Không có quan hệ huyết thống
← Ch.319 | Ch.321 → |
Tổng kết của chủ nhiệm về Mã Dung Dung vô cùng đơn giản. Có điều có một câu mà Lục Li chú ý. Khai giảng năm nay thành tích của Mã Dung Dung bị dao động, may mà chủ nhiệm kịp thời nói chuyện với phụ huynh của Mã Dung Dung, Mã Dung Dung mới điều chỉnh trạng thái, thành tích ổn định lại.
Khai giảng cũng chính là khoảng tháng 3. Lục Li ghi nhớ mốc thời gian, sau đó nhờ chủ nhiệm gọi bạn của Mã Dung Dung lên văn phòng.
Một lúc sau, một cô gái cột đuôi ngựa đến. Nghe Lục Li hỏi thăm về Mã Dung Dung, cô bé có hơi nghi ngờ.
"Trước giờ Dung Dung luôn là con ngoan trò giỏi." Nhận xét của cô bé về Mã Dung Dung nhất trí với giáo viên chủ nhiệm, chứng tỏ "con ngoan trò giỏi" là nhận thức chung của mọi người, "Mấy chú là ai vậy? Tại sao muốn hỏi về Dung Dung mà không đi tìm cậu ấy chứ?"
Lục Li nói dối: "Bọn chú muốn giúp đỡ những học sinh khó khăn có thành tích xuất xắc, bọn chú không chỉ xem danh sách đề cử của trường mà còn phải tiến hành điều tra. Cháu có thể kể cụ thể tình hình gia đình của Mã Dung Dung không?"
"Dung Dung nói sau này lên đại học cô ấy sẽ đi vay nợ rồi vừa học vừa làm. Anh trai tuy rất yêu thương cô ấy nhưng dù sao bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống."
"Không có quan hệ huyết thống? Không phải cùng cha khác mẹ sao?"
"Chuyện này không nhiều người biết, thật ra mẹ của Dung Dung mang thai cô ấy rồi mới gả cho cha dượng. Để người ngoài không bàn tán, gia đình họ nói với bên ngoài hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ nhưng sự thật là họ không hề có quan hệ máu mủ. Có điều anh trai đối xử với Dung Dung tốt lắm, anh ấy bỏ học để đi làm kiếm tiền nuôi cô ấy, tối nào cũng đến đón Dung Dung tan học. Cơm trưa Dung Dung mang lên trường cũng rất đa dạng, tuy không phải đồ ăn ngon gì nhưng có thể thấy tấm lòng của người nấu. Nhưng dù thế thỉnh thoảng Dung Dung vẫn giận dỗi anh trai mình. Kỳ nghỉ vừa rồi hình như cô ấy và anh trai cãi nhau nên nửa tháng khai giảng của học kỳ này không có ai đến đón cô ấy tan học cả. Sau này thành tích của cô ấy tuột dốc, chủ nhiệm đến tìm anh trai của cô, anh trai của cô ấy lại bắt đầu đưa đón bình thường."
Xem ra trong kỳ nghỉ chắc chắn Mã Dung Dung đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn có khả năng liên quan đến anh trai mình.
"À đúng rồi, Mã Dung Dung có quen một cô bạn tên Hồ Ân không? Cô ấy cũng là học sinh cấp ba, học lớp 11/6, nếu không gặp tai nạn giao thông thì bây giờ cũng học lớp 12 rồi!" Lục Li hỏi, "Còn cậu bé tên Dương Nhạc Nhạc, mấy đứa quen nhau không?"
"Dung Dung không quen bạn bè ngoài lớp, mối quan hệ cũng rất hẹp, ngay cả QQ cũng không có, chỉ có một người bạn qua thư nhiều năm, bọn cháu còn cười cô ấy lạc hậu kìa."
"Bạn qua thư?"
"Bọn họ quen biết nhau từ sáu năm trước, nghe Dung Dung kể, cô ấy đóng góp bài viết cho Boys and Girls thời cấp hai. Có lần một bức thư bị trả về gửi đến chỗ cô ấy, nhưng bản thảo không phải cô ấy viết. Cô ấy liên lạc với bên tạp chí, tìm được chủ bản thảo. Dung Dung nhận xét người đó rất tài hoa, bọn họ bắt đầu qua lại thư từ với nhau, đến nay đã sáu năm."
"Đối phương tên gì? Cháu có biết gì về hắn không?"
"Cháu có hỏi Dung Dung nhưng cô ấy những chuyện đâu đâu, bọn họ chỉ giới hạn trong việc chia sẻ tâm tư tình cảm thôi. Sau này cháu không hỏi nữa, bình thường cô ấy cũng không kể với cháu. Có lẽ trong lòng cô ấy cháu chỉ là một người bạn bình thường, người kia mới là tri kỷ của cô ấy."
Suy nghĩ của trẻ con thời nay đúng là phức tạp, ngay cả một người trưởng thành Lục Li cũng không thể hiểu.
Lục Li dặn dò chủ nhiệm và cô bé đừng để Mã Dung Dung biết họ đến đây điều tra, sau đó rời khỏi trường.
Xem ra bản thân Mã Dung Dung không có manh mối gì quan trọng, chỉ có một việc đáng nghi là vào trước ngày khai giảng, anh em nhà họ Mã đã gặp chuyện gì đó, việc này ảnh hưởng đến tình cảm của họ, ảnh hưởng đến thành tích học tập của Mã Dung Dung.
Nhóm của Lục Li lại đến lò mổ điều tra, vừa hay Mã Quốc Liên đang không có chỗ làm. Quản lý xưởng đánh giá chàng trai kia rất cao, nói hắn vừa có tay nghề vừa có thể chịu khổ, tính cách cũng hài hòa, chỉ có số phận hơi khổ.
Lục Li không điều tra được gì có giá trị, ngay khi rời khỏi lò mổ thì có một người đàn ông lấm la lấm lét chạy ra. Cậu ta có vẻ sợ bị người khác nhìn thấy, bộ dạng lén la lén lút khiến Lục Li thật sự thấy phản cảm.
"Đồng chí cảnh sát, tôi có việc quan trọng muốn báo!" Người đàn ông chạy đến gọi Lục Li, "Mấy anh đến để điều tra Mã Quốc Liên đúng không? Mấy sếp lúc nào cũng nhấn mạnh những gì họ muốn nói. Nếu các anh muốn điều tra thì phải thâm nhập sâu hơn, chỉ có những người bình thường như chúng tôi mắt mới sáng, mới có thể nhìn ra vấn đề."
Lục Li bực bội phất tay, ý bảo cậu ta tìm nơi khác chơi đi.
Quả nhiên thấy Lục Li không muốn nghe, người đàn ông sốt ruột nói: "Cảnh sát, tôi biết bí mật của Mã Quốc Liên! Thằng nhóc đó bề ngoài là người tốt nhưng thực chất lại là tên biến thái! Bỏ học đi làm vì em gái nghe thì hay ho nhưng thực chất là muốn lên giường với em gái mình đấy!"
Thấy mọi người kinh ngạc, cậu ta đắc ý, "Tin này của tôi chắc có giá trị đúng không. Đây là bí mật, trừ tôi ra không ai biết cả."
"Vu khống cũng là vi phạm pháp luật!" Lục Li nhắc nhở.
"Tôi không vu khống ai cả. Hôm đó tôi thấy trong ví của hắn có tấm ảnh của em gái mình. Tôi chỉ mới cầm xem thôi hắn đã sốt sắng. Khi đó tôi hỏi đùa 'Đây không phải em gái cậu sao? Đâu phải vợ cậu đâu, căng thẳng cái gì?', ánh mắt hắn liền trợn lên như muốn ăn thịt người. Tôi thấy có gì đó không ổn, thái độ của cậu ta không giống anh trai dành cho em gái chút nào. Tan làm tôi thấy cậu ta không về nhà nên lén đi theo, không ngờ cậu ta đến trường đón em gái. Tôi trốn sau một gốc cây thấy cô em gái ở trong trường chạy ra rồi được cậu ta hộ tống về nhà. Anh em bình thường làm gì giống vậy? Tôi chắc chắn mình không hiểu lầm đâu. Cái tên biến thái đó cái gì cũng mua cho em gái, từ áo ngực quần lót cho đến băng vệ sinh, nghĩ thôi đã thấy rợn người."
Lục Li vội hỏi: "Cậu nói Mã Quốc Liên đi mua băng vệ sinh và quần lót?"
"Tận mắt tôi thấy mà." Người đàn ông gật đầu, "Hôm đó tôi đi theo cậu ta, thấy cậu ta vào siêu thị mini rồi đến nơi không người, lấy quần lót ra cọ cọ bên dưới. Cái quần lót kia màu hồng có hình hoạt hình, vừa nhìn là biết của con gái, đúng là biến thái!"
"Cậu có nhớ là ngày nào không?"
Ngày mà người đàn ông nói chính là ngày trên biên lai phát hiện dưới giường của Dương Nhạc Nhạc! Không ngờ chuyến đi đến lò mổ lại phát hiện manh mối quan trọng như vậy, bây giờ đã có chứng cứ bắt Mã Quốc Liên rồi.
Tuy Lục Li vẫn chưa biết giữa Mã Quốc Liên và Dương Càn có quan hệ gì, nhưng nhược điểm trí mạng của hắn chính là em gái hắn Mã Dung Dung. Lục Li cảm thấy chỉ cần ra tay từ điểm này, không sợ không bắt được Mã Quốc Liên.
Lục Li vội dẫn người chạy đến nhà họ Mã, vừa đến nơi thì đã ngửi thấy mùi lạ.
Không xong rồi! Là mùi gas!
Lục Li sợ gas rò rỉ quá nhiều sẽ phát nổ nên không dám bấm chuông. Anh cùng đồng đội tông cửa, tông vài cái thì cửa mở, mùi gas nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Mạnh Triết vội chạy đi mở cửa sổ, Lục Li chạy vào phòng ngủ thì thấy Mã Dung Dung đang nằm trên giường.
"Mau gọi cấp cứu!" Lục Li kiểm tra mạch cho cô ấy, tuy hơi yếu nhưng vẫn còn.
Mã Quốc Liên không có ở nhà, công tắc gas đang bật, đây là hành động tự sát.
Chẳng bao lâu xe cứu thương tới, Mã Dung Dung được đưa đến bệnh viện. Lục Li thông báo cho Mã Quốc Liên, hắn lập tức chạy đến.
Mã Dung Dung được đưa vào phòng cấp cứu, nhờ sự cố gắng của các bác sĩ, cô bé đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên khi đưa về phòng bệnh thì vẫn chưa tỉnh.
"Đội trưởng Lục, chúng tôi tìm thấy cuốn nhật ký này ở nhà họ Mã!"
Mã Quốc Liên vừa thấy cuốn nhật ký, sắc mặt liền tối sầm.
Lục Li lật xem từng trang.
"Anh Mã Quốc Liên, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ giết hại Dương Càn. Anh muốn theo tôi về Cục Cảnh Sát nói chuyện hay ở đây giải thích đây?" Lục Li đóng cuốn nhật ký lại, bảo Mạnh Triết lấy còng số 8 còng tay Mã Quốc Liên.
Mã Quốc Liên cau mày: "Cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tôi luôn là công dân tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ làm trái pháp luật. Dương Càn gì chứ, tôi không hề quen người đó."
"Chúng tôi phát hiện dấu giày và một tờ biên lai trong nhà Dương Càn. Nơi xuất biên lai là siêu thị dưới nhà anh, mặt hàng là băng vệ sinh, quần lót và lò sưởi điện mà anh đã mua. Hơn nữa chúng tôi còn tìm thấy một cái rương lớn, trong và ngoài rương đều có dấu vân tay và dấu chân. Anh đừng cầu may nữa, chỉ cần chúng tôi lấy dấu chân và dấu vân tay của anh là có thể lập tức đưa ra kết luận. Đến giờ anh còn muốn chối cãi sao?"
"Cảnh sát, tôi mua mấy thứ đó cho em gái. Về biên lai, tôi đã quên mình vứt đi đâu rồi, ai mà rảnh giữ lại biên lai chứ. Còn cái rương gì đó mà anh nói thì tôi thực sự không biết."
← Ch. 319 | Ch. 321 → |