← Ch.02 | Ch.04 → |
6.
Đúng vậy, Liễu Nhược đang giả vờ.
Bị "câm" là giả, dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng ta cũng là giả, thậm chí cái chuyện "vì xấu hổ mà tự vẫn" của Liễu Nhược ở kiếp trước cũng là giả.
Ở một góc đường Trường An vắng vẻ không người, chính tai ta nghe thấy giọng nói như chim hoàng oanh của nàng ta. Lúc đó Liễu Nhược vừa nức nở vừa cầu xin một người bịt mặt:
"Sư phụ, con chỉ là một cô bé mồ côi, nếu không dùng chút khổ nhục kế, thì sao điện hạ có thể để con trong lòng?"
"Sư phụ, xin ngài cho con một viên thuốc giả chết!"
"Sư phụ, Nhược nhi thật lòng ngưỡng mộ Thái Tử điện hạ, con biết với thân phận của mình, dù được làm thiếp của điện hạ cũng là trèo cao."
"Nhưng lúc trước điện hạ đã hứa cho con vị trí chính thê, chi bằng nhân cơ hội này tạo ra chút chuyện, để điện hạ nảy sinh cảm giác áy náy với con."
"Sư phụ, xin ngài thanh toàn cho Nhược nhi!"
"Chỉ cần c. h. ế. t giả một lần, suốt đời này điện hạ sẽ nhớ kỹ những thiệt thòi mà con đã từng chịu!"
Nàng ta thật biết đóng kịch. Không những lừa được Sở Hành, còn lừa được ta và cả đám quan lại quyền quý khắp kinh thành.
Ta từng hỏi Sở Hành, vì sao hắn lại chung tình với Liễu Nhược đến thế thì hắn trả lời:
"Ta sinh ra đã là Thái Tử, tất cả mọi người ai cũng tìm cách nịnh bợ, tâng bốc ta."
"Họ kính trọng, yêu mến ta, chẳng qua vì thân phận Thái Tử này."
"Ngay cả nàng, Thục Nhân, nếu ta không phải Thái Tử thì nàng còn yêu ta không?"
Câu hỏi đó làm ta nghẹn lời.
MIKO
Nếu hắn không phải Thái Tử, ta và hắn sẽ không có hôn ước, sẽ chẳng cùng nhau lớn lên, nói gì đến yêu hay không yêu?
"Chỉ có Nhược Nhược, khi chưa biết thân phận của ta, nàng vẫn sẵn lòng hy sinh tính mạng vì ta."
"Thục Nhân, một tình yêu thuần khiết như vậy, làm sao ta có thể kháng cự?"
Lúc ấy, ta suýt bị hắn thuyết phục.
Là một tiểu thư thế gia, từ trước đến nay ta luôn phải suy nghĩ thận trọng, đi một...mà nghĩ ba, phải cân nhắc đến phụ mẫu, đến gia tộc. Ta đúng là sẽ không dễ dàng vì ai đó mà đánh đổi mạng sống.
Nhưng chúng ta đã bỏ quên một khả năng khác.
Dù cho Sở Hành có ngã xuống vách núi, chỉ cần nhìn vào trang phục trên người, ai cũng có thể nhận ra thân phận cao quý của hắn.
Dù là công tử, thế tử, hay Thái Tử.
Ngay từ đầu, Liễu Nhược đã có mục tiêu rõ ràng.
Nàng ta muốn leo lên cành cây cao là hắn.
7.
"Đủ rồi!" Sở Hành quát một tiếng thật lớn.
Ngay lập tức bốn phía xung quanh rơi vào im lặng.
Cả người Liễu Nhược run rẩy, khẽ ngẩng đầu lên nhìn ta bằng đôi mắt long lanh. Ánh mắt ấy rõ ràng muốn nói: nàng ta rất áy náy vì đã phá hủy mối hôn sự của ta, biến ta thành trò cười trong kinh thành.
Nếu ta không mở lời, nàng ta sẽ không dừng lại.
Rất tốt! Vậy thì cứ tiếp tục đi!
Ta khẽ nhướng mày, rồi thu lại ánh mắt, bình thản uống trà.
Liễu Nhược cắn răng, định cúi người tiếp tục dập đầu.
Sở Hành đột nhiên tiến lên hai bước, "choang" hắn gạt mạnh chén trà trên tay ta.
"Tạ Thục Nhân, ngươi đừng quá đáng!"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |