Điều Ước
← Ch.079 | Ch.081 → |
Buổi tiệc rượu kỷ niệm bốn năm của chính phủ thu hút không ít người nổi tiếng. Đây là sự kiện hàng năm, được xem như thước đo danh vọng. Các quý bà, tiểu thư trong đế đô sẵn sàng bỏ ra những khoản tiền lớn để đặt may những bộ lễ phục lộng lẫy. Từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau dừng lại trước đại sảnh hoàng gia, những vị khách quyền quý lần lượt bước xuống. Người dẫn lễ bận rộn thông báo hết tên tuổi và chức tước này đến chức tước khác.
Giai điệu du dương của âm nhạc vang vọng trong sảnh đường mang phong cách Baroque. Những chiếc áo lông đắt đỏ, trang sức kim cương và đồng hồ vàng lấp lánh. Mùi hương lạ lùng từ những nước hoa quý hiếm tỏa ra từ mái tóc và váy áo. Các quý ông tụ họp thành từng nhóm nhỏ, áo khoác trang trọng cài ghim kim cương, thỉnh thoảng buông ra vài câu nói đùa ý vị. Các quý bà trưng bày trang sức, trao đổi những câu chuyện phiếm, trong ánh mắt lấp lánh tìm kiếm tình nhân kế tiếp.
Mãi đến khi buổi tiệc đã đi được nửa chặng, Tát Sa mới xuất hiện. Cái tên "Nam tước Sa Vĩ" bịa đặt của hắn không gây được chút chú ý nào. Một vài quý bà nhìn hắn với nụ cười quyến rũ, đánh giá vị thanh niên lạ mặt đẹp trai và người bạn nhảy xinh đẹp bên cạnh.
Tát Sa vẫn giữ một nụ cười nhạt, gật đầu chào mọi ánh mắt, dáng vẻ ngẩng cao đầy kiêu hãnh quý tộc, phong thái tự tin và thoải mái, hoàn toàn không giống một kẻ giả mạo. Ngải Vi khoác tay hắn cũng kín đáo quan sát xung quanh, dễ dàng nhận ra một số gương mặt quen thuộc, ánh mắt cô dừng lại một giây.
Hạ Nại, người từng ủ rũ và thất vọng ở cục Hiến Pháp, giờ đây đã trở thành một quý ông sống trong nhung lụa, dáng người hơi phát tướng, tay cầm ly rượu đỏ vui vẻ trò chuyện cùng vị bá tước bên cạnh, thần thái an nhàn. Có lẽ sự nghiệp của anh ta đang rất thăng tiến.
Cô chỉ nhìn một lúc rồi rời mắt đi. Đột nhiên bàn tay trên eo cô siết chặt, Tát Sa cúi xuống nhìn cô, "Nhảy với tôi đi."
Cô không muốn, nhưng cũng không có lựa chọn, đành để hắn dẫn vào sàn nhảy di chuyển theo điệu nhạc.
Chàng trai trẻ đẹp trai và cô gái trẻ trung xinh đẹp tạo thành một đôi thật nổi bật.
Chiếc váy dài màu tím nhạt tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ của Ngải Vi, vòng cổ ngọc trai sáng bóng ôm lấy cần cổ càng khiến làn da cô thêm phần trắng trẻo và mềm mại. Vòng eo thon thả, tà váy bay bổng, những bước nhảy nhẹ nhàng thanh thoát như nàng tiên cá.
Tát Sa vòng tay qua eo cô, không mấy khó khăn để dẫn cô xoay tròn, những bước nhảy uyển chuyển và lộng lẫy.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt điển trai của hắn lộ ra nét quyến rũ mê hoặc, bất chợt hắn cúi xuống thì thầm bên tai cô, "Cô có thích không?"
Ngải Vi không đáp lời, chỉ mỉm cười nhẹ.
Tát Sa khẽ cười, dẫn cô xoay thêm một vòng."Ngải Vi xinh đẹp, điều gì mới làm cô thỏa mãn?"
Những bộ váy đẹp đẽ, trang sức đắt tiền, bạn nhảy điển trai, âm nhạc lãng mạn, buổi tiệc xa hoa ngợp trong hương sắc. Không điều gì trong đó khiến cô chút bận tâm. Với nụ cười đầy tà khí, Tát Sa như muốn trêu chọc, "Nói tôi nghe, cô mong muốn điều gì?" Edit: FB Frenalis
Đôi mi dài khẽ chớp, lần này cô thật sự trả lời."Tôi muốn một ngôi nhà màu hồng, lợp ngói màu tối, trên mái lúc nào cũng đầy chim bồ câu. Cửa sổ trồng đầy phong lữ, và mỗi căn phòng đều có lò sưởi, luôn sáng rực trong những đêm đông."
Tát Sa thoáng ngạc nhiên."Nghe không khó để thực hiện."
Ngải Vi mỉm cười."Đối với tôi, đó là một điều xa xỉ."
"Cô chỉ mong muốn điều đó thôi sao?"
Bản nhạc tiếp tục vang lên, cô nhảy xong một nhịp mới trả lời, "Đúng vậy."
Tát Sa không tin, buông lời trêu đùa."Trong ngôi nhà đó có ai nữa không, tình nhân của cô?"
Cô khẽ bật cười, một lát sau mới đáp."Chỉ có mình tôi thôi."
Hắn thu lại nụ cười, quan sát sắc mặt của cô."Có lẽ cô nên ước một điều gì thực tế hơn."
Ngải Vi suy nghĩ một chút rồi thuận theo."Vậy thì, tôi xin chiếc vòng cổ ngọc trai này, nếu ngài đồng ý."
Rũ mắt nhìn lướt qua, Tát Sa gật đầu."Ánh mắt không tệ, nó rất hợp với cô."
Khi điệu nhạc kết thúc, Tát Sa xoay người đi tới một góc phía Bắc của phòng khiêu vũ.
Hắn buông tay Ngải Vi, lễ phép cúi chào người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế dài trò chuyện vui vẻ cùng một quý bà, "Chào Lân Mã tiên sinh, tôi xin gửi lời chào từ Chiêm Kim Tư."
Sắc mặt bộ trưởng Lân Mã lập tức thay đổi, hắn liếc nhìn xung quanh rồi kéo Tát Sa vào một căn phòng trống, cuống quýt đóng rèm lại."Cậu...."
"Cứ gọi tôi là Tát Sa." Tát Sa bình tĩnh chậm rãi chỉnh lại khuy áo."Tôi là đồng nghiệp của Chiêm Kim Tư. Xin lỗi, gặp được ngài quả thật không dễ, nên tôi đành dùng cách này."
"Tôi đã nói với Chiêm Kim Tư, bây giờ không phải thời điểm thích hợp." Lân Mã nhìn lảng đi, giọng kiêu ngạo và cứng rắn."Cậu không cần phải làm việc thừa thãi này."
Tát Sa mỉm cười, "Trái lại, đây chính là lúc chính phủ cần có bạn bè nhất. Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ trong khả năng của mình."
"Giúp đỡ?" Lân Mã cười khẩy."Các người có thể làm được gì? Quan Chấp Chính vừa ra thông cáo, yêu cầu nhà họ Lâm giao nộp công tước Vĩ Khắc cùng toàn bộ phe quý tộc cũ, nếu không sẽ ngay lập tức dẫn quân tấn công và tiêu diệt toàn bộ thành Sa San."
Quan Chấp Chính đích thân ra trận sao? Điều này khiến Tát Sa hơi ngạc nhiên. Hắn cân nhắc một lúc rồi đáp, "Nếu Lợi Tư dốc toàn lực hỗ trợ Sa San, cuộc chiến sẽ kéo dài hơn quan Chấp Chính dự tính. Tại sao không kết thúc tất cả trong thời gian ngắn nhất với chi phí thấp nhất? Mặc dù trước đây chúng ta có mâu thuẫn, nhưng trong tương lai, hai bên có thể trở thành bằng hữu. Đem bằng hữu tiềm năng làm kẻ thù là một bước đi đáng tiếc từ phía đất nước ngài."
Lân Mã mất kiên nhẫn, kéo mạnh cổ áo."Lời cậu nói rất hấp dẫn, nhưng họ sẽ không bao giờ đồng ý trao đổi công nghệ năng lượng mới."
"Ngài cứ yên tâm, để sửa chữa những sai lầm trước đây khiến quan hệ hai nước xấu đi, chúng tôi muốn thể hiện thiện chí lớn lao trong việc khôi phục tình hữu nghị." Tát Sa thản nhiên tăng thêm lợi thế."Ngoài việc ngừng hỗ trợ thành Sa San và ủng hộ chính phủ hợp nhất toàn bộ Tây Nhĩ, Lợi Tư sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua lại công nghệ năng lượng mới."
Sự thay đổi đột ngột khiến Bộ Trưởng Lân Mã vô cùng kinh ngạc."Số tiền lớn? Các người dự định trả bao nhiêu?"
Truyện được post cả hai nơi tại truyen2u. top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
"Điều này cần được thảo luận trực tiếp với quan Chấp Chính." Tát Sa điềm nhiên mỉm cười."Ngài chỉ cần truyền đạt đề xuất này và sắp xếp một cuộc gặp thích hợp."
Lân Mã có chút do dự nhưng vẫn bị cám dỗ."Nhưng quan Chấp Chính dường như rất ác cảm với việc giao dịch với đất nước các người."
"Quan Chấp Chính là một nhà lãnh đạo thông minh và sáng suốt. Tôi tin rằng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ngài ấy sẽ thay đổi một số quan điểm." Tát Sa tự tin tiếp tục đưa ra sự hấp dẫn."Tất nhiên, điều này phụ thuộc vào sự giúp đỡ của Lân Mã tiên sinh. Lợi Tư sẽ không quên cảm ơn người đã mang lại tình hữu nghị cho chúng tôi."
Lân Mã suy nghĩ một lúc lâu."Cậu có đủ quyền lực để đưa ra cam kết chính thức? Rốt cuộc cậu là..."
"Tôi đủ tư cách để đại diện cho Hoàng Đế nước Lợi Tư. Sau đó ngài có thể liên hệ trực tiếp với Chiêm Kim Tư." Tát Sa biết rằng hắn đã thuyết phục được đối phương, cũng hiểu rõ thời điểm nên kết thúc cuộc trò chuyện. Hắn cúi chào một cách trang nhã."Lân Mã tiên sinh, tôi mong chờ tin tốt từ ngài."
Cuối cùng Lân Mã cũng quyết định."Nếu Lợi Tư thật sự có thành ý như vậy, tôi sẵn lòng hỗ trợ."
Trong khi Tát Sa rời đi, Ngải Vi phải đối mặt với hết lời mời khiêu vũ này đến lời mời khác. Sau khi từ chối nhiều lần, cô bước ra ban công vắng vẻ, cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh. Cô đứng một mình một lúc, đoán rằng cuộc gặp kín của Tát Sa có lẽ đã gần kết thúc, định quay trở lại thì một bóng hình trong hoa viên thu hút sự chú ý của cô.
Đó là một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng, đường nét gương mặt đẹp đẽ nhưng không hề mang lại cảm giác ấm áp dễ gần. Đôi mày cùng ánh mắt của anh dường như bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, tựa như một vị thần điêu khắc từ tinh thể băng khiến người khác không khỏi kính sợ.
Ngải Vi bất giác nghiêng người ra khỏi lan can chăm chú nhìn vào gương mặt phi thường đó.
Chưa kịp nhận ra mình muốn làm gì, cô đã rời ban công, chạy xuống hoa viên.
Trái tim cô đập thình thịch, máu nóng dồn lên, tà váy dài tung bay theo từng bước chân như thể sắp bay lên. Cô quên đi hoàn cảnh của mình, quên hết lý trí, chỉ muốn nhìn thấy người đó thêm lần nữa.
Chạy xuống cầu thang rồi băng qua hành lang, cô dựa vào trí nhớ để tìm đến chỗ anh, nhưng đã không còn thấy ai. Trong lúc mù quáng, cô túm lấy một người hầu để hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời chính xác. Cô chỉ có thể tiếp tục lang thang trong mê cung cây xanh.
Hoa viên yên tĩnh chỉ còn lại ánh trăng bạc chiếu rọi, như thể bóng hình kia chỉ là ảo giác thoáng qua.
Trong lúc hoang mang nên không để ý đường đi, gót giày cao gót mắc vào khe nứt của một phiến đá, làm cô trật mắt cá chân. Cơn đau buốt nhói cùng nỗi thất vọng ập đến, nước mắt dâng đầy trong mắt cô. Ngải Vi không thể kìm nén cảm xúc nữa, ngồi sụp xuống bậc thềm ôm mặt khóc.
Tiếng nhạc du dương vang lên, âm thanh huyên náo từ buổi tiệc càng trở nên rõ ràng, nhưng cô chỉ lặng lẽ ngồi khóc trong góc khuất.
Cô đang tìm gì? Sao lại ngốc nghếch như vậy? Mọi thứ đã kết thúc từ mười năm trước, tại sao cô vẫn mất kiểm soát thế này?
Nỗi bi thương trào dâng như thủy triều, nghẹn lại trong cổ họng khiến cô khó thở.
Đột nhiên, một đôi bàn tay đàn ông nắm chặt cổ tay cô, cưỡng chế kéo tay cô ra khỏi mặt.
Qua làn nước mắt, cô thấy Tát Sa đang im lặng đứng nhìn cô, khuôn mặt điển trai của hắn không biểu lộ chút cảm xúc.
Trong chớp mắt, cô bị kéo trở lại thực tại, cố gắng giải thích."Xin lỗi, kính của tôi cọ vào mắt nên hơi đau."
Tát Sa chạm nhẹ lên má cô, cảm nhận nước mắt trên ngón tay, giọng nói lạnh nhạt."Người hầu nói cô đang tìm một người đàn ông. Ai vậy?"
Cô sững sờ, không thể trả lời.
Hắn không định bỏ qua cho cô."Cô khóc vì ai?"
Cô hạ mí mắt xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc."Chỉ là một ảo ảnh, tôi nhìn nhầm thôi."
Tát Sa dường như cười khẽ, mang theo chút giễu cợt rõ ràng."Chỉ là một cái bóng mà cũng khiến cô mất bình tĩnh đến thế?"
Sự run rẩy trên vai đã ngừng lại, dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt, đôi mắt trong veo còn vương lại giọt nước mắt chưa kịp lau, để lộ sự buồn bã không che giấu kịp. Cô trông lạc lõng và yếu đuối, như một cô gái nhỏ không biết phải làm gì.
Một giọt nước mắt dừng lại trên sườn má lạnh lẽo như viên ngọc sáng lấp lánh, khiến Tát Sa cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tát Sa định đưa tay lau đi nhưng lại dừng lại, cuối cùng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |