← Ch.07 | Ch.09 → |
17.
Chuyện của Sở Hành và Liễu Nhược được rêu rao khắp nơi, khiến Hồng Nhạn tức giận, mắng chửi suốt ba ngày liền. Nhưng "không biết xấu hổ" là câu khó nghe nhất mà em ấy có thể mắng.
Lần này trong kinh, đến cả tin đồn nhảm cũng chẳng có. Bởi vì ai nấy đều chắc rằng hôn sự giữa đích trưởng nữ Tạ thị và Đông Cung sẽ bị hủy. Mọi người đều chờ xem trò cười của ta! Đúng là hôn sự của ta đã bị hủy. Nhưng muốn xem trò cười của ta sao, đừng có mơ!
Nghe nói hôm đó, trong hoàng cung thật náo nhiệt. Sở Hành dẫn theo mấy vị văn nhân ủng hộ việc nạp Liễu Nhược làm phi, cùng những người tận mắt chứng kiến "bách điểu triều phượng" và vài vị cao tăng đắc đạo. Một đám người quỳ trước cửa điện Cần Chính.
Phụ thân ta là người đầu tiên biết tin, ông dẫn theo mấy vị thúc bá và các môn sinh vội vàng vào cung bởi hàng trăm năm qua Tạ thị chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
"Hoàng Thượng, nếu Thái Tử đã quyết, xin người tác thành cho điện hạ!"
"Chúng thần, không một lời oán hận!"
Lại thêm một hàng người đông đúc nữa quỳ xuống. Chỉ vì một cô gái câm, mà mọi chuyện thành ra khó coi thế này!
Hoàng Thượng giận cũng giận rồi, bực cũng bực rồi. Nhưng chuyện đã đến nước này, chẳng còn cách nào khác, nên bệ hạ đành đồng ý.
Đúng như lời đồn trong thành, đích trưởng nữ Tạ thị đã đính hôn với Thái Tử mười mấy năm, nắm giữ một nửa thế lực trong triều. Nếu bây giờ hủy hôn thì ai dám cưới nàng?
Như vậy sẽ hủy hoại cuộc đời Tạ Thục Nhân, sau này Hoàng Thượng còn mặt mũi nào đối mặt với các trung thần?
Mối quan hệ hòa hợp trăm năm giữa Tạ thị và hoàng thất, liệu có vì vậy mà sụp đổ?
Đang trong tình thế bế tắc, một người không ai ngờ đến đã xuất hiện.
Thật ra hôm đó ta đã cố ý viết thư cho Sở Ngu.
【Ăn mặc đẹp một chút. 】
【Đừng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân ta. 】
【Tốt nhất là đừng trông mặt mà bắt hình dong. 】
***
Theo lời đồn, khi người đó xuất hiện, dung mạo phong lưu, thanh dật tựa tranh vẽ. Giống như thần tiên hạ phàm. Đến lúc y quỳ xuống, mọi người mới kịp phản ứng. Đó là vị đại hoàng tử ốm yếu, luôn sống ẩn mình, gần như bị mọi người lãng quên. Và khi y cất lời, càng khiến mọi người bất ngờ:
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện cưới Tạ Thục Nhân làm vợ."
Chỉ với một câu nói đã hóa giải cục diện rối rắm.
Hoàng Thượng sực nhớ ra mình còn có một người con trai, dù sức khỏe hơi yếu nhưng đã vượt qua lời tiên đoán không thể sống qua năm mười tám tuổi của quốc sư.
MIKO
Phụ thân ta cũng kinh ngạc, mới mấy năm không gặp, vị đại hoàng tử này đã trổ mã vượt bậc, trông còn thuận mắt hơn cái tên Thái Tử như bị trúng cổ kia nhiều.
Một quân một thần, ánh mắt vừa giao, đã hiểu rõ lòng nhau.
Nghe nói biểu cảm lúc đó của Thái Tử điện hạ rất đặc sắc, kinh ngạc đến mức suýt đứng bật dậy.
Không đợi hắn mở miệng, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ hủy bỏ hôn ước giữa Tạ Thục Nhân và Thái Tử, tứ hôn cho ta với đại hoàng tử. Đồng thời ban hôn cho Thái Tử và Liễu Nhược, chọn ngày thành thân. Vậy là chuyện này, chấm dứt tại đây.
Lúc cầm thánh chỉ trong tay, lâu lắm rồi ta mới thấy trong lòng mình vui như vậy.
Bước đầu tiên trong kế hoạch đã thành công mỹ mãn ngoài dự đoán của ta. Điều này chứng tỏ, chọn đồng minh rất quan trọng.
***
Nhưng ta vừa lĩnh thánh chỉ, Sở Hành đã đến. Sau bao nhiêu gian khổ cũng cưới được mỹ nhân, tại sao hắn không ở bên Liễu Nhược, mà đến gây phiền toái cho ta?
Ta liền ra lệnh cho hạ nhân: "Thái tử và c. hó, đều không cho vào phủ."
Đáng tiếc, chỉ có ta với Hồng Nhạn trong viện mới dám hét câu này vào mặt hắn.
Sở Hành đứng ngoài viện, giận đến đỏ mặt:
"Tạ Thục Nhân, Cô thấy ngươi điên rồi!"
"Cô có lòng tốt đến nhắc nhở ngươi, Sở Ngu hắn là một kẻ vô dụng!"
"Nếu ngươi còn biết phân biệt phải trái, tốt nhất nên nghĩ cách hủy hôn với hắn đi!"
"Nếu không sau này ngươi đừng hối hận!"
Tâm trạng ta đang rất vui vẻ, nên ngay cả lông mày cũng lười nhướn với hắn, chỉ từ từ mở bức thư trong tay.
【Khi nào triển khai nước cờ thứ hai?】
Đồng minh này của ta, quả nhiên có chí tiến thủ hơn kẻ ngoài kia.
Ta cầm bút trả lời: 【Không vội. 】
← Ch. 07 | Ch. 09 → |