← Ch.10 | Ch.12 → |
22.
Phải nói rằng tính cách của Sở Ngu, cũng có chút sắc bén đặc trưng của một hoàng tử. Lúc thấy ta định đứng dậy mở cửa, y liền cắn vào cổ ta hai cái.
Quả nhiên Sở Hành đã nhìn thấy. Ánh mắt hắn vừa khiếp sợ, vừa kinh ngạc, còn có chút mờ mịt, đợi hơn nửa ngày hắn mới tìm lại được giọng nói:
"Thục Nhân, ngươi... các ngươi..."
Ta chỉnh lại cổ áo, nghiêng đầu nhìn hắn. Ta đã chán việc phải sống theo quy củ rồi, muốn nổi loạn một chút thì đã sao?
Sở Hành đột nhiên nổi giận:
"Chưa xuất giá mà đã vậy, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ không?"
"Hoàng đệ nói vậy là không đúng rồi." Ta đang muốn mở miệng, thì từ trong nội điện bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo tựa châu ngọc:
"Chưa qua mai mối mà ngươi đã có quan hệ bất chính với cô gái câm kia. Chúng ta làm vậy thì có làm sao?"
Sở Hành không nghĩ trong phòng ta còn có người, sắc mặt hắn hết đỏ lại trắng.
"Ta không giống hoàng đệ, hôm nay từ hôn với người này, ngày mai từ hôn với người khác."
"Người ta chọn, là mãi mãi."
Nghe Sở Ngu nói xong, khuôn mặt Sở Hành trắng bệch.
"Với lại, ngươi không được gọi nàng là Thục Nhân."
"Mà phải gọi là hoàng tẩu."
Nghe y nói xong, đôi môi Sở Hành khẽ run, không thốt nên lời.
Vậy mà ta cứ nghĩ hắn sẽ gọi ta là hoàng tẩu cơ. Chán thật!
***
Vào lúc ta xoay người, muốn đóng cửa thì...
"Thục Nhân." Sở Hành chặn cửa lại, tiếp tục nói: "Thục Nhân, Liễu Nhược đã lừa ta!"
"Thục Nhân, là do nàng ta giở trò, chúng ta mới thành ra thế này!"
"Thục Nhân, nàng hãy nghe ta nói, mấy ngày trước ta nằm mơ, trong mơ người thành thân với nàng chính là ta..."
"Phu nhân." Sở Ngu trực tiếp đổi lại cách xưng hô.
"Chăn lạnh rồi, thân thể ta yếu, thấy lạnh."
"Thái Tử điện hạ, hay bây giờ người vào trong nói chuyện với đại điện hạ được không?"
Sở Hành lập tức câm miệng. Ta liền đóng cửa.
23.
MIKO
Không biết Sở Hành đã chịu đả kích đến mức nào mà sau khi trở về, hắn ngã bệnh.
Không còn cảnh tượng náo nhiệt ở điện Cần Chính, cũng chẳng còn chuyện hay ở Đông Cung để xem. Nhưng trong phủ của ta, đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn giữa ta và Sở Ngu nên cũng không rảnh rỗi.
Hôm đó, lúc ta đang sắp xếp lại của hồi môn, có một vị khách không mời mà đến. Liễu Nhược vừa thấy ta đã quỳ xuống, khóc sướt mướt.
"Tạ cô nương, người mau đến Đông Cung thăm Thái Tử điện hạ đi!"
Ta nghiêng người, kéo tà váy suýt bị nàng ta túm lấy.
"Tạ cô nương, điện hạ bị bệnh rất nặng, mãi không tỉnh lại, trong mơ cứ gọi tên của người."
"Người đến thăm điện hạ một chút đi, có khi hắn sẽ tỉnh lại!"
Trải qua hai kiếp, đây là lần thứ hai ta được nghe giọng nói của Liễu Nhược, thật không dễ dàng. Ta cứ đứng trên cao nhìn xuống, chẳng buồn để ý nàng ta.
"Tạ cô nương, nể tình người và điện hạ là thanh mai trúc mã, người đến Đông Cung một chuyến có được không?"
Liễu Nhược lại bắt đầu dập đầu: "Đây là hy vọng xa vời của dân nữ!"
"Chỉ cần Tạ cô nương đồng ý, dân nữ sẵn lòng làm thiếp!"
"Tạ cô nương, dân nữ cầu xin người!"
Ta vừa nhíu mày, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng quát: "Quản gia đâu mà lại để c. hó mèo chạy vào phủ thế này?"
Ồ, hóa ra là Hồng Nhạn, từ khi mắng Thái Tử là "c. hó", em ấy ngày càng táo bạo hơn.
"Quản gia! Tiễn khách!"
Liễu Nhược bị đuổi ra ngoài, không được phép bước chân vào phủ lần nữa. Vốn đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng càng nghĩ đến lời nói của nàng ta, ta càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở Hành ngã bệnh nhưng lại gọi tên của ta? Hắn đâu có tình cảm sâu nặng gì với ta. Chợt nghĩ lại lần trước hắn nói hắn mơ thấy ta với hắn thành thân. Không lẽ hắn...
Chuyện ta sống lại lần nữa đã đủ kỳ lạ rồi, thì trên đời này chẳng có gì là không thể xảy ra.
Nhưng ngộ nhỡ hắn nhớ ra những chuyện ở kiếp trước, thì nước cờ thứ ba của ta phải đi thế nào?
← Ch. 10 | Ch. 12 → |