← Ch.20 | Ch.22 → |
Những lời như vậy đáng lẽ là do Nhung Hâm Lỗi nói nhưng bây giờ lại là Trần Cẩn nói ra, anh cảm thấy những lời như thế thì con gái không nên nói ra tí nào, anh xoay người ôm cô cười xấu xa nói: "Tiểu Cẩn, là do em đưa đến cửa." Nói xong liền đặt cô dưới thân. Trong bóng tối, hơi thở nặng nề của anh vang sát tai cô, cô nuốt nước miếng nhìn anh nhưng anh lại không có hành động gì thêm, chỉ lấy tay vuốt mặt cô nói: "Tiểu Cẩn, những lời như vậy không phải là những lời một cô gái nên nói đâu."
"Vậy em nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói là em muốn ăn anh sao, anh có biết nhìn mà không ăn được rất khó chịu không?" cô nằm trong ang tức giận nói lại, ngay lập tức anh chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn, thở dốc bên tai cô rồi trêu chọc, anh cảm thấy cảm thấy thân dưới của mình run bắn lên, anh cười nhẹ nói bên tai cô: "Đừng sợ, anh sẽ cho em được toại nguyện."
Trần Cẩn nghe anh nói xong liền sửng sốt mấy giây, thấy anh ở phía trên vẫn không cử động, cô mở to hai mắt nhìn anh, hô hấp bắt đầu trở nên rối loạn. Anh dọc theo cổ của cô hôn một đường xuống, không tốn một chút sực lực nào cởi áo cô ra, cúi xuống ngậm cắn đỉnh mẫn cảm trên ngực cô.
Phía dưới Trần Cẩn thở hổn hển, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này lại đến một lần nữa, cùng lúc ấy Nhung Hâm Lỗi tăng lực đôi tay đang giầy vò trên ngực cô, sau đó tay lại đưa xuống vùng đất bí ẩn giữa hai chân rồi cởi quần lót cô ra, nghiêng người tiến lên hôn môi cô, hai người cùng nhau triền miên, cảm nhận được giữa hai chân cô đã bắt đầu ướt, anh khẽ cười, dời tay lên bụng rồi lại vuốt ve qua lại rồi lại hung hăng bóp mông cô, dùng sức chuyển động vào nơi bí ẩn của cô, Trần Cẩn cắn chặt môi nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng kêu đau, móng tay cắm chặt vào bờ vai anh, cô vừa khóc vừa nói: "Nhung Hâm Lỗi, anh muốn giết chết em à, đau quá."
Nghe cô nói vậy anh đỏ mặt lên, từ từ rút ra, tiến lên hôn khô nước nước mắt của cô, ánh mắt lúng túng không chớp mắt nhìn cô: "Anh sao có thể giết em, đau lắm sao em?". Vuốt ve mặt cô rồi lại tiếp tục hôn cô, chậm rãi chen vào nơi bí ẩn giữa hai chân cô, không ngừng thở dốc bên tai cô.
"Tiểu Cẩn, em sẽ không rời xa anh đúng không?", nói xong rồi lại dùng sức đâm mạnh một cái, làm cô phải hít sâu một hơi, hai mắt rơm rớm nước mắt hổn hà hổn hến thở rồi nói: "Không có chuyện đó đâu, Hâm Lỗi em sợ anh đột nhiên rời xa em."
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô, rồi lại ôm chặt cô vào trong ngực liều chết triền miên.
Anh ở bên tai cô nói nhỏ, bắt lấy hai chân cô nâng lên cao, cho đến khi hai người thân mật không còn một khe hở anh mới buông cô ra, Trần Cẩn quay mặt nhìn đi nơi khác, lại bị anh kéo lại hôn lên môi cô, lại một lần nữa đưa cô lên đỉnh.
Một trận đánh lâu dài cuối cùng cũng ngừng nghỉ, anh ôm chặt cô vào ngực rồi hôn cô lần nữa, trên lông mi của cô bây giờ vẫn còn sót lại một vệt nước mắt, anh vẫn còn muốn tiếp tục nhưng cô đã sớm ngất đi nên anh tạm thời chỉ có thể nhịn đi ôm cô mà ngủ.
Sáng sớm thứ hai, khi cô rời giường thì không thấy anh ở bên cạnh, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác sợ hãi, mình rời giường lại phát hiện người kia không ở bên cạnh chắc chắn là điều rất khổ sở, kìm chế cảm giác hốt hoảng trong lòng nhẹ nhàng lên tiếng gọi: "Hâm Lỗi." Trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, cô chịu đựng đau nhức giữa hai chân đứng dậy, mở cửa phòng, lại nghe tiếng động dưới nhà. Biết anh dậy sớm xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô mới khẽ thở phào một hơi rồi xoay người vào phòng vệ sinh.
Mặc quần áo tử tế rồi cô mới xuống dưới lầu, vừa đúng lúc anh bưng thức ăn ra ngoài, nhìn thấy cô khó khăn bước đến bàn ăn, anh bước đến nhìn thẳng vào mắt cô, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Trần Cẩn cuống quýt quay mặt đi nơi khác, cảm thấy hơi thở của anh chợt áp lại gần, lúc này anh đưa tay thân mật khoác lên vai cô, đỡ cô ngồi xuống.
Trần Cẩn uống một hớp sữa tươi, vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh hỏi: "Hôm nay anh lại phải đi nữa sao?"
"Ừ. Buổi chiều anh phải đến doanh trại nhưng tối nay anh sẽ về." Nói xong thấy sắc mặt cô ảm đạm đi, anh liền dịu dàng nói với cô: "Anh sẽ cố gắng về sớm với em."
Nghe xong lời giải thích của anh cô gật đầu thay câu trả lời, "Sao vậy?" thấy sắc mặt cô có chút thay đổi nho nhỏ, anh quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ là lúc nãy tỉnh dậy không thấy anh ở đâu cả..." cô cúi đầu nói nhỏ trong miệng.
"Không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng." trên môi anh bây giờ luôn hé nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô trả lời.
"Tiểu Cẩn." nghe được anh gọi cô ngẩng đầu lên trả lời: "Dạ."
"Chú Trần biết em qua đêm ở đây." Một lúc sau Nhung Hâm Lỗi nhỏ giọng nói.
Trần Cẩn đặt ly sữa xuống, khẩn trương nhìn anh hỏi: "Chú em không mắng anh đấy chứ?"
"Không có."
"Vậy thì tốt. Là em ăn anh, sao chú có thể mắng anh được." cô yên tâm vỗ ngực nói.
Nhung Hâm Lỗi nhíu mày nhìn hành động của cô, lập tức nhắc nhở cô: "Sau đó sẽ đến lượt anh ăn em."
Sau khi ăn xong Trần Cẩn liền lên phòng ngủ để dọn dẹp, mới vào của phòng thì Nhung Hâm Lỗi cũng nhanh chóng bước vào theo, ôm cô vào ngực, dùng chân đóng của phòng lại, Trần Cẩn cảm nhận được thân thể anh biến hóa, thì biết lần này anh sẽ không tha cho cô.
"Hâm Lỗi." ánh mắt mờ mịt, làm ra bộ dạng nũng nịu đáng yêu nhìn anh. Cô bây giờ bị anh đè lên trên cửa phòng không thể cử động được, đành phải cầu xin tha thứ.
"Sao vậy?" anh một tay chống lên trên cửa, còn tay kia cầm lấy cằm cô nâng lên, trong mắt anh bây giờ đều là ý cười, vẫn không có ý định buông cô ra.
"Em biết em sai rồi." Cô cúi đầu thành khẩn nhận lỗi, trong lòng thầm mong anh có thể bỏ qua cho cô.
"Em sai ở chỗ nào?" anh vẫn giữ chặt cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt biết cười nhìn cô hỏi ngược lại.
"Em không nên có suy nghĩ ăn anh." Cô cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của anh, thấp giọng trả lời. Xem ra cô không nên nổi hứng sắc lang trêu đùa anh, bây giờ thì hay rồi có báo ứng ngay tức thì luôn rồi.
"Nhưng em cũng đã ăn rồi, hơn nữa còn ăn no rồi, nhưng.... ." Nhung Hâm Lỗi cúi đầu gặm lên bả vai cô, cười khẽ một tiếng, mặt anh cũng đã ửng đỏ, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng mà anh ăn chưa no, Tiểu Cẩn, em nói nên làm sao bây giờ?" nói xong bàn tay xấu xa đưa xuống vuốt ve thân dưới của cô.
Thân thể Trần Cẩn lập tức run lên, lập tức ngăn lại: "Từ từ đã, Hâm Lỗi, em hỏi anh, rốt cuộc anh có thích em hay không?", cuối cùng cô cũng có can đảm hỏi anh, cô với anh yêu nhau nhưng cô rất hoang mang, suốt ngày lo được lo mất, mặc dù trong lòng cô biết anh có tình cảm với cô nhưng giờ phút này cô vẫn rất khẩn trương, rất muốn biết đáp án của anh.
Nhung Hâm Lỗi dừng tay lại, nhíu mày ở bên tai cô nhỏ giọng chất vấn: "Sao em lại hỏi như vậy?"
"Mặc dù em biết giữa hai chúng ta tình cảm không hề ngang hàng, nhưng em vẫn muốn biết."
"Tiểu Cẩn, nếu trong lòng anh không có em thì đêm hôm đó anh sẽ không như vậy." Nói xong trực tiếp ôm chặt cô trong ngực bước nhanh đặt cô trên giường, rồi nhanh chóng đưa trực tiếp vật nóng rực của anh vào nơi tư mật của cô mạnh mẽ đâm vào, dày vò cho đến khi cô ngất trên giường mới dừng lại.
Trần Cẩn ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh dậy, Nhung Hâm Lỗi thì đã đến doanh trại.
Nằm trên giường nhìn đống quần áo vứt bừa bãi trên sàn nhà, bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn mỏng đang đắp trên người ra, lại thấy ở ga giường có một vệt máu đỏ thẫm, làm cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, cắn răng lấy hết sức lực xuống giường, kéo ga giường ra nhưng vừa mới đặt chân lại đứng không vững nên cả người và ga giường ngã nhào trên sàn nhà, cảm giác đau đớn làm cho cô tỉnh táo lại, nghiến răng hùng hổ nói: "Nhung Hâm Lỗi chết tiệt, mặt người dạ thú, rõ ràng người dục vọng chưa thõa mãn là mình, sao bây giờ lại là anh."
Nói xong nhặt ga giường lên, gian nan lắm mới lê chân qua phòng khách, trực tiếp ném ga giường vào máy giặt, thật sự cô phải bái phục thể lực của anh, cô cẩn thận bước về phòng, mỗi bước đi phía dưới lại càng đau rát hơn.
Vào phòng ngủ tìm quần áo của anh, sau khi tắm xong cô mặc quần áo của anh rồi ra phòng khách ngồi, lấy thức ăn anh đã làm cho cô bỏ vào lò vi sóng cho nóng lên để ăn.
Ăn xong cô lại lên lầu ngủ tiếp, hơn 9h tối Nhung Hâm Lỗi mới về đến nhà, định ở doanh trại thêm một lát nữa nhưng nhớ đến Trần Cẩn còn đang ở nhà liền vội vàng về xem cô như thế nào, về đến nhà, thấy đèn phòng khách vẫn sáng anh còn tưởng Trần Cẩn đang chờ mình, hớn hở mở cửa ra thì lại không thấy cô, nhíu chặt mày lên tiếng gọi: "Tiểu Cẩn."
Không có người trả lời.
Anh nhẹ nhàng bước lên lầu mở cửa phòng ngủ ra, thì thấy cô đang ngủ say trên giường rồi, anh cởi quần áo ra vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường, thấy Trần Cẩn nằm co ro một góc, anh khẽ mỉm cười, một tay kéo cô sát lại gần anh.
Động tác này của anh làm cho Trần Cẩn thức giấc, lấy tay dụi dụi mắt, ánh mắt mơ màng hỏi: "Anh đã về rồi."
"Ừ." Nhung Hâm Lỗi kéo cô vào lòng, ôm chặt rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhưng cô lại cảm nhận được vật nhạy cảm đang chống đỡ giữa hai chân mình, cô lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt nhìn anh.
"Sao vậy em?" thấy cô mang bộ mặt uất ức nhìn mình, anh nghi ngờ nhìn cô hỏi.
"Hâm Lỗi... tối nay không cần làm tiếp có được hay không, nơi đó thật sự đang rất đau. Mấy ngày nữa chúng ta lại tiếp tục có được không?" cô cúi đầu vào trong lòng anh nói nhỏ, "Hâm Lỗi, như vậy có được hay không?" cô nũng nịu nói với anh.
Anh liền hiểu ý cô, vỗ vỗ bả vai cô, dịu dàng nói bên tai cô: "Em ngủ đi, tối nay chúng ta không làm gì cả." Anh biết mình nín nhịn nhiều năm rồi, tối hôm qua mới dốc hết sức lực lên trên người cô, bây giờ anh mới thấy có chút hối hận, hôm qua anh hơi nóng vội hại cô bây giờ mới đau rát như vậy. Nghĩ đến đây anh đau lòng ôm chặt cô vào lòng.
Nhung Hâm Lỗi giao chìa khóa nhà cho cô nên thi thoảng cô lại đến dọn dẹp nhà cửa cho anh. Kể từ tối hôm đó thời gian mà cô gặp anh càng ngày càng ít, lâu lâu mới nói chuyện điện thoại được với nhau. Nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại đến nửa chừng thì anh lại có việc gấp nên phải tắt máy, một lúc sau anh lại gửi tin nhắn an ủi cô.
Cũng từ sau đêm hôm đó thì tình cảm của hai người cũng tăng lên không ít, mỗi lần về nhà thì chú cô Trần Hồng Phong cũng chẳng nói gì, cô cũng muốn ngồi xuống nói chuyện với ông nhưng đều bị ông nghiêm mặt nhìn rồi bỏ vào phòng làm việc làm cho cô nói câu nào. Chủ nhật, cô nhận được một cuộc điện thoại từ 1 số lạ, hẹn gặp cô ở phòng ăn, Trần Cẩn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, có một số việc phải nói thì mời hiểu hết được.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |