khuyên cô ấy đừng manh động, dù gì cũng là vợ chồng, muốn ly hôn thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Cô ấy cười khổ lắc đầu, cô ấy nói mình và Vương Minh không thể ngồi lại nói bất kỳ chuyện gì cả, hắn là tên súc sinh không biết nói tiếng người. Cô ấy nói muốn lấy một khoản tiền lớn của Vương Minh, sau đó đưa bố mẹ cao bay xa chạy, bắt đầu cuộc sống mới."
Thấy có manh mối quan trọng, Mạnh Triết vội hỏi sâu hơn, nhưng Lưu Thiến Thiến lại lắc đầu, cô ấy nói Mã Nghênh Xuân không chịu kể nhiều, còn bảo nói nhiều sẽ chỉ hại cô ấy. Cô ấy vốn định mấy ngày nữa rồi khuyên lại, không ngờ Mã Nghênh Xuân đột nhiên mất tích.
Không liên lạc được với Mã Nghênh Xuân, Lưu Thiến Thiến đến nhà họ Mã, bố của Mã Nghênh Xuân không biết con gái mất tích, cô ấy không dám nói nhiều. Vương Minh cũng không dám nói, hắn vẫn nhờ người gửi tiền về đều đặn.
"Mã Nghênh Xuân không về nhà?"
"Đúng vậy, từ tháng hai năm nay sau khi mẹ cô ấy qua đời, cô ấy không còn về nữa. Bố cô ấy thì chỉ biết đến tiền và rượu, đâu có quan tâm việc cô ấy có về hay không."
Khúc Mịch dặn Mã Nghênh Xuân nếu còn nhớ ra chi tiết gì thì gọi điện, sau đó cùng Mạnh Triết đi trước.
Hai người đi ăn rồi lái xe đến nhà Mã Nghênh Xuân. Nhà họ Mã khốn khó vượt xa tưởng tượng của họ, trong nhà trống không, chỉ có cái TV đời cũ đặt trên bàn, trên giường đất thì có một cái bàn ăn nhỏ, bữa ăn thì lại vô cùng phong phú, có một đĩa thịt, một đĩa đậu phộng, một đĩa lạp xưởng và một chai rượu.
Một ông cụ ngồi xếp bằng trước bàn đã say, thấy có người đến liền cười toe toét.
"Con rể của tôi lại bảo các cậu tới đưa tiền đúng không? Con rể đúng là hiếu thảo, không, phải nói là có được cô con gái tốt. Mấy cậu đi nói với con gái tôi là tôi muốn ở nhà sang, muốn mua thêm đồ dùng." Ông ta vừa nói vừa ăn đậu phộng.
Nhìn đống quần áo dơ bị ném dưới giường đất cùng căn nhà toàn tro bụi này, Khúc Mịch nhíu mày.
"Chúng tôi không phải người đến đưa tiền thay con rể của ông, chúng tôi là cảnh sát." Mạnh Triết to tiếng.
Đối phương giật mình, cũng tỉnh rượu ngay. Ông ta xoa đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mạnh Triết và Khúc Mịch.
Một lát sau, ông ta mới sực tỉnh: "Cảnh sát? Tôi chỉ chơi bài thôi, không có làm gì trái pháp luật, mấy cậu tới tìm tôi làm gì?"
Mạnh Triết phát hiện những kẻ làm chuyện trái lương tâm, khi nghe họ giới thiệu là cảnh sát, phản xạ đầu tiên đều như vậy.
← Ch. 330 | Ch. 332 → |