Bách bạn quân sườn
← Ch.46 | Ch.48 → |
Editor: Hồng Tuyết
Beta: ladyduong
Trong ngự thư phòng chỉ còn lại Đông Phương Thước và Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, rốt cuộc nàng không nhịn được nâng mắt lên:"Hoàng thượng gọi tiểu nhân có chuyện gì?"
Đông Phương Thước thu hồi ánh mắt. Chuyện xảy ra hôm qua trong cung ám vệ đã hướng hắn hồi báo, ai đứng sau còn chưa xác định rõ ràng nhưng điều làm hắn chú ý là thị vệ kia bẩm báo Chỉ công công thân thủ rất tốt một mình đấu với cao thủ ở Lạc Mai cung.
"Hôm qua, ở Lạc Mai cung đã xảy ra chuyện gì?" Thanh âm như vô tình nhưng lại làm Bạch Chỉ cả kinh. Hắn đã biết thân phận nữ nhi của mình?
Đông Phương Thước bỗng nhớ tới câu nói của Hoàng Phủ Hoa: "Dập quốc quả thật là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp.", chắc là chỉ Bạch chỉ đi. Đông Phương Thước mỉm cười, đưa tay gõ Bạch Chỉ một cái: "Tiểu tử, ngươi còn muốn che dấu đến khi nào, người bên cạnh trẫm ai lạ không muốn đêm bản lãnh biểu hiện thật tốt còn ngươi lại che dấu?"
Nguyên lai hắn muốn nói đến điều này, Bạch Chỉ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, "Hoàng thượng công phu của tiểu nhân thật sự không có gì để nói trước mặt người?"
Thấy nàng phủ nhận, Đông Phương Thước không hờn giận: "Nếu như vậy trẫm liền cho ngươi cơ hội! Ngày mai ngươi theo trẫm ra ngoài, đưa ngươi cho ngự tiền thị vệ dạy võ công." Chẳng lẽ nàng không nghĩ sẽ ở cạnh hắn?
Nghe nói nàng luôn ở Lạc Mai Cung ngẩn ngơ cả một ngày, chẳng lẽ Cẩn đệ so với hắn còn quan trọng hơn?
"Hoàng thượng, Thục phi đang mang long thai, tiểu nhân nghĩ ..."
"Không nghĩ gì hết. Trẫm sẽ phái người đi chiếu cố nàng, ngươi ở cạnh trẫm giúp trẫm quốc sự. Đừng quên rằng ngoài Ly vương ra, trẫm mới là chủ tử của ngươi."
Đông Phương Thước cố ý nâng cao giọng điệu, Bạch chỉ hơi nhíu mày, rất nhanh bình thường lại: "Tuân lệnh."
Thanh âm thản nhiên làm cho lòng hắn kìm hãm lại, suýt chút nữa hắn phẫn nộ đứng lên. Chưa có người nào mang đến cho hắn cảm giác này, rốt cuộc hắn bị sao vậy?
"Đi xuống đi." Đông Phương Thước mệt mỏi thở dài, nhìn người cúi đầu lẳng lặng ra ngoài ánh mắt thâm trầm.
Trong Xuân Lệ cung, Lệ tần khuôn mặt tiều tụy "Nương nương để nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu."
Rửa mặt chải đầu? Cho ai xem đây? Hoàng thượng nói rằng không bao giờ muốn thấy mình, nàng cảm thấy tuyệt vọng sao còn để ý đến dung nhan.
"Ra ngoài, để ta yên lặng một chút." Lệ phi khoát tay áo, đột nhiên một thanh âm từ ngoài truyền vào.
"Lệ tần nương nương, hiện tại không phải là thời điểm người hao tổn tinh thần." Hải công công mang theo khuôn mặt tươi cười tiến vào.
Lệ tần sửng sốt không giám tin vào mắt mình. Tại sao Hải công lại xuất hiên ở đây, chẳng lẽ hoàng thượng hồi tâm chuyển ý? Nàng vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, khẩn trương nhìn sắc mặt Hải công công, ánh mắt chờ mong:
"Hải công công có phải hay không hoàng thượng muốn gặp nô tỳ?"
"Chúc mừng lệ tần nương nương." Hải công công khóe mắt lóe tinh quang: "Lệ tần nương nương, cơ hộ đã đến!"
"Hải công công ngươi nói là sự thật? Hoàng thượng muốn ta luyện khúc, ở sự kiện tứ quốc biểu hiện thật tốt." Nói như vậy hoàng thượng đã tha thứ cho nàng? Thật tốt!
Hải công công thật sâu cười: "Nương nương, người phải nắm chặt cơ hội, nếu vì Dập cuốc mà lấy được vinh quang, người không chỉ đơn giản là nhận được ân sủng."
Lệ phi trấn kinh: Người tới, mau đem cho ta đoan mật ngân nhĩ!" nàng phải bảo vệ cổ họng thật tốt.
Mọi người cảm thấy ngày Chỉ công công thăng chức rất nhanh sẽ đến. Mỗi người nhìn đến nàng đều mang khuôn mặt tươi cười đón chào, chỉ sợ lưu lại ấn tượng không tốt. Chỉ có trời biết, trong lòng Bạch Chỉ giờ rất hỗn loạn. Không phải nàng đối với Đông Phương Thước bất mãn mà nàng cảm thấy đứng cạnh hoàng thượng tất cả sự tình rất phức tạp với lại thái độ của hắn đối với nàng không đơn giản như vậy.
Thục phi sớm đoán được sẽ có ngày như vậy, hoàng thượng đối với Chỉ công công rất đặc biệt, chỉ không nghĩ rằng sẽ đến nhanh như vậy. Nhớ đến ánh mắt hắn liếc nhìn Chỉ công công, nàng cảm thấy không thoải mái.
Nhìn biểu tình mất mát của Thục phi, hai mắt đẫm lệ của Tiểu Lan, Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở một hơi: "Nương nương thân thể còn chưa hoàn toàn khỏe, tiểu nhân sẽ đúng giờ trở về xem, đây là thuốc dưỡng thai, Lan tỷ tỷ nếu có việc gì hãy tìm ta." Từ trong tay áo, Bạch Chỉ rút ra đơn thuốc đưa cho tiểu Lan.
"Chỉ công công ngươi thật sự có thể trở về xem chúng ta sao?" Mấy ngày ở chung, xử sự của Chỉ công công làm cho Tiểu Lan rất thích, bề ngoài lạnh lung, nội tâm cẩn thận, dù đối với nương nương hay đối với nàng đều cẩn thận. Trong cung bây giờ đâu tìm được một công công tốt như vậy.
Bạch Chỉ mỉn cười: "Lan tỷ tỷ, Tiểu chỉ tử khi nào lại lừa ngươi. Khuôn mặt tươi cười này khiến người khác tín nhiệm, tiểu Lan hít hít cái mũi, gật đầu.
Trong Nhạc Lan cung, Lan phi cười lạnh. Hoàng thượng đem Bạch Chỉ điều đến bên người chẳng phải là cơ hội hãm hại Thục phi sao? Vài lần phái người động thủ vào đồ ăn của nàng ta không biết vì sao không có tin tức gì, bên người nàng ta trừ bỏ Chỉ công công còn ai có trí tuệ cùng năng lực, mà hiện tại, nước xa không cứu được lửa gần.
"Người đâu." bàn tay trắng nõn vung lên, lập tức một gã thị vệ tiến vào: "Làm thế nào, không cần bản cung nói ngươi biết chứ."
"Rõ" tên thị vệ cúi đầu yên lặng lui ra ngoài.
Trong tay cầm tú hoa châm, ma sát nửa đóa mẫu đơn, luôn luôn có người muốn thay thế vị trí của nàng ta, mà người này nhất định phải là mình. Lan phi mỉm cười, kim thêu liền xuyên thấu vải lụa ...
Hôm nay ở ngự hoa viên có vẻ rất náo nhiệt."Thái tử điện hạ nghe nói tán quốc mỹ nữ như mây là thật?" Một cung nữ thẹn thùng nhìn nam tử xuất sắc, không nghĩ tới thái tử Tán quốc là một nam tử ôn nhu, không mang chút kiêu ngạo của người hoàng tộc.
Hoàng Phủ Hoa mỉm cười khiến không ít cung nữ say mê, chỉ nghe thanh âm từ tính vang lên: "So ra thật kém nữ tử Dập quốc."
Lời này vừa nói ra, các cung nữ đều đỏ bừng mặt, nam nhân như vậy sao có thể không động tâm.
Cách đó không xa Bạch Chỉ hơi hơi kéo khóe miệng, nam nhân này thủ đoạn rất tốt, nhanh như vậy đã lấy được òng người, đây là dùng mỹ nam kế.
Hoàng Phủ Hoa chú ý đến Bạch chỉ đang định đi đường vòng liền phi thân đi đến.
"Chúng ta lại gặp mặt." Chỉ thấy trên tay hắn cầm đóa hoa mai không biết hái khi nào đưa trước mặt Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ theo bản năng lui về phía sau, nàng không muốn cùng nam tử này có liên quan: "Điện hạ nói đùa, tiểu nhân là lần đầu tiên gặp điện hạ." Dù sao mình không thừa nhận là được.
Hoàng Phủ Hoa sửng sốt, lại có người trợn tròn mắt nói dối, bất quá có ý tứ.
"Ai nha, là bản điện hạ nhớ nhầm, chỉ là nhìn dung mạo công công tuyệt sắc giống với giai nhân hôm qua thật sự là thất lễ." Hoàng Phủ Hoa thật biết diễn trò, Bạch chỉ càng thêm xác định hắc y nhân đêm qua là do hắn phái tới đã nói thân phận nữ tử của mình cho hắn.
"Tiểu nhân còn có việc xin cáo từ." Mặt không chút thay đổi đi qua người Hoàng Phủ Hoa lại nghe một câu thản nhiên:"Tử diên hoa lời nói, là nhất kiến chung tình."
Lại bị Bạch Chỉ lạnh lùng trừng: "Nga, phải không? Hóa ra ngắm hoa cũng cần thời điểm."
← Ch. 46 | Ch. 48 → |