C145: Ghen
← Ch.144 | Ch.146 → |
Lục Li dẫn người đi bắt Vương Đại Tráng, ngay cả cơm trưa cũng là đồ ăn khô giải quyết trên xe.
Vợ chồng Vương Đại Tráng bị đưa về, hai người bị tách ra phỏng vấn riêng. Thẩm vấn Vương Đại Tráng rất dễ, hắn ta vừa thấy cảnh sát là sợ đến mức run rẩy, không cần ép hỏi đã khai hết tất cả. Lý Hồng tuy mạnh miệng nhưng dù sao cũng là phụ nữ, bắt gặp tình hình này cũng biết sợ, nhanh chóng khai ra.
Thì ra Vương Đại Tráng vẫn đến công trường làm việc như bình thường nhưng đột nhiên đau bụng, phải tìm chỗ đi vệ sinh. WC của công trường khá xa, thế nên hắn tìm một cái mươig nhảy xuống, không ngờ lại phát hiện một cái túi nilon ở dưới mương. Hắn mở ra thì thấy bên trong có dây chuyền và vòng tay vàng, còn có một chiếc hộp trang sức hình trái tim.
Hắn vừa mừng vừa sợ, thấy xung quanh không có ai nên vội nhét túi nilon vào quần áo rồi ôm bụng về công trường, nhờ đồng nghiệp xin nghỉ giúp mình, đúng lúc Lưu Hiểu đề nghị đưa hắn về nhà, hắn là người không biết nói chuyện nên để Lưu Hiểu đưa về.
Lời khai của hai vợ chồng họ thống nhất, Lục Li đi tìm Lưu Hiểu xác minh, chứng thực Vương Đại Tráng không nói dối. Thời điểm đó ở công trường còn ba công nhân khác, bọn họ đều có thể chứng minh Vương Đại Tráng rời khỏi công trường đi đại tiện chỉ khoảng năm phút, sau đó vì đau bụng mà được Lưu Hiểu đưa về nhà. Còn việc sau khi họ rời đi đã làm gì thì không ai biết.
"Từ công trường về nhà Vương Đại Tráng lái xe máy cần khoảng nửa tiếng. Theo lời khai của những công nhân khác, hai người họ rời khỏi đó lúc 5 giờ 30. Lưu Hiểu lái xe máy chở Vương Đại Tráng về. Lý Hồng nói bọn họ về đến nhà khoảng 6 giờ, nhưng sự thật là thế nào thì vẫn cần kiểm chứng lại." Lục Li bảo Vương Nhân Phủ quay lại đường Hương Đông hỏi thăm hàng xóm của Vương Đại Tráng.
"Số trang sức đó đâu?" Khúc Mịch hỏi.
"Trang sức đã bị Lý Hồng đem đi bán nhưng vì không có hóa đơn nên bị ép giá xuống còn 15. 000 tệ. Cô ta bỏ ra thêm 5. 000 tệ nữa để sắm sửa đồ gia dụng. Tôi đã phái Lưu Tuấn đi điều tra theo hướng này, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả. Vợ chồng Vương Đại Tráng hiện đang bị tạm giam, dù họ không liên quan đến vụ án nhà họ Đồng thì cũng bị nghi ngờ mua bán tang vật. Khoảng 5 giờ 20 Vương Đại Tráng nhặt được trang sức, hắn nói không nhìn thấy bất kỳ ai cả, túi đựng trang sức cũng chỉ là túi đựng rác bình thường. Lý Hồng bán trang sức xong đã ném cái túi đi, có lẽ không thể tìm được. Lát nữa tôi sẽ đến nơi Vương Đại Tráng nhặt trang sức, mong là sẽ có phát hiện mới."
"Ừ, đây là manh mối quan trọng, các cậu cứ tiếp tục điều tra, có tin tức thì gọi cho tôi." Khúc Mịch nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi trước.
"Đội trưởng Khúc, có phải anh muốn điều tra manh mối khác không?" Vương Tịnh đuổi theo, "Bây giờ trang sức là manh mối vô cùng quan trọng, nếu tìm được ai vứt trang sức thì có thể tìm ra hung thủ. Đội trưởng Khúc, tôi cho rằng anh nên theo manh mối này."
Khúc Mịch đột nhiên đứng lại, xoay người, Vương Tịnh ở phía sau sợ hãi phanh gấm, sau đó lùi mấy bước.
"Đội trưởng Khúc..." Cô cẩn thận quan sát ánh mắt lạnh băng của Khúc Mịch. Hai ngày tiếp xúc với Khúc Mịch, cô cảm thấy Khúc Mịch cùng lắm là cao ngạo, không quan tâm đ ến người khác, không ngờ anh lại... Đáng sợ như vậy!
"Cô là..." Khúc Mịch không nhớ tên cô, chỉ biết cô họ Vương.
"Vương Tịnh." Cô thất vọng.
"À." Cũng không biết Khúc Mịch đã nhớ chưa, trông cứ như chỉ thuận miệng trả lời, "Là cảnh sát hình sự, tiêu chí tối thiểu là phục tùng. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được, thế thì mời cô đến tòa đối diện."
Nói rồi anh giơ tay chỉ tòa nhà của khoa pháp chứng, sau đó bỏ đi chẳng thèm quay đầu.
Vương Tịnh uất ức cắn môi, mang vẻ mặt đưa đám về văn phòng. Lục Li không nói gì, chỉ thầm lắc đầu, cảm thấy cô đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, thế mà dám đi trêu chọc Khúc Mịch.
Đừng tưởng Lục Li quê mùa, anh cũng thấy cô gái Vương Tịnh này có ý với Khúc Mịch đấy. Nhưng anh lại nghĩ mọi sự chú ý của Khúc Mịch đều dành cho Thương Dĩ Nhu, những cô gái khác e rằng không thể lọt vào mắt anh.
Là đội trưởng đội hình sự, Khúc Mịch chắc chắn là cảnh sát xuất sắc nhất, nhưng làm người yêu thì lại không đủ tiêu chuẩn. Anh nói chuyện lạnh như băng, chưa bao giờ dỗ dành con gái, làm việc thì quỷ dị không thể hiểu, là người rất khó gần. Cũng không biết bác sĩ Thương và anh ở bên nhau sẽ như thế nào? Lục Li không tưởng tượng được.
Anh thật sự nghi ngờ tiêu chuẩn chọn bạn trai của con gái thời nay, ấm áp như ánh mặt trời thì không thích, cứ đi thích những người lạnh lùng vô tình, đây không phải là tự ngược mình sao?
"Đội phó Lục, lâu ngày không gặp." Đột nhiên có một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh.
Lục Li ngước mắt thì thấy Hoắc Thải Ni, đúng là lâu ngày không gặp.
"Sao cô vào đây được?"
Bên ngoài có bảo vệ, biết là phóng viên thì chắc chắn sẽ không cho vào.
Hoắc Thải Nhi thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống, cười nói: "Nghe tôi nói mình tới tìm bạn trai, bọn họ lập tức cho tôi vào. Có vẻ chỗ mấy anh toàn thanh niên độc thân nhỉ?"
Bảo vệ cục cảnh sát lơi lỏng như vậy, lỡ có tên tội phạm nguy hiểm nào xông vào thì sao?
Có điều Hoắc Thải Ni cũng không phải người bình thường, chỉ cần có án mạng, cô sẽ lập tức theo dõi mọi người của đội cảnh sát, nhất là sau vụ án của Lãnh Thác cô có được tin độc nhất vô nhị, thế nên chủ biên đã cho cô phụ trách mảng pháp luật.
Lục Li thầm nghĩ phải đi dặn bảo vệ một tiếng, quyết không thể để Hoắc Thải Ni vào cục cảnh sát nữa.
"Đội phó Lục, chúng ta là người quen, có tin tức gì quan trọng có thể tiết lộ không?" Hoắc Thải Ni cười hỏi.
Lục Li cau mày: "Nếu có chỗ nào cần tôi đương nhiên sẽ nghĩ tới phóng viên Hoắc đầu tiên, còn bây giờ thì mời cô về, đừng trì hoãn thời gian của tôi."
Nói xong, anh bảo Lưu Tuấn đi với mình.
Hai người lái xe đến công trường của Vương Đại Tráng, thỉnh thoảng Lưu Tuấn liếc nhìn gương chiếu hậu.
"Đội phó Lục, bạn gái anh đang theo đuôi kìa."
"Nói bậy gì đó!" Lục Li cau mày quay đầu thấy Hoắc Thải Ni đang lái xe máy đuổi theo, "Tìm cách bỏ cô ta lại, không được để cô ta theo đến công trường. Hiện giờ vẫn chưa tìm ra nghi phạm, không thể để truyền thông xen vào, bọn họ chỉ biết làm hỏng việc thôi."
Lưu Tuấn lập tức đạp ga, rất nhanh đã bỏ lại Hoắc Thải Ni. Ban đầu cậu ta chỉ định chọc Lục Li thôi, nhưng nghe tới công việc thì liền nghiêm túc.
Bọn họ đến nơi Vương Đại Tráng nhặt được túi trang sức, trừ xác định được vị trí, bọn họ không có phát hiện nào mới. Kết quả của chuyến đi này khá thất vọng, may mà bên Vương Nhân Phủ và Mạnh Triết lại có tin tốt.
Hàng xóm của Vương Đại Tráng thấy hắn và Lưu Hiểu về nhà khoảng 6 giờ, như vậy bọn họ không có khả năng là hung thủ giết ba người gia đình họ Đồng.
Lục Li gọi điện cho Khúc Mịch báo cáo tình hình, Khúc Mịch chỉ nói một câu "Biết rồi" rồi cúp máy.
"Giáo sư Dương, khoa pháp chứng của các anh đang bận rộn, không ngờ anh lại có thời gian rảnh rỗi thế." Mới vào nhà Khúc Mịch đã thấy Dương Thâm ngồi ở sô pha, tay bưng ly cà phê, đang nói chuyện gì đó với Thương Dĩ Nhu.
Thấy anh về, Dương Thâm lập tức không nói nữa, điều này khiến anh rất khó chịu. Nói cái gì mà thần bí vậy, còn cố tình tránh mặt anh!
Dương Thâm vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, giống như không hề có ý thù địch hay giữ khoảng cách với anh.
"Chính vì bận nên đến giờ tôi mới có thời gian đến thăm Dĩ Nhu." Dương Thâm nói, "Mấy hôm nay tôi cứ lo sức khỏe thể chất và tinh thần của Dĩ Nhu không tốt, hôm nay gặp rồi mới thấy yên tâm, cô ấy vẫn là người kiên cường như vậy."
Nói tới đây, Dương Thâm quay đầu nhìn Thương Dĩ Nhu.
"Em nấu cơm chưa? Mời giáo sư Dương ở đây ăn cơm." Ngoài mặt thì nói thế, trong lòng Khúc Mịch lại hận không thể lập tức tống cổ Dương Thâm ra ngoài.
"Đúng vậy, đại sư huynh ở đây ăn cơm đi." Thương Dĩ Nhu đứng dậy, "Hai người nói chuyện đi, em đi nấu thêm một món."
"Nấu thêm? Em không ngờ giáo sư Dương tới nên nấu ít hả?" Khúc Mịch cố tình kêu to vào phòng bếp.
Dương Thâm thấy thế đứng lên: "Tôi không ăn đâu, phải về tăng ca. Hai người biết đấy, dạo này khá bận, đồng nghiệp còn đang ở đơn vị."
"Ăn xong rồi đi không được sao?" Nghe vậy Thương Dĩ Nhu ở trong bếp đi ra.
Dương Thâm nhất quyết không chịu, Khúc Mịch tiễn Dương Thâm xuống lầu.
"Anh chăm sóc Dĩ Nhu cho tốt, việc năm đó đã tổn thương cô ấy rất nhiều. Tôi biết anh là chuyên gia tâm lý học, chắc là có thể giúp cô ấy. Quen Dĩ Nhu bao nhiêu năm tôi chưa từng thấy cô ấy rơi nước mắt, càng đừng nói là suy sụp. Cô ấy nói cười, thích đọc sách, nghiêm túc, lại dịu dàng nhưng tôi luôn có cảm giác cô ấy không vui. Xảy ra chuyện lần này, tôi mới biết cô ấy từng chịu tổn thương lớn đến thế. Tôi bất lực, cho nên chỉ có thể nhờ anh." Dương Thâm nói chân thành.
"Xem ra anh thật sự thích cô ấy." Khúc Mịch hừ lạnh.
"Anh không cần thử tôi..."
"Đừng tưởng bở!" Lần đầu tiên Khúc Mịch nổi giận, thô lỗ ngắt lời đối phương, "Anh không đáng để tôi thử, nhất là lấy sức khỏe của Dĩ Nhu ra. Tôi chưa từng thấy ai có tư cách tranh Dĩ Nhu với mình cả, có một số việc kết quả đã có sẵn. Giáo sư Dương, cảm ơn anh đã quan tâm Dĩ Nhu. Có điều sau này anh không cần quan tâm như vậy nữa, vì tôi không thích!"
Nói hết câu, anh xoay người bỏ đi.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |