← Ch.12 | Ch.14 → |
27.
Đây là người mà hắn luôn miệng nói là tình yêu đích thực. Người trước mắt ta có lẽ không phải là Sở Hành của mười năm sau, bởi năm đó lúc giế. t ta, vẻ mặt hắn còn trắng bệch. Vậy mà hôm nay, lúc hắn vung kiếm mặt không hề đổi sắc.
Ta siết chặt nắm tay.
"Hả giận chưa?"
Đôi mắt của Liễu Nhược còn chưa khép lại. Ta dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Thục Nhân, ta biết sai rồi, những năm qua, ngày nào ta cũng sống trong ân hận, ta đã vì nàng mà..."
"Câm miệng!"
Ta không muốn nghe bất cứ lời nào của hắn nữa. Con mắt Sở Hành lại tối sầm. Sau đó, hắn cười rộ.
"Giờ sửu canh ba, nàng đang chờ thời khắc này, đúng không?"
Giờ sửu canh ba, chính là thời điểm Thái y tuyên bố Hoàng Đế băng hà ở kiếp trước.
"Thục Nhân, nàng tưởng nếu ta không có Tạ thị chống lưng, nàng giúp một kẻ vô dụng như Sở Ngu, có thể thắng được ta sao?"
"Để trẫm cho nàng tận mắt nhìn xem, tối nay ai mới là người thắng!"
Dứt lời, Sở Hành lôi ta lên ngựa, phóng thẳng về hoàng thành.
***
Vừa vào cổng thành, trên bầu trời phía hoàng cung xuất hiện một luồng sáng. Đó là đạn tín hiệu của Đông Cung. Có lẽ nó đang báo cho hắn biết Hoàng Thượng đã băng hà.
Ngựa chạy thẳng vào cửa cung, như chốn không người. Ngự lâm quân trong hoàng cung đã bị Sở Hành nắm giữ. Thái giám trong cung trông thấy ngựa liền hốt hoảng quỳ rạp xuống.
Cảnh tượng tranh chấp đã qua.
Trước tẩm điện của Hoàng Thượng, chật kín người. Trong đó có toàn bộ lực lượng của Đông Cung bao gồm Vũ lâm quân, quân của kinh đô và các vùng lân cận và cả quân đội của Tạ thị, cũng lẫn lộn trong đó.
Sở Hành vừa kéo dây cương, tất cả cùng quỳ xuống hô vang trời: "Điện hạ!"
Ai thắng ai thua, vừa nhìn đã rõ.
28.
Sở Ngu đang bị hai tên thị vệ ghì lấy cổ. Cả hai người ca ca của ta, vượt đường sá xa xôi chạy đến cũng bị trói tay và kề d. a. o vào cổ. Toàn bộ quân đội Tạ thị đều quỳ một chân trên đất. Trông thật thảm hại!
Sở Hành xuống ngựa, đưa tay về phía ta: "Lại đây, Hoàng Hậu của ta."
Ta làm như không thấy, chỉ im lặng nhìn hắn. Sở Hành đưa tay đến gần ta hơn, vẻ mặt đầy thành kính:
"Thục Nhân, đời này, trẫm muốn nàng trở thành Hoàng Hậu hạnh phúc nhất."
Ta quét mắt nhìn dòng người đông đúc, rồi ngẩng đầu ngắm trăng trên cao. Đây là thời điểm tốt nhất. Ta nghiêng đầu nhìn Sở Hành.
Thắng rồi sao?
Có lẽ Sở Hành cũng nhận ra sự kỳ lạ, đột nhiên hắn cau mày nhìn xung quanh, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Nhận ra rồi sao, quân đội của Tạ thị quá ít?
"Nghịch tử!" Đúng lúc này, phía trước vang lên một tiếng quát lớn: "Ngươi xưng "trẫm" với ai?"
Sở Hành không dám tin, đưa mắt nhìn người đang khoác áo ngủ, xuất hiện trước cửa điện.
Đó là Hoàng Thượng.
29.
Nước cờ thứ ba của ta thực ra không bị ảnh hưởng bởi việc Sở Hành trọng sinh. Bởi lẽ ta biết, người đời rất thích suy bụng ta ra bụng người, đặc biệt là hắn - người đã trở thành một "bạo quân" tàn nhẫn, khát máu.
Trong mắt hắn, đêm nay, chắc chắn ta sẽ sử dụng toàn bộ thế lực của Tạ thị để chiếm lĩnh hoàng cung, sửa lại di chúc của bệ hạ, giúp Sở Ngu lên ngôi. Hắn sẽ không nghĩ tới khả năng thứ hai, bởi vì hắn cũng rất mong chờ đêm nay, đó là ngày hắn được trở lại đỉnh cao của quyền lực. Nhưng ta sẽ không để hắn được như mong muốn.
MIKO
Ngay từ đầu, nước cờ thứ ba của ta đã không phải cung biến. Hoàng Thượng là một vị vua tốt, tận tâm với triều đình, yêu dân như con, lại rất kính trọng Tạ thị. Nếu biết ngài sẽ lặng lẽ qua đời vào đêm nay, tại sao ta không đề phòng trước?
Sở Hành chỉ mới trọng sinh được một tháng, chắc cũng không biết bắt đầu từ hơn nửa năm trước, mạch của Hoàng Thượng đều được kiểm tra ba lần mỗi ngày. Các loại thuốc ngài sử dụng cũng xa hoa hơn trước. Thật ra, thân thể của Hoàng Thượng tốt hơn nhiều so với kiếp trước.
Mới đầu, ta chỉ muốn Hoàng Thượng nảy sinh nghi ngờ với Sở Hành. Nước cờ đầu tiên là như vậy, nước cờ thứ hai cũng vậy.
Nước cờ thứ ba là tạo ra những dấu hiệu giả khiến Sở Hành tin chúng ta sẽ ủng hộ Sở Ngu và phát động cung biến. Một khi hắn hành động, cùng với những bất mãn trước đó của Hoàng Thượng, việc phế truất Thái Tử là điều hiển nhiên.
Tất nhiên, ta phải cảm ơn Liễu Nhược. Nếu không có nàng, ta sẽ không biết trên đời này còn có "thuốc giả chết".
Chúng ta đã tìm được sư phụ của Liễu Nhược, sau khi thử nghiệm qua vài lần và biết chắc thuốc không gây hại đến cơ thể, lại còn kiểm soát được thời gian giả c. h. ế. t bằng liều lượng sử dụng. Cho nên kế hoạch ban đầu của ta là đêm nay Hoàng Thượng "giả chết" một lần. Sau khi Sở Hành trọng sinh, ta chỉ làm thêm một việc là hẹn hắn đến sông Hộ Thành. Nếu hắn ở trong cung, có lẽ hắn sẽ sớm nhận ra người của Tạ thị quá ít. Với số lượng đó, sao có thể chiếm cung?
Đêm "cung biến" này đương nhiên cũng có sự phối hợp của bệ hạ. Bởi vì phụ thân ta đã nói Sở Hành có lòng riêng, nên bệ hạ không ngại thử một lần. Chỉ là ngài không biết loại thuốc đó sẽ khiến mình "giả chết", cũng không biết đây là một ván cờ táo bạo mà chúng ta sắp đặt.
***
Lần tới gặp lại Sở Hành là ba tháng sau, ở thiên lao.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |