Anh nhớ đêm đó
← Ch.014 | Ch.016 → |
Chu Dịch vừa dứt lời, Khương Nghênh xuyên qua làn khói thuốc nhìn anh, có chút đau đầu "Cho tôi thời gian ba năm."
Chu Dịch hờ hững nhíu mày: "Cái gì?"
Khương Nghênh mở miệng nói, "Hợp đồng của tôi với Chu thị còn ba năm, ba năm sau, tôi sẽ từ chức, đồng thời cũng sẽ ly hôn với anh."
Chu Dịch không trả lời ngay, cắn điếu thuốc, nhìn Khương Nghênh đầy ẩn ý.
Khương Nghênh cho rằng lúc này Chu Dịch đang lo lắng về việc phân chia tài sản sau khi ly hôn, liền nói: "Yên tâm, tiền của anh, tôi cũng không có mong muốn."
Chu Dịch giơ tay gỡ điếu thuốc khỏi môi mỏng giữa làn khói, vươn tay gõ tàn thuốc: "Vậy tôi được ích lợi gì?"
Khương Nghênh: "Lợi ích gì?"
Chu Dịch cười nửa miệng, "Kết hôn rồi ly hôn, tôi mà lại kết hôn nữa thì sẽ là lần thứ hai. Vậy trong cuộc hôn nhân này, em có thể cho tôi những lợi ích gì?"
Huyệt thái dương của Khương Nghênh giật giật: "Anh chơi của anh, tôi không quan tâm."
Chu Dịch giễu cợt: "Chỉ cái này thôi à?".
Khương Nghênh khẽ cau mày: "Vậy ý của anh là gì?"
Chu Dịch tự nhiên dang chân ra, nghiêng người về phía trước ngoắc ngón tay gọi Khương Nghênh.
Khương Nghênh mơ hồ nghiêng người về phía trước, Chu Dịch đột nhiên đưa tay ra sau ót cô, trực tiếp đem người câu đến trước mặt mình: "Nghênh Nghênh, em cho rằng tôi là Chu Duyên sao? Đạo đức giả, cùng em mập mờ vẫn là plato thức* sao."
*Nguyên văn CV là "Plato thức". Theo tìm hiểu thì Plato có nghĩa là tình yêu thuần khiết trong sáng, không có tình dục. Ai hiểu ý nghĩa của nó thì giúp t với.
Đêm nay Chu Dịch có nhiều hành động mập mờ khiến Khương Nghênh có chút không chịu đựng nổi.
Khương Nghênh vô thức giãy giụa, bàn tay mảnh khảnh đang cầm điếu thuốc của Chu Dịch đột nhiên dùng đầu ngón tay cọ mạnh vào khóe môi cô.
Khương Nghênh đau đớn hít một hơi, cô còn chưa kịp nói thì Chu Dịch đã thì thầm câu thứ hai bên tai cô: "Đừng tưởng tôi không biết, em muốn dùng tôi làm vỏ bọc để điều tra Chu gia."
Khương Nghênh nghe vậy, toàn thân cứng đờ, quên cả vùng vẫy.
Chu Dịch nhận ra Khương Nghênh có chút mất cảnh giác, cười lớn, nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ vào ót cô: "Bình tĩnh, em không đủ can đảm."
Hô hấp của Khương Nghênh cứng lại, "Anh biết từ khi nào?"
Chu Dịch thổi hơi nóng vào tai cô, "Đại khái là từ lúc em bắt đầu trèo lên... giường của anh."
Khương Nghênh, "..."
Khương Nghênh cho rằng tác phẩm của mình rất hoàn mỹ, nhưng ai có thể ngờ rằng cuối cùng vẫn bị Chu Dịch phát hiện.
Thời điểm Chu Dịch buông Khương Nghênh ra, Khương Nghênh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngước mắt đối mặt cùng anh.
Chu Dịch lấy điếu thuốc trên khóe miệng dập tắt, dùng đầu ngón tay kéo cổ áo sơ mi của mình một chút, uể oải nói: "Đừng căng thẳng quá, tôi không có hứng thú đối với việc điều tra Chu gia của em."
Khương Nghênh nhìn chằm chằm Chu Dịch một lúc, không dám bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt anh.
Sau khi xác nhận Chu Dịch không hề nói đùa, trái tim treo lơ lửng cũng rơi xuống: "Anh không lo lắng tôi sẽ làm ra chuyện bất lợi cho Chu gia sao?"
Chu Dịch trong mắt tràn đầy vô nghĩa, xương quai xanh gợi cảm của người đàn ông thấp thoáng trên cổ áo sơ mi của anh, "Em làm ra chuyện bất lợi cho Chu gia thì có liên quan gì đến tôi?"
Khương Nghênh mím môi, nhất thời không hiểu nổi Chu Dịch.
Rõ ràng anh ta cũng là người Chu gia, nhưng khi nói đến Chu gia, sự xa lánh và thờ ơ của anh khiến anh giống như một người ngoài cuộc.
Khương Nghênh chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó Chu Dịch còn là một thiếu niên nho nhã, nhưng không biết từ khi nào, cậu thiếu niên nho nhã này đột nhiên trở nên lệch hướng, ngoại trừ vẻ bề ngoài, các hành vi khác đều rối tinh rồi mù.
Chu Dịch dứt lời, thấy Khương Nghênh im lặng không nói gì, liền đứng dậy đi tới cạnh chân cô.
Nhân lúc Khương Nghênh còn đang thất thần, anh cúi người tới đặt tay lên lưng ghế của cô, đưa tay bao trọn cô vào lòng, nói bằng một giọng trầm thấp quyến rũ: "Nghênh Nghênh, anh rất nhớ đêm đó, anh nhớ em..."
← Ch. 014 | Ch. 016 → |