C95: Đồng nghiệp
← Ch.094 | Ch.096 → |
Khúc Mịch tìm đến nhà của Lãnh Thác ở ngoại ô, cho đậu xe ở bên cạnh bãi đất trồng rau.
Tòa biệt thự ba tầng được xây theo kiến trúc cổ điển, cánh cổng đen đóng chặt, bên trên có khắc hình hai cái đầu thú.
Khúc Mịch gõ cửa, sau một lúc lâu mới có tiếng bước chân tới gần.
Cổng mở, Khúc Mịch và đối phương bốn mắt nhìn nhau.
"Đây là nơi ở tư nhân, xin miễn tham quan." Hắn ta cảnh giác nhìn Khúc Mịch.
"Anh Lãnh Thác đúng không?" Cao ngạo, quái gở, có lòng phòng bị rất cao, trên người toát ra khí chát của đàn ông trưởng thành, còn có hơi thở của nghệ thuật, Khúc Mịch lập tức đoán được thân phận của đối phương.
Nghe Khúc Mịch gọi tên mình, hắn không hề kinh ngạc, thậm chí nghiêng người nhường đường: "Mời đồng chí cảnh sát vào nhà."
Đối phương đoán được thân phận của mình, Khúc Mịch cũng không bất ngờ. Nếu không thông minh, hắn đã không bị tình nghi là hung thủ giết người liên hoàn.
Nhưng Lưu Tuấn thì theo phản xạ hỏi: "Sao anh biết chúng tôi là cảnh sát?"
"Tôi ở đây gần hai mươi năm, trừ người nhà thì không có ai đến thăm cả. Chỉ có cảnh sát mới mất công điều tra tình hình và địa chỉ của tôi." Lãnh Thác cười nhạo.
Khúc Mịch vào nhà, tất cả tường của lầu một đã bị đập ra, bên cạnh có chiếc xe Morgan đang đổ, gần đó bày biện mấy bộ rễ cây, tuy tạo hình khác nhau nhưng lại được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, chứng minh chủ nhân bị ám ảnh cưỡng chế.
Ngoài ra còn có một bộ dụng cụ điêu khắc và một bộ rễ cây đã được chạm khắc xong, nhìn kỹ thì hình như là một con rồng cưỡi mây đạp gió.
"Anh Lãnh biết điêu khắc gỗ à?" Khúc Mịch xoay người nhìn Lãnh Thác.
"Rễ là nguồn gốc của sinh mệnh, là vật tốt đẹp vĩ đại nhất, nhưng chúng lại ẩn mình sâu dưới đất nên luôn bị coi nhẹ." Nhìn tác phẩm của mình, hai mắt Lãnh Thác sáng bừng, "Tôi chẳng qua chỉ khai thác vẻ đẹp của chúng, không thể tự nhận là điêu khắc được."
"Mọi người xem nhẹ hay coi trọng thì sao? Sau mấy chục năm thì cũng sẽ hư thối, thậm chí biến thành cát bụi." Khúc Mịch châm biếm.
Nghe vậy, Lãnh Thanh có vẻ không vui: "Cát bụi cũng có cái xấu cái đẹp, thậm chí là dấu vết vĩnh hằng của những thứ từng tươi đẹp để lại, người thường sao có thể hiểu được. Đồng chí cảnh sát, có việc gì các anh hỏi nhanh đi, tôi còn đang bận."
Nói chuyện không hợp nhau thì muốn đuổi khách!
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi nguyên nhân cái chết của mẹ anh thôi." Khúc Mịch quan sát Lãnh Thanh, thấy ánh mắt hắn lập tức thay đổi, có khinh thường, trào phúng, thậm chí là hưng phấn, "Không, nói đúng hơn là mẹ kế của anh, chính xác nhất là người vợ thứ hai của bố anh!"
Ánh mắt Lãnh Thanh đột nhiên sắc bén như đao kiếm, ngón tay tay phải hơi nhúc nhích, ngay sau đó thái độ trở lại bình thường.
"Đồng chí cảnh sát, tôi không biết anh hỏi vậy là có ý gì. Có điều tôi có quyền từ chối trả lời bất cứ vấn đề nào của anh, tôi lấy tư cách chủ của căn nhà này mời các anh ra ngoài!"
Khúc Mịch nhìn hắn một lúc, sau đó xoay người rời đi. Anh đi được nửa đường thì đột nhiên quay đầu nói: "Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Tôi tin lần sau gặp lại, anh không còn quyền từ chối trả lời câu hỏi của tôi nữa!"
Dứt lời, anh lập tức ra ngoài.
Lưu Tuấn theo sau, lúc lên xe, cậu ta tỏ ra nuối tiếc: "Đội trưởng Khúc, chúng ta cứ bỏ đi thế sao? Tính cách tên khốn kia quá cố chấp, gu thẩm mỹ có vấn đề, IQ thì cao, sống một mình ở nơi hẻo lánh, có tiền có xe, còn mang hơi thở nghệ thuật, hoàn toàn phù hợp với phác họa hung thủ của anh."
"Thì sao? Cậu vào đó bắt hắn?" Khúc Mịch hỏi lại.
Lưu Tuấn gãi đầu, lẩm bẩm: "Nếu có chứng cứ thì có thể khám xét nhà hắn rồi, căn nhà đó chắc chắn là hiện trường đầu tiên, không thể nào không có dấu vết lưu lại!"
Khúc Mịch lái xe về thành phố, chưa về đến đội hình sự thì bỗng nhận được điện thoại của Đa Đa.
Vợ chồng Kha Mẫn đi Bali, Đa Đa lại giao cho Thương Dĩ Nhu chăm sóc. Mỗi ngày cậu bé có thể đi xe của trường lên lớp tan học, hoàn toàn không ảnh hưởng tới công việc của cô.
Hôm nay Đa Đa lại đòi ăn KFC, Thương Dĩ Nhu dẫn cậu bé đi. Cô mới từ WC trở về thì thấy cậu bé cười như tên trộm.
"Cháu cười gì đấy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cười mà thôi."
Rõ ràng là có lệ, không nói thì thôi, nội tâm trẻ con thời nay đúng là phức tạp.
"Xin hỏi, vị trí này có ai ngồi không?"
"Không có..." Thương Dĩ Nhu cảm thấy giọng nói này hơi quen, ngẩng đầu nhìn, không ngờ Khúc Mịch đang đứng ngay bên cạnh.
"Chú Khúc!" Đa Đa vui sướng gọi, còn kéo tay Khúc Mịch, "Cháu nhớ chú lắm!"
"Vậy sao? Chú cũng nhớ cháu!" Khúc Mịch nhìn Thưng Dĩ Nhu, thấy cô không nói gì thì ngồi xuống cạnh Đa Đa.
"Chú Khúc, sao chú đi tay không tới vậy? Mỗi lần mẹ giận, bố mà mua hoa với quà về là mẹ hết giận ngay."
"Đa Đa..."
"Dì Thương của cháu không có tức giận." Khúc Mịch ngắt lời Đa Đạ, "Hơn nữa bố mẹ cháu là vợ chồng, chú và dì Thương chỉ là đồng nghiệp thôi."
"Đồng nghiệp?" Đa Đa nhìn anh, lại nhìn Thương Dĩ Nhu, cuối cùng buồn bực ăn khoai tây chiên, "Thôi, người lớn lúc nào cũng nói dối!"
"Chắc cô sẽ không để ý chứ? Đa Đa gọi điện cho tôi, tôi chỉ có thể tới đây, dù gì cũng không nên làm tổn thương tâm hồn ngây thơ của trẻ con đúng không?"
Khúc Mịch đã nói như vậy Thương Dĩ Nhu còn có thể nói gì, có điều trong lòng cô vẫn thầm mắng, Khúc Mịch anh mà quan tâm đến tâm hồn người khác có bị tổn thương không hả?
"Đội trưởng Khúc chưa ăn tối đúng không? Ở đây chỉ toàn thực phẩm rác rưởi thôi."
"Không sao, tôi ăn rồi." Khúc Mịch còn chưa nói hết câu, bụng anh đã lên tiếng kêu "rột rột".
← Ch. 094 | Ch. 096 → |