← Ch.059 | Ch.061 → |
Ra khỏi cung Tường Phúc, nhận thấy trời bắt đầu mưa, lại còn có gió, độ ấm giảm hẳn, vừa đi vừa cảm thấy hơi lạnh xuyên thấu qua quần áo, có phần khó chịu. Tư Mã Nhuệ cầm một chiếc ô, cùng Mộ Dung Phong bước đi trong mưa gió.
Mưa thu câm lặng, lạnh lẽo, cực kỳ yên tĩnh, lại mang một hương vị tao nhã, khiến lòng người rung động.
"E là tối nay không có trăng mà ngắm." - Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói.
"Thực ra cũng chẳng hay ho." - Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói - "Người trong cung này thường không ra mặt, giờ đến Tết Trung Thu, cái chính là muốn làm cho tổ mẫu vui vẻ một chút, sự mới mẻ này có thể khiến nàng lóa mắt, nhưng cũng là cơ hội để các tần phi tranh giành tình nhân, có tần phi cả năm chỉ có một hai ngày tết này mới được gặp mặt Hoàng thượng, cho nên phải dùng mọi cách để làm Hoàng thượng vui, làm Hoàng thượng để ý. Ta cuối cùng luôn là chuồn ra giữa chừng."
Mộ Dung Phong không nói gì, mặt có chút hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới rằm tháng tám khi còn là Bạch Mẫn, ngày ấy rằm tháng tám còn quây quần cùng cha mẹ, mẹ làm cả một bàn ăn ngon, lúc ăn cơm, cha mẹ cứ lải nhải hoài, thúc giục nàng mau tìm một người thích hợp mà cưới đi, nhìn thấy cái bộ dạng lúc này của nàng, họ sẽ thế nào nhỉ?
Nhớ về họ, cũng chỉ vô ích thôi, chỉ là nhớ mà thôi, e là bây giờ Bạch Mẫn còn đang say ngủ, đây chỉ là một giấc mộng của Bạch Mẫn, Mộ Dung Phong cũng chỉ là một nhân vật trong giấc mộng của Bạch Mẫn mà thôi, tất cả rồi sẽ tan biến.
Dùng cơm trưa xong, Tư Mã Nhuệ bị Tư Mã Triết phái người tới gọi đi rồi.
Mộ Dung Phong cảm thấy có chút mệt mỏi, thời tiết thế này, rất thích hợp để ngủ, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng đi ngủ, miễn cho buổi tối hết sức chống chịu. Ôm lấy chăn bông, cảm thấy rất thoải mái, nghĩ nhiều làm gì, kệ nó đi, đã như vậy rồi, nàng có thể làm gì chứ, thôi thì tận hưởng hiện tại.
Bây giờ cũng không phải tệ, là thái tử phi, ra vào có người hầu hạ, cơm áo không phải lo, lão công cũng rất anh tuấn, lại còn là thái tử, haha, ngẫm lại, cũng đành phải tự an ủi mình như thế, nhưng mà cứ nghĩ tới, lại không kìm được nước mắt, nỗi nhớ dù có bị đè nén lại, hơi lơ là một chút sẽ trào dâng. Nàng nhớ kiếp ấy của nàng, người thân bè bạn của Bạch Mẫn, mà chỉ có thể nhớ, không thể gặp, khoảng cách này không phải chỉ là một thành phố, một đất nước, mà là cả một triều đại, khoảng cách một ngàn năm.
Khi Tư Mã Nhuệ trở về, Mộ Dung Phong đã ngủ rất say, hắn cũng không đánh thức nàng dậy, hôm qua đã thức cả một đêm, khó mà không buồn ngủ, đành dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hương hoa quế ẩn hiện, như có như không, như thực như ảo. Chỉ nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, nhẹ nhẹ lọt vào tai. Trong lòng đã có cảm giác thỏa mãn, được như thế này, đã quá may mắn rồi, giữa biển người mờ mịt, có thể gặp được Mộ Dung Phong, hắn thật không mong gì hơn! (Juu: anh chả có tham vọng gì cả, mới gặp đã thỏa mãn =. =")
Đã muộn lắm rồi mà mưa vẫn chưa ngớt, rằm tháng tám năm nay chắc chắn là không có trăng để ngắm, hơn nữa còn rất lạnh.
Mộ Dung Phong cố ý chọn chiếc áo choàng dày màu vàng nhạt, dù cho ngày thường thích giản đơn thế nào, tới ngày lễ tết, cũng phải chú ý một chút. Bên trong cũng là quần áo cùng màu, trên tóc đen cài xéo một cây trâm phượng, gài thêm mấy bông hoa quế, có hương thơm tự nhiên không lộ liễu, lịch sự tao nhã và tươi mát, tự mình thấy cũng được.
"Thấy sao?" - Quay đầu hỏi Tư Mã Nhuệ vừa từ ngoài vào.
Khi nàng tỉnh lại, Tư Mã Nhuệ đã sớm tỉnh lại rồi, khi Xuân Liễu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, hắn cũng đi thay quần áo, thực ra Tư Mã Nhuệ là một nam tử rất là anh tuấn (Juu: chuyện, soái ca nhà ta mờ), lúc này, mặc một chiếc áo khoác nhạt màu, thắt lưng đeo mảnh ngọc bội màu đen, đơn giản mà cao quý, dù danh tiếng có bừa bãi thế nào, vẫn không thể không nói rằng Tư Mã Nhuệ rất là nổi bật.
"Đẹp lắm." - Tư Mã Nhuệ khen ngợi, nghe ra được là thật lòng thật dạ.
Mộ Dung Phong mỉm cười, tinh nghịch nói - "Ngươi cũng đẹp lắm."
Trời mưa to, nên phải ngồi kiệu, tới cung Tường Phúc thì dừng lại, mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong, cung Tường Phúc bình thường yên ắng lúc này cũng thật là náo nhiệt.
Thái hậu ngồi ở chính giữa, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, Lưu phi, Ngô phi, cũng ngồi bên cạnh, các tần phi ngồi bên Hoàng thượng do Cao công công sắp xếp, đều theo thứ tự mà ngồi, Tuyết phi và Lệ phi cũng ngồi cách Hoàng thượng không xa, còn có một số tần phi không được may mắn như thế, hầu hết đều bị an bài cho ngồi ở vị trí rất xa xôi hẻo lánh.
Bốn vị thái tử cũng mang theo gia quyến lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, nếu các thái tử có thiếp, hôm nay cũng không được xuất hiện, chỉ có thái tử phi mới được tham dự.
Tư Mã Nhuệ dẫn theo Mộ Dung Phong ngồi xuống chỗ của họ, trên mặt bàn phía trước bày chút trái cây và điểm tâm, trên ghế có đệm mềm, ngồi cũng thoải mái.
Mộ Dung Phong nhận ra Mộ Dung Tuyết, hôm nay nàng đặc biệt thu hút ánh mắt người khác, mặc một chiếc quần lụa đỏ thẫm, dù trời rất là lạnh, vẫn để hở hai vai, màu đỏ thẫm bó lấy da thịt trắng như tuyết, yếu ớt nõn nà, tóc đen lớp lớp vấn lên, gài thêm một đóa phù dung xinh đẹp, nhẹ nhàng mà đáng yêu, nhìn nàng, Mộ Dung Phong đã nghĩ tới Dương Quý Phi(Juu: chị gái này quá nổi tiếng rồi nhở =. =", 1 trong tứ đại mỹ nhân TQ). Hôm nay Mộ Dung Tuyết như vậy nhất định là có mục đích, mà khả năng duy nhất chính là...thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.
Biểu hiện của Mộ Dung Tuyết có vẻ rất tự tin, đêm đó trước khi Xuân Liễu tới Tuyết Uyển, Mộ Dung Thiên đã sai nô tỳ mang tới cho Mộ Dung Tuyết một phong thư, trong thư chỉ có một dòng, viết rõ ràng rành mạch - "Dĩ sắc thị quân" (Juu: lấy sắc đẹp để la liếm vua ấy mà), là chữ của đại tỷ, nàng nhận ra.
Dĩ sắc thị quân, suy nghĩ cả một đêm mới hiểu ra được.
Ban đầu, Hoàng thượng thích nàng, chỉ bởi vẻ ngoài xinh đẹp và thân thể tươi trẻ của nàng, nếu muốn bám trụ lại ở trong hoàng cung, không bị Hoàng thượng lạnh nhạt, cũng chỉ có thể làm vậy. Đây là con đường duy nhất có thể đi!
Vậy nên tối nay nàng cố ý trang điểm như vậy, còn sẵn sàng thể hiện bản thân.
Mộ Dung Thiên chỉ liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, cũng không nhìn lâu, khi viết thư đã khó nghĩ biết bao nhiêu rồi, nàng chẳng bao giờ dám nghĩ đến, khuyên bảo muội muội mình lấy sắc đẹp quyến rũ Hoàng thượng nữa, nhưng điều khó chịu nhất chính là nỗi lòng của mình, mà chuyện của phụ thân đã kích động nàng.
Mộ Dung Tuyết, đúng như lời Mộ Dung Phong nói, dù sao cũng là muội muội ruột thịt của mình, xảy ra chuyện làm sao không giúp cho được? Mộ Dung Phong đã giúp nàng đối phó Lệ phi rồi, vậy mình cũng phải giúp nàng đối phó Lưu phi, Lệ phi cũng chỉ là vai phụ thôi, lợi hại là Lưu phi kia, thấy phái Triệu Cương qua, Mộ Dung Thiên tin chắc bên trong có tính toán.
Triệu Cương không phải chỉ đơn giản là vì bảo vệ cho Mộ Dung Tuyết mà bị Lưu phi phái qua, sự hiện diện của hắn nhất định có động cơ mờ ám.
Nhất là nàng còn nghe tin người nhà của Triệu Cương đột nhiên biến mất.
Mộ Dung Thiên trong lòng hiểu rõ, mục đích Lưu phi an bài Triệu Cương nhất định là để ngăn chặn mọi cơ hội. Hoàng cung này u ám như vậy đấy, khiến cho trái tim người ta trở nên băng giá, cho nên, Mộ Dung Tuyết phải bám lấy Hoàng thượng thì mới có thể sống sót an toàn trong cung.
Mọi người đều yên vị, lại cảm thấy một bầu không khí cổ hủ nặng nề, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã, biểu hiện với người bên cạnh đều vui sướng chân thành, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái thế nào đó.
"Thực ra tẻ nhạt, còn rất nhàm chán, cũng không biết vì sao tổ mẫu cứ thích hàng năm tổ chức tết Trung Thu thế này, chi bằng một nhà dăm ba người ngồi quây quần, haha tâm sự, còn ý nghĩa hơn." - Tư Mã Nhuệ lười biếng nói, biểu tình có chút chán nản - "Giờ thì hay rồi, ai ai cũng tốt đẹp ngồi bên nhau, ai cũng phải dò đoán suy nghĩ của người khác, ăn không ngon, ngồi không yên, lại còn phải rình mọi biện pháp để làm Hoàng thượng vui, chờ một lát đến lúc các tần phi hiến nghệ, chúng ta sẽ lẳng lặng chuồn ra, về phủ mình, được không?"
"Ít nhất lúc này còn chưa được!" - Mộ Dung Phong không chịu thương lượng nói - "Ngươi cảm thấy nhàm chán, nhưng ta lại thấy thú vị, ta còn muốn xem một chút hôm nay Mộ Dung Tuyết sẽ tranh thủ tình cảm như thế nào với Lệ phi, Lưu phi. Hồi phủ cùng lắm cũng chỉ ngồi, đọc sách, trò chuyện, làm sao náo nhiệt được như nơi đây."
Tư Mã Nhuệ nhún vai một cái, cười cười nói - "Quên mất đây là rằm tháng tám đầu tiên của nàng ở trong cung, có lẽ còn có thể cảm thấy thú vị, ta đành liều mình bồi quân tử, cùng nàng ngồi xem vậy."
← Ch. 059 | Ch. 061 → |