Truyện:Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Chương 420

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Hiện có 914 chương (chưa hoàn)
Chương 420
0.00
(0 votes)


Chương (1-914 )

Nghe vậy, tám trưởng lão của qat đều đồng thanh đáp lời:  

"Lão tổ, người yên tâm, đừng nói là mười giây, dù là mười phút chúng tôi cũng kéo dài thời gian cho bà!"  

"Lão tổ, bà cứ yên tâm đ0.ạ.ⓣ x.ác đi, chúng tôi hoàn toàn có thẻ ngăn cản!"  

Bọn họ đều rất tự tin.   

Tuy rằng Lâm Phong vừa đ_áⓝ_𝒽 𝐜𝖍_ế_† cửu trưởng lão, nhưng không đại diện cho điều gì cả! Bởi vì tám người còn lại, ai cũng mạnh hơn cửu trưởng lão!  

Adv

Đại trưởng lão thậm chí đã đạt tới võ đạo Tông Sư trung kỳ đỉnh phong, chút nữa thôi là tiến vào hậu kỳ, thuộc hàng cường giả tối cao trên thế gian!  

Đội ngũ cường đại như thế chẳng lẽ còn không đối phó với thanh niên thoạt chừng mới ba mươi tuổi này?  

Chuyện này không có khả năng!  

"Tốt! Không hổ là hậu bối của Kinh Hồng, chờ lão tổ ta đ𝖔ạ·𝖙 ❌·ác thành công, nhất định sẽ dạy dỗ các ngươi, giúp các ngươi bước chân vào Võ Hồn Cảnh."  

Adv

Ⓠ⛎_ỷ Bà hài lòng gật đầu.   

"Cảm ơn lão tổ!"  

Tám trưởng lão kích động không nói nên lời.   

Nhưng giây sau, mấy tiếng "Đùng" vang lên, mấy cái tát bay ra đập nát cả đám bọn họ.   

Cho dù là đại trưởng lão cũng không đỡ được một tát này.   

Vẫn là câu nói cũ, trong mắt Lâm Phong, võ đạo Tông Sư thật sự quá yếu!  

Tuy rằng võ đạo Tông Sư đã ngưng tụ được võ hạch tương đương với Kim Đan, nhưng so với tu tiên chẳng khác nào con kiến hôi!  

Chênh lệch giữa hai bên như vực sâu, không thể so sánh1  

Dù giờ anh mới chỉ Kim Đan kỳ, cũng có thể thoải mái đ_á_ռ_𝖍 𝒸♓_ế_𝐭 võ đạo Tông Sư.   

"Éc!"  

Lúc này, Q_υ_ỷ Cốt còn chút ý thức cuối cùng bị Lâm Phong túm trong tay, thấy như vậy thì đột quỵ mà ⓒ𝒽_ế_𝖙.   

Trước khi ⓒ●♓●ế●t trong lòng 🍳·⛎·ỷ Cốt rất hối hận!  

Nếu như trước đó mình không kiêu căng quá, không muốn đi tìm Lâm Phong để 🅱️_á_🔴 t_𝒽_ù, cũng sẽ không dẫn Lâm Phong tới đây, thì nghi thức đ-0ạ-t ❌-ác của Nhị lão tổ cũng không bị phá hoại, cũng không hại 𝖈·♓·ế·𝐭 cửu trưởng lão!  

Có thể nói, gã hại toàn bộ qat!  

Nhưng bây giờ đã muộn để hối hận!  

"Rầm!"  

Lâm Phong tùy tiện ném Ⓠц·ỷ Cốt xuống đất, sau đó đưa mắt nhìn Q.𝐮.ỷ Bà, thản nhiên hỏi:  

"Hình như thời gian mười giây đồng hồ hơi nhiều?"

"Nhóc con, ngươi là ai?"  

𝒬u_ỷ Bà lạnh lùng hỏi.   

"Tôi là Lâm Phong, bà biết không?"  

Ⴓ⛎.ỷ Bà nghe thế thì sửng sốt, lắc đầu theo bản năng:  

"Sao ta biết ngươi được?"  

"Bà không biết tôi là ai, còn hỏi tôi là ai, có phải hỏi hơi ngu không?"  

Lâm Phong cười lạnh hỏi.   

"Ngươi..."  

Q.ц.ỷ Bà nghe vậy tức giận run cả người, nói cũng không nói được!  

"Được rồi, tôi vừa trả lời vấn đề của bà, hiện tại đến tôi hỏi, Võ Hồn Cảnh mà bà vừa nói là cảnh giới gì?"  

Bạn đang đọc truyện ở tRuyen. a_z. z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được). Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!. Truyện được cập nhật liên tục. Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương (1-914 )