Đôi bên cùng có lợi
← Ch.468 | Ch.470 → |
Khóa thắt lưng da trên eo Châu Dị lạnh buốt.
Đầu ngón tay Khương Nghênh vừa chạm vào đã theo bản năng rụt lại.
Nhận ra sự e dè trong đáy mắt cô, Châu Dị dịu dàng nắm lấy tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa, xua tan mọi ngại ngùng."Vợ à", anh khẽ gọi.
Khương Nghênh mím chặt môi, mặt đỏ bừng.
Vài giây sau, Khương Nghênh giơ tay kia lên muốn lấy khăn bịt mắt xuống.
Châu Dị nhanh tay chặn lại, mười ngón tay đan chặt vào tay cô.
Khương Nghênh: "..."
Khi Khương Nghênh nằm yên bất động, Châu Dị cúi xuống, hơi thở của anh phả lên làn da Khương Nghênh, nóng bỏng như thiêu đốt, lan từ gò má xuống cần cổ thanh mảnh, rồi dừng lại trên xương quai xanh quyến rũ.
Khương Nghênh khẽ rùng mình, cô mấp máy môi: "Châu Dị, chúng ta... đang ở phòng khách."
Châu Dị khàn giọng nói: "Dì nhỏ vừa về, dặn chị Trương sang nhà chú Ba Bùi có chút việc rồi".
Khương Nghênh: "Còn Tiểu Cửu và mọi người nữa."
Châu Dị: "Tiểu Cửu và mọi người đã đưa đám đàn em của Chu Tam Gia đến đồn cảnh sát tự thú rồi".
Châu Dị vừa dứt lời, cúi đầu đặt lên xương quai xanh của Khương Nghênh một nụ hôn ấm áp.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, mười ngón tay đan chặt vào tay Châu Dị.
Châu Dị bật cười: "Vợ à, chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi".
Nói rồi, anh lại trêu chọc thêm: "Chậm thêm chút nữa, e rằng chúng ta sẽ phải livestream màn trình diễn này mất thôi".
Khương Nghênh không phải người quá câu nệ, nhưng về phương diện này, cô vẫn còn khá vụng về và thường để Châu Dị chủ động.
Khương Nghênh nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay mềm mại có chút vụng về.
Châu Dị khẽ cười: "Vợ à, anh dạy em nhé."
Châu Dịnh như một người thầy tận tâm, từ từ hướng dẫn, vừa nói vừa hành động.
Anh khẽ khen đôi tay Khương Nghênh thật mềm mại.
Một lúc sau, Châu Dị ôm lấy eo Khương Nghênh, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên mình. Chiếc khăn tắm che mắt cô bất ngờ trượt xuống.
Ánh mắt họ chạm nhau, Khương Nghênh nhận ra trong mắt Châu Dị hình bóng của chính mình, đầy vẻ quyến rũ và đam mê.
Hơn một tiếng sau, Châu Dị nhẹ nhàng bế Khương Nghênh, người đã hoàn toàn kiệt sức và ướt đẫm mồ hôi, trở về phòng ngủ. Anh dịu dàng đặt cô xuống giường, ánh mắt tràn ngập yêu thương và thỏa mãn.
Khi tắm, Khương Nghênh không nhúc nhích.
Chu Dịch ôm lấy Khương Nghênh từ phía sau, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của cô, giọng nói trầm ấm như rót mật: "Vợ yêu, em thật tuyệt vời".
Bước ra khỏi phòng tắm, Khương Nghênh nằm sấp trên giường một lúc, sau đó dậy thay quần áo đi làm.
Châu Dị đứng bên cạnh cô, vừa thắt cà vạt vừa cười ranh mãnh: "Vợ mệt thì nghỉ một ngày đi."
Khương Nghênh: "Không sao".
Châu Dị khẽ cười: "Thật không?"
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi Khương Nghênh một nụ hôn đầy âu yếm: "Vợ giỏi lắm!". Giọng anh trầm ấm, phả hơi thở vào làn da khiến tai cô ửng đỏ.
Trên đường lái xe đến công ty, Khương Nghênh bất giác mỉm cười khi nhớ lại lời khen ngợi "vợ giỏi lắm" của Châu Dị sáng nay. Vẻ mặt cô thoáng chút ngại ngùng, nhưng khóe miệng vẫn không giấu nổi niềm vui ngọt ngào.
Chợt nhận ra hành động vừa rồi, Khương Nghênh bỗng chốc đỏ bừng mặt.
Xe vừa dừng trước cổng công ty, Khương Nghênh vẫn ngồi yên trong xe, lặng lẽ uống hết nửa chai nước khoáng rồi mới bước xuống.
Bước ra khỏi thang máy, Khương Nghênh lập tức bị cuốn vào không khí sôi nổi của bộ phận quan hệ công chúng, nơi mọi người đang bàn tán rôm rả về bộ phim mới với sự tham gia của Nhậm Huyên thay thế cho Thiệu Hạ.
"Lần này Nhậm Huyên chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều fan."
"EQ cao thật đấy."
"Nói thật, lúc tôi xem bài đăng Weibo của cô ấy, tôi cũng bị sốc, thật tuyệt vời."
"Chín bỏ làm mười, chuyện này đích thị là do Lão Tống bày ra. Lão ấy quả là "mưu sâu kế hiểm"!"
Khương Nghênh nghe mọi người thảo luận, trong lòng dấy lên sự nghi hoặc, nhưng không hỏi.
Vài nhân viên cấp dưới vừa thấy bóng dáng Khương Nghênh, họ vội vàng cất tiếng chào "Chị Khương" rồi nhanh chóng im bặt, Khương Nghênh gật đầu: "Chào buổi sáng".
Khương Nghênh vừa bước vào văn phòng, một nhân viên trẻ lên tiếng, giọng pha chút ngại ngùng: "Chị Khương ơi, trên cổ chị..." Cô nhân viên còn chưa dứt lời, một đồng nghiệp khác đã nhanh nhảu xen vào, cố kìm nén tiếng cười: "Vết hôn đó chị!".
Ngay sau đó, mọi người phá lên cười.
"Nhìn chị Khương là biết rất hạnh phúc."
"Cậu cũng muốn có được hạnh phúc như chị Khương à?"
"Thôi đi, tôi là người có nguyên tắc, không bao giờ thèm muốn hạnh phúc của người khác."
Giữa tiếng cười đùa rộn rã của mọi người, Kiều Nam lặng lẽ tiến về phía văn phòng của Khương Nghênh, tay ôm chặt máy tính bảng và hai tập tài liệu.
Kiều Nam gõ cửa phòng, Khương Nghênh đang pha cà phê.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Nghênh nhẹ nhàng nói: "Vào đi."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Kiều Nam đẩy cửa bước vào và nở nụ cười rạng rỡ: "Chị Khương."
Khương Nghênh "Ừm."
Kiều Nam: "Bộ phim của Thiệu Hạ đã công bố Nhậm Huyên là người thay thế chính thức rồi".
Vừa nói, Kiều Nam vừa liếc nhìn cổ Khương Nghênh.
Ánh mắt Kiều Nam bỗng sáng bừng lên khi nhìn thấy dấu vết trên cổ Khương Nghênh, vẻ mặt tràn đầy phấn khích và tò mò.
Khương Nghênh nhìn Kiều Nam với ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, lông mày khẽ nhíu lại: "Tiểu Kiều".
Kiều Nam: "Vâng"
Khương Nghênh:Trên mặt chị dính gì à?".
Kiều Nam lắc đầu, sau đó che miệng cười: "Trên mặt thì không nhưng trên cổ thì có ạ".
Khương Nghênh: "..."
Xâu chuỗi với những gì đã xảy ra sáng nay, Khương Nghênh không khó để đoán ra dấu vết trên cổ mình.
Khương Nghênh khựng lại một thoáng, với tay lấy cốc cà phê rồi thong thả bước về bàn làm việc, vừa nhấp một ngụm vừa hỏi: "Hiệu quả của việc Nhậm Huyên công bố chính thức ra sao rồi?
Kiều Nam luôn ngưỡng mộ Khương Nghênh và Châu Dị, nhưng không hề mù quáng. Cô luôn nhìn nhận mọi việc bằng cái đầu tỉnh táo và sáng suốt của mình.
Nhận ra ý của Khương Nghênh, Kiều Nam nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, vừa đưa máy tính bảng vừa báo cáo: "Hiệu quả rất tốt ạ, chỉ trong vòng nửa tiếng đã thu hút được một triệu lượt tương tác từ người hâm mộ rồi".
Khương Nghênh đưa tay nhận lấy chiếc máy tính bảng từ Kiều Nam, cúi đầu nhìn, hơi sững sờ, ánh lên niềm vui sướng tột độ khi nhìn thấy những con số ấn tượng.
Trong poster mới nhất của đoàn phim, Nhậm Huyên như cố tình lẩn mình, nhỏ bé giữa khung hình, nhường trọn ánh đèn cho Thiệu Hạ với hình ảnh được phóng đại, mờ ảo đầy ẩn ý.
Bức ảnh rất đẹp, có sức hút thị giác mạnh mẽ.
Cứ như thể đang nói với khán giả rằng cô ấy đang thay thế Thiệu Hạ đóng bộ phim này.
Nhìn xuống phần bình luận, cũng toàn là những lời khen ngợi của khán giả.
[Trở thành fan rồi, trở thành fan rồi, chị gái thật sự là người đẹp có tâm]
[Đây là nhan sắc thần tiên gì vậy, hai người đẹp nhất trong lòng tôi]
[Tôi là fan của Thiệu Hạ, cảm ơn chị Huyên. ]
Khương Nghênh đọc lướt qua bài đăng quảng bá trên Weibo và phần bình luận sôi nổi của Nhậm Huyên, sau đó đưa máy tính bảng lại cho Kiều Nam.
Kiều Nam nhận lấy, cười nói: "Lần này Nhậm Huyên thật sự đã thu hút được rất nhiều fan."
Khương Nghênh: "Đều lợi cho cả hai bên."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Kiều Nam gật đầu.
Kiều Nam đang định nói gì đó thì điện thoại của Khương Nghênh đổ chuông.
Khương Nghênh liếc nhìn màn hình, cầm lên và nhấn nút nghe, "Alo, Cát Châu à".
Cát Châu: "Chu Hoài An xuất hiện rồi."
← Ch. 468 | Ch. 470 → |