Vay nóng Tinvay

Truyện:Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê - Chương 292

Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Hiện có 450 chương (chưa hoàn)
Chương 292
Xin lỗi anh yêu em
0.00
(0 votes)


Chương (1-450 )

Siêu sale Shopee


Nhìn Khúc Mịch mở cửa vào trong, Thương Dĩ Nhu vô cùng căng thẳng. May mà bây giờ là ban ngày, ngoài đường có người qua lại, nếu không cô nhất quyết sẽ không cho một mình Khúc Mịch đi.

Nơi này là nhà của tên ác quỷ ăn thịt người, nghe kể lúc bị bắt ông ta còn thản nhiên ở trong nhà ăn thịt người. Vậy nên sau khi Brown bị bắt giam, nơi này gần như không còn ai tới trừ những thanh niên thích khám phá.

Chú bán hotdog thấy Thương Dĩ Nhu thì lắc đầu, từ khi xảy ra vụ án lột da, nơi này càng trở nên nổi tiếng. Những cô gái tự nhận mình to gan thường đêm đến sáng về, do vậy gần đây ông làm ăn rất được.

Nhưng còn người ban ngày ban mặt tới đây thám hiểm còn không vào trong thì ông đúng là chưa từng gặp.

Thương Dĩ Nhu nhìn chằm chằm căn nhà, thỉnh thoảng xem đồng hồ. Khúc Mịch đã vào trong mười phút, khoảng thời gian này cô đều rất lo lắng. Cô cố duỗi cổ nhìn vào bên trong, hai tai dựng lên nhưng bên trong không có tiếng động gì cả.

Cô đỡ lan can, nhón chân nhìn vào.

Sau mười lăm phút, sự im lặng khiến cô không thể đứng yên được nữa, chỉ biết nắm chặt di động. Qua hai mươi phút, cô không nhịn được mà gọi điện.

Khoảnh khắc di động được bắt máy, giọng nói của Khúc Mịch vọng tới, Thương Dĩ Nhu kích động tới mức muốn khóc.

"Tiểu Nhu, anh không sao. Trong này không có dấu vết người ở. Anh đang từ dưới hầm đi lên, sắp ra ngoài rồi, em đừng lo."

"Vâng, đừng tắt di động được không?"

Khúc Mịch mở to loa điện thoại, Thương Dĩ Nhu có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh, nhịp thở của anh, còn có tiếng anh lật tới lật lui cái gì đó.

Thương Dĩ Nhu dần bình tĩnh lại, cô thậm chí còn tâm trạng đi mua hai phần hotdog, chờ Khúc Mịch về rồi cùng ăn.

"Tiếc là người Canada không thích ăn rau thơm."

Nghe Khúc Mịch ở đầu bên kia trêu ghẹo, Thương Dĩ Nhu càng thả lỏng.

Hình như anh đang lục lọi sách, Thương Dĩ Nhu nghi ngờ hỏi: "Anh rốt cuộc đang ở phòng khám hay phòng làm việc của Brown vậy?"

"Brown là tri thức uyên bác, phòng làm việc của ông ta là căn phòng lớn nhất, trong đây đầy sách. Bỏ qua vấn đề ông ta mất hết nhân tính thì ông ta đúng là thiên tài. Ở đây có hàng ngàn cuốn sách nhưng sách nào cũng có dấu vết đã từng xem, có mấy cuốn đã cũ chắc là sách ông ta đang đọc. Anh đang đọc một cuốn tiểu thuyết, không rõ tác giả, nó kể về một người ẩn cư ở đô thị. Nhân vật chính là một thanh niên tính cách kỳ lạ, hắn không có chỗ ở cố định, mỗi tối sống ở mỗi nhà khác nhau. Buổi sáng hắn nhét tờ báo vào hộp thư nhà người ta, tới tối quay lại kiểm tra, nếu tờ báo vẫn còn chứng minh không có ai ở nhà. Hắn sẽ lẻn vào nhà, ở trong đó một đêm, đến sáng hôm sau khôi phục mọi thứ về nguyên dạng rồi rời đi. Cứ thế qua rất nhiều năm hắn không bị ai phát hiện. Mãi đến một ngày hắn đột nhập một căn biệt thự, phát hiện người vợ bị chồng nhốt trong nhà ngược đãi, mãi cho đến khi bị người chồng phát hiện."

Khúc Mịch chú ý tới cuốn sách này chứng tỏ nó có gì đó đặc biệt, không lẽ anh đã phát hiện manh mối từ bên trong?

"Kết thúc thì sao?" Thấy anh dừng lại, Thương Dĩ Nhu hỏi.

"30 phút rồi." Khúc Mịch đóng cuốn sách, "Cuốn sách này viết rất hay, tự em xem đi."

Một lúc sau, Khúc Mịch cầm một cuốn sách đi ra.

"Chắc cảnh sát đã cẩn thận điều tra, không có khả năng để lại manh mối." Thương Dĩ Nhu cùng Khúc Mịch lên xe, nói.

"Nhưng trong mười năm qua chắc cảnh sát rất ít khi đến đây. Nơi nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất. Nhưng tiếc là anh không phát hiện có dấu vết của ai trốn bên trong, hơn nữa nơi này thường có người tới thám hiểm, nhất là khoảng thời gian gần đây nhưng đến giờ không có ai phát hiện điều khác thường."

Thương Dĩ Nhu lật tới lật lui cuốn sách anh đem ra, thấy có trang được nét chữ phê bình.

"Anh nghi ngờ Feier giống như nam chính trong cuốn sách này?" Thương Dĩ Nhu vừa xem vừa hỏi.

"Không, hoàn toàn ngược lại. Hắn bắt buộc phải có nhà riêng để giam cầm người bị hại, hơn nữa phải có ô tô của riêng mình, nếu không không thể hoàn thành chuyến đi săn. Cuốn sách này có lẽ là Brown muốn đánh lạc hướng chúng ta hoặc đơn giản là ông thích xem mà thôi."

"Nhưng theo pháp luật Feier đã tử vong, hắn không thể có thi lấy bằng lái. Nếu ở những vùng núi xa xôi như Trung Quốc có lẽ hắn vẫn sống được, nhưng ở đô thị lớn như Toronto thì lại không thể. Hắn không có thân phận, trừ phi... Trừ phi có người hỗ trợ hắn. Mau gọi điện cho cảnh sát James phái người điều tra quản gia của hắn."

"Bây giờ James đang bí mật điều tra, chúng ta không thể rút dây động rừng."

Thương Dĩ Nhu sửng sốt. Từ đầu đến cuối cô đều đi theo anh, anh nói chuyện với James lúc nào vậy?

Thấy cô nghi ngờ, Khúc Mịch giải thích: "Khi nãy ở trong nhà của Brown anh nhận được điện thoại của James, ông ấy cũng có cùng suy đoán với chúng ta."

Thương Dĩ Nhu bỗng ngộ ra mọi việc. Có lẽ chuyến đi này của họ chỉ để đánh lạc hướng hung thủ, hành động của James lúc này mới để phá án. Khúc Mịch hay lắm, ngay cả cô cũng bị lừa.

"Tiểu Nhu, xin lỗi em." Khúc Mịch nói một cách trịnh trọng.

"Phá án cần như thế, em hiểu mà." Thương Dĩ Nhu đương nhiên sẽ không giận, theo tình huống lúc nãy anh quả thật không có cơ hội nói với cô, hơn nữa cũng vì lo cho cô nên anh mới dẫn cô đi cùng.

"Em hiểu được thì tốt quá. Tiểu Nhu à, em phải biết rằng dù anh làm gì cũng là vì sự an toàn của em." Khúc Mịch cho xe chạy chậm lại, đừng sau có tiếng còi xe cảnh sát, "Tiểu Nhu, rất có khả năng hung thủ đã theo dõi em, anh phải chắc chắn em được an toàn."

Anh vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát chạy lên trước, xe của Khúc Mịch bị bắt dừng lại.

"Chúng tôi nghi ngờ anh chị vào nhà trộm đồ, bây giờ mời anh chị theo chúng tôi về cục cảnh sát."

Thương Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch không nói gì thì cau mày: "Tôi có thể gọi điện cho cảnh sát James được không?"

"Xin lỗi, bây giờ anh chị bắt buộc phải về cục cảnh sát, có gì theo chúng tôi về rồi nói."

Thấy Khúc Mịch ngoan ngoãn theo người ta lên xe cảnh sát, Thương Dĩ Nhu mới hiểu tại sao khi nãy anh lại xin lỗi. Anh xin lỗi không phải vì hành động trước đó, mà là hiện tại. Anh đúng là biết tính kế, đến điều tra nhà của Brown không chỉ đánh lạc hướng hung thủ mà còn dùng một quyển sách đưa cô đến cục cảnh sát, nơi đó chính là nơi mà anh thấy an toàn.

Thương Dĩ Nhu trừng mắt nhìn anh.

"Theo anh biết thì ba ngày tới bên phòng thí nghiệm không có tiết. Giáo sư Wells đã ra nước ngoài tham gia giao lưu nghiên cứu, nhanh nhất cũng phải thứ tư tuần sau mới về. Vậy nên em có thể yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày. Cuốn sách kia em cứ xem đi, có gì cần cứ nói với họ. Anh đã nói chuyện với James rồi, cảnh sát sẽ chăm sóc em."

Nghe Khúc Mịch nói vậy, Thương Dĩ Nhu càng tức giận. Sao anh có thể không hỏi ý cô mà tự ý tống cô vào ngục giam chứ? Dù anh làm vậy là vì sự an toàn của cô nhưng cũng không thể độc đoán như vậy! Nhìn cuốn sách trong tay, Thương Dĩ Nhu thật sự muốn cầm nó ném vào đầu anh.

Đến cục cảnh sát, Thương Dĩ Nhu được sắp xếp ở phòng tạm giam riêng. Bên trong thông thoáng, có nhà vệ sinh, đồ trên giường cũng mới tinh.

Khúc Mịch thì không thấy đâu, có lẽ là sợ bị Thương Dĩ Nhu mắng. Có nữ cảnh sát chăm sóc cô, trừ việc không thể tự do ra ngoài thì những việc khác đều rất tốt.

Nếu đã tới rồi thì cứ yên tâm ở lại, Thương Dĩ Nhu đọc cuốn sách Khúc Mịch đưa. Tuy không rõ tên tác giả nhưng cách hành văn vô cùng sinh động, ông khắc họa được hình ảnh một thanh niên cố gắng che giấu bản thân, không muốn bị người đời phát hiện, đồng thời nội tâm lại cực kỳ khát vọng được quan tâm.

Mâu thuẫn chính là điểm đặc biệt nhất của thanh niên này, hắn bị sự mâu thuẫn của chính mình tra tấn, dần biết thành kẻ lập dị trong mắt người đời. Ban ngày hắn lang thang ở những khu đông người, đến tối hắn giấu mình trong căn phòng trống vắng. Dù ở đâu, hắn đều thấy mình cô độc.

Mâu thuẫn? Khi từ này xuất hiện trong đầu, Thương Dĩ Nhu bỗng có một ý tưởng, có lẽ hung thủ là kẻ mâu thuẫn cực đoan, hắn cực kỳ thích chó lông dài, thế nên cuối cùng hắn tự tay giết nó, lột da của nó. Nếu vậy những người bị hại thì sao? Nguyên nhân hắn cầm tù họ rất có khả năng là vì xuất phát từ yêu thích!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-450 )