← Ch.37 | Ch.39 → |
Nhung Hâm Lỗi đứng trên khu căn cứ đối diện với hơn một trăm binh sĩ thụ huấn, thân hình thẳng tắp tầm mắt quét xuống dưới, ban đầu là mặt lạnh chăm chú nhìn, quan sát từng biểu hiện trên mặt bọn họ, lúc này Trì Gia Hựu đem cái loa đến.
Nhung Hâm Lỗi đưa tay cầm loa Trì Gia Hựu mang tới, lớn tiếng nói: "Tin rẳng mọi người đều chuẩn bị tốt về mọi mặt mới tiến vào đội bắn tỉa, nhưng phải vượt qua khảo hạch dưới đây mới được lưu lại, còn lại đều trở về đơn vị cũ. Muốn thể hiện quyết tâm, mọi người nhất định phải xuất ra chút hết bản lãnh".
Mọi người đều nhìn phía trước không chớp mắt, nghe Nhung Hâm Lỗi phát biểu, một lần nữa hô to khẩu hiệu, sau khi xong xuôi tất cả giải tán đi tới căng tin ăn cơm, chuẩn bị buổi chiều bắt đầu huấn luyện.
Nhung Hâm Lỗi hoàn thành kiểm duyệt ở căn cứ, đợi mọi người giải tán hết liền đi tới căng tin, Lúc này Trì Gia Hựu vội vàng theo sau anh, hai người đi giữa căn cứ mênh mông, trên bãi cỏ trước mặt xe tăng đang từ từ đi qua, kèm theo từng trận tiếng vang cạc cạch, bụi đất cuồn cuộn bay lên, cảnh vật xung quanh trong nháy mắt bỗng trở nên mơ hồ không chịu nổi.
Anh cứ trầm ngâm đi trên căn cứ như vậy, bước chân vững chắc ổn định, một thân quân trang vừa vặn thẳng tắp làm nổi bật lên vẻ cao ngạo tuấn tú, phát hiện ra Trì Gia Hựu vẫn theo phía sau mình, lúc này Nhung Hâm Lỗi khẽ liếc mắt nhìn anh ta nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Lão Hạng, chuyện bên kia làm thế nào rồi?"
Trì Gia Hựu ở phía sau vừa đi vừa đáp: "Tất cả đều theo mong muốn."
"Đội trinh sát thiết giáp bọn họ cứ như vậy thiếu nhân lực rồi hả?" Nhung Hâm Lỗi cau mày xoay người hỏi ngược lại.
"Không phải, binh sĩ trong tiểu đoàn cũng do bọn họ đề xuất, chắc là cũng muốn chọn ra một số tay súng bắn tỉa khá để trợ giúp, chỉ là lần này ông ta lại nợ chúng ta một nhân tình." Trì Gia Hựu nói xong tự cười cười.
"Cũng không thể nói như vậy, dù sao mấy mầm non tốt bên đội chúng ta đều từ phía bọn họ chuyển qua, diễn tập quân sự có bọn họ làm hỏa lực che chở cũng không có gì không tốt." Nhung Hâm Lỗi nói xong liền lui một bước về phía sau do dự nhìn Trì Gia Hựu rồi vỗ vỗ bờ vai anh. Năm đó Trì Gia Hựu mới 8 tuổi, vị thượng úy trẻ tuổi này, dường như luôn khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cho tới nay, bất luận là huấn luyện binh lính hay thi hành nhiệm vụ hai người đều cực kỳ ăn ý, anh cũng luôn đánh giá cao Trì Gia Hựu, giống như nhìn thấy mình khi còn trẻ ở trên người anh ta.
"Lão đại nói cũng đúng, bước tiếp theo kế hoạch huấn luyện nên làm thế nào, liệu có chỉ thị gì không?" Trì Gia Hựu ở bên cạnh khiêm tốn xin ý kiến. Mặc dù mỗi lần đều là anh mang binh đi huấn luyện, nhưng vẫn phải nghe một chút ý kiến cùng chỉ đạo của Nhung Hâm Lỗi, dù sao Hâm Lỗi mới là thủ trưởng.
"Ừ, trước cứ dựa theo quy định để xây dựng kế hoạc huấn luyện, nếu có thêm ý tưởng gì mới, hoặc muốn gia tăng độ khó, cũng có thể bổ sung. Tóm lại bản thân quyết định dứt khoát là được, không có gì cần lo lắng." Nhung Hâm Lỗi nói xong liền nở nụ cười với Trì Gia Hựu, hai người vừa đi vừa nói chả mấy chốc đã tới cửa căng tin.
Hai người vừa vào nhà ăn, Nhung Hâm Lỗi cùng Trì Gia Hựu tìm chỗ ngồi xuống, lại thấy chính trị viên Đơn Thái Xa ở bàn đối diện cầm bát, xoay người đi về phía hai người bọn họ, trực tiếp ngồi đối diện với Nhung Hâm Lỗi, chuẩn bị cùng ăn cơm với anh, lúc này mọi người xung quanh đều vùi đầu ăn cơm, không ai chú ý tới động tĩnh bên này của họ.
Nhung Hâm Lỗi nhíu mày theo thói quen, nhìn cử động kỳ lại của chính trị viên. Nếu là trước đây anh đã sớm coi như không thấy gì, chỉ là hôm nay không biết tại sao anh cảm thấy nhất định phải chuẩn bị sẵn tinh thần về chuyện này."
Vẻ mặt Đơn Thái Xa dáng vẻ hào hứng bừng bừng nhìn bọn họ hỏi: "Nói, cả hai không có ý định thông báo một chút chuyện riêng."
Đôi đũa trên tay Nhung Hâm Lỗi dừng lại, xiết chặt chân mày nhìn lão một lúc lâu, lập tức trao đổi ánh mắt Trì Gia Hựu, rồi im lặng không nói gì. Anh căn bản không muốn để ý đến vị chính trị viên dài dòng này, mỗi lần chỉ cần nhắc đến chuyện cá nhân hoặc là đồng đội nào đó tìm đối tượng, lão đều cực kỳ ân cần hỏi han một phen.
Trì Gia Hựu che miệng lại ho nhẹ một tiếng, liếc mắt một nhìn thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi chợt trầm xuống như anh mong đợi: "Chính ủy, ngài cũng đừng bà tám như vậy chứ?"
"Chuyện này cũng gọi là bà tám sao, bạn đời của quân nhân cũng nằm trong phạm vi cần phải quan tâm." Nói xong nhìn về phía bọn họ cườ hắc hắc, khiến cho Nhung Hâm Lỗi cự kiềm chế tức giận không bùng nổ.
"Gia Hựu trước hết không cần nói đến, thằng nhóc này cùng cô gái nhỏ kia còn lâu, ngược lại là Hâm Lỗi, lần trước trong phòng làm việc của đoàn trưởng tôi vô tình nhìn thấy báo cáo kết hôn, à, hình như là viết rồi nhỉ?" Nói xong câu cuối cùng còn cố ý hạ thấp âm lượng tiến tới bên tai Nhung Hâm Lỗi nhỏ giọng hỏi, làm như sợ người bên cạnh nghe thấy, tránh mang tới một đám người muốn tham gia náo nhiệt.
Sắc mặt Nhung Hâm Lỗi đen sì, một lúc sau mới khôi phục bình tĩnh nhìn chăm chú vào Đơn Thái Xa, nhíu mày cười một tiếng hậm hực nói: "Thì sao, có phải định từ chối phê chuẩn."
"Nào dám, ai có cái quyền lực đó, tên nhóc, thật ra thì nên sớm làm như vây, cô gái nhỏ kia vất vả theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, đâu có dễ dàng gì. Dù sao cũng đã trói con nhà người ta lại rồi, nên cho cô ấy một câu trả lời thích hợp, không phải sao." Đơn Thái Xa vừa dứt lời, ở bên cạnh Trì Gia Hựu nhếch miệng cười thành tiếng. Mọi người vừa vặn nghe được phần sau câu chuyện, tất cả ngơ ngác nhìn nhau một lúc, rồi đưa mắt nhìn về phía bàn Nhung Hâm Lỗi, trong nháy mắt chợt hiểu rõ cười ầm lên.
Nhung Hâm Lỗi thầy mọi người đều khó hiểu nhìn mình, nhất là tiếng cười ngoài dự đoán của Trì Gia Hựu, sắc mặt Nhung Hâm Lỗi càng đen hơn, "Lão Đơn, ăn cơm đi, làm gì mà nhiều lời như vậy!" Nói xong ăn qua loa vài miếng liền quay trở về phòng làm việc.
Thật là viết báo cáo kết hôn cũng bị chính trị viên trêu chọc một phen, chỉ trách anh năm đó mạnh miệng cam đoan với Đơn Thái Xa anh và Trần Cẩn là không thể nào. Bây giờ nghĩ lại ai có thể đoán trước được tương lai, giống như chính bản thân anh cũng không ngờ Trần Cẩn sẽ thích mình, đến cuối cùng hai người bọn họ lại thuận nước đẩy thuyền ở cùng một chỗ. Thế nên mới trở thành nhược điểm cho người khác công kích, thậm chí ngay cả Trần Cẩn thỉnh thoảng cũng đem chuyện này ra trêu chọc anh. Nghĩ tới đây Nhung Hâm Lỗi khẽ cười, sớm biết kết quả sẽ thế này thì ban đầu anh không nên làm vậy.
Hiện tại cơ hội của anh đều bị phá hủy rồi.
Cặp oan gia Hàn Tinh Tinh cùng Đoạn Cao Thụy coi như đã làm lành. Sau một hồi giận dỗi, Hàn Tinh Tinh liền gọi điện báo tin mừng cho Trần Cẩn, nói rằng Đoạn Cao Thụy đã liên tục hứa hẹn cam đoan với mình, ở đầu dây bên kia Trần Cẩn chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lúc quan trọng còn phụ họa mấy câu theo Hàn Tinh Tinh, lần này Đoạn Cao Thụy chủ động nhận sai khiến Hàn Tinh Tinh vui mừng không nói nên lời.
Đã hẹn chủ nhật cùng ra ngoài dạo phố, nên cô tạm thời bỏ qua buổi hẹn với Nhung Hâm Lỗi để đến chỗ Hàn Tình Tinh. Thật ra có đôi khi cô cảm thấy tình bạn khó có thể so sánh với tình yêu, nhưng có lúc lại phát hiện ra hai vấn đề này cũng không có gì xung đột.
"Tinh Tinh, mình nhớ cửa hàng lần trước chúng ta đến cũng có rất nhiều quần áo đẹp, chắc là có mẫu mới rồi, chúng ta đi xem một chút đi."
"Được, mau đi thôi." Vừa nghe đến mẫu trang phục mới, ánh mắt Hàn Tinh Tinh bỗng phát sáng rực rỡ, kéo Trần Cẩn liên tục đi về phía trước.
"Đi chậm một chút, cậu gấp cái gì chứ." Có thể do Hàn Tinh Tinh kéo đi nhanh quá, Trần Cẩn có chút không chịu nổi. Cô dùng sức thoát ra khỏi bàn tay đang nắm cánh tay mình, tiếp tục đi về phía trước. Đôi khi con gái là một loại động vật rất đáng sợ, từ việc đi dạo phố có thể thấy rõ điểm này, càng đi càng hưng phấn, nhất là chính mình lại chọn được một bộ lại thêm một bộ quần áo vừa ý.
Hai người đi đi dạo đến khi trời tối, trên tay cũng xách theo túi lớn túi nhỏ quần áo, đang chuẩn bị qua cầu vượt bắt xe.
"Phải rồi Tinh Tinh, tại sao hôm nay không bồi anh Đoàn nhà cậu?" Trần Cẩn tò mò hỏi một câu.
"Anh Đoàn nhà mình không có bận rộn giống người kia nhà cậu, hơn nữa anh ấy rất sợ cùng tớ đi dạo phố, nhiều nhất là một giờ đồng hồ, nhiều hơn là anh ấy sẽ nổi nóng. Tuy có lúc bận cả ngày lẫn đêm nhưng thời gian rảnh tuyệt đối nhiều hơn so với vị kia nhà cậu, cho nên không vội." Nói xong hướng về phía Trần Cẩn làm mặt quỷ. Trần Cẩn đành bất đắc dĩ nhìn cô.
Hai người xách theo đồ đang hăng say vừa đi vừa trò chuyện, "A, !" Trần Cẩn bỗng hét lên một tiếng, thân thể chợt khụy xuống, may mắn Hàn Tinh Tinh ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô. Lúc này túi xách trong tay cô đều rơi hết, đợi Trần Cẩn đứng vững, Hàn Tinh Tinh đành phải khom người thay cô nhặt đồ.
Bởi vì đang đi trên bậc thang, phía sau còn rất nhiều người đi đường nên Hàn Tinh Tinh không thể làm gì khác đành đỡ Trần Cẩn tập tễnh đi nơi dừng chân phía trước nghỉ tam. Hóa ra là tại lúc cô bước xuống bậc thang, không chú ý nhìn đường nên hụt chân, ngay cả gót giày chân trái cũng bị gãy. Nhìn mũi giày gãy gập xuống đất, Trần Cẩn ngượng ngùng cúi đầu, một chân xỏ giày, vịn tay Hàn Tinh Tinh nhảy lò cò đi tới dưới tàng cây bên đường nghỉ ngơi.
"Cẩn Cẩn, không sao chứ? Có đau hay không để tớ xem một chút?" Hàn Tinh Tinh xắn ống tay áo lên, cúi đầu nhìn Trần Cẩn cùng chiếc giày gãy gót, thật ra nhìn rất giống giày đế bằng. Cô nhìn kỹ một chút, lại cúi người, vươn một tay nắm lấy gót chân Trần Cẩn.
"Tinh Tinh làm gì thế, có cái gì hay đâu mà nhìn, tớ không có việc gì, nhưng mà giày này có vấn đề, vừa rồi chỉ không cẩn thận bước hụt liền gãy gót, làm tớ xấu hổ muốn chết." Trần Cẩn bĩu môi, sắc mặt khẽ ửng hồng, dưới ánh đèn màu ấm áp đương nhiên không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ là giọng nói lộ ra vài phần ngượng ngập, ngại ngùng.
"Làm sao bây giờ, từ cửa hàng đến chỗ này ít nhất cũng mất một tiếng, quay trở lại mua cũng không kịp. Không may lại gặp phải đám lưu manh lần trước thì biết làm sao, phải đi lên đoạn đường phía trước mới đón được taxi." Nói xong Hàn Tinh Tinh nhìn chằm chằm chân cô một lúc lâu, Trần Cẩn nghi ngờ nhìn Hàn Tinh Tinh bật thốt lên: "Làm sao thế?"
Hàn Tinh Tinh không vội vàng trả lời, hình như chợt nghĩ ra cái gì đó, âm thanh nhỏ nhẹ dụ dỗ nói: "Không có việc gì, có cách rồi, nghe tớ, bỏ chân xuống, " Hàn Tinh Tinh ở một bên chỉ đạo, thấy Trần Cẩn dùng vẻ mặt nghiêm túc hoài nghi mình, liền nhấn mạnh: "Nghe tớ, không sai đâu, nâng chân phải lên, cởi chiếc giầy kia ra."
Lúc này Trần Cẩn nửa tin nửa ngờ hạ chân trái xuống, vừa nhấc chân phải, Hàn Tinh Tinh nhanh chóng cởi giầy cô ra, Trần Cẩn còn không kịp ngăn cản, một tiếng "Cộp!" Hàn Tinh Tinh bẻ gãy nốt chiếc gót còn lại, động tác gọn gàng, dứt khoát, không chút do dự. Nhìn chiếc gót giầy nằm trên mặt đất, Hàn Tinh Tinh có chút thỏa mãn với kiệt tác của mình, nháy mắt ý bảo Trần Cẩn nhanh chóng xỏ giầy.
Lần này giày cao gót cực kỳ thành công biến thành giày đế bằng.
Trần Cẩn không thể tin nhìn Tinh Tinh, bật thốt lên: "Chị gái, đây là làm sao?" Cô nhịn tức giận không có phát tác, có lẽ sau một thời gian ở cùng một chỗ với Nhung Hâm Lỗi, tính tình cũng tốt lên không ít.
"Vì để giữ cơ thể thăng bằng, đi bộ không gặp trở ngại, thấy thế nào, cách này là nhanh nhất hiệu quả nhất. Cứ coi như thành giầy đế bằng là được, dù sao về đến nhà cũng bỏ đi, nên cứ lờ đi phía dưới của nó đi." Hàn Tinh Tinh vừa nói, vừa nhìn cô cười đắc ý.
"Không phải, sao cậu luôn làm những chuyện tuyệt diệu như vậy chứ?" Trần Cẩn thật sự không nhịn được, chỉ đành nhìn Tinh Tinh dở khóc dở cười.
"Tuyệt diệu? Chưa xem qua một bộ phim giống như vậy à, nữ chính bị gãy gót giầy, nam chính bẻ nốt chiếc gót còn lại. Như vậy hai chiếc giầy gãy gót lại thành một đôi giầy đế bằng, đi bộ cũng dễ dàng hơn, không cần khập khiễng nữa. Dù sao chỉ đi về phía trước một chút nữa thôi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian." Hàn Tinh Tinh hào hứng bừng bừng, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt của Trần Cẩn.
Trẩn Cẩn nghe thấy câu trả lời, nhất thời hai mắt cảm thấy choáng váng, tại sao trong phim nam chính có thể hành động kỳ quặc như vậy, còn kéo bạn mình học hỏi theo.
Hai người mải tranh luận, không biết ở bên này Nhung Hâm Lỗi đã chờ đợi đến phát bực, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ mà Trần Cẩn vẫn chưa về, chẳng lẽ cô không biết hôm nay mình trở về à. Để sớm gặp cô, vừa kết thúc huấn luyện anh lập tức lái xe đi, không ngờ cô gửi tin nhắn thông báo cùng Hàn Tinh Tinh đi dạo phố, hơn nữa đến bây giờ còn chưa về. Trải qua chuyện lần trước, chỉ cần đến tối không thấy cô về anh lại cảm thấy lo lắng. Sợ cô lại gặp phải bọn lưu manh lần trước, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt Nhung Hâm Lỗi liền đen lại, cuối cùng không kiềm chế được nữa, nhanh chóng bấm điện thoại.
Lúc này Trần Cẩn cùng Hàn Tinh còn đang đứng ở ven đường chờ xe, càng về đêm người đi lại càng lúc càng nhiều, chen chúc trên xe buýt còn chưa nói, ngay cả taxi đều có khách. Lúc này di động của Trẩn Cẩn chợt đổ chuông, vừa bấm nghe máy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh chất vấn: "Em đang ở đâu, giờ này sao còn chưa về nhà?" Nhung Hâm Lỗi cố kìm xuống tức giận trong lòng, tra hỏi cô.
"Em đang đợi xe." Trần Cẩn nói xong còn liếc mắt một cái.
"Có phải chưa bắt được xe, giờ em đang ở chỗ nào? Anh tới đón." Nhung Hâm Lỗi hiếm khi tốt tính hỏi.
"Em đang ở..." Nói xong, Trần Cẩn hậm hực liếc Hàn Tinh Tinh, ngập ngừng thông báo địa chỉ.
Sau khi cúp điện thoại, chưa đầy nửa tiếng, Nhung Hâm Lỗi đã nhanh chóng đến nơi.
Dừng xe ở ven đường, Nhung Hâm Lỗi lạnh mặt hạ cửa kính xe xuống, hướng về phía Trần Cẩn gọi: "Nhanh lên xe." Hàn Tinh Tinh biết điều ngồi phía sau, mạnh mẽ đẩy Trần Cẩn về phía ghế lái phụ.
Nhung Hâm Lỗi cũng không lập tức lái xe, mà căng mặt quay sang liếc Trần Cẩn một cái, cái nhìn đó khiến trong lòng Trần Cẩn phát run. Đột nhiên thấy anh cúi người, cạch một tiếng giúp cô thắt dây an toàn.
Dọc đường đi, Nhung Hâm Lỗi không nói tiếng nào, anh im lặng Trần Cẩn dĩ nhiên không dám chủ động lên tiếng, nhìn sắc mặt anh kém thế cô nào dám mở miệng. Sau khi đưa Hàn Tinh Tinh về tới nhà, hai người lái xe về chỗ của mình, vài phút trôi qua Nhung Hâm Lỗi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe: "Có biết chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi không?"
Trần Cẩn buột miệng đáp: "Bẩy ngày, sáu tiếng." Nói xong còn nheo mắt hơi liếc Nhung Hâm Lỗi một cái. Bên trong xe, ánh đén hắt lên mặt anh, hiện rõ đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, Trần Cẩn âm thầm suy nghĩ người đàn ông của cô càng nhìn càng thấy đẹp trai.
"Ngược lại em nhớ rất rõ." Nhung Hâm Lỗi nhàn nhạt mở miệng, chỉ là giọng nói không có lạnh nhạt như lúc nãy.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa, em chỉ nghĩ ra ngoài dạo một chút, mấy ngày nay đi làm hơi mệt." Trần Cẩn lên tiếng giải thích, không phải cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Nhung Hâm Lỗi.
Đến nhà, Nhung Hâm Lỗi nhanh chóng cởi dây an toàn xuống xe, vòng qua tay lái phụ giúp cô xách đồ. Trần Cẩn mở cửa xe, đặt chân xuống đất, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, thân hình chợt nghiêng về phía trước. Nhung Hâm Lỗi thấy thế cực kỳ khẩn trương bước nhanh lên trước đỡ lấy cô. Hóa ra nguyên nhân là tại đôi giầy gãy gót, cô cũng quên mất đôi giày đã biến thành đế bằng, lúc xuống xe vẫn theo thói quen cũ, nên mới bị mất thăng bằng.
"Sao rồi? Có phải chân bị thương không?" Nhung Hâm Lỗi cúi đầu, ân cần diụ dàng hỏi cô.
"Không phải." Nói xong Trần Cần đi tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cửa vừa mở, còn chưa kịp thay dép, Nhung Hâm Lỗi đã nhanh tay đóng cửa, kéo Trần Cẩn ép lên mặt cửa gấp gáp hôn cô, túi đồ trong tay Nhung Hâm Lỗi rơi đầy đất, cảm thấy Nhung Hâm Lỗi thỏa sức cướp đoạt trong miệng mình, sau vài giây, Trần Cẩn ôm chặt eo anh, đưa lưỡi chủ động hôn lại. Hai người quấn quýt một lúc lâu, chờ đến lúc Nhung Hâm Lỗi thở hổn hển buông cô ra. Mặt Trần Cẩn đỏ bừng đẩy anh một cái tức giận nói: "Nhung Hâm Lỗi, rốt cuộc anh có bao nhiêu đói khát vậy!"
"Có biết không, đã lâu rồi mình không làm chuyện đó, nếu không khát khao thì thật bi thảm. Có bà xã ở bên cạnh còn không đụng chạm, là có ý gỉ? Hả?" Anh cũng không buông cô ra, cúi đầu cắn nhẹ tai cô, càng dùng sức ép sát cô lên cửa, đưa tay ôm chặt eo cô, hung hăng chất vấn, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Không hiểu tại sao một ngày không nhìn thấy vợ mình, trong lòng anh liền cảm thấy cực kỳ buồn bực.
"Lần trước đã nói gì? Có nhớ đã đồng ý thực hiện tốt?" Anh không có ý định buông cô ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú lạnh giọng chất vấn lần nữa.
Trần Cẩn nhịn xuống đau đớn, chậm rãi lên tiếng: "Lần trước nói không được về trễ, kết quả ..." Còn chưa nói hết Nhung Hâm Lỗi đã dùng sức cắn bả vai cô, Trần Cẩn đau đến nỗi hét lên một tiếng.
Trần Cẩn cắn răng, há miệng cắn cằm Nhung Hâm Lỗi. Cô cũng không phải loại người bị bắt nạt để mặc Nhung Hâm Lỗi giở trò, dù sao cũng hòa nhau, cắn xong cô hài lòng liếm liếm môi, Nhung Hâm Lỗi nhíu nhặt chân mày, sờ cằm, cúi đầu nhìn Trần Cẩn đang cười đắc ý, ôm chặt cô vào trong ngực.
"Nhung Hâm Lỗi, anh dữ cái gì! Em còn chưa được ăn cơm này, giầy cũng bị gãy." Trần Cẩn có chút buồn bã lên tiếng ngăn cản hành động tiếp theo của Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong hơi ngẩn ra, lại cúi đầu nhìn cô, đôi giầy cao gót bình thường cô thích đi biến thành giày đế bằng. Dáng người của anh cũng không tệ, cao hơn cô một cái đầu, từ góc độ này nhìn một lúc lâu anh mới hiểu. Nếu không nhìn kỹ thật sự cũng không phát hiện ra đây là giầy đế bằng, sau khi nhìn một lúc lâu anh khẽ cười.
Nhìn dáng vẻ sung sướng khi người gặp họa của anh, Trần Cẩn tức giận, dậm chân lớn tiếng: "Cười cái gì, mà cười!"
"Giày bị gãy gót mà vẫn đi dạo hăng say, quên cả ăn cơm." Nhung Hâm Lỗi nhếch lông mày cười khẽ chậm rãi lên tiếng, không giấu sự đùa cợt trêu chọc cô.
"Đó là tại vì lúc qua cầu vượt bị gãy, anh không biết đi dạo phố khiến người ta quên cảm giác đói cùng cảm giác đau đớn à!" Trần Cẩn mặt mày đau khổ đáp trả lại anh, nói xong rời khỏi anh, đi sang bên cạnh thay dép.
Nhung Hâm Lỗi không để ý đến cô nữa mà tiến vào phòng bếp đeo tạp dề, thay cô nấu cơm. Sau khi Trần Cẩn cầm quần áo treo vào tủ liền xuống tầng mở ti vi chờ Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm Lỗi chuẩn bị cơm canh xong, liền tắt bếp, đặt thức ăn lên bàn, xới cơm cho cô.
Anh ngồi ở vị trí đối diện nhìn Trần Cẩn ăn, thấy cô ngay cả ăn cơm cũng lơ đãng, biết là cô giận dỗi chuyện vừa nãy. Nghĩ tới đây trái tim anh bỗng mềm nhũn, chủ động dịu dàng dàng dụ dỗ: "Còn tưởng chuyện gì, không phải chỉ là đôi giày sao, ngày mai anh dẫn em đi mua đôi khác được không."
"Thật hay giả đây, anh dẫn em đi mua thật không." Khó có thể nghe thấy Nhung Hâm Lỗi chủ động nói muốn cùng cô đi dạo phố, Trần Cần dừng đôi đũa trong tay, mở to mắt nhìn anh như xác nhận.
"Trước mắt ăn cơm thật ngon, còn nữa ngày mai không cho phép đi dạo quá lâu, nếu không tự mình đi bộ về." Lúc này Nhung Hâm Lỗi lạnh mặt, nghiêm túc nhìn cô trả lời.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |