C161: Lọ lem ở hào môn
← Ch.160 | Ch.162 → |
Hình như bảo mẫu biết được việc gì đó nhưng lại không muốn nói. Lục Li động viên một hồi, bà mới kể.
"Năm trước tôi mới tới đây làm, bà chủ có dặn làm việc ở đây không được nói nhiều, không được quá tò mò, sau khi ra ngoài không được kể với bất cứ ai việc trong nhà. Trước tôi đã có rất nhiều người làm bị đuổi việc. Vì tiền lương ở đây cao hơn nhà khác gấp đôi nên tôi không muốn bị đuổi. Vợ chồng cậu chủ và cậu chủ nhỏ sống trên tầng ba, buổi sáng mỗi ngày tôi sẽ lên quét dọn một lần, đến tối giúp việc như chúng tôi chỉ có thể ở dưới tầng một, không được tự tiện lên lầu. Sau này tôi phát hiện cậu chủ ở phòng làm việc, còn cô chủ và cậu chủ nhỏ ở phòng ngủ, quan hệ giữa họ hình như rất lạ."
"Sao chị phát hiện được việc này?" Lục Li hỏi.
Vợ chồng trẻ thỉnh thoảng cãi nhau chia phòng rất thường thấy, rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào chứ?
"Quần áo đồ dùng cá nhân của cậu chủ đều ở phòng làm việc, tôi cũng từng thấy bao cao su trong thùng rác ở đó. Nhà này không có phụ nữ tới, ông chủ thì không lên tầng ba, chắc chắn là của cậu chủ. Tôi biết thời đại này vợ chồng trẻ thường có nhiều trò tình thú, nhưng trong bao cao su kia không có gì cả, nhưng chắc chắn đã qua sử dụng, vả lại tôi không chỉ phát hiện có một lần. Hơn nữa tính cách cậu chủ rất kỳ lạ, số lần nghe cậu ấy nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu ấy suốt ngày ở trên lầu, thỉnh thoảng mới ra công trường với ông chủ, hình như không có bạn bè, cũng chẳng quen biết ai khả, rất khác so với thiếu gia nhiều tiền trong tưởng tượng của tôi."
Thấy Lục Li nghi ngờ, bảo mẫu giải thích: "Chàng trai, chắc cậu chỉ mới 27-28 thôi, không hiểu mấy việc này đúng không? Có vợ còn ở riêng, nhu cầu thì tự mình giải quyết, trong bao cao su thì không có gì, như vậy không phải bị bệnh hay sao? Tôi nghe mọi người nói sức khỏe của cậu chủ có vấn đề, hằng năm phải ra nước ngoài điều trị, nhưng dù tiêu rất nhiều tiền vẫn không thể chữa khỏi hoàn toàn. Cô chủ đúng là đáng thương, chồng còn sống mà như phải ở góa."
"Ý chị là Kim Phẩm Nguyên không phải con ruột của Kim Chí Thành?" Nghe bảo mẫu nói như thế, Lục Li đương nhiên hoài nghi.
"Sao có thể!" Bảo mẫu kêu lên, "Nhà họ Kim nhà cao cửa rộng, nếu không phải con ruột thì sao ông chủ nhân? Chàng trai, cậu không xem mấy bộ phim hào môn con cháu đều được làm xét nghiệm DNA sao? Gia cảnh cô chủ không tốt, ban đầu ông bà chủ không đồng ý cho cô ấy bước vào nhà, mãi đến khi cô ấy mang thai họ mới đồng ý cho kết hôn. Nếu không phải chắc chắn đứa bé trong bụng của nhà họ Kim thì đã không có cuộc hôn nhân này rồi. Hơn nữa cậu chủ nhỏ rất giống cậu chủ, ngay cả thói quen ăn uống cũng rất giống, vừa nhìn là biết bố con rồi."
"Không phải chị nói Kim Chí Thành có vấn đề trên phương diện đó sao?"
"Tôi bảo cậu không hiểu đúng là không hiểu thật mà, thời đại ngày nay phát triển, nhà họ Kim lại có tiền, muốn lấy t*ng trùng thì có gì khó." Bảo mẫu vừa nói vừa nhìn nhìn Lục Li, giống như cảm thấy con người anh kiến thức quá hạn hẹp.
Bà làm giúp việc ở nhà họ Kim cũng được mở rộng tầm mắt, mỗi lần về quê kể chuyện, ai nấy đều hâm mộ.
"Tôi nghe nói Kim Chí Thành bị bệnh trầm cảm."
"Nếu nói thẳng là có bệnh ở phương diện kia thì nhà họ Kim nào còn mặt mũi! Hơn nữa rất nhiều người đều nghi ngờ cậu chủ nhỏ như cậu. Bệnh trầm cảm chỉ là cái cớ thôi, giúp việc như chúng tôi cũng không dám nhắc đến. Có điều nếu cậu chủ cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ trầm cảm thật đấy. Cưới được cô vợ xinh như hoa như ngọc nhưng chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, là đàn ông thì chắc chắn không ai chịu được. Mà mấy người như vậy thường có đam mê biế n thái."
Nghe bảo mẫu càng nói càng khó nghe, Lục Li đang định ngăn lại thì bị bà ta cắt ngang.
"Tôi thấy trên ngực cô chủ có dấu răng rất lớn, chắc chắn không phải của cậu chủ nhỏ!"
"Sao chị thấy được?" Lục Li vội hỏi.
"Chiều hôm đó tôi đang dọn vệ sinh, ai ngờ cô chủ về nhà thay đồ để đi dự tiệc. Tôi không biết nên mở cửa vào thì thấy dấu cắn trước ngực cô chủ. Khi ấy cô chủ sợ lắm, vội đưa tay che ngực. Tôi làm như không thấy gì cả, vội chạy ra ngoài. Hôm sau cô chủ nhân lúc không có cho tôi mấy bộ đồ, bảo tôi mang về cho con dâu. Tôi hiểu ý cô ấy nên giả bộ nói cậu chủ nhỏ đôi khi tức giận cũng sẽ cắn người. Nghe tôi nói vậy trông cô ấy thoải mái hơn nhiều. Tôi không dám kể việc này với bất cứ ai, sợ sẽ bị đuổi việc. Thời đại này tìm việc khó lắm, càng đừng nói tới phụ nữ già không có học vấn như tôi, hơn nữa tiền lương ở đây cao, còn được bao ăn bao ở, đến lễ tết thì có lì xì. Chàng trai, lát nữa cô chủ về, cô nhớ đừng nói là tôi kể, bọn họ còn nợ tôi tiền lương tháng này đấy."
Lục Li gật đầu, bảo bà ta đọc lại khẩu cung rồi ký tên ấn dấu tay.
Vừa xong xuôi, ngoài cửa có tiếng của giày cao gót, Lục Li ngẩng đầu thì thấy là Diệp Hồng về.
Hôm nay cô ta mặc đồ công sở, tóc bối lên cao, trang điểm cẩn thận, so với lần gặp mặt trước đây thì trông giống phụ nữ trên thương trường hơn nhiều.
"Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?"
Thi thể của Kim Hâm đã được đưa đi, nhưng trên sô pha và dưới sàn nhà vẫn còn vết máu.
Diệp Hồng ra sân bay đón một khách hàng quan trọng, vừa về công ty thì nghe thư ký nhắn cảnh sát gọi tìm. Cô ta gọi lại, Vương Nhân Phủ chỉ nói Kim Hâm và Sử Phượng Yến xảy ra chuyện, bảo cô ta về ngay.
"Bố mẹ chồng cô bị giế t chết ngay trong nhà!" Khúc Mịch từ trên lầu đi xuống, nói, "Thi thể bố chồng cô đã được đưa đi, thi thể của mẹ chồng cô thì còn ở trên lầu, cô muốn xem không?"
Sắc mặt Diệp Hồng lập tức trắng bệch: "Sao có thể? Sao có thể?"
Cảnh sát khiêng một cái cáng đi xuống, tuy bên trên đã được phủ vài trắng nhưng vẫn biết được có người nằm bên trong, hơn nữa máu tươi đang dần thấm ra ngoài.
Diệp Hồng run rẩy đứng vịn tường.
Đột nhiên vải trắng mắc vào tai vịn cầu thang, khuôn mặt máu me của Sử Phượng Yến đứng ra ngoài, từ vị trí cô ta đứng trùng hợp thấy rõ cảnh này, cô ta hét lên rồi ngất xỉu.
Vương Tịnh đứng ngay bên cạnh, cô không lên lầu, lần đầu thấy thi thể của Sử Phượng Yến, cô cũng sợ tới mức không biết phải làm sao. Tuy rằng ở trường cảnh sát cô đã tiếp xúc với mô hình, năm cuối thực tập còn gặp tử thi ở nhà xác, nhưng những thi thể đó không hề đáng sợ dữ tợn như vậy.
"Còn ngây ra đó làm gì, mau hỗ trợ đỡ Diệp Hồng đi!" Lục Li gọi to.
Lúc này Vương Tịnh mới hoàn hồn.
Hai người đỡ Diệp Hồng đến ngồi xuống ghế, Lục Li ấn mạnh nhân trung của cô ta, thấy cô ta tỉnh lại thì bảo Vương Tịnh đi rót nước.
"Khi nãy... Là mẹ chồng tôi?" Diệp Hồng uống mấy ngụm nước mới bình tĩnh được một chút, có điều giọng vẫn còn run run.
"Đúng vậy." Khúc Mịch đi tới, "Cô Diệp, nếu tiện, tôi muốn lấy lời khai của cô."
Diệp Hồng chần chờ giây lát rồi gật đầu: "Được, tôi cũng mong các anh mau chóng bắt được hung thủ."
"Quan hệ giữa cô Diệp và chồng cô, cũng chính là Kim Chí Thành thế nào?" Khúc Mịch nhìn Diệp Hồng chằm chằm, hỏi.
Có vẻ cô ta không ngờ Khúc Mịch lại hỏi vấn đề này, sửng sốt mấy giây: "Vấn đề này có liên quan tới vụ án sao?"
"Cô Diệp, có liên quan tới vụ án hay không do tôi phán đoán, cô chỉ cần trả lời."
Diệp Hồng đề nghị nói chuyện riêng với Khúc Mịch. Khúc Mịch đồng ý, theo cô ta vào bếp.
"Quan hệ giữa tôi và Kim Chí Thành không hề tốt, sau khi có Tiểu Nguyên tôi đã dọn ra phòng riêng. Sức khỏe anh ấy không tốt, tính cách lại quái gở. Nếu tôi quan tâm hỏi thăm, anh ấy sẽ nghi ngờ tôi ghét anh ấy, còn nếu hờ hững, anh ấy lại nghi ngờ tôi ngoại tình. Thế nên chỉ cần ở cạnh nhau là chúng tôi sẽ cãi vả, tôi im lặng, anh ấy sẽ càng không nói gì, dần dần chúng tôi tự tách ra."
"Kim Chí Thành có vấn đề sức khỏe gì?"
Mỗi một câu hỏi của Khúc Mịch đều rất sắc bén khiến Diệp Hồng cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô ta biết dù không nói, cảnh sát cũng sẽ điều tra ra.
"Gia đình tôi khá khó khăn, lúc học đại học tôi phải đi làm thêm, sau khi tốt nghiệp vào Kim thị thì toàn bộ số lương đều gửi về nhà, tiếc là vẫn không đủ để mẹ tôi làm phẫu thuật, hơn 100. 000 tệ tiền thuốc với tôi là con số trên trời. Bố tôi thời trẻ bị tai nạn lao động, một tháng chỉ có 1. 000 tệ tiền phụ cấp, em trai thì muốn bỏ học để đi làm. Anh nói xem, tôi còn có thể làm gì đây? Khi đó có một người xuất hiện, người ta có thể giúp tôi giải quyết tất cả vấn đề. Tôi như người sắp chết chìm giữa biển, rơm rạ đối với tôi cũng là thứ cứu mạng, huống chi còn có thể đưa tôi từ địa ngục lên thiên đường. Ai cũng có bản năng sinh tồn, tôi vội nắm lấy cơ hội đó, nhưng tất cả lại không giống tưởng tượng trước đây của tôi."
← Ch. 160 | Ch. 162 → |