Truyện:Vạn Dặm Tìm Chồng - Chương 22

Vạn Dặm Tìm Chồng
Trọn bộ 44 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phương Bình rất do dự, ông ta không hề muốn làm to chuyện này, chỉ muốn tự mình giải quyết.

"Có vài chuyện, nếu không kịp thời xử trí, sợ là sau này sẽ không còn cơ hội nữa."

Phương Bình giật mình, cô nương này thực sự biết ông ta đang nghĩ gì ư?

"Đa tạ ý tốt của cô nương, ta sẽ cân nhắc thêm, khi nào rảnh sẽ đi tìm cô nương."

Tô Tiểu Bồi mỉm cười."Vậy thì tốt, ta sẽ đợi Phương đại hiệp."

Nói xong lời này, dường như sự việc đến đây là kết thúc. Giang Vĩ Anh hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Tô Tiểu Bồi đã thể hiện một phần bản lĩnh, trưng ra uy phong thì phía sau còn có hành động lợi hại hơn nữa, ông ta còn đang đợi nghe những kiến thức cao minh hơn, nào ngờ cứ như vậy đã kết thúc rồi.

Ông ta nhìn sang Tô Tiểu Bồi, cô cũng đang quay mặt nhìn ông ta."Giang chưởng môn, những điều hôm nay ta muốn nói đều đã nói xong rồi."

Giang Vĩ Anh hiểu ý, liền thi lễ với Phó Ngôn, Phương Bình."Vậy thì hôm nay đã làm phiền nhiều rồi, bọn ta xin cáo từ trước."

Bọn họ muốn đi, Phó Ngôn đương nhiên sẽ không níu giữ, thi lễ đôi câu khách khí rồi tiễn khách. Mọi người đứng dậy muốn đi, Tô Tiểu Bồi lại đột nhiên quay đầu, nói với Phương Bình: "Phương đại hiệp, ta quên mất không nói, khi người ta nằm thì tốc độ suy nghĩ có thể tăng cao gần gấp đôi, nếu như ban ngày ngài suy ngẫm khổ sở mà vẫn không lý giải nổi, buổi tối khi nằm xuống giường chớ ngủ vội, hãy nghĩ nhiều thêm một chút, có lẽ sẽ càng có thu hoạch hơn."

"Nằm xuống có thể nghĩ tốt hơn ư?" Phương Bình thấy kỳ lạ, điều này lại có ý nghĩa gì? Tô cô nương nói chuyện thật là khó đoán.

"Là cớ gì?" Nhiễm Phi Trạch cũng rất hiếu kỳ, không kìm được hỏi.

"Đó là bởi vì khi nằm xuống, máu trong thân thể sẽ dễ dàng chảy đến não hơn." Tô Tiểu Bồi đáp xong, cũng mặc kệ bọn họ có hiểu hay không, lại nói tiếp với Phương Bình: "Phương đại hiệp, chớ quên điều ta nói với ngài."

Giang Vĩ Anh đưa nhóm người đi rồi, Phương Bình vẫn đờ đẫn ngồi lại trong đai sảnh, đầu óc rối loạn, có quá nhiều vấn đề xảy ra cùng lúc, nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng được.

Phó Ngôn tiễn khách xong đi làm việc của mình, đợi khi rảnh rỗi liền quay lại tìm Phương Bình. Thấy ông ta vẫn ngồi đó, dáng vẻ khổ sở suy nghĩ, hắn cũng nghĩ một hồi, sau đó lại gần, gọi một tiếng, hỏi ông ta: "Phương thúc, hôm nay Tô cô nương kia đã nói những gì với thúc vậy? Chắc là lại dùng lời lẽ lừa gạt thúc à?"

Phương Bình lắc đầu."Không nói gì cả, chỉ hỏi ta tình huống khi ta phát hiện ra thi thể của Trang chủ lúc đó, lại hỏi ta về ấn tượng với mọi người trong trang. Ta đã nói qua với cô nương ấy, cô nương cũng không nói gì."

Phó Ngôn nhìn Phương Bình thật lâu, ngẫm nghĩ, lại hỏi tiếp: "Vậy cô nương ấy có nói suy đoán gì không?"

"Không hề." Phương Bình vẫn lắc đầu."Sau đó chúng ta quay lại đại sảnh này. Đại công tử, cậu cũng chớ có thành kiến với Tô cô nương, chuyện kỳ lạ về cô ấy thực sự là chẳng có cách nào giải thích được, nhưng cô nương nói cũng rất đúng, chúng ta không biết chân tướng thế nào, cũng không thể suy đoán lung tung cho cô ấy là cổ quái. Tô cô nương thực sự có vài phần bản lĩnh, không giống như cố tình huyễn hoặc dọa người."

Phó Ngôn cụp mắt xuống, khẽ gật đầu."Phương thúc dạy bảo rất phải, là cháu nôn nóng, lại cảm thấy cô nương ấy thực sự cổ quái, mới muốn nhắc nhở mọi người. Nếu cô nương ấy có lòng tốt, đương nhiên không sao. Đúng rồi, cô nương ấy đã có bản lĩnh thực sự, Phương thúc cảm thấy chúng ta có nên tìm cô ấy nhờ giúp đỡ tìm ra hung thủ không? Phương thúc cảm thấy cô nương ấy có đáng tin cậy không?"

"Kỳ thực ta..." Phương Bình suýt chút nữa nói ra mình đã có đối tượng nghi ngờ, nhưng ngẫm lại, vẫn quyết định không nói. Chuyện này chưa xác định, không tiện nói ra, nếu như xác định rồi, ông ta sẽ càng không muốn mọi người biết. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông ta sẽ đích thân báo thù cho Trang chủ. Nhưng Tô cô nương đó đã dặn dò mấy câu, có phải là vẫn còn có lời muốn nói không, vì hôm nay ở trên đại sảnh ầm ĩ như vậy nên nàng ta cảm thấy không tiện bàn bạc ở đây?

Phương Bình suy nghĩ rồi nói: "Cô nương ấy đã mời ta đến nghị sự, ta cứ đi thăm dò ý tứ trước. Nếu có tình hình gì mới, khi quay lại ta sẽ bàn bạc với cậu."

Phó Ngôn đồng ý nhưng vẫn nói: "Cũng không biết bọn họ có tâm tư gì, Phương thúc một mình đến đó liệu có thích hợp không?"

"Giang Chưởng môn đức cao vọng trọng, chắc chắn sẽ không giở trò xấu, đại công tử yên tâm."

"Không phải là đề phòng Giang chưởng môn, Phương thúc cũng biết Thần Toán môn rục rịch muốn động, cháu sợ bọn họ mượn cơ hội làm gì đó. Khi ấy dù sao cũng là Phương thúc chỉ chứng Cửu Linh Đạo chưởng, Thần Toán môn ắt là ôm hận trong lòng. hai ngày trước chẳng phải là có người báo tin đến, phát hiện người của Thần Toán môn đang lén lút xuất hiện trong trấn sao, Phương thúc vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Phương Bình ngẫm thấy có lý."Ta sẽ đưa theo hai đệ tử, không đơn độc ra ngoài là được."

"Vậy Phương thúc dự định khi nào đi?"

Phương Bình chưa đáp, Phó Ngôn lại nói: "Tô cô nương kia nói chuyện cổ quái, giống như ám chỉ điều gì đó, mỗi câu đều như có thâm ý."

Phương Bình cũng có cảm giác này. Phó Ngôn nói: "Cháu thì không tin, buổi tối nhát định phải thử xem năm xuống có thể suy nghĩ được rõ ràng hơn không? Cô nương ấy nhấn mạnh vào buổi tối, là có dụng ý gì? Thực sự huyền ảo như thế sao? Cô nương ấy chắc chắn là dọa người khác. Hoặc là, buổi tối mà cô nương ấy nói ám chỉ điều khác?"

Phương Bình muốn biện giải đôi câu cho Tô Tiểu Bồi nhưng vừa nghĩ đến lời đối thoại vừa rồi, đột nhiên cũng cảm thấy không biết có phải Tô cô nương muốn ám thị bảo ông ta buổi tối đến bàn bạc, sẽ kín đáo, an toàn hơn hay không? Rốt cuộc thì cô nương này có gì muốn nói với ông?

Lúc này, Nhiễm Phi Trạch cũng đang bàn chuyện với Tô Tiểu Bồi. Bọn họ vừa mới quay về khách điếm, Tô Tiểu Bồi liền cùng đi vào phòng của chàng, Nhiễm Phi Trạch rất mừng vì cô nương không hề chê bai né tránh mình, nhưng lại lo nghĩ, sợ rằng vối tất cả nam tử, cô nương đều cư xử như thế này. Nàng vốn chẳng để tâm quy củ thế tục, điều này chàng biết rõ.

Không nhịn được chàng lại muốn nhắc nhở."Cô nương lần sau chớ làm thế này nhé."

Tô Tiểu Bồi chẳng hiểu gì, cô lại làm gì sai rồi ư?

Nhiễm Phi Trạch chỉ xuống chân cô."Tùy ý cùng một nam tử vào phòng là không được thỏa đáng."

Tô Tiểu Bồi nhướng mày, không phải chứ, vậy khi ở trấn Võ, cô cùng quỷ sống chung trong một phòng sao? Nhiễm Phi Trạch duỗi tay ra xoa mi tâm của cô."Đương nhiên rồi, cùng ta thì có thể. Cùng nam tử khác thì chớ như vậy."

Cút, coi cô là kẻ ngốc sao? Tô Tiểu Bồi kéo ghế ngồi xuống, tráng sĩ giống như bà mẹ già lật đật đi đến bên cạnh, tiếp tục giảng đạo lý: "Nàng chớ có không để ý, thế đạo rất coi trọng những điều này, nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương luôn không để tâm đến những chuyện vặt này, hại ta cứ cách cô nương xa một chút là sẽ thấy lo lắng, không biết cô nương nói chuyện có lưu tâm không, cũng không biết cô nương có gây họa không. Chuyện nam nữ cùng ở trong một phòng thực sự là rất bị để ý, cô nương và ta thì thế nào cũng được, nhưng với nam tử khác, cô nương vẫn cần phải..."

"Im miệng." Lời còn chưa nói xong, Tô cô nương thực sự không chịu nổi chàng lải nhải nữa, liền cắt ngang. Nhiễm Phi Trạch lập tức ngậm miệng, lại bĩu môi, bộ dạng ấm ức.

"Ta cùng tráng sĩ vào phòng, chính là vì biết phòng của nam tử khác không thể tùy tiện vào, ta đây chẳng phải đã sớm nhận giáo huấn rồi sao? Ta còn biết hôm nay có một đám hán tử, nên không tiện gọi phu nhân Trang chủ kia ra gặp mặt thêm, ta đã hiểu nhiều quy củ rồi còn gì."

"Ồ." Hiểu là tốt, tráng sĩ tiên sinh bị giáo huấn xong, không dám phê bình nữa.

"Tráng sĩ đi giúp ta nói với Giang Chưởng môn, có vài chuyện phải an bài một chút."

"Sao vậy?"

"Phương đại hiệp muốn đến tìm ta, trên đường sẽ có chuyện xảy ra."

"Vì sao?"

"Bởi vì nếu có chuyện xảy ra ở trong trang là tự tìm phiền phức, cho nên hung thủ chắc chắn sẽ đợi Phương đại hiệp ra khỏi trang rồi mới động thủ."

Nhiễm Phi Trạch hứng chí bừng bừng."Nói đến điều này, ta đã đoán được kẻ Phương Bình hoài nghi là ai rồi."

"Là ai?"

"Không thể lập tức vạch trần, không muốn làm ầm ĩ, nhưng muốn sau khi tự mình tra ra chân tướng, chờ đợi thời cơ nghiêm trị hung thủ. Trang chủ vừa chết, ở trong lòng, Phương Bình, người quan trọng nhất chính là tiểu thiếu gia huyết mạch độc nhất của Trang chủ. Đứa bé mới ba tuổi mà thôi, vừa không còn cha, sao có thể lập tức lại mất cả mẹ? Nếu như không ổn thỏa an bài tốt chuyện này, sợ là đứa trẻ sẽ phải chịu tồn thương không nhẹ. Kẻ Phương Bình hoài nghi chính là Phương Lý thị, góa phụ của Trang chủ."

Tô Tiểu Bồi cười."Tráng sĩ nói có lý."

Nhiễm Phi Trạch đắc ý."Đương nhiên rồi, ta đã nói ta có thể xứng với sự thông tuệ của cô nương mà."

Tô Tiểu Bồi lại cười, nói: "Phương đại hiệp chỉ là hoài nghi, nhưng không có chứng cứ. Ông ta chắc hẳn sẽ hành động đúng như tráng sĩ nói, bởi vì băn khoăn về tiểu thiếu gia, cho nên tạm thời không làm ầm ĩ, ông ta muốn tự mình giải quyết, ít nhất bản thân ông ta phải tìm được chứng cứ xác thực trước đã."

"Cô nương cảm thấy ông ta làm được không?"

"Ông ta có sơ suất, chắc chắn không làm được. E là trước khi ông ta tìm được chứng cứ hoặc có thể nói ra sự thật việc này thì đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền rồi."

"Không chỉ một người?"

Tô Tiểu Bồi gật đầu."Tráng sĩ mau đi thông báo cho Giang chưởng môn, bảo ông ấy giúp đỡ bố trí, ta đoán nhanh nhất là tối nay, hy vọng nhanh một chút, sự tình càng kéo dài càng dễ sinh biến, Phó Ngôn đó tính cách khá nôn nóng. Nhanh nhất là đêm nay, Phương đại hiệp sẽ đến khách điếm, ông ta sẽ bị phục kích ở giữa đường. Xin Giang Chưởng môn nhất định phải cứu được ông ta."

"Phó Ngôn?" Nhiễm Phi Trạch gật đầu, người này chàng vừa nhìn đã thấy không thuận mắt."Hắn ta có dính dáng với Trang chủ phu nhân kia?"

"Điều này thì ta không dám nói, ta chỉ nói những điều ta nhìn thấy và có thể suy đoán được. Hôm nay chỉ có hai người cụp mắt né tránh ánh nhìn của ta, một là Phó Ngôn, một người là Trang chủ phu nhân. Dựa vào tình cảnh mà nói, Trang chủ phu nhân đó cúi đầu, cụp mắt là giống như thủ lễ, nhưng Phương đại hiệp nói về Trang chủ phu nhân thì đó lại là một nữ nhân rất có chủ ý. Trang chủ vong cố, nàng ta chắc hẳn rất đau đớn, quan tâm truy vẫn chuyện giải oan. Chúng ta hôm nay đến thăm, rõ ràng là muốn điều tra rõ chân tướng về cái chết của Trang chủ, nàng ta lại không nghe không hỏi, chỉ chào hỏi hàn huyên đôi câu rồi đi luôn. Khi Phương đại hiệp nói đến chuyện của phụ nhân này, ngữ điệu rất chậm, cẩn thận hồi tưởng, đó là vì ông ta đang vừa nói vừa chứng thực lại suy nghĩ của mình. Từ điều ta quan sát được và suy đoán của Phương đại hiệp bổ sung thêm, phụ nhân này thực sự có điểm kỳ quái."

Nhiễm Phi Trạch đã hiểu rõ, chàng đi tìm Giang Vĩ Anh, nói lại một lượt những điều này. Giang Vĩ Anh nhanh chóng đi tập hợp mọi người đến thương nghị an bài, bố trí.

Suy đoán là một chuyện nhưng muốn tìm ra được chứng cứ để chứng minh cho suy đoán đó, khiến người ta tâm phục khẩu phục lại là chuyện khác. Hơn nữa, do dự của Phương Bình tự có đạo lý của ông ta, Giang Vĩ Anh cũng cân nhắc đến điều này, nếu như sự tình làm ầm ĩ lên, bọn họ ắt sẽ phải đưa ra chứng cứ đáng tin cậy khiến người khác tin phục mới được.

Trong đêm hôm ấy, Phương Bình nằm trên giường suy nghĩ toàn bộ sự việc. Hôm đó khi ông phát hiện rat hi thể của trang chủ, cả người đờ đẫn như gỗ đá, đơn giản là không dám tin. Qua một lúc lâu mới sực tỉnh, khóc gọi người đến, ông ôm thi thể của Trang chủ, trên người dính đầy máu của ngài ấy, ông không dám tin, thực sự không dám tin. Ông ngẩng đầu nhìn xung quanh, máu như dồn thẳng lên não. Gia bộc và đệ tử nhanh chóng chạy đến, Phương Lý thị chạy đến cuối cùng, thư phòng cách cư viện gần như vậy, vì sao bà ta lại đến chậm thế?

Lúc trước ông không nghĩ nhiều, đến giờ nghi ngờ rồi thì càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn bà ta có điều cổ quái. Đã một khoảng thời gian rất dài Trang chủ không hề nhắc đến phu nhân với ông, lẽ nào là giữa phu thê bọn họ có oán hận? Vào lúc đó, ông đang ôm thi thể của Trang chủ, dù biết ngài đã tắt thở rồi nhưng ông không dám thả ngài ra, như thể nếu buông tay thì ngài thực sự sẽ rời đi vậy. Xung quanh có rất nhiều người lớn tiếng gào thét, hỏi chuyện gì xảy ra? Phó Ngôn dẫn mấy đệ tử xông ra ngoài, tìm kiếm rà soát xung quanh. Còn Phương Lý thị thì gào khóc, lớn tiếng quát hỏi là ai làm chuyện này? Có phải là Cửu Linh Đạo chưởng không? Bà ta nói khoảng thời gian này Trang chủ có sinh oán thù với Cửu Linh Đạo chưởng, hai người coi nhau như kẻ thù đã lâu, Trang chủ còn từng nói phải quyết phân cao thấp với Cửu Linh Đạo chưởng kia.

Bà ta nước mắt giàn giụa, đau đớn bi ai hỏi ông có nhìn thấy người nào không? Ông lắc đầu. Khi đó đầu óc ông hỗn loạn, trong mắt chỉ toàn nước mắt, không nhìn rõ nét mặt của bà ta. Ông nói với bà ta, khi mình đẩy cửa ra, đi vào phòng liền nhìn thấy Trang chủ nằm trên đất. Ông hận là mình không nhìn thấy hung thủ.

"Nhưng việc này rõ ràng là vừa mới xảy ra, thúc không nhìn thấy điều gì cả sao?" Giọng nói thê lương của nàng ta đến giờ ông ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng."Chắc cũng có thể nghe thấy điều gì chứ? Nếu như có người động thủ với Trang chủ, binh khí giao nhau, tiếng hô gọi, Phương thúc chắc có thể nghe thấy điều gì chứ?" Nỗi đau đớn tuyệt vọng trong giọng nói của nàng ta khiến ông cảm thấy thực sự cảm thấy nên nghe thấy điều gì đó, nếu không thì Trang chủ chết oan, ông phát hiện ra sớm như thế, nhưng lại không hề có chút manh mối nào, làm sao xin lỗi Trang chủ đây?

"Nhất định là Cửu Linh Đạo chưởng." Bà ta đã nói như thế, vừa khóc vừa nói, còn nói mấy lần liền."Phương thúc cẩn thận nghĩ lại xem, chắc chắn thúc có nhìn thấy, nghe thấy thứ gì đó." Bà ta còn truy vấn Phó Ngôn và các đệ tử đi tìm kiếm quay về là có nhìn thấy hung thủ không, có phải là Cửu Linh Đạo chưởng làm không.

Phương Bình nhắm mắt lại, nghĩ nhất định là như vậy, vì thế nên ông mới sinh ra ảo giác, tưởng rằng mình nghe thấy tiếng chuông của Cửu Linh Trảm, âm thanh đặc biệt như thế, ông nghĩ chắc chắn là mình đã nghe thấy. Thậm chí đúng như Tô cô nương nói, khi ông nỗ lực hồi tưởng lại, lại nhớ ra trong lúc ngước mắt lên đã nhìn thấy một góc đạo bào lướt qua.

Phương Bình đột nhiên ngồi bật dậy, chuyện như thế này, thực sự chẳng thể bác bỏ hay biện giải rõ ràng được. Nói ra, sợ là sẽ khiến người ta cười vỡ bụng. Người khác nói mấy câu suy đoán, bản thân mình liền coi là thật, còn sinh ra ảo giác, tưởng tượng ra chứng cứ. Bản thân mình đã sai, lẽ nào còn muốn trách người khác từng nói những lời suy đoán đó? Không ai yêu cầu ông thêu dệt lời nói dối, hay đổ tội cho Cửu Linh Đạo chưởng, là bản thân ông tự làm.

Phương Bình vô cùng buồn bã, ông đã vu vạ cho người tốt, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ, thậm chí còn gây ra một trận giông tố trong võ lâm. Tất cả là do ông quá ngu ngốc. Ông không thể lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa, ông còn có việc chưa làm cho rõ ràng. Nếu đúng là nữ nhân đó hạ độc thủ thì bà ta đã làm như thế nào?

Đã lừa được mình, đã lợi dụng mình, là bà ta cao minh. Nhưng bà ta làm thế nào sát hại được Trang chủ? Trang chủ một thân võ nghệ, làm sao có thể bị bà ta sát hại? Còn cả những vết cắt đó là chuyện gì? Lẽ nào bà ta còn có đồng bọn?

Trái tim Phương Bình không cách nào bình tĩnh được, càng nghĩ càng sinh nghi. Ông thấy may mắn vì mình đã không nói gì, không tiết lộ cho ai khác. Nhưng Tô Tiểu Bồi biết ông có chuyện giấu giếm, hôm nay cô nương ấy đã thể hiện một phần bản lĩnh, là muốn nói cho ông biết mình có bản lĩnh thực sự, có thể giúp ông ta tìm ra hung thủ. Đúng, cô nương ấy nhất định là có ý này.

Tô cô nương nói buổi tối đầu óc suy nghĩ sẽ rõ ràng hơn, là muốn bảo ông buổi tối đến tìm cô nương ấy thương nghị ư? Phương Bình xuống giường, đi lại mấy vòng trong phòng, ông cảm thấy tim đập nhanh hơn, ông có nên nghe lời đi tìm cô nương ấy không?

Nhưng bây giờ ông không thể xử trí kẻ tiện nhân kia, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, ông phải làm rõ chuyện này trước, xem bà ta động thủ thế nào, ông phải thăm dò bà ta trước, sau đó mượn cơ hội dạy dỗ tiểu thiếu gia đọc sách nhận chữ, để tiểu thiếu gia ở bên cạnh mình, đợi tất cả yên ổn, sẽ báo thù cho Trang chủ.

Vậy thì vẫn phải đi gặp Tô cô nương một chút, ông sẽ không nói ra những nghi ngờ này, nhưng có thể thỉnh giáo cô nương ấy, xem làm thế nào để thăm dò kẻ tiện nhân kia. Cô nương ấy nói phải hỏi đúng vấn đề, để có thể quan sát biểu cảm từ ánh mắt, ông cần phải đi thỉnh giáo mới được, nhất định phải làm rõ Trang chủ bị hại như thế nào, ông không được để bất cứ ai nghi ngờ hỏi ra được đầu mối.

Phương Bình sửa soạn mặc y phục chỉnh tề rồi ra khỏi phòng, nhớ đến Phó Ngôn nhắc ông ta gần đây Thần Toán môn như hổ đói rình mồi muốn gây phiền phức, ông ta ngẫm nghĩ một chút rồi quay sang căn phòng bên cạnh, gọi hai gia bộc theo hầu là Đinh Tử và Mã Nhị, ba người mang theo kiếm, cưỡi ngựa đến khách điếm Tô Tiểu Bồi ở.

Đi được hơn nửa đường, đến một con đường khuất nẻo, từ bóng đêm đột nhiên có mấy kẻ mặc đồ đen bịt mặt lao ra, một tên quát: "Phương tặc, cuối cùng cũng đã đợi được ngươi. Nộp mạng ra đây, ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!" Nói xong, vung kiếm đâm tới người ông ta.

Đầu óc Phương Bình mờ mịt, nợ máu phải trả bằng máu, ông ta thiếu nợ máu khi nào? Từ khi nào ông ta lại có kẻ thù đòi mạng? Động tác của ông ta hơi trì hoãn, Đinh Tử và Mã Nhị bên cạnh phóng người nhảy lên, đến chắn trước mặt ông ta, ngăn chặn nhát kiếm đam đến.

"Tang", tiếng binh khí va chạm nhau khiến Phương Bình giật mình tỉnh táo lại. Lúc này kiếm của một kẻ áo đen khác từ bên cạnh đánh đến, Phương Bình vội vàng quay người né tránh. Lúc đó, Mã Nhị đâm trúng một kẻ mặc áo đen, kẻ đó tránh được nhưng y phục lại bị chém rách, lộ ra đạo bào bên dưới áo đen.

Đinh Tử hét lớn: "Là Thần Toán môn." Mã Nhị thấy thế, cũng phẫn nộ hét lên: "Bỉ ổi, lại dám phục kích. Có gì các ngươi đường đường chính chính đến nói rõ ràng trước các môn phái, vì sao lại chơi trò bỉ ổi thế này?"

Kẻ cầm đâu cười lạnh."Đường đường chính chính? Các ngươi xứng sao?!" Vừa nói, vừa nâng kiếm tấn công Phương Bình.

Giữa đêm khuya, đèn lồng treo trước cửa của Thất Sát trang đã tắt một nửa, chứng tỏ mọi người trong trang đều đã nghỉ ngơi. Nhưng đúng vào lúc này, có người phi ngựa đến, đập cửa lớn của Thất Sát trang.

"Tại hạ là đại đệ tử Tiêu Kỳ của Huyền Thanh phái, có chuyện gấp cần tìm Phó đại hiệp."

Người canh cửa nghe thấy thân phận của người đến, nhanh chóng cho Tiêu Kỳ vào trong, rồi vội vàng đi tìm Phó Ngôn. Phó Ngôn rất nhanh đã đi ra. Tiêu Kỳ chắp tay hành lễ, nói: "Phó đại hiệp, Phương đại hiệp của quý trang gặp phục kích trên đường, tính mệnh nguy cấp, chạy đến khách điếm phái ta tạm cư cầu cứu. Sư phụ ta đã cứu ngài ấy, sai ta đến báo tin."

Phó Ngôn kinh hãi thất sắc."Sao lại thế?" Hắn vội vã quay lại phòng, triệu tập mấy vị đệ tử, cùng Tiêu Kỳ đến khách điếm.

Hậu viện trong khách điếm ồn ào, náo nhiệt. Bởi vì lần này Giang Vĩ Anh mang theo không ít người đến đây, ở trên lầu sợ làm ồn ào phiền đến người khác nên tất cả liền ở hậu viện, đến giờ lại thành ra thuận tiện. Phó Ngôn đi gặp Giang Vĩ Anh, liền được dẫn vào phòng khách, nhìn thấy sắc mặt Phương Bình trắng bệch, hai mắt nhắm chặt nằm đó, trên người có mấy chỗ bị thương, tuy đã được băng bó nhưng máu vẫn rỉ ra. Phó Ngôn mặt mày kinh hãi, giận dữ hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế này? Kẻ nào làm bị thương thúc ấy? Đang yên đang lành, tại sao lại như vậy?"

"Phương đại hiệp nói là Thần Toán môn giữa đường chặn giết ngài ấy, ngài ấy cùng hai đệ tử trong trang đều bị thương, ngài ấy liều mạng giết chết mấy tên thích khách kia, vì cách chỗ trọ của bọn ta rất gần nên gắng sức chạy đến cầu cứu." Giang Vĩ Anh chỉ sang bên cạnh."Hai đệ tử bị thương ở bên cạnh, mấy thi thể của đám thích khách kia bọn ta kiểm tra cả rồi, xác định đúng là mặc y phục của Thần Toán môn."

"Phương thúc còn nói gì nữa không?"

"Ngài ấy chỉ kịp nói những điều này rồi ngã xuống bất tỉnh. Bọn ta trị thương cho ngài ấy, lại phái đệ tử đến địa điểm ngài ấy nói, tìm thấy mấy thi thể và hai đệ tử bị thương của quý trang đưa về đây."

"Thi thể ở chỗ nào?" Phó Ngôn hỏi.

"Ở ngoài phòng củi phía sau."

"Phiền Giang Chưởng môn dẫn đường."

Giang Vĩ Anh đưa Phó Ngôn đi, trước cửa phòng củi có đặt mấy thi thể, mặc y phục đen, lúc này đã bị kéo đai áo ra, lộ ra đạo bào bên trong. Phó Ngôn xem thi thể một lượt, nhíu mày, phẫn nộ quát: "Thần Toán môn lũ tặc tử này. Hôm nay ta còn nhắc nhở Phương thúc, nếu có ra ngoài thì phải cẩn thận, không ngờ vẫn trúng phục kích của chúng."

Giang Vĩ Anh nói: "Phó đại hiệp yên tâm, chuyện này ta đã thấy, tuyệt đối sẽ không buông tay làm ngơ. Ta đã lệnh cho đệ tử thu dọn chuẩn bị, trong đêm sẽ áp giải những thi thể này quay về trấn Võ, Huyền Thanh phái ta sẽ đích thân đưa chúng đến Thần Toán môn để đối chất trước mặt bọn họ, chắc chắn bắt bọn họ phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng."

Phó Ngôn chắp tay, nói: "Giang Chưởng môn, chuyện này là nhằm vào Thất Sát trang ta, hãy để Thất Sát trang đi xử trí."

Giang Vĩ Anh lại nói: "Phó đại hiệp, mắc mớ giữa Thất Sát trang và Thần Toán môn khá phức tạp. Thần Toán môn một mực nói Cửu Linh Đạo chưởng bị oan, đến giờ ngầm ám sát chắc chắn là vì báo thù mà đến, nếu như ta không ra mặt, sợ là chuyện này chẳng mấy chốc sẽ thành kiếp nạn trong giang hồ, dẫn đến tranh chấp giữa các phái. Tình huống như vậy, cậu và ta đều không muốn nhìn thấy, Phó đại hiệp hãy chịu cực nhọc thông báo tin tức cho các phái, chuyện của Phương đại hiệp, Huyền Thanh phái bọn ta và các phái chắc chắn sẽ chủ trì công đạo, xin Thất Sát trang chớ manh động, bọn ta chắc chắn sẽ tìm được chứng cứ mang về."

Những lời hợp tình hợp lý này khiến Phó Ngôn cũng không tiện nài nỉ nữa. Hắn ta lại cùng Giang Vĩ Anh đi thăm Đinh Tử và Mã Nhị bị thương, hai người này bị tấn công vào đầu nên hôn mê, vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy Phó Ngôn thì rất kích động, vội lên tiếng báo lại tình hình bị Thần Toán môn đánh lén trên đường. Sau khi trò chuyện một hồi, mọi người coi như đều đã bình tĩnh lại. Phó Ngôn ra khỏi phòng, nhìn trong sân, thấy mấy đệ tử của Huyền Thanh phái đang chuyển thi thể lên xe.

"Đi ngay lúc này sao?" Phó Ngôn hỏi.

Giang Vĩ Anh gật đầu."Đêm dài lắm mộng, sợ là sau khi Thần Toán môn phát hiện mấy người này thất thủ sẽ nghĩ ra cớ gì đó chối bỏ quan hệ, cho nên cần lập tức xuất phát, nhanh chóng đối chất với bọn họ thì hơn."

Phó Ngôn gật đầu, cảm tạ Giang Vĩ Anh, lại cảm tạ cả chuyện ông ta tương cứu Phương Bình, sau đó nói hắn ta muốn đưa Phương Bình và hai đệ tử kia quay về Thất Sát trang. Giang Vĩ Anh đồng ý nhưng lại nói: "Thần Toán môn lần này đã động thủ muốn giết người, sợ là quý trang sẽ gặp phiền phức. Ta mạo muội đưa ra yêu cầu, hy vọng có thể đưa hai đồ đệ đến quý trang ở tạm hai ngày, các phái nể mặt ta, cũng không tiện ầm ĩ. Ý Phó đại hiệp thế nào?"

Phó Ngôn khách khí nói: "Hảo ý của Giang Chưởng môn ta xin nhận. Có điều trong trang xảy ra chuyện không hay, thực sự là không tiện tiếp đãi."

"Không cần tiếp đãi, chỉ cần cho bọn ta một chỗ an thân là được. Chuyện này của quý trang ta chắc chắn phải quản, có vài bằng hữu giang hồ cũng phải mời đến bàn bạc, nếu như ta còn ở khách điếm, đến khi đó mời Phó đại hiệp và Phương đại hiệp qua lại cũng không tiện lắm. Vẫn phải làm phiền mấy ngày thì tốt hơn."

Phó Ngôn không tiện dứt khoát cự tuyệt, đang do dự xem nên mở lời thế nào, Giang Vĩ Anh lại nói: "Những người khác sẽ bố trí ở khách điếm này, chỉ có ta và đại đồ đệ Tiêu Kỳ qua đó làm phiền thôi."

Phó Ngôn ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý.

Trong một gian phòng khác, mấy người bọn Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch, Quý Gia Văn đang chờ đợi. Tiêu Kỳ vào báo tin: "Phó Ngôn đồng ý rồi, ta và sư phụ sẽ theo bọn họ vào trang."

Nhiễm Phi Trạch nói: "Quả nhiên là vậy, chỉ hai người thì hắn ta sẽ thấy yên tâm, không nghi ngờ, thêm vào đó Giang Chưởng môn đức cao vọng trọng, hắn ta mới không có lòng phòng bị nhiều. Tiêu Kỳ, những điều này chúng ta đã bàn bạc, huynh đều nhớ rồi chứ?"

Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn chàng."Đương nhiên rồi, chuyện có gì khó đâu chứ, chắc chắn có thể làm tốt."

Bạch Ngọc Lang ở bên cạnh nói: "Tiêu đại ca, bọn huynh nhất quyết không được để xảy ra sai sót."

Tiêu Kỳ tiếp tục đấu khẩu với Nhiễm Phi Trạch, không có ai để ý đến tiểu bối tuổi trẻ như cậu ta. Bạch Ngọc Lang không bỏ cuộc, nhìn Quý Gia Văn đang mặt mày sầu khổ, vỗ vai cậu ta."Chớ buồn, ai bảo cậu không biết nói dối, hễ bịa chuyện là sẽ bị nhìn ra ngay."

Quý Gia Văn giũ vai, hất tay cậu ta xuống."Biết nói dối lừa người cũng chẳng phải là điều tốt."

Tiêu Kỳ và Nhiễm Phi Trạch đột nhiên quay sang lườm cậu ta, nói ai chứ? Quý Gia Văn cuống quýt cúi đầu cợ bận rộn đếm vân vải trên mũi giày.

Trước khi mọi người hành động, Tô Tiểu Bồi đặc biệt tiến hành một buổi bồi dưỡng cấp tốc, huấn luyện cách nói dối đơn giản cho mọi người, vốn dĩ kế hoạch đến áo tin cho Thất Sát trang là Quý Gia Văn đi, nhưng cậu ra vừa nói: "Phương đại hiệp gặp phục kích ở trên đường, tình mệnh nguy cấp" liền bị mọi người chê bai, thực sự là quá giả, hận không thể khắc lên mặt mấy chữ "tôi lừa anh đó, chớ tin tôi". Cuối cùng thành tích nói dối tốt nhất là Nhiễm Phi Trạch và Tiêu Kỳ, Nhiễm Phi Trạch thì khỏi cần cân nhắc, có lẽ chàng nói điều gì Phó Ngôn cũng đều sẽ sinh lòng cảnh giác, thế là Tiêu Kỳ ra trận.

Quý Gia Văn rất buồn bực, ngay đến sư phụ Giang Vĩ Anh cũng có thể mặt mày bình thản nói dối qua cửa, điều này khiến cậu ta thực sự bị đả kích. Sau đó mọi người diễn tập một lượt toàn bộ kế hoạch và những lời cần phải nói trong khi hành động, Tô Tiểu Bồi giảng cho bọn họ những điểm quan trọng cần chú ý như chuyển động của ánh mắt, biểu cảm, tư thế, để tránh lộ sơ hở. Chẳng có cách nào, trước đó vì để thể hiện một phần bản lĩnh, cô kỳ thực cũng đã ngoài ý muốn dạy cho Phó Ngôn biết cách phân biệt những biểu cảm này, đến giờ đành phải huấn luyện đặc biệt cho quân ta, địch mạnh ta càng phải mạnh hơn mới có thể lừa thành công.

"Làm thế này cũng được sao?" Quý Gia Văn buồn bã, không kìm được kín đáo phê phán các tiền bối, trưởng bối đang nghiêm túc hứng thú học những điều lừa dối này, nhất thời quên mất trong đó còn có cả đại sư huynh và sư phụ của cậu ta. Thế là Quý Gia Văn vai vế nhỏ nhất còn dám khinh bỉ tiền bối, liền bị đá bay ra khỏi buổi học, vì thế trong tổ hành động không có vị trí của cậu ta.

Sau buổi huấn luyện đặc biệt ngắn hạn, mọi người chia nhau hành động. Phó Ngôn quả nhiên đã phản ứng giống như kế hoạch dự liệu, kết quả bọn Nhiễm Phi Trạch mong muốn cũng đã có. Bước tiếp theo, chính là đợi Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ cũng theo vào Thất Sát trang rồi hành sự như kế hoạch.

Phó Ngôn dẫn đệ tử của Thất Sát trang khiêng Phương Bình quay về, sắp xếp chỗ ở cho Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ, sau đó tìm mấy thủ hạ dặn dò một lượt, cuối cùng nói: "Ra khỏi trấn Hồ Lô rồi hãy động thủ, ta nhìn rồi, bọn họ cũng chỉ có bốn, năm đệ tử bình thường, không có phòng bị gì, các ngươi thay y phục của Thần Toán môn, chớ nói nhiều hay để lộ diện khi hành động, phải lưu lại người sống để bọn họ báo tin, sau khi cướp được thi thể rồi thì thiêu hủy toàn bộ, chôn tro đi, chớ lưu lại dấu vết."

Mấy kẻ đó vâng lời, đi chuẩn bị.

Phó Ngôn về phòng, thủ hạ đến báo cáo: "Đại công tử xin yên tâm, Giang Chưởng môn và Tiêu công tử đều có người trông chừng rồi, bọn họ không hề ra khỏi phòng."

Phó Ngôn gật đầu."Nhất quyết phải lưu tâm, chớ để bọn họ đi lại tùy tiện, có chuyện gì thì lập tức đến báo cáo ta biết." Thủ hạ vâng lệnh. Phó Ngôn lại gọi Đinh Tử đến hỏi chuyện.

"Nói, là chuyện gì?"

Đinh Tử quỳ xuống."Đại công tử, là tôi vô dụng. Đi được nửa đường, mấy người đó đột nhiên xông ra, chúng tôi liều chết chống đỡ, không chút sơ hở, nhưng tôi vừa không lưu ý liền bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã ở trong khách điếm rồi."

"Thuốc ngươi hạ đủ liều chứ?"

"Thực sự đã hạ đủ liều, tôi thấy Phương thúc không có tinh thần lắm, khi người áo đen nhảy ra, ngài ấy cũng đã châm nửa nhịp, hành động trì hoãn. Có điều vì không để lộ sơ hở, tôi và người áo đen giao thủ hết sức, bị đập ngất xỉu, không nhìn thấy tình cảnh sau đó. Nghĩ ra chắc là vào lúc then chốt, Phương thúc đã liều mạng chống trả, chỗ đó lại cách khách điếm không xa, ngài ấy cướp được ngựa vội vã chạy trốn mới có cơ hội cầu cứu."

Phó Ngôn đen mặt không nói gì, sau đó đột nhiên hất đổ mọi thứ trên mặt bàn, mắng: "Đồ vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong." Gây ra tàn cục này, hắn ta còn phải phí tâm phí sức đi thu dọn. Những thi thể đó tuyệt đối không thể chuyển đến trấn Võ. Còn cả Phương Bình, không biết yêu nữ đó đã nói gì với ông ta, nếu ông ta còn sống sẽ là đại họa. Không thể để ông ta và Huyền Thanh phái tiếp xúc nữa, nếu như ông ta cho rằng mình sắp chết, chưa biết chừng sẽ nói ra điều gì đó bất lợi. Dựa vào thái độ trước đó của ông ta đối với hắn, chắc ông ta vẫn chưa hoài nghi hắn, nhưng có yêu nữ đó ở đây, sự việc bị bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn.

Hắn ta phải làm cho Phương Bình không còn có cơ hội mở miệng được nữa.

Phó Ngôn rất nôn nóng, hắn ta cảm thấy sự tình ngày càng khó khăn, có vài thứ đã vượt khỏi tầm khống chế, mà hắn rất không thích cảm giác này.

Phó Ngôn ngẫm nghĩ, quyết định viết một bức thư. Thư viết cho mấy đại phái có giao hảo với Thất Sát trang, trước đó chuyện Trang chủ Phương Đồng bị sát hại cũng là mấy đại phái này liên thủ giúp đỡ Thất Sát trang đòi công đạo với Thần Toán môn. Trong thư, Phó Ngôn nói quản sự Phương Bình của Thất Sát trang bị Thần Toán môn phục kích đánh lén, bị trọng thương. Hắn đặc biệt thông báo chuyện này cho các phái biết, Trang chủ qua đời chưa được bao lâu, Thần Toán môn đã hành động bỉ ổi thế này thực sự khiến người ta thống hận đến cực điểm, Thất Sát trang nhất định sẽ đòi Thần Toán môn đưa ra câu trả lời. Chuyện này Giang Chưởng môn của Huyền Thanh phái đã biết rõ và đang làm khách trong trang.

Phó Ngôn viết xong thư, cầm đến cho Giang Vĩ Anh xem qua, nói rõ hắn ta sẽ báo việc này cho các phái biết. Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ đều chưa ngủ, thấy Phó Ngôn đến, vội chào hỏi. Giang Vĩ Anh đọc thư, không phản đối. Phó Ngôn nói nếu nội dung thư đã ổn, vậy hắn sẽ sao ra mấy bản, phái người đưa đi.

Giang Vĩ Anh lại hỏi Phương Bình đã tỉnh chưa, ông ta muốn đi thăm để hỏi rõ chi tiết sự việc đã xảy ra.

Phó Ngôn vội nói: "Đã phái người túc trực chăm sóc, nếu như thúc ấy tỉnh lại, chắc chắn sẽ báo cho Giang Chưởng môn biết."

Giang Vĩ Anh gật đầu cảm tạ, Phó Ngôn lại khách khí một chặp, bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm, thư này đưa đi rồi, chắc chắn ngày mai sẽ có hữu phái đến thăm hỏi, khi đó còn phải mời Giang Chưởng môn cùng bàn bạc việc này. Giang Chưởng môn đồng ý.

Sau khi Phó Ngôn rời đi, chẳng mấy chốc, đèn trong phòng Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ cũng tắt. Phó Ngôn đứng trong góc rẽ phía xa lặng lẽ nhìn, xác nhận bọn họ không có động tĩnh dị thường gì, lúc này mới quay người rời đi.

Giang Vĩ Anh nấp sau cửa cũng chăm chú theo dõi hành động của hắn, nhìn thấy bóng góc áo chỗ lối rẽ cuối cùng cũng rời đi, thở dài một tiếng, nói: "Phó Ngôn này khi vừa mới vào Thất Sát trang, Phương đại ca liền đưa hắn đến Huyền Thanh phái làm khách, không ngờ lại có ngày hôm nay."

"Người này tâm tư kín đáo, đóng kịch vô cùng đạt. Nếu như không phải Tô cô nương dặn dò rằng biểu cảm kinh ngạc cực ngắn mới là thật, con sợ đã bị hắn ta lừa rồi." Tiêu Kỳ nói. Khi y đến báo tin Phương Bình gặp phục kích ở trên đường, biểu cảm kinh ngạc giả tạo của Phó Ngôn đã bị y nhìn ra được, nhưng y cũng chỉ nhìn ra mỗi biểu cảm đó mà thôi, những thứ khác thật sự không lưu lại sơ hở gì.

Giang Vĩ Anh nói: "Hắn ta muốn thông báo cho mọi người của các môn phái khác, một là đóng kịch cho chúng ta xem, hai là muốn làm ầm ĩ việc này để thừa loạn thu lợi. Người giúp đỡ tới nhiều, hắn đương nhiên sẽ có chỗ chống lưng vững vàng." Ông hỏi Tiêu Kỳ: "Vừa rồi con ra ngoài điều tra được điều gì?"

"Hắn gọi người tên Đinh Tử kia đi hỏi chuyện, không gọi Mã Nhị."

"Ừm, vậy xem ra hắn thực sự có an bài người bên cạnh Phương Bình rồi."

"Có vài người mặc đồ đen bật tường ra ngoài, rồi đi về phía đông, chắc là đuổi theo xe áp tải thi thể."

"Rất tốt, vậy thì chỉ còn đợi các môn phái đến thôi."

Phó Ngôn thức trắng đêm không ngủ, hắn đang đợi tin tức, tuy biết tin tức không quay về nhanh như thế nhưng hắn vẫn thấy hơi nôn nóng. Hắn đi qua đi lại trong phòng, hai lần sai người đi hỏi Phương Bình đã tỉnh chưa, câu trả lời nhận được đều là chưa tỉnh.

Trời đã tờ mờ sáng, Phó Ngôn ngồi xuống trước bàn, Phương Bình chưa tỉnh là chuyện tốt, xem ra vết thương của ông ta còn nặng hơn trong tưởng tượng của hắn. Hắn đang do dự có cần mời đại phu đến xem qua vết thương cho Phương Bình hay không, theo lý thì nên mời, nếu đại phu nói thương thế nặng cần phải cẩn thận nhiều hơn, đến khi đó Phương Bình trọng thương qua đời cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng nếu đại phu lại nói vết thương của Phương Bình không có trở ngại, không nguy hiểm đến tính mạng, vậy chẳng phải hắn ta tự gây thêm phiền phức cho mình sao? Chuyện tìm đại phu này, hắn thực sự không có người nào có thể khống chế theo ý mình được, mua chuộc lúc này thì lại sợ không kín kẽ.

Phó Ngôn không nghĩ ra được làm cách nào cho ổn thỏa, thế là không nghĩ nữa, dứt khoát ngồi xuống bàn bắt đầu ghi chép lại các sự việc. Trong cuốn sổ nhỏ, hắn tỉ mỉ viết lại tất cả các sự việc đã xảy ra. Vốn dĩ mọi chuyện đều đã dần khôi phục trạng thái bình thường, nhưng yêu nữ đó lại đến làm đảo lộn tất cả. Phó Ngôn viết rất chậm, hắn vừa viết vừa cẩn thận nhớ lại lời Tô Tiểu Bồi nói. Hắn đối chiếu, so sánh lời đồn liên quan đến nữ tử này, cẩn thận nhớ lại tin tức và lời dặn dò mà mình có được. Hắn nhíu mày, sau khi ghi chép xong lại kéo chiếc bàn ra, đặt cuốn sổ vào trong một ngăn ngầm sau bàn, rồi đẩy chiếc bàn về chỗ cũ.

Nhiễm Phi Trạch cũng cả đêm không ngủ. Chàng cùng bọn Bạch Ngọc Lang, Quý Gia Văn ở trong phòng thương nghị những việc phải làm sau khi trời sáng, Suy tính hành động của Phó Ngôn thì hôm nay là ngày then chốt nhất, thời gian và cơ hội của bọn họ không có nhiều, cần phải nắm chắc.

Tô Tiểu Bồi cuộn mình ngủ ở phòng bên, trước đó, cô buồn ngủ đến mức đầu cứ gục xuống, suýt chút nữa đổ cả lên người Nhiễm Phi Trạch, bị Bạch Ngọc Lang cười nhạo một trận."Đại tỷ không tập trung tinh thần làm việc thế này, làm sao thành đại sự?"

Cậu ta vừa mới nói xong liền bị Nhiễm Phi Trạch vỗ đầu, cuống quýt sử lời: "Nếu như có núi dựa, không tập trung làm việc cũng thành."

Thế là người có núi dựa, dưới sự hỗ trợ của núi dựa quay về phòng ngủ. Bản thân núi dựa và mọi người thì xác nhận lại chi tiết những việc khác. Thực ra mọi chuyện đều đã an bài xong xuôi, có người đi tiếp ứng cho đội bảo vệ thi thể, có người phục ở ngoài Thất Sát trang giám sát động tĩnh ra vào trong trang, có người chạy đến các phái gần đó xin trợ thủ. Có một việc Nhiễm Phi Trạch phải đích thân đi làm, nhưng chàng không yên tâm khi phải rời khỏi Tô Tiểu Bồi, cho nên cẩn dặn dò Quý Gia Văn, Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng chăm nom nàng thật tốt.

Bạch Ngọc Lang lại thở dài thườn thượt, nói: "Chỉ tiếc cháu và Lưu đại ca đều có thân phận quan sai, không làm nổi chuyện trộm cắp này. Nếu không thì chắc chắn đã có thể chia sẻ phiền muộn này với Nhiễm thúc." Cậu ta đang nói, còn lườm Quý Gia Văn một cái."Không giống như người nào đó thân phận thích hợp, làm việc này vừa khéo, bị bắt được còn có thể nói là đến tìm sư phụ sư huynh, chỉ đi nhầm đường thôi."

Quý Gia Văn mặt đỏ tía tai, lí nhí nói: "Ta... ta cũng là... có thân phận." Quan sai có gì tài giỏi chứ, phiền phức nhất chính là quan sai."Ta là đệ tử danh môn chính phái, cũng không thể làm chuyện bắt gà trộm chó."

Bạch Ngọc Lang than một tiếng nữa, lại muốn đập vào vai cậu ra một cái."Vị huynh đệ này, cậu ở Huyền Thanh phái sống vẫn tốt chứ? Sư phụ, sư huynh cậu có thể chịu đựng cậu đến tận bây giờ sao?" Người ta làm sư phụ, làm đại sư huynh đều đã đi vào hang hổ thăm dò rồi, tiểu sư đệ này lại dám nói đó là bắt gà trộm chó.

Mặt Quý Gia Văn càng đỏ hơn, tự biết mình lỡ lời, không phản kháng, Nhiễm Phi Trạch giải vây cho cậu ta: "Không cần cậu ấy, e là cậu ấy sẽ khắc lên mặt chữ "ta đến để trộm đồ, ta rất đáng nghi", nói tìm sư phụ sư huynh gì đó nhất định là không có ai tin."

"Cũng đúng." Thế là mấy người lại mặc kệ Quý Gia Văn, gạt cậu ra qua một bên. Lưu Hưởng thực ra muốn đi thay Nhiễm Phi Trạch, nhưng chàng vẫn từ chối. Chuyện này phải đích thân chàng đi làm thì mới yên tâm, thế là chàng dặn dò mấy người trông nom kỹ Tô Tiểu Bồi, còn chàng trời chưa sáng đã xuất phát rồi.

Khi ánh bình minh buổi sớm vừa ló, Phó Ngôn đã đi thăm Phương Bình, vừa ra khỏi cửa liền thấy một thủ hạ chạy như bay đến bẩm báo, nói Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ đã đi thăm Phương Bình. Phó Ngôn mau chóng chạy đi, trên đường hỏi: "Phương thúc đã tỉnh lại à?"

"Không hề." Thủ hạ đáp khiến Phó Ngôn hơi an lòng. Đi vào phòng, nhìn thấy Giang Vĩ Anh đang nhíu mày bắt mạch cho Phương Bình. Ông ta thấy Phó Ngôn đi vào, nhanh chóng nói: "Phó đại hiệp, thương thế của Phương đại hiệp e là không tốt, tuy ta đã cho ngài ấy thánh dược trị thương của bọn ta, nhưng sợ là không ăn thua, Phó đại hiệp mau đi mời danh y đến cứu mạng đi. Ta y thuật không tinh, thực sự hổ thẹn."

Phó Ngôn nghe thấy, trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn cúi đầu chắp tay."Ơn cứu mạng của Giang Chưởng môn, ta thay Phương thúc cảm tạ. Ta đến đây là muốn xem tình trạng vết thương của Phương thúc, nếu không thấy tốt hơn, cũng dự định mau chóng tìm đại phu đến khám cho thúc ấy." Hắn ta đi đến, nhìn sắc mặt Phương Bình, cũng bắt mạch cho ông ta, đúng là mạch tượng yếu đến mức gần như không cảm nhận được. Hắn cụp mắt xuống, mím khóe môi, nói với Giang Vĩ Anh: "Ta đi gọi người mời đại phu, thất lễ trước."

Hắn ta ra khỏi phòng, đến phòng bên gọi Đinh Tử ra ngoài, ra giữa sân thấy xung quanh không có người, liền dặn dò: "Lát nữa ta dẫn bọn Giang Chưởng môn đi ăn sáng và bàn chuyện, ngươi đem chỗ thuốc còn lại kia đổ nốt cho Phương thúc uống, ông ta bị thương rất nặng, thêm ít thuốc nữa là có thể về Tây thiên, không để lại dấu vết."

Đinh Tử hơi ngập ngừng, Phó Ngôn khẽ nheo mắt lại."Lẽ nào ngươi đã quên mình từng làm gì?"

Đinh Tử vội cúi đầu, nói: "Đại công tử yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm ổn thỏa."

Phó Ngôn nhìn hắn ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cũng hài lòng, lại dặn dò: "Hạ thuốc xong thì ngươi đi mời đại phu đến, mời người họ Lý kia đi, ông ta không có giao tình gì với Phương thúc, cũng hám tài. Mời đến rồi, sai người đi gọi ta."

Trong phòng của Phương Bình, thấy Phó Ngôn đã ra ngoài, Tiêu Kỳ liền đi tìm bộc vệ trông chừng ở đây, hỏi cậu ta thông thường trong trang hay mời đến những đại phu nào, đại công tử gọi người đi mời phải mất khoảng bao lâu, vân vân. Bộc vệ đó trong khi nói chuyện với Tiêu Kỳ ánh mắt dời đi trong chốc lát, Giang Vĩ Anh nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một viên đan hoàn, nhét vào miệng Phương Bình.

Chẳng mấy chốc, Phó Ngôn trở lại, nói rằng đã sai người đi mời đại phu, lại nói bọn Giang Vĩ Anh chịu mệt nhọc đường xa nhưng không được nghỉ ngơi tốt, hắn ta cảm thấy rất có lỗi, đã chuẩn bị ít đồ ăn sáng, mời Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ nể mặt cùng dùng cơm. Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ đương nhiên là đồng ý, hai người cùng Phó Ngôn đi ra ngoài. Trước khi đi, Phó Ngôn nói với bộc vệ trông chừng ở trong phòng kia: "Chớ làm phiền Phương thúc nghỉ ngơi, trông chừng bên ngoài phòng là được."

Bộc vệ vâng lời, cùng bọn Phó Ngôn đi ra bên ngoài, đóng cánh cửa lại. Trong căn phòng yên ả, tĩnh mịch, chỉ còn lại một mình Phương Bình nằm trên giường. Qua một hồi lâu, ngón tay Phương Bình khẽ động đậy, tiếp đó, ông ta từ từ mở mắt ra. Lúc đầu khi thấy mình năm trong phòng của mình, ông ta hơi ngơ ngác. Trong lòng buồn bã, ông ta im lặng quan sát xung quanh căn phòng, không có ai. Đang muốn lật người cử động, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, giọng nói Đinh Tử vang lên: "Đại công tử sai ta đi mời đại phu cho Phương thúc, ta đến xem qua tình trạng của thúc ấy, để tiện nói ký càng với đại phu."

Bộc vệ ngoài cửa đáp một tiếng, Đinh Tử đi vào trong, Phương Bình vội vàng nhắm mắt, dựa vào thính lực nghe thấy Đinh Tử bước đến bên giường. Một hồi không có động tĩnh, có lẽ hắn đang quan sát mình, Phương Bình không dám động đậy, tim đập dữ dôi, nhưng vẫn yên lặng đợi. Sau đó là tiếng y phục cọ sát, ông ta nghe thấy Đinh Tử nhỏ giọng nói: "Phương thúc, ngài chớ trách tôi, tôi cũng là bị bức bách bất đắc dĩ mà thôi." Sau đó, Phương Bình cảm thấy có một bàn tay bóp miệng mình, ông ta đột nhiên mở trừng mắt, một tay tóm lấy cánh tay cầm bình thuốc nhỏ của Đinh Tử.

Đinh Tử sợ đến mức đang định thét lớn, nhưng lại bị Phương Bình điểm huyệt. Đinh Tử không cử động nổi, tay vẫn còn đang trong tư thế bóp mồm Phương Bình, cả người kinh hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, mắt trợn to. Phương Bình cũng trừng mắt nhìn hắn, ông ta quả thật quá ngu ngốc, nghĩ Trang chủ là do phu nhân giết, không ngờ Giang Chưởng môn lại nói Phó Ngôn cũng khả nghi. Ông ta nói muốn quay lại nghĩ biện pháp, Giang Chưởng môn lại nói: "Sợ là ngài chưa kịp nghĩ ra biện pháp, đã bị diệt khẩu rồi. Nếu như không chuẩn bị kỹ càng, bọn chúng làm sao dám hạ thủ với lão Trang chủ, đến ngài ấy cũng có thể bị giết, chúng lại còn e ngại gì đến tính mạng của ngài?"

Ông ta nghĩ Phó Ngôn có lẽ là trợ thủ, nhưng vạn phần chẳng thể ngờ được một trong những trợ thủ của hắn lại là người hầu luôn bên cạnh mình. Đến bộc nhân trung thành của ông ta còn có thể mua chuộc, vậy trong trang này còn có bao nhiêu người có thể tin được đây?

Trong lòng Phương Bình vừa buồn bã vừa phẫn nộ, ngồi dậy đang muốn lên tiếng, cửa sổ đột nhiên mở ra, ông ta hơi kinh sợ, quay đầu nhìn, lại thấy Nhiễm Phi Trạch đang lộ ra khuôn mặt tươi cười cợt nhả nhảy vào phòng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-44)