Hoa Khôi Liễu Thiến
← Ch.06 | Ch.08 → |
Túy Yên Lâu từ lúc khai trương cách đây năm năm đến giờ, chưa từng có hoa khôi. Ba ngày trước, tú bà Túy Yên Lâu là Hoa Linh loan tin, có một vị cô nương mới tới Túy Yên Lâu, tên gọi Liễu Thiến. Liễu Thiến cô nương tướng mạo quốc sắc thiên hương, tài mạo song toàn, khí chất xuất chúng. Liễu cô nương phong trần kì nữ, Túy Yên Lâu có ý định phong nàng làm hoa khôi.
Hoa khôi của Túy Yên Lâu, là nhân gian tuyệt sắc như thế nào? Hôm nay là ngày Liễu Thiến đăng đài, sắc trời còn sớm, Túy Yên Lâu đã muốn chật ních người, chỉ vì để được ngắm dung nhan của hoa khôi.
Trong viện Dương Liễu – Túy Yên Lâu, hoa khôi Liễu Thiến ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách đọc chăm chú, một vị tiểu cô nương mặc đồ đỏ hầu hạ bên cạnh.
Liễu Thiến xinh đẹp diễm lệ, quyến rũ mê người, lẳng lặng ngồi ở đó, tựa một bài thơ, giống một bức tranh.
"Tiểu thư." Giọng tú bà Hoa Linh của Túy Yên Lâu ở bên ngoài vang lên, "Tiểu thư, cần nô tỳ trang điểm cho người không?"
Hoa Linh làm tú bà năm năm, nhưng nàng chỉ mới hai mươi hai tuổi, là tú bà trẻ tuổi nhất kinh thành.
Năm năm trước, Hoa Linh mười bảy tuổi đã mua lại Túy Yên Lâu, trở thành tú bà trẻ tuổi nhất kinh thành. Những người cùng nghề đều cho rằng một nha đầu mười bảy tuổi không lo trưởng thành cho xong, đều chờ xem trò hề của nàng. Thật không ngờ, một năm sau, Túy Yên Lâu trở thành kinh thành đệ nhất thanh lâu. Mà nàng Hoa Linh, cũng trở thành kinh thành truyền kỳ.
Liễu Thiến ngáp một cái, để sách lên bàn, "Mấy giờ rồi." Trời đã sẫm tối, xem ra thời gian không còn sớm nữa.
"Hồi tiểu thư, sắp đến giờ Tuất[1]." Hoa Linh cung kính trả lời. Hoa Linh là tú bà của Túy Yên Lâu, nhưng Liễu Thiến lại là chủ của Túy Yên Lâu. Lúc Hoa Linh đối mặt với các cô nương thì khí thế mười phần, đối mặt với Liễu Thiến, nàng vĩnh viễn chỉ là nha hoàn.
"Ngươi vào đi." Liễu Thiến cúi đầu, cầm lấy lọn tóc rũ trước ngực nghịch ngợm.
Hoa Linh đẩy cửa bước vào, thuận tiện kéo cánh cửa lại, hướng Liễu Thiến nghiêng mình vái chào, " Nô tỳ tham kiến tiểu thư."
Liễu Thiến vung tay lên, liếc mắt nhìn nàng nói, "Ngươi làm gì vậy? Thế giới này ai cũng bình đẳng, đừng làm như vậy nữa." Nàng vung tay chẳng có chút phong thái thục nữ gì cả, mà hoạt bát nhanh nhẹn như nam nhân vậy. Liễu Thiến kia dung mạo tuyệt thế như vậy, đều bị cử chỉ của nàng làm xấu đi.
"Tiểu thư, lễ không thể bỏ." Hoa Linh vẫn cung kính như trước.
Liễu Thiến đứng lên, duỗi thẳng thân người, thuận tiện vặn eo vặn cổ, giãn gân giãn cốt, "Con lợn giống kia có tới không."
"Tiểu thư nói chính là Bình Nam Vương?" Không cần nghĩ cũng biết là y. Người như Tiểu thư lại cam nguyện làm hoa khôi, hoàn toàn là vì "câu" y.
"Đúng vậy, chính là y." Liễu Thiến đi đến bên giường, ngã người xuống, "Chính là con lợn giống Bình Nam Vương kia." Gọi y là lợn giống hoàn toàn xứng đáng.
"Bình Nam Vương cùng Trấn Bắc tướng quân đi chung với nhau, Trấn Bắc tướng quân có nói riêng với nô tỳ, muốn tiểu thư sau khi biểu diễn tài nghệ xong, lập tức đến hầu hạ Bình Nam Vương." Hoa Linh trong lòng vô cùng khinh thường, Bình Nam Vương thì là cái gì chứ? Trong mắt tiểu thư nhà nàng, y chỉ là một con lợn giống.
Liễu Thiến giả vờ đáng tiếc lắc đầu, "Lợn giống chính là lợn giống, một con Trấn Bắc, một con Bình Nam. Nghe thì không khác biệt lắm, trên thực tế chênh lệch rất lớn, nhất là về mặt nhân phẩm." Liễu Thiến nằm ở trên giường, mắt nhắm lại, bắt đầu nói huyên thuyên quở trách."Ngươi xem xem người ta Trấn Bắc tướng quân, một nữ nhân cũng không có, đến thanh lâu chỉ để được cô nương rót rượu cho mình, chỉ là thỉnh thoảng có lúc cần trút ra một chút. Thử nhìn lại con lợn giống kia, đã có bốn nữ nhân trong phủ, còn muốn cưới Thiên Mạch về chà đạp. Tân hôn chưa được vài ngày, lại bắt đầu chơi bời. Đối với con lợn giống kia, ta đã hoàn toàn không còn gì để nói. Nói thật, ta đối với y thật sự quá thất vọng rồi. Aizz, chỉ có Hoắc Thiên là được, nam nhân tốt điển hình tuyệt chủng."
Liễu Thiến chê Tần Mộ Phong không đáng một xu, lại tâng bốc Hoắc Thiên đến tận trời, nha hoàn áo đỏ Hồng Ngạc nhịn không được trêu chọc, "Tiểu thư, người tán thưởng Hoắc tướng quân như vậy, người gả cho hắn đi."
Liễu Thiến ám muội chớp chớp mắt, "Hoắc Thiên thật không tồi, có tiền có ngoại hình, là một anh chàng độc thân điển hình siêu quý hiếm. Theo tiêu chuẩn hiện tại, là người độc thân đứng đầu bảng vàng, gả cho hắn không tồi a."
Có đôi khi, lời nói của tiểu thư thật quái lạ.
Hồng Ngạc cầm lược lên, đứng ở bên cạnh bàn trang điểm."Tiểu thư, người đừng nói nữa, nên trang điểm thôi?"
"Tiểu thư, người cần phải trang điểm đi. Tiểu thư à, người dù sao cũng đừng cho họ leo cây, nô ty thực không muốn Túy Yên Lâu bị dỡ bỏ."
Liễu Thiến cười hihi, "Hai vị đại tỷ, dàn xếp một chút, ta không đăng đài có được không?"
Hồng Ngạc Hoa Linh nhìn nhau, Hoa Linh đánh bạo nói, "Tiểu thư, hiện tại người là ai?"
Liễu Thiến cuối cùng chầm chậm ngồi xuống, dụi dụi mắt, "Phí lời. Không thấy ta à, ta hiện tại là Liễu Thiến. Mệt quá à, buồn ngủ nữa. Đừng quấy rầy ta, để ta ngủ." Nói xong lại ngả người vào chiếc giường mềm mại, kéo cái chăn đang xếp gọn gàng trùm lên đầu.
"Tiểu thư, người là Liễu Thiến?" Hồng Ngạc cười gian trá hỏi lại lần nữa.
"Vô nghĩa, đương nhiên là ta. Ta không phải Liễu Thiến, chẳng lẽ là Hồng Ngạc."
Hoa Linh Hồng Ngạc bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời gật gật đầu, cùng nhau đi đến bên giường.
Kéo chăn ra, mỗi người một tay, kiên quyết kéo Liễu Thiến dậy.
Hoa Linh hắng giọng, ở bên tai Liễu Thiến lớn tiếng nói, "Tiểu thư, Túy Yên Lâu là của người, bị dỡ bỏ thì làm sao đây? Người không phải yêu tiền nhất sao?"
Liễu Thiến dùng hai cái ngón tay bịt lỗ tai lại, cười bông đùa, " Xin lỗi nha, ta không nghe thấy gì."
Hồng Ngạc mắt hạnh giận dữ, kéo hai tay bịt lỗ tai của nàng ra, "Tiểu thư, người đã nói muốn đăng đài, không thể để Hoa Linh tỷ tỷ khó xử."
Liễu Thiến le lưỡi, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt cười, " Hai vị tiểu thư khai ân, ta không đăng đài có được không?"
"Không thể." Hai nha hoàn đảo khách thành chủ, làm như bọn họ mới là chủ tử.
"Ta cái gì cũng không biết, lấy cái gì biểu diễn." Liễu Thiến nhún nhún vai không bận tâm, hai tay xua xua, vô tội nhìn hai nha hoàn.
"Đưa nàng đi trang điểm." Hồng Ngạc nhướn mày, bộ dạng hoàn toàn lưu manh."Hoa tỷ, lôi sang đây trang điểm."
"Không thành vấn đề." Hoa Linh xắn tay áo lên, cười như gian thần, "Tiểu thư, xin lỗi nha."
Hai nha hoàn mỗi người giữ một cánh tay, đem Liễu Thiến đến trước bàn trang điểm. Liễu Thiến bị các nàng kéo ngồi xuống, vẻ mặt buồn rầu, " Hồng Ngạc, Hoa Linh, các ngươi bắt nạt ta. Thanh Loan, cứu mạng a."
"Gọi Thanh Loan cũng vô dụng." Hai nha hoàn dị khẩu đồng thanh hét to.
"Huhu...... Ta không sống nữa, hai nha hoàn độc ác các ngươi, quá đáng mà, Thanh Loan, ngươi về đây. Bà nó, từ nay về sau Hồng Ngạc làm việc của Thanh Loan, ta muốn Thanh Loan hầu hạ." Liễu Thiến gục khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Liễu Thiến nói cái gì? Không ai nghe được.
"Hoa Linh tỷ, muội chải đầu, tỷ trang điểm." vừa nói vừa cười gian xảo
"Được." Cười nham hiểm...
"Cứu mạng a......" Có người vô lực khóc than.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |